Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 12: Lau nước miếng đi!!!



Tạ Khuynh thay bộ kỵ trang 'Tâm Cơ' mà Khương ma ma tự tay vì nàng định chế, đai lưng so với kỵ trang bình thường thắt chặt, phần eo lộ rõ tạo ra đường cong hoàn mỹ, quần cùng giày ủng đều chọn lựa tỉ mỉ, hoa văn kết hợp đẹp mắt nhất.

Với cái kiểu trang điểm này vô luận ai nhìn vào cũng sẽ không cảm thấy Tạ Khuynh tới đơn thuần để cưỡi ngựa. Dụng ý rất rõ ràng, rất trắng trợn.

Nhất là Vân phi Hạ thị hiện đang ngồi cạnh Cao Tấn, từ giây phút trông thấy Tạ Khuynh rực rỡ quyến rũ tiến vào chuồng ngựa, hai con mắt chưa từng rời khỏi Tạ Khuynh. Ánh mắt còn nhiệt liệt hơn cả Hoàng đế ngồi bên cạnh gấp mấy lần.

Còn Tạ Khuynh đi qua chuồng ngựa, ánh mắt chỉ có bãi cỏ mênh mông cùng những con tuấn mã đang thõa sức rong ruổi. Trời xanh mây trắng, vó ngựa lộc cộc tự do tung bước, như gió cuống gào thét vượt qua người nàng. Tạ Khuynh nhìn mà quên hết sự đời.

Từ khi vào cung, nàng không còn được cưỡi ngựa nữa. Đối với một người lớn lên trên lưng ngựa mà nói, đây chính là tra tấn.

Bất tri bất giác liền đứng bên rào chắn chuồng ngựa nhìn tới ngây người, Đông Hải nhắc nhở nàng:

"Nương nương, Bệ hạ đang nhìn ngài đó."

Tạ Khuynh thu hồi ánh mắt, hướng khán đài đi đến.

Vân phi Hạ thị đứng dậy nghênh đón nàng, Tạ Khuynh hướng Cao Tấn hành lễ liền tự tay đỡ Vân phi dậy.

Cao Tấn nhìn chằm chằm tay Tạ Khuynh, chỉ thấy nàng ôn nhu nâng lên cổ tay yếu đuối không xương của Vân phi, ngón tay còn như có như không vuốt nhẹ hai lần...

Cao Tấn chợt cảm thấy chướng mắt, quả quyết dùng quạt xếp trong tay gõ vang tay vịn ghế ngồi, đánh gãy Tạ thị cùng Hạ thị 'Thâm tình nhìn nhau'.

"Ngươi tới làm gì?" Cao Tấn hỏi Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh mỉm cười buông tay Hạ thị, xoay người lại, vờ làm ra vẻ trả lời một câu:

"Thần thiếp nhớ bệ hạ."

[ chó má! ]

[ Khương ma ma dùng 'Cơm trưa có thể ăn thêm năm miếng thịt' dụ hoặc ta. ]

[ ta chống cự không được sự cám dỗ của nàng! ]

Cao Tấn:...

"Người bên cạnh ngươi thế mà dám điều tra hành tung của trẫm." Cao Tấn không chút biến sắc nói.

Tạ Khuynh ẩn ẩn cười trộm liếc mắt nhìn Hạ thị một cái, trả lời:

"Bệ hạ chỉ nói là hậu cung không thể tham gia vào chính sự, lại không nói hậu cung không thể đến chuồng ngựa, trừ phi Bệ hạ muốn ở trong chuồng ngựa mà xử lý triều chính, nếu không thần thiếp cũng không có làm gì sai a."

Cao Tấn bị nàng cưỡng từ đoạt lý mà nói đến nghẹn lời: "Ngươi!"

Tạ Khuynh không ngừng cố gắng, chỉ vào Hạ thị nói:

"Lại nói, cũng không phải chỉ có mình thần thiếp, Vân phi muội muội không phải cũng tới sao."

Hạ thị bỗng nhiên bị điểm tên, trong lòng xiết chặt, ngược lại là Cao Tấn thay nàng giải vây:

"Vân phi là trẫm trùng hợp gặp tại Ngự Hoa viên, không giống ngươi tự mình tìm tới."

Tạ Khuynh phân vị cao, hiện giờ không có hoàng hậu, nàng chính là lão đại của hậu cung, cho nên dù Cao Tấn không mở miệng, nàng cũng dám tự ngồi vào bên cạnh hắn. Đồng thời còn mười phần tận lực dán chặt lấy Cao Tấn, thuận tiện thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, không coi ai ra gì, đem đầu tựa lên vai Cao Tấn, giọng nũng:

"Bệ hạ nếu thích ngẫu nhiên gặp gỡ ở Ngự Hoa viên, thì lần sau thiếp thử một chút là được."

