Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 22



Sáng sớm, Hà phó phòng thấy con trai của mình từ phòng Tống Đạm Bạc đi ra, liền một trận kinh ngạc. Hà Du Nhiên dụi dụi mắt, như không hề có chuyện gì xảy ra mà nói, tối hôm qua cả hai tán gẫu, nói một hồi thì buồn ngủ, liền ngủ chung với nhau, dù sao cũng là hai nam nhân. Hà phó phòng cũng không nói gì thêm.

Sáng sớm tạm biệt người nhà, Hà Du Nhiên cùng Tống Đạm Bạc đi đến tòa tháp ở trên núi đã nói qua, đi xe hơn một giờ thì đến nơi. Vị đạo trưởng kia rất là tiên phong đạo cốt (thần thái không hề giống với bất kì ai), tuổi chừng thất tuần, thân thể khá là khỏe mạnh, vừa nói chuyện vừa vuốt lấy chòm râu trắng của mình. Tống Đạm Bạc ngồi trước mắt đạo trưởng, ông lên tiếng hỏi anh muốn cầu điều gì? Tống Đạm Bạc hỏi công việc gần nhất có thuận lợi hay không. Đạo trưởng cẩn thận quan sát tướng mạo của Tống Đạm Bạc, lông mày nhíu chặt. Tống Đạm Bạc thấy phản ứng của ông, liền lên tiếng bảo có thể hay không nói ra nguyên do trong đó. Đạo trưởng chậm rãi nói: “Nếu như muốn công việc thuận lợi, cần phòng bị tiểu nhân bên cạnh.” Tống Đạm Bạc trong lòng suy nghĩ, tiểu nhân bên cạnh? Lại hỏi ông có thể hay không nói ra tiểu nhân là ai? Đạo trưởng cao thâm khó dò lên tiếng: “Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.” Sau đó, ông cũng không nói thêm điều gì.



Tống Đạm Bạc đứng dậy, kéo lấy Hà Du Nhiên để cậu ngồi xuống, cậu không chịu, nhỏ giọng nói: “Thả em ra, em không muốn xem tướng, em không tin mấy thứ này, thả em ra.” Mặc dù kháng cự nhưng cậu không thể nào thắng được khí lực vô cùng lớn của Tống Đạm Bạc, lại không thể ở trong đạo quán mà lỗ mãng, chỉ có thể bất mãn mà ngồi xuống. Đạo trưởng hỏi cậu muốn hỏi điều gì. Hà Du Nhiên nói, tùy ngài xem đi. Thế nhưng không ngờ đạo trưởng vừa mới nhìn Hà Du Nhiên hai giây, liền nổi trận lôi đình, hô to tiễn khách tiễn khách. Hà Du Nhiên thấy thái độ của ông ta như vậy liền tức giận mà xoay người đi, vài bước liền bước ra khỏi bậc cửa đi thẳng. Tống Đạm Bạc không hề lo lắng sẽ không đuổi kịp Hà Du Nhiên, vì thế lên tiếng hỏi đạo trưởng tại sao lại tức giận. Đạo trưởng chỉ đáp, thiên cơ bất khả lộ, mời trở về đi.

Tống Đạm Bạc bất đắc dĩ, ra khỏi đạo quán, đuổi theo Hà Du Nhiên, anh hỏi cậu có phải cùng đạo trưởng có quen biết. Hà Du Nhiên lại bảo không có khả năng. Hai người trở lại bên dưới ngọn núi, tìm nhà nghỉ để nghỉ ngơi. Hà Du Nhiên ở trên núi gió lớn, có chút cảm mạo, đau đầu, lại có chút sốt, cậu đi vào phòng liền lập tức ngã ở trên giường. Tống Đạm Bạc giúp cậu cởi ra áo quần ngoài, hỏi tiếp tân thuốc cảm mạo, sau đó giúp cậu uống thuốc, lại đem khăn lạnh chườm lên trán cậu.

Trời còn chưa tối, mà Tống Đạm Bạc phải chăm sóc Hà Du Nhiên, không thể ra ngoài, vì thế không thể làm gì khác hơn là tựa ở đầu giường mà xem ti vi. Mặc dù anh dán mắt vào màn hình ti vi, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện hôm nay. Phòng bị tiểu nhân bên cạnh? Cùng công việc có quan hệ, nhất định là một tên đội viên nào đó trong đội trinh sát hình sự. Đội viên gần gũi nhất bên cạnh mình? Chẳng lẽ ám chỉ Hà Du Nhiên? Hà Du Nhiên tại sao lại muốn làm phiền mình phá án? Cậu ta là con trai của Hà phó phòng, cậu ta không có động cơ a. Tại sao đạo trưởng nhìn thấy Hà Du Nhiên lại nổi trận lôi đình? Lẽ nào tiểu nhân thật sự là chỉ Hà Du Nhiên? Không đúng, cậu ta trước đó đã giúp mình tìm được điểm đột phá của mấy vụ án này mà.

Tống Đạm Bạc nhìn về phía Hà Du Nhiên, cậu vẫn im lặng ngủ. Tống Đạm Bạc xuống giường đổi khăn cho Hà Du Nhiên, anh sờ sờ trán của cậu, trán vẫn còn có chút nóng. Tống Đạm Bạc ngồi ở trên giường, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Hà Du Nhiên, anh là lần đầu tiên thật sự tỉ mỉ quan sát người thanh niên này. Người thanh niên này đối với anh không muốn xa rời, luôn yêu thích quấn lấy anh, bình thường đều luôn lộ vẻ mỉm cười thân mật, lúc bọn họ cùng một chỗ, cậu luôn yêu thích thỉnh thoảng cùng anh làm nũng, cười đùa không chút kiêng kị. Người thanh niên tố chất tâm lý rất ổn, năng lực phân tích cũng rất mạnh. Tuy rằng quen biết cậu không tới một tháng, Tống Đạm Bạc vẫn khá tín nhiệm cậu. Anh không cách nào tưởng tượng được, cũng không có chứng cứ chứng minh Hà Du Nhiên là tiểu nhân kia.

Tống Đạm Bạc nhìn thấy điện thoại của Hà Du Nhiên ở bên gối, anh đột nhiên muốn kiểm tra một chút. Tống Đạm Bạc nắm lấy điện thoại di động, tiến vào phòng vệ sinh. Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại, ngồi trên nắp bồn cầu. Tin nhắn cùng ghi chép trò chuyện của tháng gần nhất đều là những số Tống Đạm Bạc đều biết, trừ những cuộc gọi của anh ra thì còn lại đều là những cuộc gọi từ các đội viên khác trong đội trinh sát hình sự. Điện thoại của Hà Du Nhiên không phải là điện thoại cảm ứng thông minh, không thể download tin tức cùng QQ, Điều duy nhất khiến Tống Đạm Bạc cảm thấy nghi hoặc chính là, trong album ảnh của cậu có một tấm hình selfie cùng với một cảnh hoa, tư thế hai người cực kì ám muội. Lẽ nào cậu ta là song tính? Cảnh hoa này chẳng lẽ là bạn gái của Hà Du Nhiên sao? Hà Du Nhiên tại sao lại che giấu điều này với mình? Cậu ta chỉ nói một mặt tình cảm bi thương của bản thân với mình, là vì muốn giành được đồng tình của mình? Nhưng có điều dù cho Hà Du Nhiên làm chút thủ đoạn nhỏ nhen này cũng không thể nói lên rõ ràng được rằng Hà Du Nhiên là tiểu nhân cần phòng bị kia.