Quỷ Kiếm Vương

Chương 7: Đại quyết đấu trong sa mạc



Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải!.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải!.

Những tiếng này khi có người nhắc tới, như nhắc nhở những hãi hùng khủng khiếp đang bao trùm võ lâm.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, một tay kiếm quán tuyệt từ miền Hải đảo xa xôi với con thuyền ma rẽ sóng trong một đêm hãi hùng đầy bão táp mưa sa, để đặt chân vào miền đất Trung Nguyên, gây nên bao kiếp sát cho võ lâm miền Trung Nguyên.

Những địch thủ của hắn lần lượt gục ngã dưới thanh trường kiếm của hắn.

Với kiếm pháp tuyệt luân, hắn đã tung hoành khắp nơi.

Nên chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, ai ai trong giới võ lâm đều nghe biết danh hắn.

Không phải võ lâm Trung Nguyên hết người tài danh, song trên cuộc hành trình hải hồ đây đó, hắn chưa gặp phải tay kình địch.

Cũng vì thế mà hắn, Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, vẫn kiêu ngạo trên những chiến thắng đầy hoa mộng làm bá chủ võ lâm trong một mai này của hắn.

Rồi hôm nay, một sáng tinh sương giữa mùa hè nóng bức.

Vài giọt sương đêm qua còn rơi đọng trên cành lá ngọn cỏ, đang lấp lánh bởi những tia nắng đầu tiên của một ngày le lói chiếu vào.

Những tiếng chim rừng đua hót líu lo trong một vùng trời tự do bát ngát.

Một vài chú nai con ngơ ngác, thoát chạy dẫm lá khô nghe xào xạc khi thoáng thấy bóng người đi trên đường dẫn tới xa mạc Tích Khê.

Sa mạc này mênh mông, song vẫn có lối đi men rừng để xuyên qua bên kia trong một ngày đường.

Khi những tia nắng đầu tiên ấy rọi chiếu vạn vật, thì nơi sa mạc Tích Khê đã có một đoàn người thuộc thành phần cao thủ võ lâm với nhiều môn phái của hai đạo hắc bạch Trung Nguyên rầm rộ nhưng lầm lũi tiến bước.

Bỗng một lão sư lên tiếng:


- Thật không ngờ ngày nay tại Trung Nguyên này lại bị đe dọa vì một tay kiếm từ Hải đảo.

Ngày trước Ma Sư Thạch Đầu này chỉ ngán có Lãng Tử Trầm Kha chứ đâu có sợ Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.

Có nhiều tiếng cười hô hố vang lên.

Rồi một người mặc trang phục đỏ chói với thân hình lùn tịt, cất tiếng the thé:


- Hôm nay tất cả chúng ta hiện diện đủ mặt, đủ lực lượng để thị Oai.

Dạo nọ, chúng ta hạ cướp chuyến bảo tiêu của Cửu Khúc Ma Quân, thì Huyết Vân Lão Nhi này tin tưởng rằng ngày hôm nay chúng ta sẽ diệt được tên Thiên Thủ Kiếm.

Yêu Đạo Sĩ Lộ, một người trong bọn tiếp lời:


- Phải diệt cho được hắn, tất nhiên chúng ta sẽ làm cho võ lâm khiếp sợ và tiếp tục, chúng ta sẽ tiêu diệt tên Lãng Tử Trầm Kha nếu hắn còn bén mảng vào võ lâm.

Huyết Vân Lão Nhi gục gặc đầu tán đồng:


- Hay! Hay lắm! Hiện chúng ta là một đoàn gồm có nhiều đại diện của các môn phái, mặc dù không ai công nhận nhưng thực tế ta có:

Lão Yêu Đạo Sĩ Lộ của Không Động, Ma Sư Thạch Đầu của Thiếu Lâm, Phiên Tăng của Mông Cương, Song Thương Uyên Ương của Điểm Thương, Song Qủy Nhị Trùng và Huyết Vân Lão Nhi này nữa.

Lão cất tiếng cười:


- Khà....

Khà....

Khà....

với lực lượng này thì làm gì không thành công....

Vừa đi mỗi người thêm mỗi lời, mỗi ý, cho đến trưa.

