Quế Cung

Chương 23



Bởi vì Kim Tà đãgọi rất nhiều viện binh tới, Tây Môn Phiêu Tuyết và Yến Nam Phi dần dầnbị ép vào tuyệt lộ. Phía trước có rất nhiều sát thủ, sau lưng lại chẳngcòn đường lui. Yến Nam Phi dự định dùng thêm chiêu ánh sáng Sương Nguyệt lần nữa, chém tan vách đá, thử tìm đường ra. Chính lúc này, Nam CungCửu vội vàng chạy tới, đá bay không ít những tên chặn đường, gào lớn “ATam… các chàng mau chạy đi! Tỷ tỷ Kính Tử và Đông Phương trang chủ đãchạy thoát rồi.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn bóng người áo tím từ xa tới gần, tâm trạng vô cùng phức tạp, cuối cùng quyết định nghe theotiếng lòng, bay về phía nàng.

“Nam Nam.” Tây Môn Phiêu Tuyết gọi nàng đầy tình cảm.

“A Tam.” Nam Cung Cửu rốt cuộc cũng nằm gọn trong vòng tay chàng.

“Nam Nam…” Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười, trái tim khẽ say mê, hai tay càng ôm chặt lấy nàng hơn trước.

Băng Tà còn đang chiến đấu với Yến Nam Phi bỗng thất thần khi thấy hai người trước mặt công khai thể hiện tình cảm giữa đám đông, hai bàn tay nắmchặt đầy phẫn nộ. Đúng lúc đang định ra tay, Thổ Tà liền chui từ dướiđất lên, thì thầm bên tai chàng một hồi, sắc mặt Băng Tà mới hồi lại,hất cằm nói “Ta biết rồi.” Tiếp đó chàng liền phóng phi tiêu hoa sen vềphía Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết.

Nam Cung Cửu kêu lênhãi hùng, may mắn Tây Môn Phiêu Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, nhẹ phẩy quạt một cái chặn đứng mấy ám khí lại, sau đó ném về phía Băng Tà, mỉm cườinói “Ngươi không có trái tim của nàng, thế nên có dùng thủ đoạn gì cũngđều phí hoài hết thôi.”

Nam Cung Cửu nhìn ánh mắt Mộc Tà, lập tức hiểu ý. Băng Tà đối xử với nàng tốt vậy, cũng là bởi A Cửu trước kiathôi! Thế nhưng… nàng đã không còn là A Cửu trước đây. Lúc này trốn saulưng Tây Môn Phiêu Tuyết, nhìn Băng Tà trong đôi mắt đẫm lệ “Sư huynh,ta thực lòng yêu huynh ấy.”

Bốn bề vẫn là tiếng đánh nhau, hỗnloạn, thế nhưng bên tai Tây Môn Phiêu Tuyết giống như thể đất trời hânhoan, quay người ôm chặt lấy Nam Cung Cửu “Nàng nói gì thế?”

Nam Cung Cửu há miệng, còn chưa kịp nói gì, liền nghe Yến Nam Phi gào lên “Tránh ra.”

Tây Môn Phiêu Tuyết ôm Nam Cung Cửu bay sang một phía, chỉ thấy ánh sángSương Nguyệt chói mắt bừng lên, một bóng dáng cùng mái tóc bạc bay bayngạo nghễ đứng trên một chỗ cao, giơ đao chém đá. Một đao hạ xuống, đátan kinh trời. Khoảnh khắc đó, bọt nước bắn tung khắp nơi. Đợi sau khibụi đá lặng xuống, hiện ra phía bên ngoài động đá là một con thác lớn.

Giây phút, Yến Nam Phi không khỏi lặng người, dưới chân vẫn là vách núi vạntrượng, thác nước chảy xuống một vực thẳm sâu hoắm, Không hề có đườngthoát. Tây Môn Phiêu Tuyết vừa định kéo Nam Cung Cửu đứng dậy, đột nhiên Thổ Tà xuất hiện giao đấu cùng Tây Môn Phiêu Tuyết. Tây Môn Phiêu Tuyết nhanh chóng đẩy Nam Cung Cửu ra, giao cho Yến Nam Phi đứng ngoài cửađộng nói “Hãy đưa nàng rời đi trước.”

Nam Cung Cửu lúc này mới nhìn thấy tình hình bên ngoài, kinh hãi thét lên “Không còn đường nữa.”

“Cái gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết khựng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài, vân hải miên man, bay thẳng xuống dưới.

Băng Tà vốn dĩ đang đứng lặng một bên đột nhiên phát công đánh về phía bọnhọ rồi thét lên đầy phẫn nộ “Vậy các ngươi hãy chết chung đi.”

Đòn tấn công mạnh ập tới, Nam Cung Cửu ngây lặng người nhìn Băng Tà lúc này nghĩ gì. Tây Môn Phiêu Tuyết xông lại ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, phi rakhỏi cửa động, bay xuống dưới tìm khoảnh đất hạ chân.

Yến NamPhi cũng thuận thế bay theo ra ngoài để tránh đòn công kích, mượn lựcbay lên cao hơn. Chỉ là nới đây cao vạn trượng, chẳng có bất cứ nới nàođể hạ chân, lẽ nào bọn họ sẽ ngã xuống thịt nát xương tan? Yến Nam Phidung đại đao xuyên vào vách núi, tạm thời có thể lưu giữ thân mình ởgiữa vách cây cao, lại ngẩng đầu lên nhìn, ở gần bên thác có mọc lên một cây cao.

Tây Môn Phiêu Tuyết đứng trên mỏm đá nhô ra, một tay ôm lấy Nam Cung Cửu, một tay bám vào viền đá.

Nam Cung Cửu đang tóm lấy tay chàng “Ta sắp rơi xuống dưới rồi! Hu hu…”

Tây Môn Phiêu Tuyết nghiến chặt răng, trước giờ chàng chưa từng biết nàngnặng như vậy? Thế nhưng đường đường một nam tử hán, cao thủ bật nhất Vạn Hoa Cốc, không bảo vệ được một người phụ nữ, để truyền ra ngoài chẳngphải sẽ trở thành trò cười sao?

Nam Cung Cửu nhìn vực thẳm dớichân, sợ hãi tới độ sắc mặt trắng nhợt, chẳng bật khóc nổi. Thác nướctung bay khiến y phục họ ướt nhoẹt, dần dần ướt sang cả bàn tay.

Khoảnh khắc Nam Cung Cửu cảm nhận bản thân đang rơi xuống từng chút một, đànhnhắm mắt tuyệt vọng. Nếu không phải nàng quá nặng, Tây Môn Phun Huyếtnhất định có thể đưa nàng trốn thoát. Thế nhưng cứ tiếp tục thế này,nàng sẽ liên lụy tới chàng. Mạng người quan trọng, một nguời chết tốthơn là cả hai cùng chết. Nam Cung Cửu đột nhiên không còn sợ hãi, ngướcmắt lên nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết, nước mắt lã chã tuôn rơi “A Tam, chàng nhất định phải nhớ đến ta, cho dù ta có là một tên lừa đảo, chàng cũngkhông được quên ta đó.” Nói xong, nàng dứt khoát buông tay.

