Quỷ Phu Trời Cho

Chương 36: Phong ấn



Nửa linh hồn kia ở trên không trung cười to khoảng chừng nửa phút mới bình tĩnh trở lại, Lâm Trường Tư quan sát hắn cẩn thận, Lâm Cửu Gia từng nói vào lúc tìm được hồn phách của Lâm Thiên Lí, thì oán khí trên người hắn đã tích tụ quá nhiều, lệ khí nồng đậm chỉ biết giết chóc.

Sau khi linh hồn bị phân liệt, một nửa đạt được lý trí nhưng linh lực lại yếu đi rất nhiều, còn nửa kia cất chứa toàn bộ lệ khí đạt được hầu hết tất cả linh lực, nhưng vì không có lý trí khống chế nên càng thêm điên cuồng, nói cách khác chính là lục thân không nhận chỉ tùy tâm tình mà làm.

Lâm Trường Tư buồn bực, không phải Lâm Cửu Gia nói nửa linh hồn kia đã bị phong ấn rồi sao? Như nào lại thức tỉnh rồi? Chẳng lẽ vừa rồi bị hắn đánh thức sao? Lâm Trường Tư xanh xao nghĩ.

Lâm Cửu Gia từng giải thích hai nửa linh hồn không thể tách nhau quá lâu, nếu không sau này rất khó dung hợp, vì vậy bây giờ nửa linh hồn này mà chạy thoát về sau rất khó tìm kiếm trở về, thế nhưng hiện tại chú hai không có ở đây, cho nên nửa linh hồn muốn đi thì ai có thể ngăn được?

Lâm Trường Tư cau mày trầm tư.

Căn bản nửa linh hồn kia chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ của bọn Lâm Trường Tư, hắn cười to xong rồi nhìn quanh bốn phía, hưng phấn lóe thân chuẩn bị rời đi, hắn bị phong ấn quá lâu, quá nhớ thương thế giới không chút thay đổi này, Lâm Trường Tư thấy hắn muốn đi thì vội vàng kêu lên: “Đừng đi!”

Vừa dứt đời, liền trông thấy nửa linh hồn kia di chuyển không xa trên không trung tựa như đụng phải thứ gì mà bị bắn ngược trở về, hắn thử vài lần nhưng đều bị bắn ngược trở lại không có ngoại lệ, hắn càng lúc càng điên cuồng, khói đen trên người cũng tích tụ quay cuồng càng nhiều, sức va chạm cũng càng lớn, cho dù hắn gia tăng nặng lực như nào thì vẫn như cũ không thể xuyên qua tấm chắn vô hình, dùng lực càng lớn thì lực phản càng thêm mạnh.

Trông thấy tình huống hiện tại, Lâm Trường Tư lập tức nhớ đến mệnh trung trói buộc mà Lâm Cửu Gia đã nói, vận mệnh của y cùng Lâm Thiên Lí là phải cả đời quấn quanh bên nhau, cho nên hai nửa linh hồn đều không thể cách xa y 10 mét, trừ khi là có ngoại lực giúp đỡ, cho nên Lâm Thiên Lí có thể tạm thời tránh khỏi trói buộc là nhờ ngoại lực của Lâm Cửu Gia.

Nghĩ đến đây Lâm Trường Tư trở nên an tâm hơn, xem ra vẫn là Lâm Cửu Gia suy xét lâu dài, thấu đáo.

Nửa linh hồn kia cố gắng hồi lâu, thân thể điên cuồng đều bị khói đen bao phủ, tựa như một đám khói đen, hắn làm như nào cũng không thể thoát khỏi, tức giận thô bạo hét lớn một tiếng, vung tay, một chưởng đánh ra trúng vào cái cây có độ dày hơn bốn năm miệng bát, cái cây đổ xuống, đứt gãy so le không đồng đều, rõ ràng là bị một ngoại lực có sức mạnh cực lớn đánh vào.