Mặt trời lên gần tới đỉnh đầu, nơi sa mạc nóng gắt như lò lửa thêu đốt da người, mặc dù đoàn người này toàn là cao thủ võ lâm, nhưng dưới ánh nắng trong bãi sa mạc cũng phải khó chịu, mồ hôi nhễ nhãi.

Họ không còn nói chuyện nhiều như trước mà lầm lũi tiến nhanh, mong thu ngắn con đường cát cháy mênh mông....

Bỗng, tất cả đoàn người đều đứng khựng lại vì một bóng trắng từ phía trước đi lại.

Bóng trắng đi như lướt chạy trên mặt cát, chỉ trong nháy mắt là người này đã đến trước mặt đoàn người trong sa mạc.

Mặc dù ánh nắng như thiêu đốt, nhưng người áo trắng này vẫn đầu trần tóc xõa dài phủ xuống vai.

Lưng mang một thanh trường kiếm với y phục màu trắng chói chan.

Gã áo trắng đến trước mặt đoàn người này liền đứng lại, rồi hất hàm hỏi:


- Qúy vị đây có phải là đoàn người gồm nhiều phe phái võ lâm có ý đi tìm ta phải không?

Lão lùn Huyết Vân Lão Nhi liền bước tới hỏi:


- Các hạ là ai mà có giọng hách dịch thế?

Gã áo trắng cất tiếng cười quái dị rồi hỏi lại:


- Thế quý vị đây không biết ta là ai ư?

Huyết Vân Lão Nhi hét lên:


- Hãy xưng danh nếu không thì đừng trách bọn ta ra tay! Gã áo trắng cười gằn:


- Qúy vị muốn nghe?


- Dĩ nhiên!

- Để làm gì?


- Để giết ngươi!

- Giết ta?


- Đúng!

- Tại sao lại giết ta?


- Ngươi muốn biết nguyên nhân ư?


- Chứ sao! Huyết Vân Lão Nhi đưa mắt nhìn đồng bọn rồi cất tiếng cười the thé nham hiểm:


- Ngươi cũng là kẻ võ lâm?


- Đúng!

- Ngươi có bao giờ giết người chưa?


- Rất nhiều!

- Rất nhiều?


- Đúng! Nghe giọng nói cứng rắn của gã áo trắng, nên Huyết Vân Lão Nhi hơi thận trọng.

Lão hỏi giọng nhẹ nhàng hơn:


- Nhưng mỗi lần các hạ giết người, các hạ có cho nạn nhân biết lý do không?


- Có chứ!

- Nhưng lý do có chính đáng không?

Gã áo trắng cất tiếng cười lớn rồi nói:


- Thế nào là chính đáng?

Huyết Vân Lão Nhi chưa biết trả lời sao cho phải thì giọng âm lạnh của gã lại vang lên:


- Giờ đây ta muốn giết tất cả quý vị!

- Giết chúng ta?


- Đúng! Gã áo trắng cười gằn tiếp:


- Lý do, ta thích giết các ngươi! Huyết Vân Lão Nhi bước lui một bước hỏi gấp:


- Ngươi là ai?

Gã áo trắng nói gằn từng tiếng:


- Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải!

- Là ngươi?


- Đúng! Chính ta.

Gã áo trắng cất tiếng trầm trầm:


- Các ngươi đây là kẻ tầm thường mà ôm mộng lớn, nên hôm nay các ngươi phải chết để xuống diêm vương chiêm nghiệm mộng của mỗi người các ngươi.

Gã nói dứt lời liền quát:


- Hãy động thủ! Thân hình gã chớp động, bóng kiếm lóe lên thì đã có tiếng la thất thanh:


- Á!....

Sự kinh ngạc tột cùng đến với mọi người, vì chỉ mới có một chiêu đầu tiên, đã có một quỉ trong Song Quỷ Nhị Trùng ngã nhào ra đất chết tốt.

Còn lại một quỉ, gã tức điên người, liền xông vào tấn công với một thế liều mạng, với hy vọng mạng đổi mạng.

Nhưng ánh kiếm liền chớp lên, gã quỉ thứ hai đã dãy dụa trên vũng máu tức thì.