Tây Môn Phiêu Tuyết kinh hãi, thét lớn “Không, xin đừng.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn theo bóng áo tím dần dần thu nhỏ, miệng lẩm bẩmhai chữ “Phu nhân…” Sau đó chàng cũng buông tay, lao xuống phía dưới, ép sát lại thân hình của Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu thét lớn về phía chàng “Đồ ngốc, chàng làm gì thế?”

Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười đắc ý “Nàng mới ngốc, cứ thế này nàng sẽ ngả chết mất.”

“Lẽ nào chàng cũng không bị ngã chết sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết ép sát lại gần Nam Cung Cửu, ôm nàng vào trong vòngtay, lộn người giữa không trung nói “Ta sẽ làm đệm cho nàng, như vậynàng cũng được chết thoải mái.”

Một lời chân thật, còn cảm độnglòng người hơn cả những lời tình cảm hoa mỹ nhất. Nam Cung Cửu nắm chặttay chàng, trong lòng vô cùng hân hoan, thật không ngờ, nàng xuyên không tới đây lại có thể gặp được một người đàn ông si tình vì mình, thựcđúng là có chết cũng đáng.

“A Tam…” Nam Cung Cửu say đắm thả mình trong vòng tay vững chắc của chàng.

“Kiếp sau, chàng thụ thiếp công có được không…”

“Ừm…” Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn còn trong men say, hàm hồ đáp lại.

Thanh đao của Yến Nam Phi đang dần tuột ra khỏi vách đá, cán đao lúc này trơn tới độ chàng sắp không nắm chắc được nữa rồi. Trong lúc ngàn cân treosợi tóc, một dải cây mây được thả từ trên đỉnh núi xuống. Yến Nam Phikhông kịp suy nghĩ, tóm lấy dải mây mượn lực, nhún vài bước bay lên đỉnh núi. Vừa mới đặt chân lên mặt đất, chàng mới nhìn thấy người cứu mìnhlên không ngờ lại chính là Đông Phương Huyền Dạ.

Bắc Đường Kính đang ở sau lưng Đông Phương Huyền Dạ, nhìn về phía chàng nói “Sư huynh, huynh không sao chứ?”

“Hai người?” Yến Nam Phi có phần ngạc nhiên, quan sát tứ phía, nơi họ đangđứng là thảm cỏ, ngước mắt nhìn ra phía xa còn có rất nhiều nhà cửa “Đây là nơi nào?”

Đông Phương Huyền Dạ vứt sợi dây mây sang một bên,quay lại Bắc Đường Kính, trả lời “Phía tây của Mộng Liễu Uyển, chúng tavừa ra khỏi mật đạo của Huyệt Thiên Long. Thì ra Huyệt Thiên Long nằmbên dưới Mộng Liễu Uyển.”

“Bọn chúng có liên quan gì với nhau?”

Bắc Đường Kính khẽ đưa lời đáp “Giáo chủ Thiên Long giáo chính là TuyếtNương của Mộng Liễu Uyển. Nhiều năm nay, hắn ta dựa vào mỹ sắc câu kếtvới rất nhiều môn phái, bao gồm cả người của triều đình, tất cả đều rơicào mê hồn trận của hắn. Tìm kiếm Quế Cung, chắc định chia đôi kho báucùng đương kim hoàng đế.”

“Thật đúng là hiểm họa của võ lâm.” Yến Nam Phi đột nhiên ngồi xuống, gác đao, hỏi Bắc Đường Kính “Muội bị thương à?”

Bắc Đường Kính khẽ cong miệng mỉm cười “Lúc trong động, muội giẫm lên đásắc bị rách chân, lúc ấy không hề nhận ra, giờ mới thấy đâu, có điều,không phải chuyện gì quá lớn.”

Yến Nam Phi quắc mắt nhìn ĐôngPhương Huyền Dạ, cười nhạo nói “Đến một người phụ nữ cũng không bảo vệnổi, vậy mà còn dám xứng bá võ lâm.”

Đông Phương Huyền Dạ mím môi không đáp, chỉ hạ mắt nhìn về phía Bắc Đường Kính “Trước tiên chúng raphải nghĩ cách rời khỏi nơi này, chân của nàng cần phải chữa trị.”

“Đúng rồi, Yến Tử và Tam thiếu gia sao rồi?”

Yến Nam Phi ngẩng đầu, hạ giọng “Rơi xuống dưới rồi.”

“Cái gì…” Bắc Đường Kính thất thần, nghĩ một hồi lại nói “Với khinh công của Tây Môn Tam thiếu gia, có lẽ vần còn khả năng sống xót, chúng ta cầnphái thêm người xuống trợ giúp hai người họ mới được.”

Bên mộtđầm sâu xanh biếc, một thảm cỏ và cây cối xanh mướt, trải dài. Nam CungCửu toàn thân ướt đẫm đang nằm trên mặt đất hít thở, chẳng bao lâu sau,lại bắt đầu bận rộn. Nàng dùng sợi mây đan thành một miếng nhét vào làmgối cho Tây Môn Phiêu Tuyết.

“Chàng thấy dễ chịu hơn chưa?” Nam Cung Cửu vỗ nhẹ lên mặt Tây Môn Phiêu Tuyết, chỉ sợ chàng sẽ ngủ thiếp đi.

Tây Môn Phiêu Tuyết yếu ớt gật đầu, lại đau khổ chíu chặt đôi mày.

Nam Cung Cửu cuống quýt, bật khóc “Đều tại ta cả, đều tại ta hết. Biết rõbản thân nặng như vậy, rơi từ trên vách núi cao xuống sẽ đè chết người…. A Tam, làm sao đây, ta làm sao mới có thể giúp được chàng đây?”

Tây Môn Phiêu Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng để sắc mặt mình trôngkhông quá đáng sợ. Vì cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, chàng đã bị gãymất mấy cái xương sườn, may mà, chàng cũng đã nhậ được thứ quý giá hơnbất cứ điều gì trên đời, đó chính là nước mắt của Nam Cung Cửu. Ngườiphụ nữ thường ngày hung tợn với chàng giờ cũng biết rơi nước mắt. Xem ra cũng có thể coi là một chuyện vui trong cuộc đời.

Trên khuôn mặt trắng cắt của Tây Môn Phiêu Tuyết hiện lên nụ cười mê hoặc, chàng gõchiếc quạt lên đầu Nam Cung Cửu, đưa lời an ủi “Không sao, ta sẽ dần dần khỏe lại, có điều mấy ngày nay, chắc phải àm phiền phu nhân chắm sócrồi.”

