Quý Ngọc

Chương 32



Thời điểm tới Sơn Lăng Đống, sơn dân biết ta đi ra dẫn ngựa đánh xe cho ta, trở lại phòng xá phát hiện nơi đó cùng thời điểm ta rời đi vẫn không thay đổi, không một hạt bụi, ngay cả sách ta xem khi đó vẫn như cũ để trên bàn học, thẻ đánh dấu sách cắm ở một tờ trước khi ta rời đi.

“Là mấy tiểu học sinh, mỗi ngày lại đây quét tước. Tiên sinh như thế nào đi lâu như vậy?”

“Trong nhà có việc. Đây là Nhị ca ta, đây là con ta, về sau còn muốn quấy rầy một đoạn thời gian”, ta cười giới thiệu.

“Nói cái gì quấy rầy, chuyện tiên sinh chính là chuyện của chúng ta”, tộc trưởng cười ha hả.

Kì Ngọc yêu cầu ở tại phòng ta, không hề cần một gian phòng danh nghĩa là của hắn, ta liền tùy hắn. Dàn xếp A Phương cùng Lâm Hàn xong, người biết ta đưa tới dã kê, dã cô, du, muối, tương, dấm chua, đại thước…

Giúp chúng ta giảm không ít phiền toái, nơi này họp chợ có ngày cố định, hơn nữa lại xa. Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn dịch đắc, nhưng là muối cùng gia vị cũng không dễ mua.

“Bọn họ… thật nhiệt tâm”, Kì Ngọc thực không quen nói.

Ta gật đầu. Chẳng sợ khi thân phận thấp kém, chúng ta khi cẩm y ngọc thực cũng khó có được người xung quanh như vậy đơn giản ở chung. Tỷ như, tiêu chuẩn sinh hoạt của ta rất cao, nhưng ta lại hâm mộ một A Bình tay làm hàm nhai, A Bình tuy rằng hầu hạ ta, nhưng đáy lòng xem thường nam sủng lấy sắc thị nhân.

Khi đó chúng ta vặn vẹo, là sinh hoạt  như công tử thế gia, trừ bỏ mất đi tự do thì học văn, tập võ, học đòi văn vẻ đều có thể. Nhưng thân phận chúng ta thật đê tiện. Thân là nam nhân, thì đó là sỉ nhục lớn nhất.

Ta ở nơi này chiếm được khát vọng lâu nay, bình tĩnh cùng bình đẳng. Ta đã muốn quên lai lịch của mình. Có lẽ khi đó, ta cũng như dân chúng bình thường, dựa vào hai tay mình sinh hoạt, không phải là công tử thế gia, thư sinh, cũng không phải là nô bộc nam sủng. Ta đã quen sinh hoạt như vậy, chung quanh có quê nhà ôn hòa, mọi người ngang hàng đối đãi. Có lẽ bởi ta biết đọc sách viết chữ, bọn họ đối với ta kính trọng mà không phải cái loại sợ hãi như đối với quan viên cùng cai ngục, cũng không phải cái loại ngưỡng mộ đối với kẻ sĩ.

Ta nhượng A Phương lấy bạc đưa cho họ, họ cũng thu lấy. Họ ở trong núi lấy thổ sản trên núi, săn thú, bán đi giá rất thấp, không có bao nhiêu tiền, còn muốn mua muối và vài thứ khác nên sinh hoạt của họ thật gian nan. Bọn họ cũng biết ta không thiếu tiền cho nên sẽ không cự tuyệt nhận bạc của ta.

Bữa tối chúng ta ăn nấm đôn kê.

“Gà này so với chúng ta bình thường ăn thơm hơn”, Kì Ngọc một tay cầm bánh nướng áp chảo một tay gắp một khối thịt gà, tướng ăn rất có phong phạm bình dân.

Ta nở nụ cười, lữ hành mệt nhọc đã khiến hắn ném bộ dáng ăn uống tinh xảo, “Vậy ăn nhiều một chút”, ta gắp một cái chân gà bỏ vào chén hắn, đem một miếng khác bỏ vào trong bát A Phương.

A Phương hướng ta nhếch mép cười, ăn cũng không chậm hơn Kì Ngọc. Này, cô nương dễ nuôi, lượng cơm lớn, khí lực cũng lớn. Vô luận là món gì, đều có thể ăn ngon lành. Cùng nàng ăn cơm rất ngon, có thể ăn nhiều bát hơn bình thường.

“Ta muốn tắm, trong nhà giống như không có mộc dũng?”, Kì Ngọc hỏi ta.

“Hôm nay là đan ngày hay song ngày?”

“Mười bảy, hôm nay là đơn ngày”, A Phương ngẩng đầu trả lời.

“Nơi này đều ở sông tắm rửa, nam nhân đan ngày tẩy, nữ nhân song ngày ở trong sông tắm rửa giặt quần áo. Trong chốc lát chúng ta đi tắm rửa, ngươi phải nhớ kĩ song ngày trăm ngàn lần đừng ra bờ sông”, ta dặn Kì Ngọc.

“Trong sông?” Kì Ngọc trợn tròn mắt.