Với ánh kiếm lạ lùng, bọn người còn lại không còn chần chờ nữa, nên lập tức tấn công sau tiếng hô của Huyết Vân Lão Nhi.

Người áo xám bỗng cất giọng cười vang.

Vừa cười vừa nói:


- Hối hận! Ha! Ha! Ha! Hối Hận! Tiếng binh khí chạm nhau.

Tiếng chưởng phong ào ạt bủa không gian ngùn ngụt.

Bóng người quay cuồng theo chiêu sát thủ.

Rồi tiếng người la.

Từng thây người ngã đổ, từng dòng máu bắn vọt ra.

Từng vũng máu lai láng trên mặt cát.

Từng đàn chim quạ bay lượn trên không, đánh nhau kêu lên những tiếng inh ỏi như đang chờ đợi để tranh giành những xác chết sau khi cuộc chiến kết thúc.

Tám cái xác người mới lúc nãy còn ôm mộng bá vương giờ đây phải làm mồi cho chim quạ nơi giữa bãi sa mạc mênh mông này.

Gã áo trắng đứng sừng sững như thiên thần ngắm nhìn những nạn nhân của hắn một lần cuối, rồi cất tiếng cười cao ngạo và nhún người lao đi.

Nhưng hắn bỗng đứng dừng hẳn lại, dõi mắt nhìn một bóng xám từ phía trước mặt hắn đi ngược lại với một lối khinh công tuyệt kỹ làm hắn phải sửng sốt nhủ thầm:


- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ý nghĩ của gã vừa dứt là bóng người áo xám cũng đã tới trước mặt gã.

Người áo xám đưa mắt nhìn tám cái xác nằm ngổn ngang trên bãi cát rồi quắc mắt nhìn gã áo trắng.

Người áo xám hỏi:


- Các hạ giết những người này?

Gã áo trắng hất mái tóc xõa tung, quắc mắt nói:


- Việc này các hạ không nên hỏi.


- Tại sao?


- Chỉ sợ phiền toái cho các hạ.


- Phiền toái?


- Đúng!

- Nhưng ta muốn biết.


- Các hạ không hối hận?

Dáng bực tức hiện trên nét mặt xương xẩu, với đôi mắt đầy sát khí, gã áo trắng quát thật to:


- Im! Người áo xám ngưng cười hỏi ngay:


- Ngươi bảo ta?


- Chứ bảo ai?


- Ngươi sợ ta cười?


- Bậy!

- Vậy ta cứ cười.

Thế là người áo xám cất tiếng cười sang sảng làm cho gã áo trắng càng thêm giận dữ hét to:


- Ngươi là ai?

Người áo xám ngưng tiếng cười, rồi hỏi:


- Ngươi muốn biết tên ta?


- Đúng! Người áo xám giọng chế diễu:


- Vậy, ngươi chưa biết ta là ai?


- Nếu ta biết ta hỏi ngươi làm gì?

Người áo xám giọng thêm mỉa mai:


- Chuyện như vậy mà ngươi không hiểu được vậy mà ngươi mộng lớn bá chủ võ lâm.

Người áo trắng tức Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải nghe vậy liền giật thốt lên hỏi ngay:


- Vậy ngươi biết ta?

Người áo xám nặng giọng:


- Ta hiểu là điều dĩ nhiên, một kẻ chỉ mới ba tháng gây chấn động võ lâm Trung Nguyên với mộng lớn mang từ miền Hải đảo, theo chiếc ma thuyền đạp sóng, đặt chân vào đất liền trong một đêm mưa gió bão bùng.

Để rồi từ đó, ngươi cậy vào kiếm pháp tuyệt luân mà giết bừa nhân tài Trung Nguyên.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải bây giờ mới cất tiếng cười the thé nói:


- Nhà ngươi rành rẽ lắm.

Như vậy, danh tánh nhà ngươi không phải tầm thường.

Ngươi hãy tỏ rõ cho ta tường coi.

Người áo xám gằn giọng như nung cơn nóng giữa sa mạc vào trưa hè sôi bỏng:


- Danh ta thật tầm thường, nhưng....

