Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)

Chương 19



Jake bảo Carmita dọn đồ của Victoria vào phòng anh. Nếu anh đã biết Victoria sẽ làm thế thì anh thấy thất vọng, nhưng anh biết rõ tình trạng của họ không hơn gì thỏa thuận ngừng bắn. Cô không còn cố chống lại anh về mặt thể xác, nhưng cử chỉ của cô rất dè dặt, mắt cô lạnh lùng, và anh biết anh chưa được tha thứ. Tính tới bây giờ, việc cô quay lại chỗ cô vốn thuộc về cũng đã đủ rồi.

Ngày hôm sau Ben hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Jake giải thích ngắn gọn.

Ben lắc đầu. “Chết tiệt. Em không hiểu đàn bà. Dù có mong đợi điều gì thì họ sẽ làm ngược lại hoàn toàn, thậm chí khi anh chờ mong điều đối lập từ những gì anh nghĩ đến đầu tiên.”

Jake cười cảm thông. Chính xác thì Ben chẳng đi đến đâu được với Emma. “Em sẽ từ bỏ sao.”

“Có lẽ cũng tốt. Vâng, em đoán em sẽ làm thế. Những ả ở quán ba thì đơn giản hơn những quý cô nhiều. Em sẽ đi một chuyến tới Santa Fe trước khi mùa đông đến, và tận hưởng khoảng thời gian thú vị ấy.”

Garnet đã quay lại Santa Fe, nằm xuống thấp và thầm theo dõi. Không có gì xảy ra quá sớm. Mùa đông đang tới rất nhanh, và mùa xuân thích hợp hơn với kế hoạch của hắn. Hắn đã chia tay với Bullfrog vài tuần trước, kẻ còn lại đang cố tìm những tay chân cũ của hắn để tập hợp vào cuối tháng 12. Garnet cảm thấy tốt hơn khi Bullfrog đi, hắn không tin gã khốn kiếp đó đến mức muốn bắn một nhát vào lưng gã và tiếp tục tự thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn luôn luôn ngồi gần cửa sau của một quán bar, vì bạn sẽ không bao giờ biết một lối thoát nhanh có lẽ cần thiết tới thế nào. Hắn chỉ ngồi một cái bàn như vậy khi một người đàn ông cao lớn tóc đen thơ thẩn tiến vào và đi đến quầy bar. Chiếc súng trường được treo ở đùi người đàn ông chứng tỏ anh thấy dễ chịu với loại vũ khí nặng nề đó, và thấy dễ dàng tự tin bước vào. Đó không phải dáng đi khệnh khạng, chỉ có những đứa trẻ nóng tính muốn tạo thanh thế mới cảm thấy nhu cầu muốn có điều đó, hay vì cắt đi hình V trên khẩu súng của họ. Người đàn ông nay bước vào như thể anh biết anh có thể giải quyết bất cứ vật gì nằm trên đường đi. Hắn nhận thấy anh quen tới lạ lùng.

Garnet chăm chú nhìn gương mặt người lạ và sông lưng hắn đổ mồ hôi hột. Trong một phúc có người đàn ông đó trông giống như Jake Sarrat, nhưng sau đó Garnet thấy không phải vậy. Mặc dù những điểm giống nhau quá manh. Đó là sự kỳ lạ chết tiệt.

Cô nàng quán bar tóc đen với gương mặt trang điểm đậm và đôi mắt mệt mỏi sáng lên một chút khi đưa đôi mắt đầy kinh nghiệm đánh giá người lạ cao lớn đó. Cô quay về phía gã, nháy mắt với gã và đưa tay chạm vào đùi gã. Gã nhìn xuống cô và cười, rồi gật đầu.

Họ rời đi bước lên cầu thang chật hẹp. Garnet nhanh chóng cúi đầu dùng mũ che gần hết gương mặt hắn. Hắn nghe thấy tiếng người lạ nói, “Tên em là gì, em yêu?”

Giọng nói cũng quen, nhưng cũng không thực sự quen. Như thể hắn đã nhìn thấy người đó một hay hai lần rồi, nhưng vẫn chưa biết gã. Mẹ kiếp, dù gã trông không phải Jake Sarratt. Garnet cúi đầu xuống. Có thể là người còn lại, cậu em. Hứng khởi hoang dại xuyên qua hắn Chúa ơi, sao lại có một cơ hội như thế này chứ! Hắn mất năm phút mới bắt đầu nhẩy lên, rồi khi sẽ đá cánh cửa và bắn một viên vào gã con hoang đó trước khi gã biết cái gì bắn vào gã. Thứ duy nhất khiến Garnet ngồi im trong ghế là hắn không biết liệu Jake Sarrat có ở gần đây không.

Hắn đã nhìn thấy gã đó ở đâu rồi nhỉ?

Rồi hắn hiểu ra, mặt tái xanh. Gã đã mang râu giả khi Garnet gặp gã, nhưng rõ ràng cùng là một người. Chính là Tanner, gã bắt tỉa đã cưỡi ngựa trong một buổi chiều ta và được thuê nhưng chỉ ở đó một ngày hay lặng lẽ rời đi như lúc đến. Nhưng tên gã không phải Tanner, gã là Sarratt, và gã đã nhìn thấy Garnet.

