Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 4 - Chương 13: Âm mưu của Thang gia



Bầu trời tối đen, hoa viên không có ai, nhưng hai bên đường đều có đèn chiếu sáng.

Hướng Sơn nói: "Nhìn cơ sở quyền đạo của em, luyện thối pháp tương đối thích hợp, anh dạy cho em một cái thối pháp nha! Xem đây!" Nói xong, liền hạ bàn, hai tay thu quyền vào eo, tạo thành một thế kim kê độc lập, sau đó chân duỗi liền thân, tiếp đó tung một chiêu Tước Địa Long quét ngang hạ bàn, thân thể sấp xuống, hai tay chuyển thành chủy thế, Tước Địa Long liền chuyển thành Phô Địa Cẩm, toàn thân thể to lớn trở thành như một tấm vải trải dài ra mặt đất, sau đó đột nhiên đứng lên, một thức thiên thối đá thẳng lên trời.

Chuyển thế như nước chảy mấy trôi, biến chiêu bất ngờ, vững chãi như một gốc tùng, vững vàng không lay động.

Sau đó thu lại cước, hai tay trở về thế Kim kê độc lập, lại tiếp tục làm một lần chân ngược lại, để Trang Phỉ nhìn rõ ràng.

Một thức thiên thối, là thối pháp bí truyền của Hồ Tà Tử, đem nhu nhuyễn cùng trường lực với khởi phục binh pháp hợp vào một chỗ, Hướng Sơn biết, loại này là công phu dài nhất, cũng mất thời gian khổ luyện nhất, lại không sợ người khác học lén được. Mặt khác, hiện tại tuy rằng không có từ chối dạy Trang Phỉ, nhưng còn chưa chân chính thu Trang Phỉ làm đệ tử, còn cần xem nàng luyện thiên thối này thế nào, nếu có thể luyện thành, là một nhân tài có thể đào tạo, Hướng Sơn cũng không ngại thu một cô bé làm đệ tử.

Hắn là truyền nhân của Hồ Tà Tử, một chi của Hồ Tà Tử phải dựa vào hắn truyền xuống, khác với những đệ tử khác của Hồ Tà Tử, hắn có trách nhiên phát dương quang đại môn phái. Hơn nữa, hôm nay tiếp xúc thời gian tuy ngắn, nhưng thái độ làm người cùng tính cách của Trang Phỉ không tồi, đương nhiên, tâm tính cụ thể còn phải quan sát một thời gian.

Trang Phỉ không chỉ có cơ sở tốt, về phương diện khác, cũng thực sự thông minh, Hướng Sơn mới luyện hai lần, nàng đã có thể bắt chước thành công, hơn nữa cùng một khuôn dạng. Đúng lúc này, điện thoại của nàng vang lên, thì ra là mấy người bạn không thấy nàng, liền gọi điện thoại.

Trang Phỉ nhận điện, bảo đám Diệp Tiểu Vân chờ nàng ở gần đó, sau đó cúp điện thoại. Đôi mắt to nhìn Hướng Sơn, sợ chọc cho sư phụ mới tức giận.

Hướng Sơn nhìn nàng luyện hai lần, đánh giá xong, sửa chữa cho nàng vài chỗ, liền cười nói: "Cứ như thế đã, em trước tiên luyện tập đi, chờ em luyện được căn cơ, sẽ cảm giác được có khác biệt!"

Trang Phỉ nhu thuận gật đầu, hoàn toàn thu lại hình tượng nha đầu điên.

Dạy đơn giản học đơn giản, hai người liền trở về, Hướng Sơn vừa đi, nói với Trang Phỉ: " Không thể mất cảnh giác với người lạ, em không biết anh là ai, lại đi với anh tới nơi yên tĩnh thế này, cũng là quá sơ sẩy! Nếu như anh có ý xấu, vậy chẳng phải em xong rồi sao.."

Trang Phải thè lưỡi trong bóng tối, nói: "Em biết sư phụ là người tốt mà!"

Trang Phỉ tuy rằng có vẻ bồng bột, nhưng không phải sơ ý như vậy, nàng là từ khẩu âm cùng công phu của Hướng Sơn mà suy đoán, hắn chắc chắn quan hệ với Khang Thuận Phong, cho nên mới đi theo Hướng Sơn tới nơi hẻo lánh này.

Hai người vừa đi trên đường, Hướng Sơn chuẩn bị đi, Trang Phỉ đột nhiên gọi to: "Sư phụ..."

Hướng Sơn quay đầu nhìn nàng.

Trang Phỉ bày ra bộ dạng thương cảm nói: "Anh không chỉ định dạy em một chiêu này thôi chứ? "

Hướng Sơn vẻ khó hiểu, không rõ ý nàng.

"Anh không cho em cách liên lạc, em tìm anh thế nào?" Trang Phỉ đảo mắt nói.