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải kiếm cướp lời:


- Nhưng thế nào?

Người áo xám tiếp:


- Nhưng đáng lý ngươi phải học thuộc lòng lúc vào Trung Nguyên.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải hét lên:


- Ngươi hãy khai danh đi.


- Ngươi cần nghe?


- Phải!

- Được, hãy nghe đây.


- Ngươi nói ngay đi.

Người áo xám gằn từng tiếng:


- Lãng Tử Trầm Kha.


- Chính ngươi?


- Đúng! Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải bước lui một bước, đôi mắt ngạc nhiên nhìn trừng trừng vào người Lãng Tử Trầm Kha.

Hắn nhìn một cách chăm chú từ đầu tới chân như nhìn một quái vật rồi gật gù lớn tiếng nói:


- Phải, một khi nhận biết Lãng Tử Trầm Kha thì ngọn quỷ kiếm đã đoạt lìa thân xác nạn nhân.

Vì vậy hình dáng chính thức của Lãng Tử Trầm Kha ít có ai được rõ.

Không ngờ, thật không ngờ là một kẻ che khuất mặt mày thì còn ai biết được.

Bảo Vương Hải vừa nói xong là cất tiếng cười ngạo nghễ.

Nhưng Lãng Tử Trầm Kha cũng cất tiếng cười tiếp theo.

Tiếng cười của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải the thé như âm ma qủy quái thì tiếng cười của Lãng Tử Trầm Kha sang sảng âm ma vang thánh thót lanh lảnh.

Hai tiếng cười càng lúc càng lớn như ôm quyện lấy nhau, như bức phá nhau.

Vì hai kẻ đã dùng nội công phổ vào tiếng cười và đã dùng nội công đấu nhau bởi âm thanh như bức phá nhau.

Qua một lúc hai tiếng cười đã đổi giọng mấy lượt, nhưng cũng chưa bên nào ngưng tiếng.

Giữa sa mạc mênh mông với ánh nắng thiêu đốt thân người, vậy mà hai kẻ cao thủ cứ cười như xé nắng, làm cho cát bụi bay tung từng đợt.

Lúc đầu thì ít, càng lâu càng nhiều như một trận gió lốc cuốn qua thật khủng khiếp.

Bỗng ánh nắng mặt trời vụt tắt.

Mây đen kéo đến ngùn ngụt.

Từng cơn gió ào ạt thổi đến.

Trời sắp sửa nổi cơn mưa giữa lúc đang cơn nắng cháy gắt gao.

Họ cũng không lạ gì khí hậu bất chợt thay đổi giữa sa mạc này.

Họ vẫn không ngừng cuộc đấu nội lực bằng âm thanh hãi hùng.

Nhưng lúc này những luồng gió mạnh mang hơi nước ùn ùn kéo tới.

Những lằn chớp ngoằn ngoèo rạch ngang vùng mây đen với những tiếng nổ chát chúa.

Rồi cơn mưa chợt đổ tuôn nặng hột.

Những hạt mưa to như nắm tay gõ đều trên mặt cát, như đập nát thân xác của kẻ vong mạng bởi trường kiếm của Thiên Thủ Kiếm.

Cơn mưa lại dầy thêm, mây thấp xuống.

Nước mưa rơi thật nhiều.

Đến lúc này tiếng cười của hai kẻ đang cố tâm sát phạt nhau đột nhiên chấm dứt.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải liền ngồi phịch xuống mặt cát trong cơn mưa để điều sức.

Trong khi đó Lãng Tử Trầm Kha vẫn đứng sừng sững giữa cơn mưa bất động.

Một khắc thời gian trôi qua....

Cơn mưa vẫn không suy giảm....

Bỗng Lãng Tử Trầm Kha hét trong mưa:


- Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, hãy rút kiếm ra để xây mộng bá vương.

Nếu không....

Kha....

Kha....

Kha....

đừng trách ta xuống tay độc ác.

Một khắc trôi qua, ngươi đã đủ công lực chiến đấu.

Cùng lúc này, trong cơn mưa, Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải vụt đứng lên, nước mưa đã làm cho mái tóc dài chấp lại như một con qủy đội mồ giữa cơn mưa.