Ta gật đầu, “A Phương, ngươi nếu muốn tắm liền hẹn mấy tẩu tử, cô nương ngày mai đi”, ta lại dặn dò A Phương, “Đan ngày không cần đi ra bờ sông, chỉ sợ ban ngày cũng có nam nhân tắm rửa ở đó.”

A Phương khó được đỏ mặt gật đầu.

Nơi này bốn mùa như xuân, lúc nào nước sông cũng không lạnh cho nên mọi người đều tại trong sông tắm rửa, cũng giảm đi củi lửa nấu nước.

“Ngươi nếu không quen, lần sau họp chợ, ta mua mộc dũng trở về, trước nhẫn vài ngày đi”, ta lại đối Kì Ngọc nói.

“Vậy trong sông tẩy đi”, Kì Ngọc đô miệng nói. Hắn là người thích sạch sẽ, chịu không nổi vài ngày không tắm.

Buổi tối chúng ta tại bờ sông tắm rửa, giúp nhau gội đầu chà lưng, làn da Kì Ngọc tại ánh trăng lòe lòe tỏa sáng. Tắm rửa này liền thay đổi hương vị, Kì Ngọc nằm trên người ta, không nặng không nhẹ ma sát cơ thể ta, phát ra thở dốc khó nhịn….

Xong việc, ta ôm Kì Ngọc lướt qua tường vây, theo cửa sổ trở về phòng.

Kì Ngọc trên mặt còn sót lại một mảnh đỏ ửng, cười tủm tỉm nhìn ta thoát y phục hắn, đem hắn nhét vào ổ chăn.

“Thích nơi này sao?”

“Có ngươi ở đây, miễn cưỡng có thể nhẫn nại”, hắn cười hì hì nói.

Người này, ta một phen đem hắn kéo vào trong lòng, “Ngủ đi, xe ngựa cùng khách điếm nào có thể ngủ thoải mái an ổn như ở nhà.”

“Ân”, hắn ôm cổ ta, thư sướng thở dài, rất nhanh liền ngủ.

“Quý Ngọc, bọn họ muốn đi săn thú, ta có thể đi sao?”, Kì Ngọc tại sau lưng ôm cổ ta hỏi.

Ta buông xuống bút lông trong tay, “Nghĩ như thế nào săn thú? Ngươi muốn bắn tên sao?”

“Có thể học nhà. Muốn đi ngoạn ngoạn. Giống như thật có ý tứ.”

“Nhưng là săn bắn phải mất nhiều ngày, ta tạm thời không thể đi ra”, ta xin lỗi nói, kế hoạch vừa mới triển khai, sự tình mua đỉnh núi cũng đang thử trao đổi.

“Ta cùng A Vừa bọn họ đi,  không thành vấn đề. Nghe nói rất có ý tứ.”

“Đi. Bất quá ngươi phải theo bọn họ, không cho xằng bậy, miễn chạm đến cạm bẫy hoặc lạc đường gì đó.”

“Đã biết”, hắn tại trên mặt ta hôn một cái, cười hì hì đi.

Kì Ngọc gần nhất ngoạn thật sự vui vẻ, giống như tiểu hài tử. Xuống sông bắt cá, đi theo người khác họp chợ mua bán này nọ, hoặc là đi chân núi hái nấm cùng sơn dược. Ta lúc trước không biết hắn sẽ bởi một ít sự tình này mà ngoạn vui vẻ như vậy. Lúc trước liền tính là uống hoa tửu, tọa du thuyền, hắn cũng chỉ mệt mỏi mà cười, nói là ngoạn, hắn giống như không có cao hứng. Giống như hiện tại, sinh cơ bừng bừng đi theo người khác làm việc. Người khác sinh kế chi lao, đến chỗ hắn lại thành mười phần thú vị.

Có lẽ hắn cùng ta giống nhau, bị những người chất phác giản dị ở đây cuốn hút. Nơi này sinh hoạt, cho dù là từ trong sông gánh nước về nhà nấu đều khiến hắn cảm thấy có ý tứ.

Nơi này đất đai cực ít, sơn dân đều lên núi kiếm ăn, ở trên núi săn thú, lấy nhâm sâm, rau dại. Nguyên bản như vậy qua ngày coi như không sai, bất quá quan phủ địa phương lại đem núi vây lại, muốn họ phải nộp thuế đỉnh núi, nói là trừ phi bọn họ đem núi mua nếu không phải nộp thuế. Không giao thuế không thể lên núi.

Điều này làm cho sinh hoạt của bọn họ càng gian nan.

Đỉnh núi này thế nhưng gần một vạn lượng bạc, bọn họ mua không nổi. Ra khởi nhân cũng tuyệt không đến vùng núi Tây Nam mua đỉnh núi, bên trong độc xà mãnh thú không thiếu, cây cồi cũng là chủng loại không đáng giá, tuyệt không thích hợp xây dựng trang viên, chỉ dựa vào săn thú và nhân sâm, một vạn lượng bạc cũng không biết đến năm tháng nào mới có thể thu hồi.