Garnet nhìn kĩ căn phòng, nhưng không thấy ai hắn biết. Điều đó không có nghĩa lý gì. Nhà Sarratt đã thuê rất nhiều người mới. Có thể có một số người của Sarratt ở ngay đây, bên cạnh hắn.

Không có cách nào để hắn có thể bước lên những bậc thang đó. Sẽ có một lần khác, và một cơ hội tốt hơn.

Hắn cẩn thận để không lọt vào tầm mắt của ai, đứng lên và đi ra phía cửa sau. Khi hắn ở trong hẻm có mùi chua hắn bắt đầu chạy, trượt chân và suýt ngã, nhưng vào giây phút cuối hắn đã dùng tay đứng lại được. Tay trái hắn dính phải cái gì có mùi hôi và nhơm nhớp. Garnet chửi thề dữ dội khi đứng dậy và cố sức lấy hết chỗ dính đó ra khỏi tay, xoa xoa nó vào bên cạnh gồ ghề của tòa nhà. Đó chỉ là thêm một sự căm thù hắn dành cho nhà Sarratt chết tiệt.

Hắn đợi cho đến khi hắn chỉ còn là một điểm nhỏ trên đường trước khi rửa tay ở một máng ngựa, rồi vội vã đến một cái hang mà hắn thường ngủ. chẳng có gì hơn là một tấm phản – để xây một chuồng ngựa, và những bức tường vẫn chưa được đóng đinh trên bản ghi. Những vết nứt đủ lớn để có thể chui qua, và ban đêm trời đang bắt đầu lạnh đến khốn kiếp. Hắn phải tìm được môt nơi nào đó tốt hơn càng sớm càng tốt.

Hắn ở cùng với Qinzy ở chỗ ẩn nấp đó, gã đó đã quấn mình trong chăn và thò đầu ra ngáy khò khò. Garnet đá mạnh vào gã. “Quinzy! Dậy đi. Một trong những tên Sarrat khốn kiếp đang ở trong thành phố, có lẽ là cả hai.”

Quinzy tình giấc mà không lẩm bẩm gì và mở mắt ngay. Gã ngồi phắt dậy. “Jake à?”

“Tao không trông thấy Jake. Là em nó, tao không nhớ tên nó. Gã khốn kiếp đó đã cưỡi ngựa tới và tư nhận mình là Tanner, và rời đi ngay sau đó. Đoán xem gã đến để nói cho Jake điều gì đó. Những gã con hoang khốn nạn đang dự định làm gì đó ngay trước mũi chúng ta!”

Quinzy im lặng. Kế hoạch mới nhất của Garnet thật ngớ ngẩn, nhưng hắn có bao giờ nói lý đâu. Hắn đã quyết định con bé đó là của hắn, và hắn có quyền với trang trại. Mẹ kiếp nếu Garnet không làm theo như kế hoạch của hắn giồng như McLain. Quinzy đã trôi dạt cùng Garnet không theo thói quen, nhưng dường như đã đến lúc tách nhau rồi.

“Đừng nhìn như thể tao sẽ cưỡi ngựa quay lại vương quốc cùng mày, Garnet,” Quinzy nói. “Nghe nói vùng đất dọc theo khu Snake thì đẹp và hoang dã, một nơi tốt để tao nằm đó đầy say mê. Cứ cho là tao sẽ làm thế đi. Hai mươi năm trước tao chỉ là một quân cờ để lấy được nhà Sarratt, bất cứ ai cũng có thể làm điều đó, nhưng giờ tao đã già hơn đến 20 tuổi rồi và còn chậm hơn 20 năm nữa. đã đến lúc tao nghĩ về việc về hưu rồi.”

“Tao ghét phải nghe nói mày sẽ không đi cùng tao Quinzy,” Garnet nói. “Chúng ta đã ở với nhau lâu lắm rồi, nhưng một thằng đàn ông cần phải làm thứ một người cần làm.”

“Vui vì mày hiểu điều đó, và tất cả. Tao sẽ cưỡi ngựa đi vào sáng sớm, trước khi ai đó có thể nhìn thấy tao. Tao không biết liệu có gã nhà Sarratt nào biết tao không, nhưng chúng thường không thích làm theo cách này.”

Quinzy bò vào chăn và lắng nghe thấy Garnet cũng làm vậy. Sau một lúc Quinzy bắt đầu ngáy lại. Gã sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng đánh úp lặng lẽ của một chiếc búa được kéo lại phía sau. Nếu có một khắc sau khi tiếng nổ được kéo lại đến mức hắn nghe thấy tiếng nổ của khẩu súng, thì cũng quá ít thời gian để gã có thể làm được điều gì tốt hơn. Viên đạn của Garnet găm vào phía sau đầu Quinzy, cuốn theo một phần lớn của mặt trước của nó rồi băng qua tường.

Garner kéo chăn lên lấy thiết bị của gã. Sẽ không có nhiều cơ hội cho một phát súng duy nhất ở vùng này bị điều tra, nhưng tốt nhất cũng nên xóa dấu vết. Hắn nhìn xuống cái xác. “Giống như tao đã nói, đàn ông cầm phải làm việc đàn ông nên làm,” hắn lạnh nhạt nói. “Nếu mày không đi cùng tao, nghĩa là mày chống lại tao.”

