Quý Nữ Khó Cầu

Chương 44: Cố ý xa cách



Đầu tiên Hàn Nhạn sửng sốt, sau đó thì khôi phục lại tinh thần như cũ.Cúi đầu xiết chặt hai tay, mặc dù nàng không biết rốt cuộc Vệ Như Phongcó mục đích gì. Nhưng mà tình hình trước mắt, thuốc này chính là vô công bất thụ lộc, tuyệt đối không thể nhận.

Nàng ngẩng đầu lên, cười nói với tỳ nữ: "Phiền công tử lo lắng, tiểu nữbây giờ không còn gì đáng lo ngại. Thuốc này quý hiếm, tiểu nữ không dám nhận, xin công tử thu hồi."

Tỳ nữ không nghĩ tới Hàn Nhạn sẽ nói như vậy, mở to hai mắt nhìn nàng.Há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm cái gì nữa, thì Hàn Nhạn đã cầmchung trà lên uống, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của nàng. Tỳ nữ ngẩnngơ, rồi lại hậm hực mà quay trở về.

Đợi sau khi tỳ nữ đi khỏi, Hàn Nhạn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Độtnhiên nhìn thấy Đặng Thiền cười gian: "Mau thành thật khai báo."

Hàn Nhạn trả lời: "Khai báo cái gì?"

Đặng Thiền chớp mắt mấy cái: "Thế Tử Vệ Vương làm sao có thể đưa thuốc cho ngươi? Các người quen biết khi nào?"

Trong lòng Hàn Nhạn cũng nghi ngờ. Ở kiếp này, hôm nay mới là lần đầutiên nàng gặp hắn mới đúng. Đột nhiên hắn lại đưa thuốc cho nàng, rốtcục là có ý gì? Nàng nhìn Đặng Thiền lắc đầu, thành thật nói: "Ta khôngbiết. Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài ấy."

Đặng Thiền thấy nàng không giống như đang làm bộ. Suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói: "Không phải là ngài ấy có ý với ngươi rồi chứ? Vệ Thế Tửlà tài tử trong Kinh. Mới vừa rồi nhìn thấy tài hoa của ngươi, khôngchừng đã động lòng với ngươi rồi. Bởi vậy mới có thể quan tâm tới ngươimà sai người mang thuốc tới."

Hàn Nhạn nghiêm mặt nói: "Lời này không thể nói bậy! Ta và Vệ Thế Tửcũng chỉ là những người xa lạ mà thôi!" Nhưng mà trong lòng nàng đã nhưcái trống, gõ không ngừng. Trang Ngữ Sơn đã từng nói qua, Vệ Như Phonglà một người yêu mến tài năng. Bản thân đã có tài hoa vô cùng phong phú, bởi vậy đối với những tài tử khác hiểu nhau mà không cần nói. Cho nênvề sau nàng mới cố gắng ở trong phủ đọc sách viết chữ, hy vọng một ngàynào đó mình sẽ lọt vào mắt của Vệ Như Phong. Chẳng qua là trước mắt, VệNhư Phong lại đột nhiên sai người đưa cho nàng một lọ thuốc, chẳng lẻbởi vì nàng viết thơ vẽ tranh đã làm cho hắn nổi lên lòng yêu thích tàinăng hay sao?

Đặng Thiền vuốt cằm, nhìn nàng đầy khó hiểu: "Nói ra thì ngươi và Vệ Thế Tử cũng được coi là môn đăng hộ đối. Nhân phẩm và tài mạo đều tốt,ngươi thật sự không động tâm sao? Qua hai năm nữa ngươi cũng tới tuổicặp kê, đối với việc hôn nhân cũng nên sớm chuẩn bị."

Từ trước tới nay Đặng Thiền nói chuyện luôn rất mạnh dạng, Hàn Nhạn cũng không ngại ngùng gì, chỉ thở dài nói: "Đến đối phương là ai cũng khôngbiết, thì động tâm thế nào? Chỉ dựa vào một phía thì quá qua lo. Nhânduyên, chỉ có thể tự đến không thể cưỡng cầu."

