Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 38: Là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao?



Tạ Viễn Thần cũng là không nghĩ tới, chỉ thuận miệng hỏi một chút, vậy mà giống như là mở ra máy hát của hoàng đế, khuyết điểm của Tạ Khuynh tuôn ra từng sọt từng sọt.

Làm ông có chút lúng túng.

Bởi vì không có cách nào phản bác.

Nếu như tiến cung là Tạ Nhiễm thật, hoặc là Tạ Khuynh thật mà nói, Hoàng đế ở ngay trước mặt ghét bỏ con gái ông như thế, Tạ Viễn Thần làm lão trượng nhân, bất kể như thế nào cũng phải vì nữ nhi tranh cãi lại đôi lời.

Nhưng mấu chốt là, Hoàng đế nói hàng giả mạo a.

Tạ Nhiễm không phải Tạ Nhiễm, Tạ Khuynh không phải Tạ Khuynh, làm Tạ Viễn Thần muốn nói chút gì bảo vệ nữ nhi cũng không tìm ra điểm gì thích hợp.

Nghĩ nửa ngày, Tạ Viễn Thần chỉ có thể đem những khuyết điểm Cao Tấn nói nhận hết, còn thuận tiện trùng tu vài câu:

"Thời điểm Nhiễm nhi vừa ra đời chỉ lớn như một chú mèo con, da trên mặt rũ cụp xuống, nhăn nhíu, khóc lên như tiếng muỗi kêu. Tiểu gia hỏa như thế ôm trong tay nhẹ hơn lông vũ, ta và nương nàng đều rất đau lòng, so với những hài tử khác nuông chiều hơn một chút, không cẩn thận liền dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, việc đánh người này khẳng định là không đúng, thương thế thuần mã sư kia thế nào rồi, có nghiêm trọng không? Tốn bao nhiêu tiền thuốc men, tướng quân phủ chúng ta trả."

Tạ Khuynh âm thầm híp mắt nhìn Tạ Viễn Thần diễn, hai tay ông nâng lên ôm cũng ra hình ra dạng, tựa như trong ngực ông thật có đứa bé, trên mặt biểu lộ bi thương cũng rất đặc sắc.

[ vãi cả làng! ]

[ lão Tạ ngươi từng học hí kịch hả! ]

[ hài tử nhỏ như mèo con? Khóc như muỗi kêu? Có khuê nữ như ngươi nói sao? ]

[ còn nhỏ khuôn mặt nhăn nhíu, da rũ cụp xuống, ta liền hỏi ngươi hài tử nào vừa ra đời không phải như vậy? ]

[ tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sắc mặt lão bà ngươi một cái đi kìa, trong tay bà ta mà có chùy, đoán chừng cũng muốn vung lên gõ bể đầu ngươi! ]

Cao Tấn nghiêm túc nghe Tạ Viễn Thần nói chuyện, liếc qua Thái thị sau lưng Tạ Viễn Thần, quả nhiên bà miễn cưỡng vui cười, trong ánh mắt lộ ra sợi sát khí.

Nhưng mà, Tạ Viễn Thần còn không phát giác gì.

"Về phần chữ của nàng..." Tạ Viễn Thần vắt hết óc, đưa ra một câu trả lời nhìn như hoàn mỹ: "Giống ta."

"Ta là tên đại quê mùa, không có làm gương tốt cho hài tử, lỗi của ta." Tạ Viễn Thần đem hết sai lầm đổ lên người mình.

Cao Tấn thoạt nhìn như là cũng tiếp nhận giải thích của Tạ Viễn Thần, Tạ Khuynh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

[ cẩu hoàng đế xem ra là tin. ]

[ còn rất dễ lừa gạt. ]

Vốn đang định bỏ qua, Cao Tấn nghe vậy chợt nhướng lông mày một cái, tiếp tục truy vấn:

"Nhưng trẫm nghe nói Quý phi từng là tài nữ nổi danh trong kinh, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông."

Tạ Khuynh mê mang:

[ tên cẩu hoàng đế này còn chơi chiến thuật boomerang???

[ không phải ta đã giải thích rồi sao. ]

[ xong xong, giờ lão Tạ giải thích mà không khớp, thì game over. ]

Cũng may lão Tạ cùng Tạ Khuynh coi như có chút ăn ý, quả quyết đem Thái thị sau lưng bán:

"Cái này đều phải trách phu nhân. Phu nhân nàng ghen tị hài tử nhà người ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hài tử nhà mình lại không phải loại ham học, nàng thích sĩ diện... nên nàng động chút tâm tư."

Lão Tạ đều nói như vậy, Thái thị còn có thể làm gì, chỉ có thể cười khổ thừa nhận:

"Vâng, vâng. Đều do thần phụ thích sĩ diện."