“Phu quân…” Nam Cung Cửu không khỏi thút thít “Ta sẽ chăm sóc chàng tử tế, chỉ cần chàng đừng rời bỏ ta.”

“Nàng mau đi nhặt một ít củi khô về đây, trời sắp tối rồi, nơi này có khảnăng sẽ xuất hiện thú hoang. Ta sẽ vân công liệu thương, đợi khỏe hơn là có thể giúp nàng rồi.”

“Chàng không cần giúp, điều quan trọngnhất lúc này chính là vết thương của chàng.” Nam Cung Cửu gạt nước mắtrồi vội vã đứng dậy. “Ta đi nhặt củi, sau đó sẽ bắt một con thú hoang về bồi bổ cơ thể cho chàng.”

Nói là làm, hơn nữa Nam Cung Cửu cònlàm rất nhiệt tình. Không bao lâu, Nam Cung Cửu ôm một đống củi quay về, lại không biết bắt được một con rùa ở đâu về. Tây Môn Phiêu Tuyết nhìncon rùa bé bằng bàn tay, trong lòng thầm nghĩ “Tối nay có lẽ phải đóibụng rồi.”

Nam Cung Cửu cầm con rùa lên, dương dương tự đắc“Chàng xem, đây chính là đồ bổ thượng hạng, đảm bảo chàng ăn xong sẽkhỏe như trâu.”

Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười, lại hỏi “Nàng định ăn nó kiểu gì?”

Nam Cung Cửu chẳng nghĩ đáp “Thì luộc lên.”

“Luộc bằng cái gì?”

Nam Cung Cửu bắt đầu ngơ ngẩn, nghiêng đầu nghĩ một hồi, lại thay đổi phương pháp “Vậy chúng ta nướng lên ăn thì sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết chẳng nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó đưa tay ôm ngực nói “Lần đầu tiên trong đời ta nghe có người nướng rùa ăn đấy.”

Nam Cung Cửu buồn bã, ngồi bệt xuống đât “Người ta không bắt được thỏ, chỉ có thể bắt rùa được thôi!”

“Mau nhóm lửa lên để hong khô y phục, nếu không chúng ta sẽ bị nhiễm phong hàn mất.”

Tây Môn Phiêu Tuyết gắng gượng ngồi dậy, lồng ngực truyền tới cảm giác đaunhói, sau đó nhặt một hòn đá lên, ném vào trong lùm cỏ, một tiếng độngvang lên, Tây Môn Phiêu Tuyết liền nói “Mau đi nhặt lại đây.”

“Cái gì?”

“Thì thỏ đó.”

Nói xong, Tây Môn Phiêu Tuyết lại tìm trên mặt đất một hồi, nhặt lên haiviên đá lửa.Đợi khi Nam Cung Cửu hứng khỏi nhặt thỏ quay về, lửa cũng đã nhóm xong. Giây phút đó, Nam Cung Cửu thấy bản thân thất bại, giống như nàng chẳng biết cái gì, chỉ gây phiền phức cho người khác mà thôi.

Ngay đến món thịt thỏ thơm ngon cũng là kiệt tác của Tây Môn Phiêu Tuyết,Nam Cung Cửu dùng xong, gạt miệng, đưa lời cảm khái “Cuối cùng ta cũngđã biết tại sao chàng lại thôi ta rồi.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lặng người, đưa tay áo lên lau miệng đầy nho nhã “Ta không hề muốn thôi nàng.”

“Chàng không phải an ủi ta.” Nam Cung Cửu quay đầu, trong giọng nói có vài phần tức giận.

Tây Môn Phiêu Tuyết liền đưa lời giải thích “Lúc đó, ta đang bấn loạn, phụthân lấy tờ giấy thôi thê đi lúc nào, ta cũng chẳng hay. Còn về việc sau này phụ thân đem nó bố cáo thiên hạ, ta cũng chẳng hề hay biết.”

Nam Cung Cửu phẫn nộ, nhìn chàng, hỏi “Tại sao chàng bấn loạn, tại sao lạikhông lập tức tới tìm ta? Chàng thấy Yến đại hiệp lo lắng cho tỷ tỷ Kính Tử biết bao?”

“Bởi vì ta lo lắng…” Tây Môn Phiêu Tuyết nheo đôimắt đào hoa của mình nhìn Nam Cung Cửu đầy tình cảm, lại hạ giọng nóithem “Lo lắng những lời Băng Tà nói là sự thật, tất cả mọi chuyện giữachúng ta chỉ là do nàng dùng mê thuật tạo ra.”

Nam Cung Cửu uất ức nói “Mê thuật ? Ta chẳng biết một chút võ công nào, làm sao biết được thứ công phu cao thâm như vậy chứ ?”

“Là ta đã không suy nghĩ cặn kẽ…” Tây Môn Phiêu Tuyết nắm lấy bàn tay NamCung Cửu, lại nói “Nàng nói cho ta biết đi rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?”

Nam Cung Cửu lại than dài một tiếng, ngoại trừ chuyện TuyếtNương bắt nàng phải trộm nốt tấm bản đồ kho báu còn lại ra, những chuyện khác, nàng đều đem kể lại hết cho Tây Môn Phiêu Tuyết nghe một lượt.

“Nói như vậy, mẫu thân của nàng đang nằm trong tay bọn chúng?”

“Ừm, thế nên ta nhất định phải cứu người ra.”

“Có phu quân nàng là ta ở đây, nhất định có thể.” Tây Môn Phiêu Tuyết quả quyết.

Nam Cung Cửu cong miệng cười “A Tam, chàng thật tốt quá!”

Thác nước đổ từ trên núi xuống, trông giống như một dải lụa mềm. Nước trongđầm còn chưa kịp lắng, những đợt nước tiếp theo đã trút xuống khôngngừng, khiến bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Tây Môn Phiêu Tuyếtdựa vào gốc cây, vừa gặm quả dại vừa nhìn Nam Cung Cửu ở đằng xa, ngắmngười phụ nữ mình yêu giặt đồ cho mình, cảm giác thực sảng khoái.

Nam Cung Cửu giặt đồ xong, thấy bụng đói meo, nhặt hai hòn đá đưa lại cho Tây Môn Phiêu Tuyết, chàng săn thêm thỏ đi.”

Tây Môn Phiêu Tuyết mím môi nhịn cười, phe phẩy chiếc quạt nói “Phu nhân, hôm nay chúng ta không ăn thịt thỏ nữa.”

“Vậy thì ăn cái gì?”

Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ động cổ tay, hòn đá bay vụt đi, một con chim rơixuống “Ăn thịt chim. Trên cây còn có một chiếc tổ, có thể lấy vài quảtrứng để ăn nữa.”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nam Cung Cửu, Tây Môn Phiêu Tuyết phủi bụi đứng dậy, nhảy lên, đưa tay với lấy ba quả trứng chim.