Đặng Thiền hơi sững sờ, cảm thấy vẻ mặt của Hàn Nhạn khi nói lời này rất xa lạ. Mà lời vừa rồi của nàng giống như đã trải qua mưa gió gì đó,cộng thêm việc đêm nay. Người bạn từ nhỏ với nàng, vậy mà nàng lại cóvài phần nhìn không thấu rồi.

Hàn Nhạn quay đầu, nhìn thấy ánh mắt muốn phun ra lửa của Lý Giai Kỳ.Ánh mắt này so với trước kia còn hung dữ hơn nhiều, che giấu càng ngàycàng ít, cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng không rời. Trong lòng HànNhạn nghi ngờ, có cái gì đó hiện lên trước mặt, cảm giác trong lòng lĩnh ngộ được cái gì đó nên mỉm cười. Chỉ là cái này chỉ chợt lóe lên rồibiến mất, làm cho nàng không rõ là gì.

Trang Ngữ Sơn châm chọc cười nói: "Phong cách của Tứ muội thật là tốt.Nhanh như vậy mà có người đã tới tặng thuốc trị thương, xem ra rất lolắng cho muội. Vị công tử kia cũng không đơn giản đâu."

Những lời này nói đúng việc danh tiếng của nàng đã nổi lên. Sẽ quyến rũngười khác, nhanh như vậy mà đã làm cho các cậu ấm danh môn chú ý tới.Lập tức các tiểu thư nhìn nàng với ánh mắt có chút không vui, dù saocũng không ai muốn sự nổi trội của mình bị người khác cướp đi? Hàn Nhạnchú ý, sau khi Trang Ngữ Sơn nói những lời này xong, thì Lý Giai Kỳ nhìn nàng càng căm hận. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Lý Giai Kỳ và VệNhư Phong, chẳng lẽ hai người này có quan hệ gì?

Hàn Nhạn cười trả lời : "Ngữ Sơn tỷ tỷ quá khen. Buổi tiệc hôm nay mọingười đều mạnh khỏe, chỉ có duy nhất Hàn Nhạn là bị thương. Ở buổi tiệcnày mọi người đều có lòng tốt, tặng một bình thuốc thì coi là cái gì.Nếu như Hàn Nhạn làm Ngữ Sơn tỷ tỷ bị phỏng, thì cũng sẽ có người khácđưa thuốc thôi."

Một câu quanh co rồi lại quay về trên người của Trang Ngữ Sơn. Ung dungthản nhiên nhắc nhở Trang Ngữ Sơn đã làm mình thành ra thế này, làm saomà Hàn Nhạn có thể bị phỏng khéo đến vậy? Mọi người có mắt sẽ biếtchuyện gì xảy ra, bất quá chỉ là thứ nữ và con chính thê tranh chấp vớinhau. Nhưng mà cũng không ai ngờ Hàn Nhạn lại có thể dùng tay trái đểviết chữ, vẽ tranh để bây giờ trở thành tài nữ.

Trang Ngữ Sơn đã tức tới muốn chết. Lời của Hàn Nhạn như có như khôngcười nhạo nàng, làm cho nàng đỏ bừng cả gương mặt. Sau đó nàng còn nhậnđược ánh mắt của Chu thị làm cho nàng không dám làm thêm chuyện gì khác. Chỉ là trong lòng càng thêm hận Hàn Nhạn.

Từ đó về sau, Hàn Nhạn và Đặng Thiền trò chuyện với nhau rơm rả. Mụcđích hôm nay dự Cung yến đã đạt được, mặc dù có chút chêch lệch nhưng mà đều mình muốn đã đạt được, trong lòng cũng sung sướng vài phần.

Sau khi Cung yến kết thúc, Cấp Lam và Thu Hồng đi theo Hàn Nhạn, xe ngựa đang đậu ở ngoài cung. Trang Sĩ Dương và Trang Hàn Minh đi một chiếctrở về trước, Chu thị và Trang Ngữ Sơn đi một chiếc khác. Sau khi HànNhạn nói lời từ biệt với Đặng Thiền xong, xung quanh cũng chẳng còn ai,đang muốn bước lên xe ngựa. Đột nhiên từ phía sau truyền tới âm thanh:"Trang tiểu thư."