Đôi mắt sáng rực của Bảo Vương Hải như rọi từng tia vào chiếc mặt đã che kín bởi chiếc nón rộng vành mà nước mưa tuôn như cái máng xối.

Tay kiếm miền Hải đảo đột nhiên rút phắt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, vẽ thành một vòng ánh bạc.

Hai tay đều cầm vào chuôi kiếm.

Mũi kiếm chênh chếch, hất hàm giọng chát chúa:


- Hãy rút kiếm ra! Mặc dù dưới cơn mưa tầm tã, nhưng Lãng Tử Trầm Kha vẫn lầm lì.

Chàng mở giải nón rồi đột nhiên liệng vút chiếc nón rộng vành như ánh chớp nhắm vào Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.

Chiếc nón bay đi nhanh như ánh sao xẹt nhắm vào giữa đỉnh đầu Thiên Thủ Kiếm chém xả xuống.

Hắn lập tức đưa mũi kiếm nhích lên, tung một chiêu nhằm chém nát chiếc nón.

Nhưng vừa khi đó, chiếc nón như có con mắt đột nhiên chao đi và quay vòng, bay ngược vào tay Lãng Tử Trầm Kha.

Một chiêu đầu mà chém không trúng cái nón của đối phương tung đến, nên Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải vừa tức giận, vừa giật mình trước thủ pháp xử dụng hấp lực tuyệt diệu của đối phương.

Hắn gằn giọng:


- Hãy xem kiếm pháp của ta.

Lập tức hắn tiến lên ba bước, lưỡi trường kiếm rung rinh và chiêu pháp tung ra như muôn ngàn ánh chớp, nhằm tấn công vào đối phương.

Riêng Lãng Tử Trầm Kha sau khi thu hồi chiếc nón lại, chàng lặng lẽ bỏ chiếc nón sang một bên, thì đã thấy ánh kiếm muôn trùng phủ tới người.

Chàng liền xử dụng thân pháp linh động rời vị trí và đồng thời ngọn kiếm cũng rời khỏi vỏ ra chiêu nghinh địch.

Hai tay tuyệt kiếm gặp nhau, những chiêu thế vô cùng phức tạp đều được đem ra xử dụng.

Hai bóng người có lúc quyện vào nhau như bóng mờ chập chờn trong muôn ngàn ánh bạc của lưỡi kiếm, và cũng có lúc giãn ra đứng sừng sững gầm gừ nhau trong đôi khắc.

Thật là một trận đấu hãi hùng....

Từ miền Hải đảo mang một kiếm pháp qủy mị vào Trung Nguyên để giờ đây gặp tay kình địch cũng với kiếm pháp qủy quái, cùng tử chiến chính giữa sa mạc hoang vu.

Cơn mưa càng lúc càng nhiều.

Gió lại nổi lên nhiều hơn, một trận bão nhỏ giữa sa mạc hoang vu thật bất ngờ.

Nhưng trận quyết đấu giữa hai đại cao thủ hai miền vẫn không vì thế mà ngưng đọng.

Ngược lại, mỗi lúc trận đấu lại càng ghê gớm hơn.

Khách bàng quang chỉ còn thấy trong lớp mưa mù, hai bóng người cùng ánh kiếm mập mờ, không còn phân biệt bóng nào là ai cả.

Hai tay kiếm này, từ trước tới đến nay nọ cũng đã trải qua nhiều trận đấu, nhưng chưa trận đấu nào gay go và kéo dài như hôm nay.

Thật là kỳ phùng địch thủ....

Rồi cơn mưa bớt hột....

Nhưng gió cuốn vẫn xé rít qua sa mạc Tích Khê như âm ma quỷ quái rợn người.

Cũng trong lúc này, đột nhiên hai đấu thủ vụt cất mình lên giữa không trung.

Ánh kiếm chớp lòe rung rinh rồi hai bóng người tách ra xa đứng xây lưng lại với nhau.

Chợt trên chiếc áo trắng của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, một đường máu thắm vắt ngang qua bả vai trái làm hắn lồng lộn quay phắt lại gầm lên:


- Hừ! Được lắm hãy tiếp chiêu.