Nhóm người Lâm Trường Tư đứng dưới mặt đất sững sờ, đây là một đoạn tình tiết chỉ có thể nhìn thấy trong phim kiếm hiệp, tất cả bọn họ đều khiếp sợ đến ngưng thở, sợ hãi nhìn vào quái vật đang trên không trung, sợ không cẩn thận sẽ dẫn phát tính tình bạo ngược của hắn, mà tất cả bọn họ là kẻ phải hứng chịu tai ương.

Quỷ kia không thể rời khỏi nơi này, bất đắc dĩ từ trên không trung đáp xuống, liếc mắt quét đến Lâm Trường Tư, sau đó là nhóm người Đại Hắc, Chu Hành cùng Nông Ngọc.

“Quỷ?” Quỷ kia thoáng nhìn Nông Ngọc liền biết hắn không phải là người, dịch chuyển một cái chạy đến bóp cổ của hắn, ở trên người ả ngửi ngửi một chút, sau đó nhăn nhăn cái mũi, lắc lắc cái đầu, một bộ ngửi trúng mùi thối, tiếp đó ném hắn sang một bên, nói một cách tràn đầy kinh tởm: “Hoa yêu? Nửa quỷ nửa yêu, vừa thối vừa thơm, thật khó ngửi!”

Sau khi bị sức lực cực lớn của hắn ném ra ngoài, Nông Ngọc căn bản không thể xoay người đứng vững, hung hăng nện trên mặt đất, đau đến nửa ngày cũng không thể đứng dậy, hắn thân là bán yêu mê điệp hương(1), mùi hương trên người hắn cũng là thôi tình hương(2) đỉnh cấp trên nhân gian, nói hắn thối là đang sỉ nhục bản thân hắn, nhưng hắn lại không dám chọc giận quỷ kia, cho nên đành phải nuốt hận không dám cãi lại.

(1): Cây Rosemary, tiếng Việt gọi là cây hương thảo, là một loại thảo dược thơm có lịch sử lâu dài về cả ẩm thực và dược liệu.

(2): hương thơm kích dục.

Quỷ kia không còn hứng thú nghiên cứu Nông Ngọc, lại đem ánh mắt chuyển sang ba người Lâm Trường Tư, ba người bị hắn nhìn thẳng, tựa như con ếch bị rắn coi trọng, sau lưng nổi lên một tầng da gà, thân thể đều trở nên cứng đờ.

Quỷ kia nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư đang chắn hai người phía sau, cau mày, nhớ lại hình như ban nãy có người gọi hắn, hắn ta hứng thú cười rộ lên, dịch chuyển một cái đứng ở trước mặt Lâm Trường Tư.

Lâm Trường Tư nhìn khuôn mặt hung ác thô bạo của Lâm Thiên Lí ở trước mặt mình, suýt nửa bị dọa đến đặt mông ngồi xuống đất.

Quỷ kia tựa như vô cùng hài lòng Lâm Trường Tư đối hắn sợ hãi, hắn ta ngẩng mặt một cách cao ngạo tự phụ, đi đến trước mặt Lâm Trường Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt của y, trên mặt cũng hiện ra biểu cảm mê hoặc: “Hửm? Ta thấy ngươi…… Thật quen thuộc. Ngươi là ai?”

“Ặc.” Lâm Trường Tư sửng sốt, cũng không biết trả lời như nào, nếu là Lâm Thiên Lí tự nhiên đối với y quen thuộc, nhưng mà quỷ này đã bị phong ấn nhiều năm, đối với mình quen thuộc? Chẳng lẽ ở trong thân thể của mình ngốc lâu quá nên đối với thân thể y quen thuộc?

Y suy nghĩ cả buổi cũng không nói ra câu nào, quỷ này điên cuồng như vậy, y sợ y vô tình nói gì đó mà chọc giận hắn, đến lúc đó tất cả mọi người đều gặp tai ương, Đại Hắc, Chu Hành nín thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Chẳng lẽ ngươi là người đã phân liệt ta?” Quỷ kia nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư suy đoán, hồi lâu lại lắc đầu: “Không, không phải, người nọ không trẻ như ngươi….. Bị phong ấn lâu như vậy, đến mặt của người kia ta cũng không nhớ.” Hắn nói rồi vỗ vỗ đầu, nghĩ cố gắng nhớ lại chuyện gì đó.