Tạ Khuynh sợ Cao Tấn tiếp tục dây dưa, thế là dùng sức bóp bắp đùi mình một chút, mắt rưng rưng, cố ý hít mũi một cái, hấp dẫn sự chú ý của Cao Tấn.

Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh nước mắt đổ rào rào, ngây ngẩn cả người:

"Ái phi tại sao khóc?"

"Bệ hạ hôm nay không nói, thần thiếp cũng không biết trong lòng Bệ hạ ghét bỏ thần thiếp như vậy."

Tạ Khuynh nói xong, vểnh tay hoa lan chỉ, lịch sự tao nhã dùng khăn chạm chạm khóe mắt, làm ra vẻ đem thân thể chuyển nửa vòng, kiều nhuyễn khí chất như linh lan trong gió kia làm người trìu mến.

Tạ Khuynh nhu nhu mỹ mỹ lại yếu ớt mẫn cảm, làm Tạ Viễn Thần cùng Thái thị nhìn đến ngây người.

Tạ Viễn Thần thì lông mày đều nhăn thành một đường thẳng sắp dính vào nhau, giống như nhìn thấy cái gì khiến hoàn thân ông khó chịu bứt rứt, ngón tay mất tự nhiên ở sau lưng chụp nắm cào cấu lòng bàn tay.

Thái thị cũng bị Tạ Khuynh tương phản với trước khi vào cung làm mơ hồ.

Bà chỉ biết Tạ Khuynh trong cung có thuỳ mị thánh thủ Khương ma ma điều giáo, lại không nghĩ rằng Khương ma ma có thể đem Tạ Khuynh như thế điều giáo thành Tạ Khuynh như này.

Không thể nghi ngờ, Tạ Khuynh dạng này là xinh đẹp, chỉ là ——

[ Khương ma ma nói góc độ này có thể phô bày trọn vẹn chiếc cằm hoàn mỹ của ta. ]

[ như vậy nhìn xinh đẹp nhất. ]

[ cmn, lão Tạ biểu cảm gì đấy hả, là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao? ]

Cao Tấn âm thầm hít sâu một hơi bình phục tâm tình, bất đắc dĩ đưa tay xoay thân thể Tạ Khuynh lại, vô cùng thâm tình thay nàng chỉnh lý hai bên tóc mai vốn không hề loạn, ôn nhu nói:

"Ngốc Quý phi, khuyết điểm của nàng trong mắt trẫm đều là ưu điểm."

Tạ Khuynh thẹn thùng cúi đầu xuống, lão Tạ đột nhiên nấc cụt, một tiếng tiếp một tiếng, ngăn không được.

Lão Tạ dùng tiếng nấc cụt thành công ngăn cản màn phát cơm chó giả kém chất lượng của Cao Tấn và Tạ Khuynh, Thái thị vội vàng gọi nha hoàn đổi trà nóng cho ông.

Liên tiếp nấc cụt mấy cái, uống trà nóng cũng ngăn không được, bản thân lão Tạ cũng cảm thấy lúng túng, bất đắc dĩ tìm lí do:

"Kia... hức... cái đó... đường... hức... trên đường hớp gió... hức... nên nấc... hức... cụt.... uống no... hức... Bệ hạ thứ lỗi...hức."

Chẳng biết tại sao, Cao Tấn lại có chút thông cảm Tạ Viễn Thần bị hù dọa đến nấc cụt, xem ra bị dọa không nhẹ, quan tâm nói:

"Tướng quân phải bảo trọng thân thể a."

Tạ Viễn Thần liên tục gật đầu, Cao Tấn đứng dậy dắt tay Tạ Khuynh, đối Thái thị hỏi:

"Tướng quân phu nhân, không biết sân nhỏ trẫm cùng Quý phi nghỉ ngơi có thể thu thập xong chưa?"

Thái thị sững sờ gật đầu:

"Tốt, tốt. Thần, thần phụ liền dẫn đường cho Bệ hạ cùng nương nương đi."

"Đa tạ phu nhân." Cao Tấn nói lời cảm tạ.

Nói xong, Cao Tấn liền nắm Tạ Khuynh rời đi, Tạ Khuynh đi ngang qua Tạ Viễn Thần, bỗng nhiên quay đầu hướng Tạ Viễn Thần cấp tốc làm mấy cái cử chỉ người bình thường xem không hiểu, sau đó mới nhu thuận đi theo Cao Tấn.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

"Bởi vì thần phụ không biết bệ hạ giá lâm, vì lẽ đó cũng chỉ thu thập sân nhỏ lúc trước nương nương ở, xin Bệ hạ đừng cần ghét bỏ, đừng trách."

Thái thị tự mình dẫn Tạ Khuynh cùng Cao Tấn đi vào một tòa nhà sân vườn thủy tạ nhỏ, đối Cao Tấn giải thích nói.