Tuyết rơi sớm trong năm nay, chỉ một lớp bụi mỏng đã phủ lên mặt đất nhưng vẫn hé lộ về cái lạnh sắp tới. Sáng hôm đó khi Victoria rời khỏi giường nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một lớp màu trắng, cô cảm thấy đứa trẻ dịch chuyển lần đầu tiên. Cô vẫn rất yên lặng, tay cô ấn xuống chỗ bụng dưới như thể đợi nó lại di chuyển.

Jake nhìn lên khi anh đang đi giày, chú ý đến sự im lặng của cô. “Có chuyện gì sao?”

“Đứa bé đã di chuyển,” cô nhỏ tiếng đáp lại.

Anh đến đứng cạnh cô. Cô đã có chút thay đổi nhưng không có gì khác, và anh cảm giác được dục vọng thôi thúc khi anh nhìn cô. Cô giơ tay lên và tay anh đặt lên bụng cô thay vào chỗ đó, trong khi một bàn tay khác vòng quanh người cô và kéo cô sát về phía anh. Họ đứng bất động và cuối cùng đứa bé lại di chuyển, một cái rung động rất nhẹ đến mức Jake khó có thể cảm nhận được. Anh cố thở, tim anh đập mạnh trước bằng chứng hiền hiện của sự sống. Cho tận đến bây giờ, đứa bé đã chứng minh bằng các triệu chứng, hầu hết chúng đều khiến Victoria thấy khó chịu. Nhưng lần này thì khác, đó là sự sống.

Cô để mình dựa vào người anh, biết rằng chẳng tốt gì khi tạo ra khoảng cách giữa họ. Anh đã làm tình với cô cứ khi nào anh muốn, cũng chỉ như anh trước kia, với cảm xúc cháy bỏng trở nên mạnh mẽ hơn trước thời gian, trong khi đáng nhẽ phải yếu đi. Không có phần nào trong cơ thể cô mà anh không chạm tới, và việc mai thai dường như làm cô đáp ứng anh nhiều hơn nữa. Thậm chí da cô còn nhạy cảm. Thi thoảng cô cảm thấy cô sẽ chết đuổi trong nhục dục, nhưng tính đùa nghịch đầy yêu thương mà cô có được cùng anh trước khi họ cãi nhau đã không quay lại.

Thay vì căm hận sức mạnh thể xác của anh đối với cô, vì anh nắm giữ nó mà chẳng cần tình yêu. Thậm chí sau khi tất cả điều đó xảy ra, cô vẫn yêu anh. Anh vẫn không thể làm cô đau đớn đến thế nếu cô không yêu anh. Anh quan tâm đến cô, cô thầm nghĩ, nhưng cô đang mang đứa con của anh, vậy tại sao anh lại không quan tâm được chứ? Và anh thích được ngủ cùng cô, điều đó đã đủ rõ ràng rồi. Nhưng không một lời yêu nào được thốt ra từ đôi môi đẹp đẽ cứng rắn ấy.

Cô cay đắng căm hận sự thiếu tin tưởng của anh với cô. Nó vẫn nhói lên từng ngày khi anh có thể tin vào khả năng phản bội như vậy của cô. Lời buộc tội của anh đã tuôn ra từ chính sự căm ghét của anh mà anh vẫn mang theo quanh mình, thậm chí McLain đã chết rồi, lòng căm ghét trong Jake không tiêu tan. Thi thoàng Victoria có thể cảm nhận được McLain vẫn ở trong nhà, với những hồn ma của bố mẹ Jake, giữ cho sự căm hận đó vẫn còn.

Sẽ tốt nhất nếu cô mang theo con rồi bỏ đi. Cô không muốn nó trưởng thành và bị bao vây bởi sự căm hận, cô muốn con lớn lên hạnh phúc, trong một căn nhà không có bóng ma nào. Ý tưởng bỏ đi trêu chọc tâm trí cô hàng ngày, nhưng khó khăn của nó đã đánh bại cô. Cô có thể bỏ đi bằng cách nào? Cô có thể đi đâu? Hơn thế nữa, cả Emma và Celia đều không muốn bỏ đi. Emma có lẽ sẽ nhìn Ben bằng ánh mắt buồn bã tuyệt vời bất cư skhi nào cậu ta không nhìn thấy, nhưng cái trang trại này đã trở thành nhà của em họ cô. Cô ấy không muốn bỏ nó hay Ben, thậm chí nếu anh ta rõ ràng mất đi hứng thú.

Celia đang trưởng thành, sẽ nhanh chóng tời bỏ con đường đầy hỗn loạn. Cô bé đã bình tĩnh hơn, trang nghiêm hơn, và chín chắn hơn. Tóc cô bé giờ thường rất gọn gàng, váy cũng gọn gàng, và cô bước tiếp thay vì bỏ qua. Cô vẫn sử dụng nhiều thời gian để vỗ về Rubio và cố gắng kết bạn với con ngựa tuyệt vời, nhưng không còn bị ám ảnh vì nó nữa. Không, Celia không muốn bỏ đi.

Jake xoay người cô lại, tay anh trượt lên khum lấy ngực cô. Victoria nhìn anh, ánh mắt nghiêm trọng. Anh nhìn lại cô hiện rõ ý định. Anh chỉ vừa mặc đồ, nhưng quần áo sẽ dễ dàng cửi ra như khi anh mặc chúng thôi. Anh đưa cô quay lại giường, và mất thêm một giờ nữa trước khi họ rời khỏi phòng.