Lâm Trường Tư đoán hắn đang nói về Lâm Cửu Gia: Qua nhiều năm như vậy, Lâm Cửu Gia đều từ từ già đi, nếu chú gặp được phỏng chừng cũng không biết.

“Đều do kẻ kia, ương ngạnh phân tách thân thể của ta, còn đem ta phong ấn nhiều năm như vậy, hừ, chờ ta tìm được hắn, ta nhất định sẽ xé xác hắn, làm hắn sống không bằng chết!” Quỷ kia nói đến Lâm Cửu Gia chính là một trận nghiến răng nghiến lợi, khí đen trên mặt trở nên nồng đậm, nói nói sắc mặt cũng biến thành dữ tợn, đôi mắt tựa như nứt ra, một bộ sắp sửa trở nên cuồng bạo, tóc trong không khí đứng gió tung bay, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Lâm Trường Tư hoảng sợ, không chút dấu vết lùi ra phía sau một bước, lôi kéo Đại Hắc vô cùng cẩn thận lui ra sau, quỷ này không còn lý trí, cho nên suy nghĩ cùng tính cách tương đối đơn thuần, không vui liền tức giận, lại không thể khống chế bản thân, hơn nữa trong lòng nghĩ gì cũng đều hiện lên trên mặt, y không nghĩ bản thân sẽ trở thành bao cát trút giận của hắn.

Quỷ kia im lặng ở trong cảm xúc của mình, không hề hay biết ba người Lâm Trường Tư chạy trốn, Nông Ngọc lại vô cùng tỉnh táo, tự nhiên không dễ dàng để ba người Lâm Trường Tư thực hiện được, hắn cần thiết phải cướp được hồn phách của Li Ly!.

Nông Ngọc nhặt đá từ mặt đất lên, vận khí ném về phương hướng của Lâm Trường Tư, sức lực cực lớn, âm thanh xe gió cũng cực đại, ngay lập tức làm quỷ bừng tỉnh.

Nông Ngọc tính sai một bước, quỷ kia thính lực nhạy bén, đầu tiên không phải nhìn phương hướng viên đá đang bay, mà là phương hướng viên đá được ném, hắn hung ác trừng lớn đôi mắt, tròng mắt sung huyết đến đỏ bừng, lập tức bay qua gắt gao bóp chặt yết hầu của Nông Ngọc.

“Ực.” Nông Ngọc bị hắn bóp chặt, xương cốt tựa như sắp vụn nát, hắm giãy giụa, tay liều mạng hướng về bọn Lâm Trường Tư múa may. Quỷ này thật cmn quái thai, lần này là hắn tự làm tự chịu, dẫn lửa lên người.

Cuối cùng quỷ kia cũng chú ý đến động tác của Nông Ngọc, hắn nhìn theo phương hướng được chỉ, liền trông thấy thân ảnh chạy trốn của nhóm Lâm Trường Tư, hỏa khí đầy người tức khắc nổ lửa, vận khí đánh một chưởng lên người Nông Ngọc, bước chân không ngừng đuổi theo bọn Lâm Trường Tư.

Nông Ngọc bị một chưởng đánh thẳng vào ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất nhìn quỷ kia đuổi theo ba thân ảnh, cười lạnh, tuy rằng hắn bị thương nhưng tốt xấu cũng sẽ không chết, còn bọn Lâm Trường Tư lại không may mắn đến vậy, dựa vào cảm xúc của quỷ này, ha ha, chắc chắn sẽ không còn ai có thể sống sót.

Hắn có chút nhịn không được muốn xem biểu tình của Lâm Thiên Lí khi mà trông thấy Lâm Trường Tư bị giết chết, ha ha ha, Nông Ngọc cười ha hả, lại có chút đáng tiếc, mệch cách hiếm thấy như vậy chết đi quả thật có chút luyến tiếc, thế nhưng không quan trọng bằng tính mạng của mình, vẫn là nhanh chóng chạy đi, nếu như quỷ kia xử lý xong bọn Lâm Trường Tư, lại trở về tìm hắn thì thật không tốt chút nào.