[ ngốc cẩu này sẽ không cho rằng mấy chuyện như 'ngẫu nhiên gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên' đều là trùng hợp đi? ]

[ ngây thơ. ]

[ đạo lý 'nữ nhân càng xinh đẹp càng gạt người' ngươi biết hay không? ]

[ nhìn Vân phi một cái xem, tướng mạo này, tư thái này, làn da cũng sắp phát sáng được luôn rồi, sờ lên xúc cảm nhất định rất tốt! ]

[ aaa, rất muốn sờ thử. Hay là lần tới hẹn nàng đi hồ Hoa Thanh tắm rửa? ]

Cao Tấn càng nghe càng cảm thấy đỉnh đầu xanh lét, nữ nhân này...

Giận dữ nhìn nàng, liền thấy nàng mặc dù tựa đầu trên bả vai mình, ánh mắt lại quả nhiên hướng về phía Vân phi bên kia, nhìn từ trên xuống, từ đầu đến chân, hoàn toàn một bộ dáng sắc dục mị hoặc.

Nhịn không được!

"Khụ khụ."

Cao Tấn bỗng dưng ho khan hai tiếng, tức khắc duỗi hai tay bưng lấy mặt Tạ thị, lớn tiếng cảnh cáo:

"Bớt nhìn lung tung cho trẫm."

Nói xong, Cao Tấn còn chưa yên tâm, dứt khoát để Tạ thị ngồi vào một bên khác, dùng chính thân thể hắn ngăn cản tầm mắt Tạ thị nhìn mỹ nhân.

Tạ Khuynh thấy động tác này của hắn, âm thầm chửi:

[ sợ ta nhìn bảo bối của ngươi phải không!? ]

[ cẩu hoàng đế hẹp hòi! ]

Cao Tấn mới không quản nàng nghĩ như thế nào, yên tâm thoải mái ngăn ánh mắt nàng khắp nơi nhìn lung tung.

Mà hai người nháo tới nháo lui Hạ thị đều thấy rõ ràng, lòng phẫn hận.

Vì hôm nay có thể ngẫu nhiên trong Ngự Hoa viên gặp gỡ Bệ hạ, nàng đã chuẩn bị rất lâu, nguyên bản hết thảy thuận lợi, nàng thành công để Bệ hạ cùng mang nàng tới trại ngựa. Chỉ cần nàng biểu hiện thật tốt, không lo tối nay Bệ hạ không tới chỗ nàng qua đêm.

Công sức tính toán của nàng, bị Tạ thị bất ngờ xuất hiện làm tan nát.

Tạ thị quả nhiên là địch nhân của toàn bộ hậu cung, phàm là có nàng xuất hiện, trong mắt Bệ hạ không thể chứa được người ngoài.

Mỗi lần nhìn Bệ hạ cùng nàng ân ái, Hạ thị không dám nói, cũng không dám biểu hiện ra một chút bất mãn.

Nàng nhất định phải cười, dù là cười đến mặt cứng cũng phải cười cho xong, nàng không thể để Bệ hạ nhìn ra nàng ghen tị, nàng nhất định phải ngụy trang như không thèm để ý chút nào, chờ đợi cơ hội tùy thời mà động.

Tạ Khuynh không được nhìn mỹ nhân, lực chú ý lại bị một mâm long nhãn hấp dẫn. Buông cánh tay Cao Tấn, Tạ Khuynh cầm lên hai trái, vân vê một chút, hai trái long nhãn bị lột vỏ, lộ ra thịt nhãn dày đặc rắn chắc màu mật như hổ phách.

Nàng thỏa mãn ngậm một trái, phát hiện Cao Tấn đang nhìn nàng, đôi mắt như lưu ly khẽ nhúc nhích, đem một trái khác đưa tới bên miệng Cao Tấn:

"Trái long nhãn rất ngọt, Bệ hạ cũng ăn đi."

Động tác trôi chảy, giống như vừa nãy chỉ đang thay Cao Tấn thử độc bình thường, thiên y vô phùng.

Cao Tấn nhìn thoáng qua trái long nhãn được đưa tới, lại nhìn nàng bởi vì ngậm một trái mà gò má phồng lên. Đại khái là do hôm nay trời đẹp quá, khiến cho hắn -một người chưa từng ăn long nhãn- bị quỷ thần xui khiến há miệng ra, tùy ý Tạ thị đút.