Những tháng mùa đông đến kèm với sự trả thù, với cái băng giá hơn cả tuyết, dù đã có đủ cả hai rồi. Victoria ngày càng tròn hơn, việc mang thai lỗ ra với bất cứ ai liếc nhìn cô. Tâm trạng cô thay đổi, trở nên bình tĩnh và mơ mộng hơn khi cô bị sự thay đổi nhanh chóng của bản thân khống chế. Mọi thứ đã mất kiểm soát. Ít nhất vào buổi sáng cuối cùng cơn ốm đã biến mất và cô cảm thấy tốt hơn về mặt thể xác dù cô dễ dàng thấy mệt mỏi.

Cô nên nghĩ tới việc cái bụng đang lớn dần của cô sẽ làm giảm ham muốn xác thịt của Jake, nhưng không phải vậy. Anh lại càng quan tâm cô hơn và làm tình với cô ở nhiều vị trí mà anh không đặt chút áp lực nào lên cơ thể cô, nhưng anh dường như ham muốn cô như trước kia. Nếu cô có từng nghĩ về chuyện đó cô sẽ bị chấn chỉnh ngay, nhưng chuyện đó chưa từng xảy ra khiến cô băn khoăn những người đàn ông khác có chú ý tới vợ của họ trong suốt chu kì thai sản không.

Vào giữa tháng 12, Angelia sinh con. Người đàn bà đó đã vượt cạn một cách khó khăn trước khi người ta nghe được tiếng khóc phát ra từ căn phòng nhỏ lộn xộn xủa cô. Cả Carmiata và Lola đều miễn cưỡng quan tâm tới người đàn bà ấy. Bất chấp sự chán ghét của chính mình, Victoria thấy rằng cô phải làm gì cho cô ta. Có lẽ chính quá trình mang thai của chính cô làm cô cảm thấy sâu sắc hơn về hoàn cảnh của Angelina. Dù là lý do gì, cô ấy đã quấn một chiếc khăn choàng ấm nhất và đi ngang qua sân tới những căn nhà phía xa. Carmiata giữ lấy tay cô và theo sau.

Angelina quay đầu lại trên chiếc gối bẩn khi Victoria bước vào. Răng cô ta điều chỉnh lại thành một thứ có nghĩa là một nụ cười xấc láo như bình thường, nhưg nó trở nên nhăn nhó hơn. “Vậy! Cô muốn thấy sẽ thế nào khi tới lượt cô sao?”

Sự thiếu sạch sẽ của căn phòng thật kinh khủng. có một lò sưởi nhưng lửa đã tắt và Angelina đã không thể cho thêm củi vào, nên căn phòng thật lạnh. Dù vậy, mồ hôi vẫn lăn trên gương mặt tái đi của Angelina khi cô ta đột nhiên nhận cơn đau nữa.

“Hãy nhanh châm lửa lên,” Victoria ra lệnh. Cô không thể chắc chắn bản thân nên làm gì, nhưng hơi ấm và sự sạch sẽ nên là một sự khởi đầu. cô có thể dọn dẹp khăn trải giường cùng với Carmita, dù bên dưới nệm đầy cáu bẩn. Carmita là một người có kinh nghiệm và hiểu được lời cầu nguyện của Victoria. Chiếc váy ngủ bẩn Angelina đang mặc được bỏ đi và thay bằng một trong những cái váy của Carmita, khi cái vảy đủ to để vừa với bộ ngực sưng phồng của Angelina.

Người phụ nữ này đã chịu đau đớn khi sinh nở cả buổi chiều và buổi tối. Đôi mắt đen đáng yêu nhắm chặt lại và môi cô thô và chảy máu vì vết răng cắn.

Jake gõ cửa và kéo Victoria ra ngoài khi cô mở ra. Anh kéo cô vào trong lớp áo khoác da cừu dày, ôm lấy cô bên trong bằng hơi ấm của anh. “Hãy để Carmita giải quyết chuyện này,” anh càu nhàu. “Em không cần ở ngoài này đâu.”

Cơn gió xuyên qua áo cô, và hơi thở của cô hiện lên trong không khí. “Nếu đó là em em sẽ muốn có được sự giúp đỡ của tất cả mọi người.” Cô dựa vào cơ thể cơ bắp mạnh mẽ của anh, và đứa con của anh di chuyển mạnh trong người cô. “Em nghĩ cô ấy sẽ chết mất,” cô thì thầm giọng nói hoang mang tới lạ lùng. Đó không chỉ là vì cô cũng sẽ chịu nỗi đau sinh con vài tháng tới, mà vì Angelina quá cô đơn và sẽ chết mà không được yêu thương.

Nếu Angelina thật sự chết, Jake không muốn Victoria phải ở đây chứng kiến chuyện đó. Anh cố để kéo cô lại ngôi nhà, nhưng cô không hề nhúc nhích. Anh suýt nữa sẽ bế cô lên khi cô ngẩng gương mặt cầu khẩn lên và nói, “Làm thế nào em có thể mong ai đó giúp em nếu em không sẵn lòng giúp người khác khi em có thể.”

“Chuyện của em khác. Em có gia đình-“

“Angelina thì không. Cô ấy chẳng có ai cả.” Cô đưa ngón tay chạm vào môi anh, lần đầu tiên cô tự nguyện chạm vào anh ở ngoài giường kể từ cái ngày cô bảo anh cô có thai. Ánh đèn đốt cháy tất cả con đường đến linh hồn anh, và anh run lên. Anh giữ lấy tay cô và đưa tay cô lên má anh, lạnh và râu thô.