Hướng Sơn đột nhiên rung động, con mắt đen láy của Trang Phỉ phản chiếu ánh đèn đường, hiện ra một loại mông lung, giờ khắc này, ánh mắt nàng rất giống em trai Hướng Sơn mỗi khi hi vọng hắn làm chuyện gì.

Hướng Sơn thu liễm tinh thần, thoát ra từ trong hồi ức, giọng nói nhu hòa hơn nhiều: "Anh tạm thời ở tại khách sạn Hâm Thành phòng 1307, em nhớ số điện thoại này, gọi tìm Hướng Sơn là được rồi!" Nói xong liền báo ra số điện thoại Khang Thuận Phong.

"Đây là số của anh?" Trang Phỉ cũng không có số của Khang Thuận Phong, vì thế cũng không biết đây là số của Khang Thuận Phong, tưởng đây là số của Hướng Sơn.

"Không phải, đây là số của sư đệ anh, anh không có điện thoại..." Hướng Sơn đáp.

Trang Phỉ sửng sốt, không rõ sư phụ là một người ngưu như vậy sao lại không có điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa điện thoại trong tay cho Hướng Sơn, nói: "Sư phụ, anh dùng điện thoại của em đi!"

"Không cần..." Hướng Sơn nói: "Em cứ gọi số anh vừa cho đi, bọn anh ở cùng nhau."

Nhưng Trang Phỉ không giải thích, kiên quyết nhét điện thoại vào tay Hướng Sơn, Hướng Sơn không dám tiếp xúc da thịt với cô bé này, vừa giật tay đã bị Trang Phỉ nhét điện thoại vào tay, không đợi hắn nói gì, liền xoay người bỏ chạy.

Hướng Sơn nhìn điện thoại nữ tính xinh xắn trong tay, cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ: cô gái này tâm tư thật đơn thuần, thật không sợ mình là kẻ xấu sao. Mắt thấy thân ảnh nàng biến mất sau ngọn đèn, hắn cất điện thoại đi, xoay người quay về khách sạn, vừa đi vừa nhớ lại tình hình hôm nay, một lần nữa cười rộ lên.

Thì ra trong phồn hoa đô thị, cũng có rất nhiều chuyện hay ho.

Hướng Sơn trở lại gian phòng thì Khang Thuận Phong đang chìm trong suy tư, trên bàn trà còn bày phân nửa cơm nước, Khang Thuận Phong vừa luyện đấu pháp, đột nhiên mở rộng ra ngoài, nghĩ lại quyền pháp từ nhỏ luyện, từ trong chiêu thức để ý chút đặc điểm, tiếp tục trở lại luyện đấu pháp, có lẽ ngộ ra được đấu pháp trong đấu pháp.

Nói chung hắn đem toàn bộ những thứ đã học được trong hai mươi năm qua, tiến hành vô số tổ hợp, phân giải.

Hướng Sơn không quấy nhiễm hắn, đi ra khỏi căn phòng, đi tới phòng Hồ U. Hồ U cùng Vương Mi đang nói chuyện phiếm trong phòng, thấy hắn tới, Hồ U liền đứng lên, một quyền đánh tới Hướng Sơn, Vương Mi cười, rót cho hắn một tách trà, ở một bên xem họ giao chiến.

Hướng Sơn đã từng ở tại nhà Hồ U nửa năm, cũng nhận chỉ điểm của ông nội Hồ U, cả ngày giao chiến với anh trai Hồ Tôn Ngọc của nàng, rất quen thuộc với Trạc Cước. Hơn nữa hắn đi giao du nhiều với Hồ Tà Tử, đối với nhiều loại quyền đều có chút nhận thức, vì thế cũng không biết cái gì là đấu pháp hay quyền pháp cực hạn.

Hướng Sơn giao chiến với Hồ U, vừa chỉ điểm một chút cho nàng, Hồ U thỉnh thoảng dừng lại, tập luyện chỗ Hướng Sơn chỉ điểm.

Hướng Sơn nói ra những kinh nghiệm này, chính là một ít tự mình ngộ ra, một ít là Hồ Tà Tử truyền cho, đây đều là thực lòng, Vương Mi ở bên cạnh cũng thu được lợi ích không ít.

Bên này khách sạn Hâm Thành, Bưu Thịnh Đường mời mọi người tới chuẩn bị bốn ngày sau đấu quyền. Dương Chấn Lâm của Hòa Tín đường, Thịnh tỷ cùng Trần Bàn tử ngồi một chỗ, ba nhà đều có kinh doanh hắc ám, đều có sòng bạc, lần này đấu quyền, chính là một lần đấu quyền lớn nhất thành phố S, bởi vậy Dương lão đầu muốn mở một cuộc cá cược, vì thế gọi hai người tới bàn bạc.