Nghĩ như vậy Nông Ngọc nhanh chóng đỡ cây đứng dậy, bước vài bước đi vào bóng đêm, hồn phách của Li Ly nhìn dáng vẻ này thì chỉ có thể lần sau lại đến tìm.

Chu Hành bị thương, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc ôm hắn căn bản không thể chạy nhanh, không được bao xa đã bị quỷ kia đuổi đến, trên mặt quỷ kia toát ra khói đen nặng nề, vết máu giữa mày càng thêm đỏ tươi, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ, là vô cùng tức giận bọn Lâm Trường Tư chạy trốn.

Lâm Trường Tư đem Đại Hắc cùng Chu Hành che chắn ở phía sau, Chu Hành giữ chặt Lâm Trường Tư, không cho y tiến lên, quỷ này không phải là Lâm Thiên Lí, căn bản sẽ không đối với Lâm Trường Tư thủ hạ lưu tình.

Lâm Trường Tư vỗ vỗ trấn an, nơi này chỉ còn ba người bọn họ, Chu Hành bị thương căn bản không có khả năng ra tay đối phó quỷ này, tốt xấu gì quỷ này cũng là Lâm Thiên Lí nửa linh hồn, cho nên y ra ngăn còn hữu hiệu hơn Đại Hắc.

Chu Hành không thể ngăn cản, trộm đem chỉ đỏ đưa cho y, bảo y nhân cơ hội trói được quỷ kia thì chạy trốn, Lâm Trường Tư thở dài trong lòng, y cùng quỷ này quấn quanh bên nhau, quỷ không thể cách y 10 mét, cho nên y có chạy trốn thì quỷ này cũng sẽ bị pháp trận của Lâm Cửu Gia kéo đi. Y nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói, chỉ cảm ơn Chu Hành rồi tiếp nhận chỉ đỏ.

Quỷ kia nhìn họ càng thêm tức giận đến nghiến răng, phất tay áo muốn xông đến, thì Lâm Trường Tư đã vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Dừng lại, chú sẽ hối hận nếu giết chết em.”

Tuy rằng quỷ kia đã không còn lý trí, nhưng vẫn nghe hiểu lời Lâm Trường Tư nói, bước chân dừng lại, đôi mắt khát máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, không nói gì, nhưng biểu tình phảng phất như đang nói: Lý do, không tìm được lý do ta sẽ xé rách ngươi!

Trái tim nhỏ bé của Lâm Trường Tư bị hắn nhìn đến sợ hãi, trộm nuốt nước bọt, mới mở miệng nói: “Chú có biết vì sao từ lúc bắt đầu chú đã không thể rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ thì được không?”

Quỷ kia nghe Lâm Trường nói, biểu tình nhanh chóng thay đổi, lập tức phản ứng lại quả thật vừa nãy hắn chạy qua đây không hề bị bất cứ thứ gì ngăn chặn.

Hắn nghĩ, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, bay qua nắm lấy cằm của Lâm Trường Tư, sốt sắng truy hỏi: “Mau nói, vì sao?”

Lâm Trường Tư trợn trắng mắt, quả nhiên hai người là một, đều thích nắm cằm người khác.

Lâm Trường Tư nói: “Chú buông tay trước rồi em mới nói.” Sau đó bắt đầu bẻ tay quỷ kia, mới vừa chạm vào, ngón tay quỷ kia bị đụng trúng lập tức trở nên hư vô, quỷ kia thấy thế hoảng sợ, vội vàng né tránh Lâm Trường Tư, trong mắt hiện ra vài phần khiếp sợ: “Ngươi chính là phong ấn kia?”

Lâm Trường Tư không hiểu hắn nói cái gì, y cũng vô cùng tò mò vì sao y chỉ chạm nhẹ vào tay quỷ kia, thì bộ phận đó của quỷ sẽ biến thành hư vô.