“Anh sẽ đưa Emma tới giúp nha?” Anh khàn khản hòi. Anh khó có thể nói nổi.

“Không.” Victoria cười khô khan. “Cô ấy chưa có kết hôn. Không nên làm việc đó. Nhưng có lẽ - nếu Lola đến. Thử hỏi xem, nhưng đừng ra lệnh cho cô ấy. Nên để cô ấy tự quyết định.”

Anh để cô quay lại căn phòng bẩn thui nhỏ bé đó có màu đồng mùi máu tươi và ước gì cô chỉ không giống quý bà có cảm giác dấn sâu vào trách nhiệm một chút thôi.

Lola đến, báo tin rằng cô đã chuẩn bị một bữa ăn nhẹ cho họ và để nó trong nhà bếp, cô sẽ ở đó trong khi họ ăn. Carmita nhanh chóng ăn vội vàng, nhưng Victoria không cảm nhận được rằng cô có thể chịu được chỗ thức ăn ngay lúc này. Cô mệt mỏi, và bụng cô hơi chao đảo.

Angelina đang nằm mắt nhắm lại khoảng hơn một giờ rồi. Cô ấy không mở mắt lúc này, nhưng nói với giọng to đến ngạc nhiên, “Có lẽ cô nên ăn cho tốt vào. Tôi ước giá như tôi có thể ăn.”

“Tôi không đói,” Victoria đáp lại, nhìn vào gương mặt của người phụ nữ đó. Thời gian giữa những cơn co thắt ngắn lại. Trong một lúc chúng gần như liên tục, nhưng không có chuyện gì xảy ra và giờ chúng có cách nhau xa hơn một chút.

Lần cuối cùng Angelina nói. Rồi đến gần nửa đêm cô ấy hạ sinh một cô bé mập mạp với lọn tóc đen dày giống mẹ và một chiếc dây quấn quanh chiếc cổ màu xanh của cô bé. Victoria bọc cơ thể nhỏ bé đó trong một chiếc khăn, tim cô đập manh.

Họ không thể ngăn máu ngừng chảy và Angelina quá yếu có thể chống đỡ được. Cô ấy đã bất tỉnh và chưa từng biết rằng con gái cô đã chết trong khi cố chào đời. Một vài giờ sau cô ấy cũng chết.

Carmita và Lola đảm nhiệm việc làm sạch hai cơ thể để chôn cất và không cho phép Victoria giúp. Cô được đưa về nhà, cơ thể cô nặng nhọc vì mệt mỏi. Đứa con của chính cô đang vui vẻ đá vào xương sườn của cô, để cô biết rằng nó đang làm tốt.

Trước sự ngỡ ngàng cảu cô Jake ngồi ở nhà bếp ôm lấy một cốc cà phê để hơi không bốc ra. Anh ngẩng lên khi cô bước vào.

“Họ đều chết rồi.” Giọng nói của Victoria không có chút biểu cảm.

Jake đứng lên và ôm lấy cô. Khi anh bế cô về phòng, cô nắm chặt lấy áo anh và khóc to, nước mắt nóng hổi làm ướt vai anh.

Cả cuộc sống và tự nhiên đều không ngừng lại. Công việc ở trang trại tiếp tục và bụng của Victoria tiếp tục to lên. Dù cô biết cô sẽ to hơn nữa trước khi đứa bé ra đời, trọng lực trung tâm tăng lên khiến cô liên tục thấy mất thăng bằng. Giờ cô đang ngồi vuốt ve bụng trong suốt những giây phút đứa bé nhào lôn nhiều hơn, cô có thể phân biệt một bàn chân vàmột khủy tay, một bàn tay và một bên đầu gối.

“Chúa ơi,” Jake nói trong một đêm khi bất ngờ trước lực của một bàn chân nhỏ đập vào tay anh. “Điều này giống như hai con mèo hoang đang cố chiến đấu để ra ngoài.”

“Cám ơn anh, thật yên tâm.”

Anh cười và tiết dụng dùng tay lười biếng vuốt ve bụng cô. “Em có nghĩ là sẽ có hai đứa con không?”

“Không. Em đã tính được một cái đầu, hai bàn chân, hai khủy tay, và hai bàn tay. Dù trong tư thế nào thì cũng chỉ có một đứa bé thôi.”

Anh thấy nhẹ nhõm. Suy nghĩ tới việc cô sinh ra một đứa con đã đủ đáng sợ rồi.

Cuối tháng Một Celia lấy một quả táo từ nhà kho và mang nó cho Rubio. Đó là một buổi sáng đẹp trời, hô lạnh và rõ nét. Một vài cm tuyết phủ lấy mặt đất, nhưng bầu trời không một gợn mây. Máu cô đang nhảy múa trong tĩnh mạch, có lẽ chỉ có lẽ thôi Luis sẽ có thể ở cùng cô ở nơi hẹn hò bí mật trong gác xép. Sẽ khó hơn để tìm được chỗ riêng tư lúc này khi mùa đông buộc mọi người phải ở gần nhà. Khi mùa xuân đến, cô thầm tính, cô và Luis sẽ cưỡi ngựa tìm một nơi riêng tư và dùng cả ngày làm tình.

