Quên Phải Yêu Anh

Chương 47: Cứ để anh làm người xấu



Rạng sáng, rốt cuộc nhiệt độ của Cố Hoa Lam cũng giảm xuống, Thẩm Du tắt đèn trong phòng ngủ, để mẹ nghỉ ngơi thật tốt. Thẩm Kiều đã sớm cuộn người trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, Thẩm Du đứng bên sofa nhìn cô từ trên xuống, hàng lông mày thanh tú vẫn đang nhíu chặt lại, rõ ràng là bản thân cũng không thoải mái, lại còn muốn trông mẹ không về phòng nghỉ ngơi, cho dù anh khuyên như thế nào cô cũng không nghe.

Thẩm Du ôm ngang Thẩm Kiều lên, rồi đưa cô về phòng. Vừa chạm vào giường, Thẩm Kiều liền lật người, bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm nói mơ. Thẩm Du đến gần, nghe thấy cô đang nói ngắt quãng mấy câu gì đó, không được chia tay, không được rời đi.

Thẩm Du đắp kín chăn cho cô, tắt đèn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, rồi từ từ đóng cửa phòng lại.

Đêm nay, Thẩm Kiều ngủ không được ngon giấc, những giấc mơ nối đuôi nhau mà tới, khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lúc tỉnh dậy thì phát hiện ra bản thân đã về phòng, nhớ tới mẹ đang ốm, cô vội vàng khoác áo rồi chạy xuống lầu.

Cố Hoa Lam đã tỉnh rồi, vẻ mặt vẫn có chút tiều tụy như trước, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Kiều, bà vẫn nở nụ cười. Hình như đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều thấy mẹ cười trong mấy ngày nay.

Thẩm Kiều ngồi bên giường, lo lắng hỏi: "Mẹ, ngài cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

"Không sao."

"Mẹ có muốn đi du lịch hay không? Con đưa mẹ ra nước ngoài?"

Cố Hoa Lam lắc đầu nói: "Không, ở nhà rất tốt, thời gian gần đây mẹ vẫn ở nhà suốt, cũng mệt mỏi lắm, cũng không muốn đi đâu cả."

Nhìn ra được con gái đang lo lắng đến tinh thần và tình trạng cơ thể của mình, Cố Hoa Lam cười an ủi, nói: "Không có việc gì đâu, con nhanh đi chuẩn bị đi làm đi."

Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều chìm đắm trong thế giới của bản thân, dường như đã quên mất người người bị đả kích lớn nhất - Cố Hoa Lam, lời của bác sĩ Tần khiến Thẩm Kiều tỉnh táo lại, vì vậy cô dành hết thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh Cố Hoa Lam, trong cuộc sống ngoại trừ công việc chính là mẹ. Về phần Dương Kiền, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn cho rằng bọn họ nên chia tay, vậy thì cứ chia tay như anh muốn là được, đúng lúc cô cũng không có thời gian rảnh rỗi để dây dưa với anh.

Sáng sớm, Dương Kiền đã xuất hiện ở bệnh viện.

Phương Mẫn vừa mới đến phòng ăn mua điểm tâm quay về, gặp Dương Kiền ở hành lang. Đây là lần thứ hai anh xuất hiện ở bệnh viện, khi bà đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, thì anh lại đến đây.

Trong lòng Phương Mẫn hơi thấp thỏm: "Có chuyện gì không?"

Dương Kiền trả lời: "Con muốn tìm dì nói chuyện một chút."

Phương Mẫn gật đầu: "Để tôi cho con bé ăn sáng đã, cậu đừng đi vào, đứng ở đây chờ một chút thôi." Bà không biết sau khi Thịnh Hạ nhìn thấy Dương Kiền sẽ phản ứng như thế nào, cho nên không cho con bé nhìn thấy có lẽ sẽ tốt hơn. Bà nghĩ Dương Kiền chắc cũng có suy nghĩ này, cho nên dù đã đến bệnh viện, nhưng cậu ấy cũng chỉ đứng ngoài hành lang, không tiến vào phòng bệnh.

Khoảng nửa tiếng sau, Phương Mẫn đi từ phòng bệnh ra, đi theo Dương Kiền đến vườn hoa bệnh viện.

Dương Kiền không muốn giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề: "Cháu đã sắp xếp một bác sĩ chữa chứng uất ức ở một bệnh viện có uy tín bên San Francisco, chiều nay sẽ đưa Thịnh Hạ đi."