Nam Cung Cửu thấy thế vui vẻ vỗ tay “A Tam, vết thương của chàng khỏi rồi sao?”

Khóe miệng Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ co giật, đột nhiên ôm lồng ngực ngã nhàovề phía Nam Cung Cửu “Lúc nãy hao tổn quá nhiều sức lực, ta lại bị đaurồi.”

“Ây da, chàng đừng có cử động linh tinh nữa.” Nam Cung Cửuđỡ lấy cánh tay Tây Môn Phiêu Tuyết, dìu chàng ngồi xuống dưới gốc cây.Nàng căng thẳng vén y phục của chàng lên, vết thâm tím đỏ lằn trên lồngngực hiện lên trước mắt nhìn thôi cũng thấy rất đau đớn “Tại sao mãi vẫn chưa khỏi nhỉ…”

“Bị thương gân cốt phải mất một trăm ngày để khỏi, cho dù có nhanh thì cũng phải vài chục ngày mới đỡ.”

Nam Cung Cửu nhận mấy quả trứng chim từ tay Tây Môn Phiêu Tuyết “Ta đi luộc trứng cho chàng bồi dưỡng cơ thể.”

“Nàng thực sự không biết mê thuật đấy chứ?” Tây Môn Phiêu Tuyết nghi hoặc hỏi.

Nam Cung Cửu cau chặt mày, đẩy mạnh chàng ra “Chàng vẫn còn nghi ngờ?”

“Ta chỉ đột nhiên nhớ lại…” Tây Môn Phiêu Tuyết ngước mắt, cố tỏ ra mơ màng “Nàng từng nhảy điệu múa cột trúc cho ta xem, giờ nghĩ lại ta đangkhông biết đó là mộng hay là thực nữa?”

“Đương nhiên là thậtrồi.” Nam Cung Cửu vì muốn chứng minh bản thân, nhìn ngó xung quanh mộthồi, thấy rừng trúc nhỏ trước mặt, tự tin lên tiếng “Chàng xem nhé, tasẽ nhảy thêm lần nữa cho chàng xem.”

ở thời hiện đại, Nam CungCửu cũng đã học múa cột một thời gian, không ngờ lại có thể đem ra sửdụng ở nơi này. Nàng vừa liếc thấy nét mặt biến hóa của Tây Môn PhiêuTuyết, vừa tìm nhịp điệu trong lòng, tiếp đó, tóm lấy cột trúc thực hiện động tác.

Tây Môn Phiêu Tuyết ngắm đến ngây hồn, khi thấy NamCung Cửu nằm bò xuống, đột nhiên khẽ ho, khuôn mặt trắng nhợt bỗng ửnghồng lên.

Nam Cung Cửu thấy vậy, liền bò trên mặt cỏ tới trướcmặt Tây Môn Phiêu Tuyết, nheo mắt quyến rũ “Phu quân, chàng đã tin tahay chưa?”

Tây Môn Phiêu Tuyết tham lam nhìn cảnh xuân đẹp đẽ đang hiện lên trước mắt, lẩm bẩm một mình “Còn nữa không?”

Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn lên, kinh ngạc phát hiện Tây Môn Phun Huyết đang nhìn mình với dáng vẻ si mê. Nàng thầm nghĩ, chàng đã bị trọng thương,không ngờ vẫn còn tâm tư nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Có điều đàn ông vỗn dĩ chẳng thể qua nổi ải mĩ nhân. Nghĩ vậy Nam Cung Cửu tựabên má Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ nói “Phu quân, để ta giúp chàng…”

Sau đó, hai tay nàng trượt xuống phần thắt lưng, cởi nút thắt…

Vào lúc hoàng hôn, khi bước ra khỏi vườn trúc, Nam Cung Cửu cực kỳ hứngkhởi, trong khi Tây Môn Phiêu Tuyết hai má đỏ phừng, may mà sắc trời đãsậm, lại cộng thêm ánh lửa bập bùng, cho nên chẳng thể nhìn rõ. Theo lý mà nói, người đáng lẽ phải thẹn thùng hiện nay phải là người nào đókhi, đáng tiếc hỷ nộ ái ố của người đó xưa nay không thể theo phán đoántheo lý thường. Hiện nay nàng đang đắc ý, cứ như thể vừa chiếm được mộtmón hời lớn nhất trần đời. Điều này thực khiến cho Tây Môn Phiêu Tuyếtcảm thấy, chàng bị chọc ghẹo, hơn nữa còn rất thê thảm.

“Chànglàm sao thế?” Nam Cung Cửu thấy Tây Môn Phiêu Tuyết mãi im lặng, đoạtlấy quả trứng trong tay chàng “Để ta bóc cho chàng ăn.”

Tây Môn Phiêu Tuyết liếc mắt nhìn nàng, khẽ cất tiếng hỏi “Nàng đang cười chuyện gì thế?”

Nam Cung Cửu cười tươi như hoa, hỏi vặn lại “Ta đang cười sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết cúi đầu, vầng trán nhăn lại.

“Nào, ăn trứng đi.” Nam Cung Cửu đưa quả trứng nóng hổi đến bên miệng Tây Môn Phiêu Tuyết.

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn trời than dài “Được người vợ này, còn mong gìhơn?” Sau đó, liền cắn một miếng trứng, nhai rồi nuốt trọn.

Đểphòng việc bị Thiên Long giáo phát hiện, Bắc Đường Kính, Đông PhươngHuyền Dạ và Yến Nam Phi tiếp tục dịch dung tiến về phía trước, sau khira khỏi Mộng Liễu Uyển, họ liền tìm đường xuống đáy cốc. Cuối cùng họtìm thấy Tây Môn Phiêu Tuyết đang dưỡng thương cùng Nam Cung Cửu đanghứng khỏi ở gần tận cùng của đáy cốc.

“A! Tỷ tỷ Kính Tử!” NamCung Cửu nắm chặt tay Bắc Đường Kính vui mừng khôn xiết “Tỷ thật lợihại, bị vứt xuống hồ Thất Sát mà vẫn có thể bình an lên được.”

Bắc Đường Kính kéo Nam Cung Cửu ngồi xuống bên đống lửa nói “Ta không hề bị vứt xuống hồ. Đó chỉ là một người thế thân thôi, là ta đã dùng thuậtdịch dung.”

Nam Cung Cửu kinh ngạc thốt lên “Oa! Thuật dịch dung này thực là thần kì quá đi.”

Đông Phương Huyền Dạ hạ lệnh nghỉ lại một đêm, ngay mai xuất phát, tất cảmọi người trên ngựa liền nhảy xuống. Tiểu Tứ cõng theo thùng thuốc vộivã chạy tới bên cạnh Tây Môn Phiêu Tuyết “Tam thiếu gia! Người bị thương ở đâu thế?”

“Ta bị gãy ba chiếc xương sườn.” Tây Môn Phiêu Tuyết bình thản lên tiếng.