Rubio đang nhảy dựng lên trong đàn gia súc lớn nhất, khịt mũi và ngoắc đầu khi nó thích thú với bài tập của nó. Từ hai bên lỗ mũi thở ra hai hàng khói. Nó xử xự như chú ngựa con và cái mũi đỏ lấp lánh giống như gỗ gụ đánh bóng dưới ánh nắng mặt trời.

Celia trèo lên hàng rào, vui vẻ nhìn nó. Nó hiếm khi nghịch ngợm, nên cô không cố dụ dỗ nó lấy đi quả tảo. Đúng lúc nó sẽ quay đầu lại, sau đó đi đến chỗ cô nhận phần. Đã nhiều tuần từ khi nó cố gắng chụp lấy cô và nó không còn ngại ngùng khi cô vuốt ve cái cổ mượt mà cơ bắp của nó.

Cô thầm nghĩ, nó thật đẹp đẹp nhiều như Luis vậy. Họ đều là những động vật tuyệt đẹp, nguy hiểm và đơn giản theo bản chất.

Luis. Celia run lên. Chỉ nhớ đến tên anh đã khiến cô mềm nhũn và ấm áp trong lòng, đúng theo cách cô cảm nhận khi họ làm tình cùng nhau. Ngực cô cứng lại, và cô nghĩ đến việc miệng anh hút chúng vào. Luis.

Tay cô cầm táo lỏng ra và nó rơi xuống đất. Cô quỳ gối và cho tay đưa qua hàng rào, nhưng nó vẫn cách tay cô một bước chân. Rubio ở phía xa cùng bầy gia súc, cái đầu kiêu hãnh của nó nâng lên cao. Cô nghĩ mình đã an toàn và trèo lên hàng rào.

Ngay ở trong nhà họ cũng nghe được tiếng hét chói tai của con ngựa đang tức giận. có những tiếng hét và tiếng người chạy đến. Chỉ có một tiếng hét nữa, chỉ một thôi, nhưng âm thanh này khác. Nó xuyên vào trái tim của Victoria.

Cô chạy nhanh. Emma cố gắng giữ lấy cô. “Victoria, không!” Emma đã giữ chặt lấy cánh tay cô, nhưng Victoria đẩy mạnh cô sang một bên. Cô không còn nghe thấy tiếng cơ thể mình chạy như bay trên tuyết.

“Celia!” Cô hét lên, nhưng không có tiếng trả lời.

Trong chuồng gia sức một nhóm người đang ở trên lưng ngựa đã quăng một vài sợi dây thửng lên đầu Rubio và đang cố bắt nó đứng im. Jake là một trong số đó. Anh xuống ngựa và chạy nhanh đến chỗ đổ nát trên mặt đất. Khi anh quỳ gối xuống, anh thấy Victoria đang chạy như bay về phía họ, mặt cô trắng bệch.

“Ben, giữ lấy cô ấy!” Anh hét lên.

Ben chạy đến, ngăn cô lại trước khi cô có thể chạy đến chỗ chuồng ngựa. Anh giữ cô thật chặt trong tay, khóa chúng dưới ngực cô. Cô đá và thở hồng học, nhưng sức mạnh như thép của anh đã giữ được cô.

“Hãy để tôi đi!” Cô rít lên, cố cào vào mặt anh. NƯớc mắt lăn dài trên má cô. “Celia! Celia>”

Jake đứng dậy để anh có thể ở giữa Victoria và Celia, nhưng cô có thể trông thấy chiếc khăn choàng màu xanh, giờ đanh dính đầy bùn. Mảnh váy của cô ấy. Chỗ váy lót màu trắng. Một chiếc giày nhỏ, nằm ngay bên cạnh trong tuyết. Một chiếc móc khóa bằng lụa đang bay bay trong gió. Và thật nhiều màu đỏ. Celia không mặc cái gì màu đỏ.

“Hãy lấy chăn ra đây,” Jake nghiêm khắc gọi và ai đó chạy đi làm theo lời anh.

Victoria cong người lại, cố gắng vùng ra. ben đang nói chuyện với cô, cố làm cô bình tĩnh, nhưng lời nói của anh không có tác dụng gì. Emma đang đứng như trời trồng bên trái, tay cô ôm lấy miệng như thể cố gắng giữ tiếng hét ở bên trong. Mắt cô đen trên gương mặt tái mét.

Chiếc chăn được mang đến và Jake bọc nó quanh chỗ bó nhỏ. Luis cưỡi ngựa đến và gương mặt anh hoảng loạn. Không nói một lời anh nhảy xuống ngựa và trèo qua hàng rào.

Khi Jake bắt đầu nâng Celia lên, Luis nói, “Tôi sẽ giữ cô ấy.” Giọng nói anh cứng rắn. “Anh hãy đi xem người phụ nữ của mình và tôi sẽ quan tâm tới người của tôi.”

Jake nhìn anh nghiêm khắc, nhìn thấy điều gì đó khắc nghiệt trong mắt Luis. Anh nhìn lại cô gái bé nhỏ nằm bất động và chạm vào gò má đầy máu của cô bằng những ngón tay mềm mại. sau đó Jake để Celia cho người đàn ông yêu cô, và bước về phía Victoria.

Cô không còn chống lại Ben nữa, nhưng đứng bất động trong vòng tay anh đôi mắt vô hồn. Cô thậm chí không mang theo một chiếc khăn choàng.