Âm thanh này đầy dịu dàng động lòng người, thân thể Hàn Nhạn run lên.Màn xe đang được vén lên một chút, cuối cùng cũng được bỏ xuống. Nàng từ từ xoay người lại.

Vệ Như Phong mặc một bộ trường bào được dệt từ gấm của Vân Nam, tay áorộng rãi tiêu sái, giầy xanh đai ngọc. Mặt mày tuấn tú, đang mỉm cườinhìn nàng.

Đầu óc Hàn Nhạn dừng lại, âm thầm nắm chặt quần áo. Móng tay ghim thẳngvào lòng bàn tay, sau đó mới từ từ lộ ra một nụ cười: "Kiến giá Vệ Vương Thế Tử."

Vệ Như Phong thấy nàng như vậy, cười nói: "Trang tiểu thư đúng là đang sợ hãi ta?"

Hàn Nhạn ngẩng người: "Không có."

"Vậy tại sao không chịu nhìn thẳng ta?" Vệ Như Phong truy hỏi. Từ lúcbắt đầu, Hàn Nhạn chỉ nhìn xung quanh hắn, cho dù là tươi cười thì cũngchỉ là tươi cười cứng ngắc và qua loa.

Hàn Nhạn nghe vậy, ánh mắt nghiêng nghiêng, nhìn vào hắn thản nhiên nói: "Nếu Vệ Thế Tử chỉ muốn nói mấy lời này, nhưng mà bây giờ trời đã tối.Thực sự không thích hợp để tiểu nữ và Vệ Thế Tử nói chuyện."

Vệ Như Phong có chút ngạc nhiên.

Hắn ở trong kinh là công tử nho nhã, cho tới bây giờ không có nữ nhânnào không mong đợi hắn. Hôm nay thấy tiểu cô nương này tài hoa hơnngười, nên trong lòng có chú ý, về sau nghe được nàng bị thương là thật, cho nên mới cố ý sai người đi đưa thuốc. Không nghĩ tới lại bị cựutuyệt. Lần đầu tiên trong đời hắn lại rơi vào tình cảnh này, vốn dĩ muốn thừa dịp nói thêm vài câu. Nhưng mà tiểu cô nương này trong mắt hoàntoàn không có bóng dáng của hắn, giống như là đang khinh thường hắn.Ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn. Mới vừa rồi ở đại sảnh thấynàng tươi cười ngọt ngào, đáng yêu như ngọc như tuyết. Tại sao bây giờlại biến thành một người khác, rất khó mà tưởng tượng được một tiểu cônương với đôi mắt lung linh đáng yêu lại có ánh mắt lạnh lùng đến vậy.

"Nàng... Cực kỳ chán ghét ta sao?" Chần chờ trong giây lát, Vệ Như Phong mới hỏi. Lời vừa nói ra cũng có chút hối hận, tại sao hắn lại có thểnói ra những lời như vậy. Nếu như để những người có ý nghe được, thì sẽhiểm lầm là hắn đang lợi dụng tiểu cô nương này. Như vậy phiền phức sẽrất lớn.

Hàn Nhạn cung kính trả lời: "Tiểu nữ và Vệ Thế Tử lần đầu tiên gặp mặt. Làm sao có thể vô duyên vô cớ chán ghét?"

Ánh mắt Vệ Như Phong tối sầm lại, không chán ghét hắn? Cũng không thíchhắn? Giọng điệu đang cứng ngắt có chút khá hơn: "Tại sao lại không nhậnthuốc ta đưa?"

Hàn Nhạn hơi vuốt cằm: "Vô công bất thụ lộc."

"Ngươi!" Vệ Như Phong có chút khó thở, khuôn mặt tuấn tú trong nhất thời có chút khó coi. Nha đầu này cứ vòng đi vòng lại, làm cho hắn như bịmột cục đá mắc nghẹn ở cổ họng. Mỗi câu nói của nàng không sai, cũngkhông tìm ra khuyết điểm nào, nhưng mà có thể khiến người khác mắc nghẹn đến thở không nổi.

Nhìn thấy Vệ Như Phong đang muốn làm khó làm dễ. Đột nhiên Hàn Nhạn nghe thấy từ phía sau truyền tới âm thanh lạnh như băng: "Tại sao Vệ Thế Tửcòn chưa về?"