Xác thực rất ngọt.

[ đút hắn một trái, ta liền có thể ăn năm trái rồi. ] Tạ Khuynh trong lòng tính toán nhỏ nhặt.

"..."

Cao Tấn đột nhiên cảm thấy long nhãn trong miệng không ngọt.

Chuồng ngựa bỗng nhiên có âm thanh ngựa hí vang lên, mấy con Hãn Huyết Bảo Mã hắn mới có được đã ra sân.

Đây là sứ thần Hồi Hột kính hiến, hai con Hãn Huyết Bảo Mã thuần chủng, màu lông đen nhánh, thân thể hùng tráng, so với ngựa Trung Nguyên bình thường cao lớn hơn rất nhiều, cũng khó thuần hơn.

Nhóm người Thuần mã sư đã thuần phục hơn một tháng mới dám mời Cao Tấn đến xem thành quả.

Hai Thuần mã sư phân biệt cưỡi trên hai con Hãn Huyết Bảo Mã, họ đều là Thuần mã sư từ Hồi Hột đến cùng với ngựa. Quần áo của họ không giống người Trung Nguyên, tóc ngắn cột dây thừng ngũ sắc, mặc phục sức dân tộc lõa lồ vai cùng cánh tay trần trụi.

Ra lệnh một tiếng, hai người bắt đầu cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã biểu diễn cho các vị Đế Phi trên đài xem.

Cao Tấn cảm thấy cũng không tệ lắm, hai con ngựa vô luận thân hình hay là sức bật của chân đều là thượng giai, nhất là con toàn thân đen nhánh trên đầu có một túm lông trắng đang chạy phía trước, bước chân mạnh mẽ thoăn thoắt như sinh ra gió, rất có cảm giác ngày đi ngàn dặm.

Hai Thuần mã sư chạy nóng người, đem ống tay áo bên vai cởi lỏng, đem cánh tay còn lại lộ ra ngoài, nắm chắc dây cương, quấy roi ngựa, cho ngựa chạy càng nhanh.

(Có ai không hiểu cái áo này không, nó như áo sát nách lệch vai í. Bây h nới lỏng là coi như ở trần)

Đang nhìn ngựa chạy, trong tai Cao Tấn bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nuốt nước bọt liên tục.

Quay đầu hướng Tạ thị nhìn, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm chuồng ngựa, hai mắt đăm đăm, một bộ dáng đâm đầu vào tình yêu, âm thanh nuốt nước bọt kia chính là phát ra từ nội tâm của nàng.

Còn đang nghi hoặc, liền nghe nàng nói:

[ a, dáng vẻ khôi ngô, cơ bắp lực lưỡng, đường cong hoàn mỹ, uy vũ bất phàm. ]

[ từ dị vực tới có khác, so với Trung Nguyên hoàn toàn khác biệt! ]

[ a a a, cơ bắp kia giống như hòn đá còn phập phồng lên xuống nữa, quá mạnh mẽ. ]

[ quá mê người! ]

[ quá đẹp rồi! ]

[ rất muốn sờ! ]

Cao Tấn càng nghe càng thấy không đúng.

Cơ bắp lực lưỡng? Đường cong hoàn mỹ? Mạnh mẽ? Khôi ngô? Muốn sờ?

Cao Tấn nhìn lại chuồng ngựa, đập vào là hai Thuần mã sư người Hồi Hột mồ hôi đầm đìa, nửa người trên lộ ra cơ bắp cuồn cuộn đường cong, mạnh mẽ,... mỗi cái đều khớp.

Nàng nói người hay là nói ngựa?

Một tiểu thư khuê các có thể hiểu ngựa sao?

Không phải ngựa, vậy chẳng lẽ nói chính là... Người?!!!

Cao Tấn trong đầu linh quang lóe lên, toàn thân chấn động.

Vì lẽ đó, nữ nhân này đang ở ngay trước mặt hắn, mà nhìn nam nhân khác lõa thể trần truồng rồi hoa si, thèm thuồng nuốt nước bọt??!!!

Vì lẽ đó, nữ nhân này không chỉ thích xem mỹ nữ, còn thích xem nam nhân cơ bắp lực lưỡng!

Cao Tấn âm thầm nâng trán điều chỉnh hô hấp.

Âm thanh nuốt nước bọt bên tai càng dồn dập, Cao Tấn không thể nhịn được nữa, khẽ quát một tiếng:

"Ngươi nhìn đủ chưa?"