Phương Mẫn bị lời nói của Dương Kiền làm cho kinh hãi. Bà cho rằng khi nói ra sự thật, Thịnh Hạ sẽ không bị đưa đi. Bà đã hạ quyết tâm thật lớn, mới dám nói ra chân tướng, nhưng tại sao cuối cùng vẫn không tránh được?

Không để ý đến sự khiếp sợ của Phương Mẫn, Dương Kiền nói tiếp: "Dì sẽ đi cùng cô ấy, bên kia cháu đã sắp xếp xong xuôi bác sĩ, dì không cần lo lắng về chướng ngại ngôn ngữ, chỉ cần chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô ấy, những việc khác sẽ do bệnh viện phụ trách hoàn toàn."

Phương Mẫn bắt đầu lắc đầu không ngừng: "Không được, không được đưa con bé đi."

"Dì vẫn chưa rõ sao? Giữ cô ấy ở trong nước, căn bản không có biện pháp hồi phục, đã qua nhiều ngày như vậy, cô ấy vẫn như vậy, dì cảm thấy với tình trạng này của cô ấy, khi trở về đối mặt với cha mẹ đã vứt bỏ mình, chính là hành động sáng suốt sao?"

Phương Mẫn nhanh chóng rơi nước mắt: "Tại sao tôi lại nói ra chân tướng? Chính là không muốn đưa con bé đi!"

"Dì suy nghĩ đơn giản quá rồi, nếu nói chân tướng căn bản không chỉ không cứu được cô ấy, hơn nữa còn làm một gia đình lung lay sắp đổ. Đợi đến khi tình huống nhà bọn họ ổn định, cô ấy cũng hồi phục, khỏi bệnh, lúc đó trở về, không phải tốt hơn sao? Huống chi, Vạn Tuyền cũng sắp ra tù rồi."

"Cái gì?" Phương Mẫn hoàn toàn choáng váng, trong mắt dần dần bị sự sợ hãi lấn áp, thân thể cũng bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.

Dương Kiền nói tiếp: "Tội của ông ta vốn không nặng, chẳng lẽ dì cho rằng ông ta sẽ vĩnh viễn ở trong đó sao? Không dám nói ông ta có cải tà quy chính hay không, cũng không biết sau khi ông ta ra tù có tiếp tục dây dưa giống như trước đây hay không, nhưng mà về vấn đề này, cháu muốn nói cho rõ ràng. Thay vì sau này phải tiếp tục dây dưa với ông ta, không bằng ra nước ngoài tránh một thời gian, để ông ta không tìm được hai người, hoàn toàn chết tâm, đến lúc đó trở về sẽ tốt hơn? Ra nước ngoài, đối với dì, đối với Thịnh Hạ, có trăm lợi mà không có một hại."

Phương Mẫn ngã ngồi trên ghế dài, ánh mắt có phần đờ đẫn, còn có chút luống cuống. Một lúc lâu sau, bà hỏi với giọng run rẩy: "Có cần nói cho. . . . . . ba của Thịnh Hạ hay không?"

"Nói hay không đều là quyền của dì, nhưng mà dì phải rõ ràng, bỏ lỡ lần này, lần sau cháu sẽ không tới đây bàn bạc với dì như như thế này đâu, hơn nữa đến lúc đó, e rằng hai người sẽ không có ngày về nước." Lời nói của Dương Kiền có chút uy hiếp. Vào thời điểm này, anh phải cứng rắn một chút, tạm thời rời đi, đối với Thịnh Hạ, còn có Thẩm gia, đều là sự lựa chọn tốt nhất.

Làm chuyện xấu, cứ để anh làm là tốt nhất.

Dương Kiền ấn số điện thoại của Thẩm Kiều một lần nữa. Ba ngày rồi, rốt cuộc cô cũng chịu tiếp điện thoại của anh, Dương Kiền mừng rỡ, nhất thời kích động không biết nên nói cái gì cho phải.

Thẩm Kiều không có gì tính nhẫn nại, nói luôn: "Anh không muốn nói chuyện thì em cúp máy."

Dương Kiền vội vàng ngăn cản: "Đợi chút, buổi trưa em có thời gian hay không, chúng ta cùng nhau ăn cơm?"

Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không rảnh."

"Buổi tối thì sao?"

"Cũng không rảnh."

Dương Kiền hạ thấp mình, thận trọng nói: "Này, vậy bao giờ em rảnh rỗi, thì nói cho anh được không?"