Hơn nữa bên kia Trung Nghĩa đường đã truyền tin tới, yêu cầu Thịnh tỷ bên này đem tài liệu về võ sư tham dự chuyển sang, cũng muốn bắt đầu đàm phán phiên giao dịch. Ý của Dương Chấm Lâm, ai cũng đều có tiền không có cừu, không bằng mọi người cùng thực hiện phiên giao dịch.

Hơn nữa mấy người ở thành phố S mở đường khẩu, đều hứng thú lớn với việc này, trong lúc nhất thời các con đường tài lộ đều tụ tập tới, trong lúc nhất thời mạch nước ngầm cuồn cuộn dâng lên. Người tham dự nhiều, chuyện trở nên phức tạp, vì thế sớm phải có kế hoạch, đến lúc đó tránh bởi vì lợi ích, mà làm ra cạm bẫy gì.

Bên Nam Kinh bang, Bưu Thịnh Đường cùng Hòa Tín Đường bàn bạc, bên kia Trung Châu dạ của Hà Nam bang, Bạch Nhãn Lang lúc này vẻ mặt tức giận cùng bất đắc dĩ, ở trước mặt hắn, ngồi trước mặt hắn là lão nhị Thang Thần Hổ cùng Phòng Tam, còn có vài khuôn mặt xa lạ.

Bạch Nhãn Lang trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn tiên hạ thủ vi cường, mời hết các cao thủ ở xung quanh thành phố S, rất nhiều danh thủ đều vang danh toàn quốc, hắn cũng không tin Thịnh tỷ kia có thể xoay chuyển, còn có thể mời được nhân vật còn lợi hại hơn bên này. Rõ ràng chính là chuyện mười phần nắm chắc, Thang gia hết lần này tới lần khác muốn nhúng tay, muốn hắn ký vài bản hiệp nghị, ý tứ là muốn mấy chỗ sản nghiệp quan trọng của Hà Nam bang chuyển nhượng sang tên Trung Nghĩa đường.

Ý của Thang gia, nếu như Hà Nam bang có thể thắng là hay nhất, mọi người đều trở về trạng thái an nhàn, vô sự, hiệp nghị của họ sẽ không có hiệu lực. Nhưng nếu Hà Nam bang thất bại, bọn họ không muốn thấy một cái Bưu Thịnh đường khuếch trương thế lực, vì thế vần Bạch Nhãn Lang ký một phần hiệp nghị chuyển nhượng sản nghiệp, đến lúc đó vạn nhất Hà Nam bang thua, Trung Nghĩa đường căn cứ vào hiệp nghị này, khống chế sản nghiệp quan trọng của Hà Nam bang, không để tiện nghi cho Bưu Thịnh đường, khi Bưu Thịnh đường chiến thắng, bọn họ sẽ bồi thường cho Hà Nam bang chút chi phí.

Đương nhiên, trên hiệp nghị... giá trị những sản nghiệp này đều rất nhỏ, kém xa giá trị thực tế.

Bạch Nhãn Lang đang suy nghĩ, hắn không biết vạn nhất lúc mình ký hiệp nghị này, đến lúc Hà Nam bang không bại, Trung Nghĩa đường đưa ra hiệp nghị này, hắn nên làm cái gì?

Thang Thần Hổ cùng Phòng Tam tự nhiên biết tâm tử của hắn, trực tiếp đem một bản hiệp nghị do Thang Thần Long ký, đem mấy chỗ sản nghiệp có giá trị của Trung Nghĩa đường chuyển nhượng cho Hà Nam bang, cũng làm hiệp nghị tương tự với Bạch Nhãn Lang.

Phòng Tam lên tiếng: "Đến lúc đó Hà Nam bang không thua, nếu như Trung Nghĩa đường chúng ta bắt các anh chấp hành hiệp nghị, thì anh có thể xuất ra hiệp nghị này, đến lúc đó không ai thiệt cả. Nếu như thua, Trung Nghĩa đường chuyển cho chút tiền, anh ra mặt đưa hiệp nghị ra nhượng tài sản cho Trung Nghĩa đường, khi đó, chúng tôi cũng không sợ anh tác quái." Phòng Tam nói rất rõ ràng, nếu như Bạch Nhãn Lang thua, còn muốn đưa hiệp nghị của Thang Thần Long ký tên ra, Trung Nghĩa đường một đường khẩu cũng không sợ một người đơn độc như Bạch Nhãn Lang.

Biện pháp tốt! Bạch Nhãn Lang cuối cùng ký tên mình lên hiệp nghị, nhất là hắn hiện tại không có tiền vốn đắc tội với Trung Nghĩa đường, về phương diện khác, biện pháp này với hắn mà nói, có trăm lợi mà không hại.

Khi hắn cúi đầu ký tên thì hắn không có thấy, Thang Thần Hổ nhếch miệng cười nhạt, Phòng Tam ánh mắt lóe lên hàn quang.