“Vậy người đã nối lại chưa?”

“Đương nhiên, y thuật của bản thiếu gia mà cần ngươi phải lo lắng vậy sao?”

Tiểu Tứ lục lọi thùng thuốc một hồi, tìm ra một bình thuốc rồi nói “Bó ngoài. E rằng bây giờ uống vào đã không còn kịp nữa rồi.”

“Không sao, vết thương của ta cũng gần đỡ rồi.” Tây Môn Phiêu Tuyết hạ thấpgiọng, sau đó lại cầm lọ thuốc cao bôi lên rồi nói “Tiểu Tứ đỡ ta rađằng sau bôi thuốc đi.”

Nam Cung Cửu lập tức vứt lại Bắc Đường Kính, dùng tốc độ siêu nhanh xông lại gần, chẳng hề ngần ngại lên tiếng “Để ta giúp cho.”

“Được, vậy làm phiền phu nhân.” Tây Môn Phiêu Tuyết hài lòng tựa bên vai Nam Cung Cửu.

Phía sau một tảng đá lớn, cách đống lửa không xa, Nam Cung Cửu thuần thụccởi y phục phần thân trên Tây Môn Phiêu Tuyết, sau đó thận trọng bôithuốc.

“Ây…” Tây Môn Phiêu Tuyết cau mày, thở hắt một hơi.

Nam Cung Cửu căng thẳng run tay, lại hỏi “Chàng đau à? Ta sẽ làm nhẹ thôi.”

Nam Cung Cửu liếc mắt lườm chàng, tay lại vận thêm chút sức nắn thêm vàilần. Tây Môn Phiêu Tuyết lần này thở hắt một tiếng, thực sự cảm thấy rất đau.

Nam Cung Cửu thắng thế ép người, đưa ra mệnh lệnh “Mặc y phục vào, ra ngoài gặp khách cùng ta.”

“Gặp khách?” Tây Môn Phiêu Tuyết mở lớn đôi mắt đào hoa, hỏi.

Nam Cung Cửu nhận ra mình đã quá nhập vai, liền gãi đầu nói “À…mấy người tỷ tỷ Kính Tử cũng có thể coi là khách mà.”

Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên đưa tay ôm lấy Nam Cung Cửu, đưa môi tới sát gần dày vò nàng một trận khá lâu.

Nam Cung Cửu chẳng ngăn được việc Tây Môn Phiêu Tuyết hôn mãnh liệt lên mávà cổ mình, vùng vẫy vài lần, sầm giọng hỏi “Chàng định làm gì thế? Bênngoài còn rất nhiều người đấy!”

“Nào có ai nhìn thấy đâu!” TâyMôn Phiêu Tuyết nhướn cao mày liễu. Cùng lúc Nam Cung Cửu đột nhiên cảmthấy nhịp tim tăng cao, khuôn mặt đỏ bừng, nhân lúc chàng còn đang rachiêu quyến rũ, Nam Cung Cửu vùng thoát khỏi, chạy một mạch về phía BắcĐường Kính.

Bắc Đường Kính lúc này đnag ngồi tựa vào một thâncây, Yến Nam Phi đang nắn bàn chân bị thương của nàng, trong khi ĐôngPhương Huyền Dạ đứng bên cạnh nhìn, mày kiếm nhíu chặt.

Nam Cung Cửu thấy vậy, cố tình ngồi xuống trước mặt Yến Nam Phi đưa lời hỏi “Đại thần, ngài còn biết trị thương sao?”

Yến Nam Phi ngẩng đầu nhìn Bắc Đường Kính đáp “Trước đây khi chúng ta luyện công, A kính thường xuyên bị thương, đều là ta chữa trị giúp muội ấy.”

Nam Cung Cửu hai tay chống cằm, tỏ vẻ si mê “Ây da, ngài đối với tỷ tỷ Kính Tử thật tốt quá.”

Bắc Đường Kính đưa ánh mắt đầy cảnh cáo về phía Nam Cung Cửu. Đông PhươngHuyền Dạ vừa hay đứng ngay sau lưng, khẽ giọng hỏi “Ở gần đây có chỗ nào có thể tắm được không?”

“Chính là ở bên đó.” Nam Cung Cửu thuậntay chỉ sang, nói “Bên đó có một đầm nước khuất, lại không sâu, ta vẫnthường hay tắm ở đó.”

Đông Phương Huyền Dạ mỉm cười gật đầu “Đa tạ.”

“Khách khí quá.” Nam Cung Cửu đáp lại.

Cả đọn đường dài bôn ba, mấy ngày rồi không nghỉ ngơi tử tế, Bắc ĐườngKính hiển nhiên vô cùng mệt mỏi, ngồi nói chuyện hàn huyên bên đống lửacùng Nam Cung Cửu. Những tốp người ở chỗ không xa đang dần dần chìm vàogiấc ngủ, Nam Cung Cửu cũng bắt đầu thiu thiu, đột nhiên trước mắt BắcĐường Kính xuất hiện một đôi ủng.

“A Kính.” Đông Phương Huyền Dạ khẽ cất tiếng gọi.

Bắc Đường Kính ngước mắt nhìn chàng, lại cúi đầu nói cới Nam Cung Cửu “Tara ngoài một chút.” Sau đó, chống người, từ từ đứng dậy, Đông PhươngHuyền Dạ thấy vậy vội tiến lại đỡ nàng.

“Làm sao thế?”

“Mau đi theo ta.” Đông Phương Huyền Dạ khẽ cất tiếng nói.

Bắc Đường Kính chẳng hề do dự, để mặc chàng bế mình đi về phía gần đầm.“Nàng quen tắm rửa mỗi ngày, thế nhưng gần đây xảy ra quá nhiều việc,lại chẳng có điều kiện để làm như ý, vậy cứ tạm dùng đầm này đi nhé.”Đông Phương Huyền Dạ khẽ nói, đỡ Bắc Đường Kính ngồi lên phiến đá “Tađứng ở bên ngoài, có chuyện gì thì hãy gọi ta.”

Bắc Đường Kínhnhìn theo bóng hình dần rời xa, mãi cho tới khi xác định chàng ngồi quay lưng lại với mình ở góc rẽ, mới đưa tay cởi từng lớp y phục trên người, thử nhiệt độ làn nước rồi đầm mình xuống.

Đông Phương Huyền Dạvốn định ngồi thiền, thế nhưng tiếng nước truyền từ sau lưng khiến chàng chẳng thể tập trung, đành tựa vào phiến đá gần đó nhắm mắt dưỡng thần.Đột nhiên chàng nghe thấy có tiếng cành cây gãy nát, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Nam Cung Cửu với khuôn mặt tươi cười như hoa đi tới, trong tay cầm theo một đống lá.

“Tỷ tỷ Kính Tử đang tắm sao? Ta đưa chút đồ tới cho tỷ ấy.”