Tức thì thân hình hắn như ánh chớp cùng trường kiếm tấn công một loạt liên thế vào Lãng Tử Trầm Kha.

Thời gian lại cứ lặng lẽ trôi qua....

Rồi cả vùng sa mạc sắp sửa chìm vào bóng tối, mà hai kẻ quyết đấu vẫn chưa phân thắng bại.

Chiếc áo của Lãng Tử Trầm Kha bị chém đứt mất một khoảng nơi cánh tay và rách một đường nơi bắp đùi nhưng chưa vào da thịt nên chưa thấm máu.

Nhưng bộ đồ trắng của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải đã thấm máu nhiều chỗ và nhiều chỗ khác rách nát bởi đường kiếm quái dị của Lãng Tử Trầm Kha gây nên, càng làm cho hắn thêm tàn tạ.

Cũng vì vậy mà lòng chiến đấu của hai tay cao thủ càng ác liệt hơn.

Bỗng Lãng Tử Trầm Kha chợt nói:


- Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, kiếm pháp của miền Hải đảo chỉ có thế thôi sao?

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải với giọng tức giận:


- Tới đây đã gần nửa ngày, vẫn chưa kết thúc trận đấu mà.


- Vậy thì hãy kết thúc đi là vừa.


- Được lắm! Liền với câu nói là hai bóng người ghim trường kiếm chỉa vào nhau mà cùng tìm chỗ sơ hở của đối phương để tấn công.

Họ cứ thế mà lê bước ngang chạy dài trong bãi sa mạc gió bão đang rít lên từng hồi.

Hai người chạy dài một khoảng thật xa rồi lại chạy lui mà thế kiếm ghìm nhau chưa xuất chiêu.

Cứ thế họ ghìm nhau qua một khắc thời gian.

Đột nhiên họ cùng hét lên:


- Chết!

- Chết! Lập tức hai người cùng cất mình bay vút lên cao, hai thanh kiếm xuất chiêu lập lòe như muôn ngàn ánh bạc giăng mắc.

Họ như dính chặt nhau trên không trung rồi cùng rời nhau đứng lại im lìm trên mặt cát.

Lúc này chỉ nghe gió rít, cát bay.

Những hạt mưa đảo lộn trong không gian theo từng đợt sóng ào ạt.

Tiếng gió hú mỗi lúc một nhiều.

Ánh sáng cũng sắp mờ dần nhường cho màn đêm phủ đến.

Sa mạc mênh mông lúc này mới thấy hoang vu lạnh vắng mịt mù.

Những xác chết đã sắp chôn vùi trong cát phủ.

Huỵch Toàn thân Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải bỗng ngã nhào trên cát.

Một vạt áo trắng phía trước ngực ướt đẫm máu đào, hòa cùng nước mưa nhuộm đỏ cả thân hắn.

Thanh trường kiếm đã từng gây khiếp đảm cho võ lâm trong ba tháng qua, giờ đây đã rời khỏi tầm tay, đang bị cát phủ dần dần.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, trên vẻ mặt mang nét uất hận kinh hoàng và hối tiếc lẫn lộn.

Hắn gượng chống tay chỗi dậy miệng vẫn còn nói giọng van lơn:


- Các hạ Lãng Tử Trầm Kha, tôi có một điều muốn nhờ các hạ.

Không biết các hạ có vui lòng giúp cho một kẻ sắp xa lià cõi đời này không! Lãng Tử Trầm Kha từ nãy giờ, sau một tuyệt chiêu của kiếm pháp, đã hạ sát được đối phương sau một cuộc đấu gay go nhưng cũng giúp cho chàng được nhiều kiến thức về kiếm pháp mới lạ của miền Hải đảo, đang đứng tần ngần sau khi tra kiếm vào vỏ.

Nên khi nghe đối phương hỏi vậy, chàng cũng động tính tò mò, chưa bao giờ chàng gặp trường hợp đối thủ lúc sắp chết vì độc chiêu của mình lại nhờ mình giúp.

Vì thế chàng liền bước tới nói ngay:


- Tôi không hẹp hòi gì cả.