"Sao có thể trách móc, vốn là trẫm không nỡ rời Quý phi, mới tự theo tới."

Cao Tấn đáp lại, lại thuận tiện cho Thái thị một chút chán ghét.

Sau khi Thái thị dẫn hai người tới, công việc hầu hạ trong nhà thủy tạ đều do cung tỳ của hai người tiếp nhận, người của Tạ gia đều rút lui ra ngoài.

Nơi này từng là chỗ ở của Tạ Nhiễm trước khi bỏ trốn, sau đó Tạ Khuynh đáp ứng vào cung giả trang nàng, Tạ gia kéo thánh chỉ của Cao Tấn nửa năm, kỳ thật chính là để Tạ Khuynh thích ứng nhân vật Tạ Nhiễm, mà thời gian nửa năm kia, Tạ Khuynh liền đóng vai thành Tạ Nhiễm, vào tòa thủy tạ này ở.

Tay nghề trang điểm của Khương ma ma xuất thần nhập hóa, lại thêm Tạ Khuynh nguyên bản cùng Tạ Nhiễm lớn lên tương đối giống nhau, Tạ Khuynh sau khi vào ở nhà thủy tạ, đối ngoại tuyên bố Tạ Nhiễm bị bệnh, không thể thấy gió, trong nhà thủy tạ chờ đợi bốn năm tháng, Tạ Khuynh từ trong viện Tạ Nhiễm bước ra, từ thần thái đến động tác, hoàn toàn là bộ dáng của Tạ Nhiễm, trừ những người biết rõ mọi chuyện, người bình thường trong phủ cơ bản không phân biệt được.

Cao Tấn dạo một vòng trong sân, đối với hoàn cảnh nơi này coi như hài lòng:

"Đây chính là chỗ ở khi còn bé của Quý phi sao?"

[ cái rắm! ]

[ ta khi còn bé ở là doanh trướng, cái loại mà gió lớn một chút cũng có thể thổi đi. ]

"Ân, đây chính là chỗ thần thiếp ở lúc còn bé." Tạ Khuynh nói.

Cao Tấn nhìn xung quanh một vòng, trông thấy một đình đài cao, bốn phía rèm cửa rũ xuống, gió thổi thấp thoáng một cây cổ cầm, có chút hăng hái hỏi:

"Ái phi biết đánh đàn?"

Cao Tấn hỏi xong, không đợi Tạ Khuynh trả lời, liền hướng cầm đài kia đi đến, rất nhanh liền lên trên lầu hai thủy tạ, đi vào đình đài đặt cổ cầm kia.

Hắn đứng trên đình đài cao cao, nhìn xuống Tạ Khuynh, vẫy tay gọi:

"Đi lên a."

Tạ Khuynh bất đắc dĩ lên theo, Cao Tấn chỉ vào cổ cầm nói:

"Chỗ ở cũ của ái phi trưng bày cổ cầm, ngẫm lại, trẫm còn chưa có nghe qua ái phi đánh đàn đâu."

[ chậc, cẩu hoàng đế nghĩ cái gì vậy hả. ]

[ bà già thúi kia nữa, Tạ Nhiễm cũng đâu còn ở đây, còn đặt cái gì cầm đài. ]

"Bệ hạ, đánh đàn thì lúc nào chả được, khó lắm mới tới chỗ ở cũ của thần thiếp, để thần thiếp đưa ngài đi trong trong ngoài ngoài xem một vòng, hậu viện bên kia ta có trồng một gốc cây hạnh hoa, nở rất đẹp." Tạ Khuynh nói.

Cao Tấn lại không mắc mưu:

"Cây ở nơi đó cũng sẽ không chạy, Quý phi tới đây tấu một khúc trước đã, trẫm rửa tai lắng nghe."

[ thật phiền phức! ]

[ có điều đọc sách viết chữ ta không được, đàn thì ngược lại nghịch được chút. ]

[ thích thì chiều! ]

Tạ Khuynh đi vào cầm đài ngồi xuống, Cao Tấn liền tìm một chỗ đất trống đối diện ngồi, cứ như vậy mà ngồi trên mặt đất, đối Tạ Khuynh thủ thế 'Xin mời'.

Hít sâu một hơi, ngón tay Tạ Khuynh gảy nhẹ đôi ba cái thử âm, sau đó một làn điệu nhu tràng dưới bàn tay trắng nõn của nàng truyền ra, khúc này phi thường ôn nhu, như mưa Giang Nam, tinh tế miên man, đánh vào trên người không có cảm giác gì, nhưng một lát cả người liền ướt đẫm.

Tạ Khuynh thời điểm đánh đàn rất tập trung, nhìn chỉ pháp, kỹ pháp, không giống như là mới học, Cao Tấn không khỏi nghi hoặc, nàng tại biên quan lớn lên, Tạ Viễn Thần chắc chắn sẽ không đánh đàn, vậy là ai dạy nàng?