Tiếp đó, sắc mặt vốn dĩ bị lời nói của Lâm Trường Tư làm cho bình tĩnh trở lại bắt đầu trở nên đen nghịt, trong mắt tràn đầy tham lam, khát máu, chuyên chú nhìn vào Lâm Trường Tư: “Hừ, phong ấn?! Hiện tại ta sẽ giết ngươi, xem ngươi lấy gì phong ấn ta, haha!”

Vừa dứt lời liền phi thân đánh về phía Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư căn bản không nghĩ tới biến cố sẽ xuất hiện, quỷ kia đột nhiên phát điên, mà y một chút cũng chưa kịp chuẩn bị.

Y chưa từng học qua võ công, thần kinh vận động cũng không có, cho nên dựa vào tốc độ của quỷ kia, Lâm Trường Tư căn bản không kịp phản ứng, mắt thấy một chưởng uy lực chuẩn bị đánh lên trên người, thì liền trong thấy một tấm lụa trắng ở ngay bên cạnh vọt đến, kéo lấy bàn tay quỷ đẩy đi, Lâm Thiên Lí ở bên cạnh dịch chuyển đến chính giữa hai người, ném lụa trắng che ở trước người Lâm Trường Tư, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nửa kia của mình, môi khẽ nhếch lạnh lùng phun ra một câu: “Ngu xuẩn!”

Ngoài mặt Lâm Thiên Lí tràn đầy bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim của hắn lại kinh hoàng đến nhảy dựng, một giây kia, có trời mới biết hắn chạy như bay qua đây, mắt thấy một chưởng sắp đánh vào Lâm Trường Tư, trái tim của hắn đều đã đình chỉ, một chưởng tràn đầy uy lực, nếu như thật sự đánh trúng Lâm Trường Tư, ước chừng không còn phương pháp xoay chuyển trời đất, hắn nhanh chóng xả dây cột tóc chắn lấy một chưởng kia, may mắn, hắn may mắn vì bản thân không đến muộn một giây.

Lâm Thiên Lí bình tĩnh hô hấp của mình, nhưng lửa giận trong lòng lại dâng lên ngập tràn.

“Chú hai!” Lâm Trường Tư hưng phấn kêu to, hiện tại trông thấy Lâm Thiên Lí y mới thật sự thở phào nhẹ nhỏm, có trời mới biết buổi tối hôm nay y bị dọa biết bao nhiêu lần, còn suýt chút nữa bỏ mạng tại nơi đây.

Lâm Thiên Lí vỗ y, ý bảo y nhanh trốn đi.

Quỷ kia đột nhiên bị đẩy, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Lâm Thiên Lí, thấy rõ bộ dáng của Lâm Thiên Lí, trên mặt liền hiện ra biểu tình ngốc lăng, Lâm Thiên Lí nhíu mày, vô cùng chán ghét nửa kia linh hồn dùng khuôn mặt chính mình làm ra biểu tình si ngốc, miệng hắn vừa mở tiếp tục toát ra một câu ngu xuẩn.

Vốn quỷ kia đang ngây ngốc, hiện tại bị mắng thì vô cùng tức giận, biểu tình dữ tợn, cơ hồ muốn bay đến cắn xé Lâm Thiên Lí, tức giận đến mất quên đi đối phương là một nửa linh hồn của mình.

Quỷ kia bị Lâm Thiên Lí kích thích khởi xướng công kích, dưới chân đạp vào thân cây mượn lực bay lên, một chân đá về phía Lâm Thiên Lí, động tác thô bạo lỗ mãng, Lâm Thiên Lí nhìn thấy hành động của hắn cũng không vội chỉ hừ lạnh một tiếng, thân mình vận khí, dưới chân xuất hiện hoa sen, thân hình mơ hồ tựa như một ngọn gió, ưu nhã tự nhiên.

Hai người một trắng một đen ở trên không trung triền đấu, người tới ta đi, không ai nhường ai, dưới chân quỷ kia vừa đóng vừa mở, vẫn luôn hướng về Lâm Thiên Lí đá, hùng hổ dọa người, sức lực mạnh mẽ, trên không trung đều là thanh âm chưởng phong phá không của hắn.