Mặc dù các hạ cùng tôi đối địch cách đây vài giờ, nhưng giờ đây tôi xem các hạ như kẻ sắp chết trăn trối.

Và nếu điều kiện nhờ tôi không quá khả năng, tôi sẽ cố gắng làm tròn cho vui một linh hồn.

Thiên Thủ Kiếm sắc mặt tái dần cố gắng nói:


- Tôi bất tài đành khuất phục trước qủi kiếm của các hạ, song với kiếm pháp của Hải đảo Phù Sơn chúng tôi, tôi tin là bá chủ võ lâm.

Nên nếu các hạ không sợ chết và để chứng tỏ lời tôi nói là đúng và dựa vào tài năng của các hạ, thì tôi nhờ các hạ đến gặp dưỡng phụ, cũng là sư phụ của tôi nơi đó.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải nói một hơi dài nên mệt lả, hắn ôm chặt vết máu chực tuôn trào rồi cố gắng lấy ra một chiếc vòng đá nạm hai con rồng tranh châu thật sắc sảo đưa cho Lãng Tử Trầm Kha.

Hắn nói với giọng yếu ớt:


- Các hạ cầm chiếc vòng đá này, đi đến bờ biển Nam vào ba ngày tới đây, các hạ sẽ gặp những người trên ma thuyền và họ sẽ đưa các hạ đến Hải đảo Phù Sơn.

Lãng Tử Trầm Kha liền hỏi:


- Dưỡng phụ các hạ là ai?

Thiên Thủ Kiếm với giọng đứt quãng:


- Dưỡng phụ tôi là Bá Hầu Viên Thiết Khải.

Lãng Tử Trầm Kha bỗng mở lớn đôi mắt sáng ngời, giọng kinh ngạc hỏi lại:


- Bá Hầu Viên Thiết Khải?


- Đúng vậy.

Trầm Kha chợt nhìn xa xôi như tìm thấy hình ảnh đau buồn uất hận nào đó nên chàng rít lên:


- Ta sẽ gặp! Ta sẽ tìm gặp! Trong khi đó, Thiên Thủ Kiếm giọng thật yếu ớt:


- Các hạ nhận lời chứ?

Lãng Tử Trầm Kha gật đầu:


- Được, ta sẽ gặp! và ta sẽ giết Bá Hầu Viên Thiết Khải.

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải cố nhích mép cười, giọng nhỏ dần:


- Các hạ....

cứ đi....

xin giã biệt....

Nói xong là Thiên Thủ Kiếm gục xuống lịm dần vào cõi chết.

Bảo Vương Hải với danh hiệu Thiên Thủ Kiếm từ đây bị xóa tên trong giang hồ võ lâm và cũng đã bớt đi một mối đe dọa vì mưu đồ thôn tính võ lâm.

Nhưng cũng từ đây giang hồ sẽ tìm biết nhân vật nào đã hạ sát được Bảo Vương Hải.

Rồi không một sự việc gì bí mật trong chốn võ lâm cả.

Cho đến khi võ lâm biết được Lãng Tử Trầm Kha tái xuất giang hồ và đã giết chết Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, thì huyền thoại Lãng Tử Trầm Kha lại càng thêm rắc rối lạ lùng.

Mưa lại nặng hạt....

Gió càng lúc càng mạnh.

Tiếng gió hú hoang vu cứ vang vang trong sa mạc.

Lãng Tử Trầm Kha nhìn lại những xác chết sắp bị cát phủ kín một lần chót rồi lẩm bẩm:


- Ta phải tới Hải đảo Phù Sơn để trả mối gia thù.

Chàng bỗng cất tiếng cười sang sảng.

Tiếng cười vang vang tan dần trong sa mạc mênh mông.

Những cơn gió lốc bốc mạnh.

Bóng chàng Lãng Tử Trầm Kha lao đi như ánh ma trơi chập chờn giữa cơn bão lốc về nơi sa mạc mênh mông, như tiễn đưa, như cố chôn vùi những nạn nhân của những cuộc ân oán nơi giang hồ võ lâm mà kẻ nào mạnh sẽ là kẻ chiến thắng.