Một khúc tấu xong, Cao Tấn vẫn chưa thỏa mãn, vỗ tay, từ đáy lòng khen:

"Êm tai. Khúc nhạc này tên là gì?"

Tạ Khuynh gật đầu:

"Có a, « Ly Nhân Oán », Giang Nam có một nam nữ yêu nhau, tiếc nuối vì không thể ở cùng một chỗ, lại hạnh phúc may mắn vì đã từng có được nhau."

"Khúc này, không hợp với ái phi." Cao Tấn từ dưới đất đứng lên:

"Hơn nữa, trẫm cũng không thích chuyện cũ phía sau khúc này. Đã từng có được nhau lại không thể ở cùng một chỗ sao có thể cảm thấy hạnh phúc, không phải càng thêm không cam lòng, càng thêm phẫn nộ sao?"

Tạ Khuynh hiếm có được một lần tán thành Cao Tấn:

"Ta cũng là cảm thấy như vậy, đáng tiếc hai ta đều không phải người soạn nhạc."

Cao Tấn gảy gảy lên dây đàn, hững hờ hỏi:

"Vị đại sư nào soạn khúc này? Trẫm nhận biết sao?"

Tạ Khuynh ngẩn người:

"Ây... Không biết là ai, chỉ là một bản tàn phổ..."

[ Tô Lâm Kỳ viết khúc, giọng điệu xưa nay đã vậy. ]

[ thích không ốm mà rên. ]

Tô Lâm Kỳ...

Cao Tấn ghi cái tên này trong đầu.

Đàn tấu xong một khúc, Tạ Khuynh sợ Cao Tấn lại bắt nàng đàn tiếp, liền chủ động lôi kéo Cao Tấn đi về phía sau viện nhìn cây hạnh hoa.

Ban đêm Thái thị vì bọn họ chuẩn bị một bàn gia yến phong phú, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh có mặt, gặp qua tất cả vãn bối Tạ gia.

Cao Tấn uống một chút rượu, Tạ Viễn Thần luôn kính hắn, hai người một chén lại một chén uống vào, uống một lát thấy Cao Tấn có chút vẻ say, Tạ Viễn Thần mới nghỉ tay.

Cao Tấn bước chân có chút phù phiếm, đem nửa người đều treo ở trên người Tạ Khuynh, được nàng dìu vào nhà thủy tạ nghỉ ngơi.

Cao Tấn ngồi trên mép giường, Tạ Khuynh vắt ướt khăn lau mặt cho hắn, thật vất vả hầu hạ hắn nằm lên giường.

Qua một lát, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, là thanh âm của Phúc Như:

"Nương nương, nha hoàn bên người phu nhân đến mời nương nương."

Tạ Khuynh trong lòng vui mừng:

[ rốt cuộc đã đến. ]

Nàng nói với Cao Tấn đang nằm trên giường:

"Bệ hạ, ta đi ra xem một chút."

Cao Tấn nhẹ gật đầu, Tạ Khuynh liền đi mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là một cái nha hoàn lạ lẫm, thanh âm nói chuyện vẫn còn lớn:

"Nương nương, phu nhân nói đã lâu không gặp nương nương, muốn mời nương nương đi chủ viện tiểu ngồi một lát, hai mẹ con mượn cơ hội này trò chuyện."

Tạ Khuynh gật đầu, trở lại vào nhà, đang muốn mở miệng xin phép nghỉ, liền thấy Cao Tấn khoát khoát tay:

"Phu nhân mời, ái phi cứ đi đi. Sớm trở về."

[ xong rồi! ]

Tạ Khuynh trong lòng vui mừng không thôi, mặt ngoài còn muốn giả vờ như rất bình tĩnh:

"Vâng, Bệ hạ. Thần thiếp cùng mẫu thân nói chuyện một lát liền trở lại, ngài ngủ trước một lát, Phúc Như Đông Hải các nàng ngay tại ngoài cửa, ngài có gì cần, gọi các nàng là được."

Cao Tấn buồn bã ỉu xìu gật đầu, trở mình thiếp đi.

Tạ Khuynh đè xuống mừng như điên, cấp tốc mở cửa phòng ra ngoài.

Giữa trưa lúc nàng rời đi dùng tay ra dấu với lão Tạ, nói là —— 'Sau bữa cơm chiều gặp, trên bàn ăn chuốc say hắn'.

Lão Tạ hoàn toàn lĩnh ngộ chỉ thị của Tạ Khuynh, trên bàn cơm trái một chén phải một chén rót cho Cao Tấn, lúc này mới tạo ra cơ hội cho Tạ Khuynh cùng lão Tạ lén gặp mặt.

[ ha ha ha, lão Tạ, ta tới rồi! ]