Lâm Thiên Lí di chuyển nhẹ nhàng, quỷ kia công kích nửa ngày, Lâm Thiên Lí cũng chưa từng di chuyển ra khỏi vòng, chưởng phong của hắn vừa cương vừa nhu, lúc quỷ kia quét qua, hắn liền lui về phía sau, kéo lấy cổ tay của quỷ kia phá giải một chưởng của hắn, khiến hắn không thể ổn định, chờ quỷ kia muốn thu hồi thì liền tận dụng sức lực của mình, đánh ra một chưởng, đem quỷ kia quét trở về.

Cho dù dân thường như Lâm Trường Tư cũng biết ai đang ở thế thượng phong, xem ra đây là tác dụng của việc huyết tế lâu năm, nếu như Lâm Thiên Lí hiện tại vừa mới phân liệt đánh nhau với quỷ kia, chỉ sợ một chưởng của quỷ kia Lâm Thiên Lí cũng chịu không nổi, chớ nói chi giống như bây giờ chơi trò mèo vờn chuột với hắn.

Hai người ở trên không trung chiến đấu, rất nhanh đã phân ra thắng bại, Lâm Thiên Lí một tay bóp cổ quỷ kia, đem hắn từ trên không trung trảo xuống, đẩy hắn dựa vào gốc cây, ra lệnh cho Lâm Trường Tư sử dụng chỉ đỏ trói hắn lên trên thân cây, quỷ kia không biết an phận, hung hăng trừng mắt nhìn vào Lâm Thiên Lí, trong miệng ồn ào: “Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh hơn ta được, không có khả năng……”

Lâm Thiên Lí lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngu xuẩn, ngươi cùng lắm chỉ là một đám oán khí được ta tích tụ trong lúc bị khóa hồn định trói buộc mà thôi, còn tưởng giọng khách át giọng chủ!”

Quỷ kia còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thiên Lí lại chẳng buồn phản ứng với hắn, phất tay một cái liền bịt kín cổ họng của hắn, khiến hắn nói không nên lời.

Lâm Thiên Lí lại đưa Lâm Trường Tư đến, y là vật chứa phong ấn của quỷ, cho nên thả được quỷ kia ra ngoài, thì y cũng có thể lần nữa phong ấn trở về, Lâm Thiên Lí dạy Lâm Trường Tư phương pháp kết ấn để y phong ấn quỷ kia.

Đôi tay Lâm Trường Tư ở trên không khí múa may, từng bước từng bước kết hạ phong ấn, chờ đến khi làm xong bước cuối, thì trong lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng màu vàng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hình dáng hai con hung thú trấn trạch giống ở Lâm Trang, mà biểu tình quỷ kia nhìn vào Lâm Trường Tư cũng càng lúc càng khủng bố, giãy giụa càng thêm dữ dội.

Ngón trỏ của Lâm Trường Tư chỉ vào vết đỏ giữa mày hắn, một tay đặt ở trước ngực hắn, thân hình quỷ kia liền trở nên mơ hồ, không qua bao lâu đã bị thu hồi vào trong thân thể Lâm Trường Tư.

Làm xong chuyện này tất cả mọi chuyện cũng đã đi đến hồi kết.

Hết thảy mọi chuyện đã kết thúc, tuy rằng đêm nay có chút nguy hiểm, nhưng tốt xấu gì vẫn là hoàn thành nhiệm vụ, cũng xem như hữu kinh vô hiểm(3),ba người một quỷ ra khỏi rừng cây liền chia làm hai ngả, Lâm Thiên Lí cùng Lâm Trường Tư trở về nhà mới xa hoa, còn Đại Hắc thì đỡ Chu Hành trở về ký túc xá trong trường.

(3): bị kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Bọn họ đều nghĩ sự tình đêm nay đã kết thúc, nhưng đáng tiếc mọi chuyện đều không hề đơn giản như vậy.