Ben thả cô ra và cô đứng một mình, người cứng đờ. Cô tìm kiếm Jake để mong thấy bất cứ dấu hiệu hi vọng và chẳng tìm thấy gì cả. Cô vẫn phải hỏi, và buột miệng. “Nó còn sống chứ?”

Jake muốn cuốn cô đi và mang cô vào trong, giữ lấy cô ấm áp và nâng niu cô trên giường trước khi anh nói cho cô biết điều anh buộc phải nói, nhưng cô đang đợi, giữ chặt lấy mình và anh biết cô sẽ không rời đi cho tới khi nào cô biết.

“Không,” anh nói.

Victoria chao đảo và anh giữ lấy cô, nhưng ngay một giây sau cô đã đứng thẳng dậy được, cằm ngước lên. “Hãy mang nó vào trong, làm ơn,” cô nói giọng tan vỡ nhưng vẫn kiểm soát được, như thể cô sẽ tan ra nếu cô để mình trượt ngã. “Nó sẽ cần…nó cần được tắm rửa.”

Luis bế Celia vào trong, mặt anh cứng lại khi gió thổi tung tóc cô trên tay anh và trêu chọc má anh. Victoria và Emma theo sau anh, vai họ vẫn thẳng lên bất chấp sự mệt mỏi bất chợt. Jake và Ben theo sau, cả hai đều quan sát những cái lưng mềm mại đang cúi xuống ở đằng trước. Jake muốn ôm lấy Victoria và giúp cô thoải mái như có thể, trừ việc giữ cô lại. Sự dễ chịu lúc này sẽ khiến cô mềm lòng, và cô cần có tất cả sức mạnh tập hợp được.

Carmita và Lola đang khóc nhỏ dưới tạp dề trong khi Juana đã lấy tay lên che miệng. “Chúng tôi sẽ cần đến nước, làm ơn,” Victoria nói nhỏ khi cô đưa Luis lên lầu.

Anh đặt Celia lên giường và quỳ xuống bên cạnh, chầm chạp cuộn lấy chỗ tóc sáng lên quanh ngón tay anh. Chiếc chăn đã che đi khuôn mặt cô, nhưng tóc cô được tự do. “Anh yêu em,” anh nói với cô gái nằm bất động, nhưng không có câu trả lời, và trái tim anh gần như chết đi trong lòng.

Victoria đặt tay lên vai anh. Cô không biết, nhưng giờ cô nhận ra cô nên đoán ra sớm. Celia đã thay đổi trong vài tháng qua, kể từ khi gặp Luis. “Nó cũng yêu anh. Anh đã làm nó hạnh phúc.”

Anh nuốt nước bọt và để tóc cô lên trước mặt. Nó vẫn có mùi hương giống Celia. “Chúng tôi yêu nha,” anh nói giọng khản đặc. “Điều đó không có gì sai.”

“Không sai.” Nó chỉ đi ngược lại với tất cả những gì họ đã được dạy, nhưng nó không sai trái. Victoria bất ngờ vì biết cuộc sống của họ đã thay đổi đến thế nào, cô đã thay đổi đến mức nào từ khi đến vùng đất hoang dại này. Khi lần đầu tiên bước chân lên mảnh đất này, cuộc sống của cô đã bị cai trị bởi những gì xã hội cho là phù hợp hay không phụ hợp, nhưng sự hợp lý không còn liên quan đến cô khi nó chống lại tình yêu.

Tình yêu đã biến Celia từ một cô bé thành một người đàn bà. Cô đã vui vẻ, không còn chạy hết từ chỗ vườn hoa này tới vườn hoa khác như thể muốn tìm kiếm đủ sắc đẹp và niềm hạnh phúc để thỏa mãn nhu cầu của mình vì nó. Cô đã tìm thấy nó cùng với Luis.

Carmita vẫn đang khóc và mang nước tới, nhưng khi bà đặt xuống bà nói. “Tôi sẽ lau người cho cô ấy nếu cô muốn vậy.”

“Cám ơn, nhưng tôi và Emma sẽ làm điều đó,” Victoria nhẹ nhàng nói. Đây là việc cuối cùng họ có thể làm cho Celia.

Jake xuất hiện và đưa Luis ra ngoài. Ben đang giám sát việc đóng quan tài và đào một ngôi mộ mới. Victoria và Emma nhẹ nhàng cắt chỗ quần áo rách của Celia ra và bắt đầu rửa sạch bùn và máu ra khỏi cơ thể nhợt nhạt của cô ấy. Móng sắc của Rubio tạo ra nhiều vết cắt sâu, nhưng chúng hầu hết đều ở lưng cô, chắc hẳn cô phải lấy tay che đầu khi nỗ lực tuyệt vọng bảo vệ mình. Phía sau đầu cô bằng và mềm nơi đó cú đá giết người đã đảo qua, nhưng mặt cô không hề trầy xước trừ một vài vết nhỏ trên trán. Họ gội đầu cho cô và sấy cho nó khô. Mắt cô nhắm lại như mắt của đứa bé đang ngủ, đôi lông mi dài tựa trên hai bờ má trắng như cẩm thạch. Nhìn Celia nằm trên giường khi họ mặc cho cô những bộ đồ yêu thích của cô, Victoria nghĩ rằng cô bé trông như thể họ chỉ cần lay cô là cô sẽ thức dậy, nhưng thực tế Celia đã đi rồi.