“Là thứ gì?”

“Dùng để gội đầu, A Tam nói với ta, thứ này dùng rất tốt.” Nam Cung Cửu vừa nói vừa đi thẳng vào bên trong.

Đông Phương Huyền Dạ liền giơ tay chặn lại “Giao lại cho ta là được rồi.”

“Huynh?” Nam Cung Cửu nhìn Huyền Dạ ngựa đen ánh mắt đầy nghi ngờ, lại nói“Huynh là cái gì của tỷ ấy? Ta còn lâu mới đưa cho huynh.”

Đông Phương Huyền Dạ cau chặt mày kiếm, lại nói “Thế muội là cái gì của nàng?”

Nam Cung Cửu lắc sợi dây chuyền đeo trên cổ mình, lớn tiếng đáp “Tỷ muội kết nghĩa.”

Đông Phương Huyền Dạ lặng người, Nam Cung Cửu nhân cơ hội lập tức lẻn vào bên trong.

Chỉ có ánh lửa léo lắt chiếu lên khoảnh đất, mặt nước tĩnh lặng không mộtbóng người, Nam Cung Cửu hết ngó trái lại ngó phải, đang định mở miệng,đột nhiên nghe thấy giọng Bắc Đường Kính “Hãy đặt ở trên phiến đá đi.”

Nam Cung Cửu đoán Bắc Đường Kính đang trốn phía sau phiến đá, xem ra là sợ Huyền Dạ ngựa đen nhìn trộm.

“Vậy muội đặt xuống đây, tỷ tự lấy nhé.” Nam Cung Cửu quay người rời đi,liền nghe thấy tiếng nước lao xao, thật muốn quay đầu nhìn bộ dạng củatỷ Tỷ Kính Tử quốc sắc thiên hương. Có điều, vì e sợ vị thần hộ môn đứng bên ngoài, nàng không dám hành động lỗ mãng.

“A!” Một tiếng kêukinh hãi vang lên, truyền lại tiếng vọng mấy hồi. Nam Cung Cửu quay đầutheo bản năng, thét lớn “Tỷ tỷ Kính Tử?”

Đông Phương Huyền Dạ nghe tiếng chạy vào, không nói lời nào nhảy ngay xuống nước.

Bắc Đường Kính lưng tựa vách đá, cả người từ từ ngả sang một bên. Mái tócdài ướt dính chặt trước ngực và sau lưng trông giống như một dải lụa đen tuyệt đẹp, càng làm nổi bật làn da trắng ngọc của nàng.

“Nàng sao thế?” Đông Phương Huyền Dạ tiến sát lại gần, đỡ lấy hai vai nàng hỏi.

Bắc Đường Kính e thẹn đầm mình vào trong nước, lí nhí đáp “Không sao cả, vừa nãy đứng dậy vội, chân đột nhiên đau nhói mà thôi.”

Nam Cung Cửu đứng phía sau phiến đá, thò cổ vào xem, lớn tiếng nói “Tỷ tỷ không sao thì trang chủ có thể ra ngoài rồi đấy.”

“Không được, chân của nàng đang bị thương, nếu để bị thương thêm thì phải làmsao?” Đông Phương Huyền Dạ lập tức nhặt y phục gần đó cuốn chặt BắcĐường Kính lại, bế nàng ra khỏi nước, sau đó tận tình kiểm tra bàn châncho nàng.

Nam Cung Cửu nhoài người từ phía sau phiến đá ra, hai mắt sáng bừng bừng, người đẹp ra khỏi nước à…mỹ cảnh…

“Không, ta không sao, ngài ra ngoài đi.” Bắc Đường Kính mặt mày hoảng hốt, vùng ra khỏi vòng tay của Đông Phương Huyền Dạ, đẩy chàng ra ngoài.

Hai người giằng co, y phục che sau lưng Bắc Đường Kính bất ngờ rơi xuống.Nam Cung Cửu vốn định thư thái ngắm mỹ nhân, không ngờ lại nhìn ra cóđiều dị thường. Trên lưng Bắc Đường Kính có hình, lẽ nào đây chính làmiếng bản đồ kho báu sau cùng?

Nam Cung Cửu há hốc miệng, thấy Đông Phương Huyền Dạ ra ngoài, vội vã tiến sát tới phiến đá để nhìn cho thật kỹ.

Huyền Dạ ngựa đen lúc này như giẫm phải đinh, tâm trạng nhất định không vui!Nam Cung Cửu ngẫm nghĩ, nhất định phải để bọn họ gây gổ mới được, nhưvậy nàng mới có thể nhân cơ hội xem hình vẽ trên lưng Bắc Đường Kính,xem xem đó có phải là bản đồ kho báu hay không? Thế nhưng lúc ĐôngPhương Huyền Dạ ra ngoài, tiện thể tóm luôn cả Nam Cung Cửu ra, lý dođược đưa ra chính là “Lúc nàng tắm không thích có người ngồi cạnh xem.”

Nam Cung Cửu bĩu môi, trước khi đi còn trừng mắt lườm chàng một cái, hưm,cứ chờ đó mà coi. Nàng đã quyết định, liền nhanh chóng chạy về, vừa haybắt gặp Tây Môn Phiêu Tuyết đang chạy đôn đáo khắp nới tìm mình.

Tây Môn Phiêu Tuyết khi nãy còn vội vã chạy bừa khắp nơi, vừa nhìn thấy Nam Cung Cửu “Muộn thế này rồi nàng lại chạy đi đâu thế?”

“Tỷ tỷKính Tử muốn tắm, thế nên ta tính đưa chút đồ cho tỷ ấy.” Nam Cung Cửuthấy người chàng nghiêng nghiêng ngả ngả, liền đỡ Tây Môn Phiêu Tuyếtngồi xuống “Đừng lo lắng cho ta, nơi này rất an toàn.”

Tây Môn Phiêu Tuyết bất lực lên tiếng “Vết thương của ta lại đau rồi, nàng bôi thêm chút thuốc cho ta đi.”

Nam Cung Cửu sờ lên trán chàng, dịu dàng dỗ dành như thể dỗ trẻ con “Bâygiờ ta phải đi làm một chuyện rất quan trọng, chàng ngoan ngoãn ngồi đợi ta quay về nhé.”

Tây Môn Phiêu Tuyết ngán ngẩm gật đầu, nàng thì có chuyện gì quan trọng chứ? Nghĩ vậy Tây Môn Phiêu Tuyết quyết định âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Nam Cung Cửu rất nhanh tìm được Yến Nam Phi đang ngồi thiền trong rừng trúc. Khu rừng này vốnlà hồi ức tươi đẹp của nàng, là nơi đầu tiên nàn đã ‘xơi’ sạch sẽ TâyMôn Phun Huyết, không chừa lại chút nào. Vừa nhớ tới dáng vẻ Tây MônPhun Huyết tình say ý loạn bị nàng dày vò, Nam Cung Cửu bất giác bậtcười gian tà.