"Để nói sau đi." Nói xong, Thẩm Kiều liền cúp điện thoại.

Hạ Tiểu Thu muốn mời Thẩm Kiều cùng ăn trưa, ngẫm lại mấy ngày nay cô cũng chưa gặp tiểu Thu, vì vậy Thẩm Kiều vui sướng đồng ý. Nhưng khi cô chạy tới phòng ăn đã hẹn trước thì lại phát hiện ra không chỉ có hai người bọn họ.

Từ xa, Hạ Tiểu Thu đã hướng về phía Thẩm Kiều phất phất tay, Thẩm Kiều cười cười đi tới. Tiểu Thu ngồi đối diện một người đàn ông, xem ra là một người đàn ông anh tuấn nhã nhặn. Liếc mắt nhìn sang, nếu nói anh ta có chỗ nào có thể hấp dẫn Hạ Tiểu Thu, vậy chắc chắn là sống mũi cao thẳng. Hạ Tiểu Thu chỉ thích đàn ông có sống mũi đẹp, đẹp giống như Mạc Dịch Khôn vậy . . . . . .

Hạ Tiểu Thu giới thiệu: "Thẩm Kiều, bạn từ nhỏ. Vị này là Sở Thiên, luật sư."

"Xin chào." Thẩm Kiều dẫn đầu vươn tay ra, thân thiện chào hỏi.

Sở Thiên nắm lấy tay cô, cười nói: "Đã nghe tiểu Thu nhắc qua về cô, nhà Ngoại Giao, trăm nghe không bằng gặp mặt."

Thẩm Kiều khẽ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiểu Thu. Thậm chí còn nhắc tới cô rồi, xem ra bọn họ cũng vui vẻ hòa hợp!

Sau khi phục vụ bàn ghi món ăn xong, Sở Thiên lấy cớ đi toilet, lúc này chỉ còn hai người Thẩm Kiều và Hạ Tiểu Thu, Thẩm Kiều nắm bắt thời cơ vội vàng bức cung: "Đến mức nào rồi?"

Hạ Tiểu Thu lắc đầu: "Không mức nào cả."

"Gọi mình ra, không phải để mình góp ý sao?"

Hạ Tiểu Thu bình tĩnh nói: "Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là cảm thấy hai người chúng

ta ăn cơm không có ý nghĩa, liền kéo anh ấy đi, nhiều người càng thêm náo nhiệt."

Thẩm Kiều uống một ngụm nước, an ủi cô ây:" Thấy anh ta cũng không tồi, cứ thử một chút đi!"

"Không có hứng thú."

Thẩm Kiều hừ mũi: "Cũng đã nói đến bạn chơi từ bé rồi, còn nói không có hứng thú, cậu lừa quỷ à?"

Hạ Tiểu Thu nhún vai: "Mình chỉ hoi nếu dẫn một người bạn anh có để ý hay không, anh ấy nói ok, vì vậy tiện thể giới thiệu một chút cậu là nhà Ngoại Giao, chỉ thế mà thôi."

Thẩm Kiều: "....." Xem ra cô nàng họ Hạ này, đã chai lỳ với đàn ông rồi.

"Đúng rồi, gần đây nhà cậu thế nào rồi?"

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Thẩm Kiều hơi lộ ra vẻ khổ sở: "Sống dở chết dở, tất cả mọi người đều như đang giẫm trên băng mỏng, phải cẩn thận từng li từng tí."

"Có cần mình giúp một tay hay không?"

"Cậu có thể giúp cái gì?"

Hạ Tiểu Thu chau mày, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Mười triệu cổ phiếu quỹ trị giá 18 triệu nhân dân tệ, có được không?"

Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Để làm gì?"

Hạ Tiểu Thu nói như chuyện đương nhiên: "Bồi thường."

Đúng là nhà tư bản hút máu người, trừ tiền ra, cũng chỉ có tiền. Dùng tiền bồi thường cũng không phải là không có, nhưng mà số tiền lớn như vậy, thật là hiếm thấy.

Sở Thiên quay lại, cười cười rồi ngồi xuống đối diện, "Đang nói gì mà vui vẻ như vậy?"

Thẩm Kiều mỉm cười không nói gì, đúng lúc điện thoại trong tay vang lên, tên hiển thị là Thẩm Du, Thẩm Kiều sợ mẹ gặp chuyện không may, nhanh chóng nhận điện thoại: "Sao vậy?"