Ta nguyên bản cũng là có tâm vô lực, nay tốt lắm. Phải làm việc thiện, vừa vặn trước tế tư, bang tộc nhân này đi.

Bất quá vị quan kia lòng tham không đáy, ta nếu vội vàng đi mua, sợ hắn vừa muốn đề giới, sinh ra phân tranh. Cho nên ta tìm cách, khiến hắn cầu ta mua. Trừu đỉnh núi thuế một năm đáng bao nhiêu? Huống chi bọn họ vài năm đổi quan địa phương một lần, hắn cũng chỉ có thể thu vài năm mà thôi. Nếu đem núi bán cho ta, hắn có thể từ trong đó lấy bao nhiêu ưu việt?

Tại Kì Ngọc còn đang săn thú thời điềm, ta liền đem việc này làm tốt.

“Lão tộc trưởng, về sau sẽ không cần giao thuế đỉnh núi. Mọi người cũng có thể qua ngày thoải mái một chút.”

“Hảo hảo hảo. Chỉ là tiên sinh ngươi ra nhiều bạc như vậy, ân huệ này quá lớn, chúng ta….”

“Lúc trước nếu không có các ngươi thu lưu cứu trị, ta ngay mệnh cũng không còn, còn nói cái gì bạc đâu?”

“Kia cũng không thể để tiên sinh mất bạc không như vậy, chúng ta nên núi chỉ cầu sinh sống hay là đưa một phần cho tiên sinh.”

“Không cần như vậy”, ta cười khoát tay, “Ta tính toán mở một cửa hàng thổ sản vùng núi, mọi người có cái gì tốt, ưu tiên bán cho chúng ta là được. Ta mua hạ đỉnh núi này vốn vì nhượng mọi người qua ngày tốt một chút.”

“Này…. Vậy đa tạ tiên sinh nhân nghĩa”, hắn hướng ta thi lễ.

Đang nói chuyện, vài người nói nói cười cười ôm Kì Ngọc đi đến. Bọn họ săn thú đã trở lại.

“Tộc trưởng đã ở nơi này của tiên sinh? Tiên sinh có bản lĩnh, huynh đệ tiên sinh cũng vậy, lúc trước chúng ta đụng phải một lão liệt hổ, Kì Ngọc ca tại Hổ Khẩu cầu cứu, một quyền đánh chết lão hổ. Võ nghệ thật sự là đỉnh cao.”

Vài người thất chủy bát tao nói sự tình trải qua, mặc dù có thợ săn có kinh nghiệm đụng tới lão hổ cũng không dễ dàng thoát thân. Bất quá lấy võ nghệ hiện tại của ta cùng Kì Ngọc, giậu đổ bìm leo tự nhiên không thành vấn đề.

Vốn nên tối đắc ý, Kì Ngọc bị mọi người khen ngợi ngược lại môt bộ đỏ mặt ngượng ngùng, nhượng lòng ta cười đến nở hoa. Người tối trương dương, vừa vui vẻ vừa khoe khoang, không nghĩ tới thời điểm nên khoe khoang lại xấu xấu hổ hổ như vây.

Lão hổ kia cũng bị nâng vào, thật sự là trưởng thành mãnh hổ, ngay cả ta thấy cũng hoảng sợ. Nhịn không được có chút nghĩ mà sợ nhìn về phía Kì Ngọc, hắn hiểu được ý ta hướng ta ôn nhu cười, đỏ mặt cúi đầu.

“Lão tộc trường, da hổ, hổ tiên cái gì có thể bán, trong tộc liền bán lấy tiền đi. Thịt hổ toàn tộc cùng nhau ăn, thế nào?”, ta dò hỏi, bộ tộc này tài sản là chung, bất luận là con mồi nào, đào được dược liệu gì đáng giá, đều là tài sản toàn tộc. Toàn tộc già trẻ, cũng là tráng niên cùng thanh niên cùng nhau phụng dưỡng.

“Da hổ này liền cấp Kì Ngọc tiểu ca nhi làm áo choàng đi? Lúc trước luôn luôn là như vậy, lão hổ này cũng không dễ dàng đụng tới.”

Ta nhìn Kì Ngọc, “Ngươi nói sao?”

Hắn lắc đầu, “Không cần phải, ta có áo choàng rồi, tộc trưởng vẫn là cầm bán đi.”

Ta cũng nói: “Liền theo lời hắn nói đi, buổi tối mọi người ăn thịt hổ, nhạc a nhạc.”

“Kia cũng được”, tộc trưởng gật đầu, tất cả mọi người đều hoan hô.

Buổi tối lửa trại tiệc tối, khó có dịp ăn được thịt hổ. Mọi người uống rượu, lại vây quanh lửa trại khiêu vũ. Kì Ngọc ánh mắt minh lượng, vừa cười vừa uống ly rượu lớn. Ngồi bên cạnh ta, vụng trộm nắm tay ta dường như khoái hoạt không nói lên lời.

Ta nhìn hắn, trong lòng cũng thực vui sướng. Ta nguyên bản hy vọng hắn cảm nhận được khoái hoạt, hắn tựa hồ đã chiếm được.