Yến Nam Phi vội vàng mở mắt, lạnh lùng nhìn NamCung Cửu. Mãi cho tới khi Nam Cung Cửu dừng cười, Yến Nam Phi ới lêntiếng “Có chuyện gì sao?”

“Này…” Nam Cung Cửu chỉ về phía có đầm nước “Lúc nãy khi đang tắm, tỷ tỷ Kính Tử lại khiến chân bị thương rồi…”

Yến Nam Phi nghe thế vội đứng dậy, nhấc đại đao xông về phía trước, NamCung Cửu nhanh chóng chạy theo, đưa lời giải thích “Có điều có ĐôngPhương trang chủ ở đó, chắc là không sao đâu.”

Yến Nam Phi lướtđi như gió, tóc bạc bay bay “Chân muội ấy đang bị thương, làm sao có thể xuống nước, giờ lại đang giữa đêm, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì thìsao, lúc đó e là chẳng ai cứu nổi.”

Nam Cung Cửu nghe thế lại đưa lời phụ họa “Đúng thế, đúng thế, ta cũng cảm thấy nguy hiểm, cho nên mới tới tìm đại thần ngài.”

Sắc mặt của Yến Nam Phi lúc này rất khó coi, liếc sang Nam Cung Cửu lại nói “Muội ấy đang ở đâu? Mau dẫn đường.”

“Tuân lệnh.” Nam Cung Cửu nhanh nhẹn bước lên phía trước dẫn đường. Khi đingang qua gốc cây mà Tây Môn Phiêu Tuyết đang nằm, nàng còn chủ động nói với chàng “Chàng nằm ngủ ngoan ngoãn vào đấy.”

Tây Môn PhiêuTuyết thấy Nam Cung Cửu đi cạnh bên Yến Nam Phi, tức giận nói “Ngoanngoãn đi ngủ… để nàng có thời gian đi hẹn hò với người khác? Hưm!” TâyMôn Phiêu Tuyết lập tức đứng dậy, lặng lẽ bám theo hai người.

Lúc sắp đi tới đầm nước, Nam Cung Cửu đột nhiên anh dũng đứng chặn trướcYến Nam Phi, cố ý lớn tiếng nói “Ngài không thể vào trong.”

ĐôngPhương Huyền Dạ nghe thấy động tĩnh vội vã chạy ra, trên người vẫn cònđẫm nước. Thấy Yến Nam Phi đứng bên ngoài, chàng mỉm cười khách khí nói“Yến đại hiệp, đêm khuya rồi mà sao còn chưa đi nghỉ?”

Yến Nam Phi mặt không biểu cảm nói “Chân muội ấy bị thương rồi, làm sao có thể xuống nước được ?”

Đông Phương Huyền Dạ lại thản nhiên đáp “Có ta ở bên cạnh trông chừng, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì đâu.”

“Không được nếu trong nước có rắn hay gặp bất trắc gì khác, thực không thểtránh nổi đâu.” Nói rồi, Yến Nam Phi xông thẳng vào bên trong. ĐôngPhương Huyền Dạ đương nhiên không thể để chàng tiến lại. Thế nên bắt đầu giao chiến. Nam Cung Cửu nhân cơ hội lẻn vào trong, chạy tới chỗ BắcĐường Kính đang tựa lưng bên phiến đá “Tỷ tỷ Kính Tử, hai người họ lạiđánh nhau rồi, tỷ mau lên đi.”

Bắc Đường Kính cảnh giác đưa tay với lấy bộ y phục, vừa mặc vừa hỏi “Tại sao sư huynh lại tới đây?”

“À…” Nam Cung Cửu cố gắng nhìn vào phần lưng Bắc Đường Kính, mồm theo quántính đáp “Ngài ấy tìm tỷ khắp nới, bắt gặp muội, sau khi dùng đao uyhiếp liền bảo muội dẫn ngài ấy tới đây.”

Bắc Đường Kính im lặngnhìn Nam Cung Cửu, lại hất cằm về phía phiến đá nói “Muội hãy trôngchừng giúp tỷ, đừng để bọn họ xông vào đây.”

“Dạ được.” Nam CungCửu vòng ra phía sau phía đá, không hề làm theo lời dặn là trông chừngYến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ mà nhoài người ra để nhìn Bắc ĐườngKính. Tuy chỉ có ánh lửa le lói, tuy nàng bị cận nhẹ, thế nhưng nhữngđường nét giao thoa nhằng nhịt hiện ra trên làn da trắng nõn ngọc ngàkia thực không thể thoát khỏi pháp nhãn của nàng.

Thì ra tấm bản đồ kho báu sau cùng nằm ngay trên lưng Bắc Đường Kính.

Nàng phải làm gì mới có thể đoạt được tấm bản đồ đây? Nam Cung Cửu quay người tựa vào phiến đá, đưa tay sờ cằm, vắt óc suy nghĩ.

Bên ngoài hai bên giao chiến rất kịch liệt, thực ra Yến Nam Phi và ĐôngPhương Huyền Dạ cũng không ra chiêu quá độc ác, chỉ là tiếp chiêu. Thếnhưng Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn luôn đứng trong chỗ khuất lặng lẽ quan sát Nam Cung Cửu chẳng thể kìm chế được nữa liền nhảy ra đưa lời khuyêngiải. Một chiếc quạt cốt ngọc một bộ y phục màu đỏ xuất hiện giữa mũiđao mũi kiếm thực đúng là một cảnh tượng quá đẹp. Nam Cung Cửu nheo mắtthưởng thức sắc đẹp của Tây Môn Phiêu Tuyết, đột nhiên cảm thấy có phầnbất ổn, tại sao chàng lại linh hoạt tới vậy…

Nam Cung Cửu nghiếnrăng xông lại, tóm lấy Tây Môn Phiêu Tuyết, rung lắc một hồi “Vết thương của chàng đâu rồi, đâu rồi, đâu rồi? Chàng đã khỏi từ lâu rồi đúngkhông? Không ngờ lại giả vờ nghiêm trọng để lừa ta?”

Bởi vì NamCung Cửu xuất hiện đột ngột, Yến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ đều lập tức dừng tay, chỉ sợ không chú ý mà gây tổn thương đến nàng.

Tây Môn Phiêu Tuyết bị Nam Cung Cửu lắc tới độ hoa mày chóng mặt, vội vàng lên tiếng “Lúc nãy ta vừa mới khỏi thôi.”

“Lừa dối.” Nam Cung Cửu vứt chàng sang một bên, phẫn nộ lên tiếng “Chàng lừa ta chăm sóc chàng, lừa ta giặt quần áo, rồi nấu cơm cho chàng. Công tửbột mặt trắng đều không phải thứ tốt lành gì.”