Victoria không ngủ đêm hôm đó. Jake ép cô lên giường, và cô làm theo, nhưng nằm trong vòng tay anh mà mắt cô cứ mở và như cháy bùng lên. Cô đã khóc, nhưng nước mắt không khiến cô thoải mái và giờ cô không còn khóc nổi nữa. Vế thương cào xé trái tim cô, những vết sắc và không dừng. cô chưa từng tưởng tưởng một cuộc sống không có Celia. Em gái cô sáng chói như mặt trời, và không có cô bé mọi thứ giờ đã bị thay thế, trở nên tối tăm hơn.

Con cô lại cựa quậy và Victoria vuốt ve nó. “ Nó rất mong đứa con này chào đời. Giờ thì nó không bao giờ trông thấy đứa bé nữa.”

Jake cũng không ngủ được. Anh biết rất rõ nỗi đau của Victoria, và cảm giác mất mát của riêng anh cũng sâu sắc. Sẽ không còn có cuộc nói chuyện nào về việc cưỡi ngựa và thảo luận về giới tính của lũ mèo con, không còn có những cơn sốc nho nhỏ mỗi khi cô bé nói, không còn có cuộc tìm kiếm đồ vật nào mà cô bé để ở những nơi kỳ lạ.

Anh ôm Victoria thật chặt, anh đã không thả cô ra suốt đêm dài và cũng không định làm thế. “Nếu nó là một bé gái, em có muốn đặt tên con là Celia không?”

Giọng nói của Victoria gần như tắc nghẹn. “Em không thể. Vẫn chưa được.”

Một giờ sau cô nói. “Nó trông thật đẹp phải không?”

“Giống như một thiên thần ấy.”

“Chúng ta sẽ phải chăm sóc con mèo của nó.”

Bình minh đúng là điều kì diệu của những sắc màu, vàng đỏ và hồng chiếu lên bầu trời xanh trong. Celia có lẽ đã bị mê hoặc. Victoria nhìn lên bầu trời và nghĩ đến những buổi bình minh giờ sẽ không được chú ý như lúc này, vì không còn Celia ở đó để ngắm chúng. Cô đứng dậy và mặc đồ. Cô không có chiếc váy đen tang thương nào, nhưng ở ngoài kia dường như nó không quan trọng như đợt tháng Tám nữa. Tim cô giờ chỉ có chỗ cho nỗi đau, không phải quần áo.

Cô quấn tóc lại thành một cuộn bất cẩn, và Jake buộc váy lại cho cô. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, “Em muốn giết con ngựa đó.”

Jake biết nhu cầu trả thù ấy và còn biết nó có thể đốt cháy và dai dẳng tới thế nào. Tay anh giữ chặt trên vai cô. “Nó chỉ là một con vật vô tội, Victoria. Chúng ta đã cảnh báo con bé nhiều lần và bảo nó cẩn thận ở bên cạnh con vật đó.”

“Nó là một kẻ giết người. Nó đã đã đạp lên một trong những tay người Mexico khi anh để nó lại lúc đó, anh còn nhớ chứ? Đáng nhẽ nó nên bị bắn chết.”

Kế hoạch mà Jake đặt ra cho Rubio là nó sẽ không bao giờ đi ngang qua nếu không anh sẽ giết con ngựa đó. Sophie ở cùng với con ngựa con, nhưng anh đang định mua thêm một số con ngựa tốt nữa để giao phối với nó. Anh muốn sản suốt ra những con ngựa to lớn khỏe và nhanh. Tim anh nhói đau, nhưng giết con vật đó cũng sẽ không thể làm Celia sống lại, không thể đạt được điều gì ngoài cái chết của Rubio cùng với giống ngựa có tốc độ và sức mạnh tuyệt vời. Victoria đã thật vô lý với chuyện con ngựa ngay từ đầu, nên Jake không mong cô sẽ đưa ra một quyết định hợp lý lúc này.

Việc phán xét con ngựa có lẽ trở nên cần thiết. Nếu không ai có thể làm việc với nó mà không sợ mất mạng, sẽ không còn lựa chọn nào nữa. Jake muốn đợi và xem xem trước khi nó làm một việc gì đó không thể cứu vãn.

“Anh sẽ không để nó bị bắn đâu,” anh nói, và quan sát thấy gương mặt cô thậm chí còn lặng lẽ hơn. Anh quay cô lại nhìn anh. “Chưa được. Anh không nói là anh sẽ làm thế, anh chỉ nghĩ rằng anh sẽ nghĩ đến chuyện đó trước khi anh có thể làm việc gì đó không thể hoàn thành.”

“Celia không thể sống lại được. Con ngựa khốn kiếp đó còn giá trị hơn con bé sao?”

“Không, chết tiệt, nhưng giết nó cũng không mang con bé quay về được.”

“Ít nhất nó sẽ hoàn thành được một việc.”

“Việc gì?”

“Anh sẽ không phải tìm trong nhà kho để xem liệu nó còn ở đó an toàn, ấm áp, và được cho ăn đầy đủ không trong khi em gái em ở trong mộ của cô ấy.”

Họ đã chôn Celia ở chỗ ánh mặt trời chiếu lên quan tài cô, làm cho chỗ gỗ mới nhợt nhạt sáng lên với sắc vàng rất hợp với tóc cô.