Tạ Khuynh không hiểu chuyện gì nhìn về phía hắn, Cao Tấn tức giận từ túi trong tay áo móc ra một cái khăn nện lên mặt nàng, thâm trầm nói câu:

"Lau nước miếng đi!!! Mất mặt xấu hổ!!!"

Tạ Khuynh sững sờ, vô ý thức dùng ống tay áo lau chùi một chút, không có cảm giác có nước bọt chảy ra, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt phẫn nộ của Cao Tấn, vội vàng nhặt lấy cái khăn tượng trưng lau lau mấy cái. Phát ra tiếng cười ngây ngô mà trong mắt Cao Tấn là ngu đần.

Cao Tấn mây đen che đậy đỉnh.

Đang muốn giận dữ mắng mỏ, liền nghe trong chuồng ngựa tiếng còi vang lên không ngừng. Thuần mã sư vây quanh chuồng ngựa nhao nhao giục ngựa tiến lên. Trong chuồng ngựa hoảng loạn tưng bừng.

Một đống người vây tại một chỗ, còn có mấy người cầm lên bộ mã tác đuổi theo Hãn Huyết Bảo Mã -vừa mới quăng ngã Hồi Hột thuần mã sư- đang phi nước đại.

Con Hãn Huyết Bảo Mã đang chạy trốn chính là con mà lúc nãy Cao Tấn xem trọng nhất, trên trán có một nhúm lông trắng tròn vo.

Cửa ra vào chuồng ngựa bị phong bế, ngựa chạy không ra được, chỉ có thể chạy vòng vòng trong bãi, bị mười mấy bộ mã tác vây xung quanh, nó bị giữ chặt đầu, mười mấy con ngựa đồng thời kéo nó, nhưng nó mạnh mẽ vô cùng, bốn vó đạp loạn xạ, bụi đất tung bay, quật cường cắn chặt bộ dây gai đang vây khốn nó.

Nhưng mà bốn vó của nó sao địch lại bốn mươi vó, cuối cùng vẫn bị lôi kéo đổi phương hướng. Bị đám người Thuần mã sư bắt trở lại. Nhưng nnó bốn vó đánh không lại bốn mươi vó, cuối cùng vẫn bị lôi kéo đến thay đổi phương hướng, bị thuần phục ngựa sư bọn họ chụp vào trở về. Nhưng nhìn bốn cái chân không an phận kia liền biết trình độ này không thuần phục được nó. Một khi có cơ hội, nó vẫn sẽ như trước hất văng người cưỡi rồi chạy trốn!

Chuồng ngựa an tĩnh lại, Thuần mã sư người Hồi Hột bị ngã khỏi lưng ngựa kia đã được khiêng đi, vị Thuần mã sư còn lại thì ủ rũ cúi đầu.

Đám người Thuần mã sư cung đình Trung Nguyên lại có chút kích động.

Thuần Mã tổng sư Cát Trùng tiến lên đối Cao Tấn xin lệnh: "Bệ hạ, ngựa này tính liệt, chúng thần nguyện vì quân thuần phục ngựa."

Hai Thuần mã sư người Hồi Hột trước đó tự xưng là kỹ thuật cao siêu, hai con Bảo Mã đã được dâng lên gần một tháng, bọn họ đều không có cơ hội chạm vào. Bây giờ Thuần mã sư Hồi Hột lật xe, cơ hội của bọn họ đã tới.

Cao Tấn vốn muốn tự thân xuất trận, nhưng Tô Biệt Hạc ở bên cạnh ngăn cản, nhắc nhở Cao Tấn trên người có vết thương, bảo trọng long thể vân vân mây mây.

Cánh tay dài vung lên, Cao Tấn nói với Cát Trùng:

"Chuẩn."

Cát Trùng lĩnh mệnh mà đi, không dám phớt lờ, dù sao cũng là con ngựa có thể đem Hồi Hột Thuần mã sư hất khỏi lưng, đương nhiên bất phàm. Cát Trùng cùng mấy vị Thuần mã sư cung đình khác thương nghị sách lược, dự định dùng hình thức một người thuần phục bốn người hộ tống.

Bên này bắt đầu công việc thuần phục ngựa, Tạ Khuynh trên khán đài lòng dạ rối thành một cục.

[ không biết có bị thương hay không nữa? ]

[ thân thể xinh đẹp như vậy mà lưu lại vết sẹo thì thật đáng tiếc! ]

[ ta cũng muốn đi xem một chút. ]

Cao Tấn đỉnh đầu toát ra ngọn lửa vô hình:

Hắn vẫn còn ngồi ở đây, thế mà nữ nhân này dám nghĩ tới việc đi nhìn nam nhân khác!