"Xế chiều hôm nay Thịnh Hạ lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh, đến San Francisco."

"Đùa gì thế?" Mặc dù Thẩm Kiều nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng không dám chắc. Hơn nữa nghe giọng nói của Thẩm Du cũng không giống như đang nói giỡn.

Thẩm Du nói: "Em cũng vừa mới biết."

Thẩm Kiều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tùy tiện chào hỏi với tiểu Thu rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, đi tới một góc khuất, cô mới nói tiếp: "Chị không thu xếp cho cô ấy rời đi, sau lần đó, cũng chưa hề nhắc lại chuyện này."

"Không phải chị, không phải ba, cũng không phải mẹ, chị nói xem là ai?" Thẩm Du hỏi ngược lại.

Đương nhiên, cô đoán được là ai, nhưng mà Thẩm Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Nhưng hộ chiếu cảu bọn họ vẫn ở chỗ ba."

"Em vừa mới gọi điện thoại về nhà, dì nói ngày hôm trước, quả thực Dương Kiền đã từng đến nhà mình, bảo là muốn lấy tài liệu cho ba, dì ấy không chắc chắn là Dương Kiền có lên lầu hay không. Lấy bản lĩnh của anh ấy, dù là leo tường hay nhập thất, chắc hẳn là rất am hiểu."

Vẻ mặt Thẩm Kiều thấp thỏm, cúp máy, quay lại bàn ăn, vừa cười nói vừa xin lỗi: "Thực xin lỗi, có một số việc nên phải chạy về xử lý, hai người ăn từ từ nhé."

Hạ Tiểu Thu lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay Thẩm Kiều, đưa lưng về phía Sở Thiên nháy mắt với Thẩm Kiều: "Không được bỏ mình lại!"

"Ngoan, nghe lời, mình thật sự có chuyện, lần sau sẽ bồi thường cho cậu, có được hay không? Ngoan nào ngoan nào." Thẩm Kiều vỗ vỗ đầu của Hạ Tiểu Thu như an ủi rồi nhanh chóng rời đi.

Hạ Tiểu Thu nhìn bóng lưng của Thẩm Kiều, oán hận không dứt. Cô quyết định, 18 triệu để bồi thường trở thành phế thải!

Thẩm Kiều chạy tới sân bay thì chuyến bay Thịnh Hạ ngồi đã cất cánh. Thẩm Kiều đứng trong sảnh sân bay, nhìn trên màn hình led hiển thị đã cất cánh, không biết phải làm sao.

Thẩm Kiều lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Kiền, điện thoại được kết nối một cách nhanh chóng, bỗng cô lại không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: "Sân bay."

Thẩm Kiều nghe thấy tiếng cười của anh ở đầu bên kia điện thoại, sau đó lại nghe thấy anh nói: "Thấy rồi."

Thẩm Kiều cầm điện thoại nhìn xung quanh, thấy bóng dáng cao lớn của anh đang xải bước đến gần.

Thẩm Kiều cất điện thoại đi, ngắm nhìn anh, chân mày nhíu thật chặt, "Chuyện này không liên quan đến anh, sao phải thò một chân vào làm gì?"

"Chuyện này, chính là chuyện của em, là chuyện của nhà em, cũng chính là chuyện của anh. Hơn nữa nói đi nói lại, anh cũng có trách nhiệm, không thể để em đeo nhiều thứ trên lưng như vậy, có một số việc cứ để anh gánh vác là được rồi."

Thẩm Kiều có phần sốt ruột: "Nhưng mà, làm như vậy sẽ khiến cha càng không thích anh, càng ghét anh hơn."

"Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn không đồng ý, không bằng lòng làm gáo vỡ làm muôi, cùng lắm thì đợi thêm mấy năm." Hai tay Dương Kiền nắm lấy bả vai của cô, hơi khom người, cặp mắt thâm sâu nhìn cô chăm chú, thanh âm dịu dàng: "Bằng lòng ở bên cạnh anh, chờ anh chứ?"

Thẩm Kiều muốn cười nhưng không cẩn thận lại chảy nước mắt. Thẩm Kiều nhào vào trong ngực anh, trước ngực anh gật đầu. Dương Kiền ôm lấy cô thật chặt, thời gian qua trái tim anh vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng đã có thể để xuống.

Vì cô, dù phải đắc tội khắp thiên hạ, anh cũng không để tâm.