“Công tử bột mặt trắng?” Sắc mặt Tây Môn Phiêu Tuyết biến đổi “Bản thiếu gia ngọc thụ lâm phong, tài sắc vẹn toàn…”

Không đợi chàng kịp nói hết, Nam Cung Cửu đã hùng dũng cắt lời “Đó chẳng phải chính là đặc điểm của công tử bột mặt trắng sao?”

“Các người đừng làm ồn nữa.” Bắc Đường Kính lúc này đã y phục chỉnh tề, xõamái tóc ướt dài chập choạng bước ra. Đông Phương Huyền Dạ và Yến Nam Phi thấy thế vội vã xông đến, hai bên trái, phải đỡ lấy nàng. Nam Cung Cửunghiêng đầu gặm ngón tay, xem tình hình lại sắp có kịch hay để xem rồi.

Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ ho vài tiếng, kéo Nam Cung Cửu đi, nói “Nàng đừng có gây loạn nữa.”

Nam Cung Cửu rời đi mà đầu vẫn ngoái lại nhìn ba người trong mối quan hệtay ba phức tạp, rồi thốt lên một câu “Nếu có hai người đàn ông rút kiếm căng gươm vì ta, vậy ta cũng mãn nguyệt rồi.”

Tây Môn Phiêu Tuyết sầm mặt, nói “Nàng còn muốn có hai người đàn ông…”

Nam Cung Cửu phẩy tay Tây Môn Phiêu Tuyết ra, lại nhìn chàng bằng ánh mắtkhinh bỉ, học theo dáng điệu của chàng nói “Hưm, đồ lừa đảo.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nghe vậy liền đáp “So sánh với nàng, ta còn kém lắm.”

Nam Cung Cửu hồi tưởng lại dáng vẻ yếu đuối của ai đó mấy ngày qua, liênmiệng sai nàng phải làm cái này làm cái kia là lửa giận lại dâng trào.Đặc biệt là sau điệu múa cột trúc nóng bỏng, người nào đó rõ ràng có thể hoạt động bình thường, không ngờ lại chỉ nằm đó như một chiếc xác không hồn. Chuyện này thực khiến một người phụ nữ như nàng cảm thấy tổnthương không để tâm đến chàng thêm nữa, trừ phi chàng chủ động mới thôi.

Quá nửa đêm, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là trời sẽ sáng. Đúng lúc này, Nam Cung Cửu bị đánh thức bởi âm thanh kì lạ, rụi mắt nhìn kỹ, trời ơi! Một chiếc mặt nạ hiện lên trước mặt khiến nàng hãi hùng, toát mồ hôilạnh.

“Thổ Tà… huynh, huynh làm gì vậy?” Nói rồi, nàng ngó nghiêng xung quanh, chỉ là lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ say.

Thổ Tà mỉm cười nói “Tới lấy bản đồ kho báu.”

“Các huynh làm sao tìm tới đây được?”

“Muội rơi phía trên xuống đương nhiên là không chạy xa được rồi.” Thổ Tà đưatay ra sau lưng ra hiệu, một đám người từ từ bước lại. Người dẫn đầu làBăng Tà, vẫn đeo chiếc mặt nạ lạnh băng màu bạc. Nam Cung Cửu nhớ lạikhoảnh khắc chàng đẩy bọn họ xuống vực, bất giác lạnh run người.

Thổ Tà vẫy tay với Băng Tà nói “Mau lại đây, nhận lấy bản đồ, chúng ta coi như đại công cáo thành.”

Mộc Tà vừa mỉm cười vừa vác Bắc Đường Kính đang ngủ sâu dậy, nói “Người talà hoàng hoa khuê nữ, các huynh làm vậy đâu có tiện, công việc này cứ để ta với Kim Tà làm là được rồi.”

Nam Cung Cửu ngây người hỏi “Làm sao các người biết được?”

“Còn không phải do muội phát hiện ra sao?”

“Các người vẫn luôn âm thầm giám sát ta?”

“Không phải chúng ta, mà là đại sư huynh.” Mộc Tà không biết tại sao lại bậtcười thần bí, liếc về phía Băng Tà lại nói “Những gì nên nhìn, không nên nhìn, đại sư huynh gần như đã thấy cả.”

Nam Cung Cửu nhớ lạicảnh tượng mấy ngày qua ở cùng với Tây Môn Phiêu Tuyết, cả mặt bỗng đỏbừng bừng, lẩm bẩm “Tại sao các người không hiện thân sớm một chút chứ?”

Thổ Tà đột nhiên nhấc cằm Nam Cung Cửu lên nói “Muội đúng là cái đồ vô lươngtâm, lại dám phản bội đại sư huynh, chốc nữa ta sẽ giết chết tên Tây Môn kia, xem muội có còn mê say hắn nữa không.”

“Xin đừng…” Nam Cung Cửu lo lắng ngước mắt nhìn Băng Tà “Xin các người đừng làm hại bất cứai. Hãy giữ lấy bản đồ kho báu rồi rởi khỏi là được.”

“Muội cònđịnh ở lại bên cạnh hắn sao?” Thổ Tà bực bội lên tiếng, đột nhiên rútmột thanh kiếm chĩa thẳng vào ngực Tây Môn Phiêu Tuyết “Sau khi hoànthành xong nhiệm vụ, muội phải lấy đại sư huynh rồi. Muội và tên nàychẳng qua chỉ là một màn kịch, muội vẫn luôn coi đây là thật sao?”

Kim Tà và Mộc Tà đưa Bắc Đường Kính vào trong rừng, chép lại tấm bản đồ.Trong khi Nam Cung Cửu không khỏi lo bọn họ sẽ làm hại Bắc Đường Kính,lại lo Thổ Tà sẽ gây tổn thương cho Tây Môn Phiêu Tuyết, sau đó nàng chỉ có thể bất lực lên tiếng “Chỉ cần các người không làm hại bất cứ ai,bảo ta làm gì cũng được.”

Thổ Tà dí mũi kiếm vào người Tây Môn Phiêu Tuyết, nghiêm giọng nói “Đứng dậy, đi theo Đại sư huynh.”

Nam Cung Cửu chậm rãi đứng dậy, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Tây Môn Phiêu Tuyết, thật lòng nàng mong chàng có thể mở mắt nhìn nàng lấy mộtlần, thế nhưng đối mặt với chàng, nàng phải giải thích thế nào cho phải? Rồi cả Phó Di Bình nữa… nàng cúi đầu, ảo não bước tới bên cạnh Băng Tà.

Sau khi quay về Huyệt Thiên Long cứu Phó Di Bình, nàng còn có thể tự do?

Bình minh lên, ve kêu râm ran không ngừng, chim chóc vỗ cánh bay cao.

Tây Môn Phiêu Tuyết mở mắt, liền tìm kiếm bóng hình của người nào đó, thếnhưng bốn bề tĩnh mịch. Nhìn xắc trời, lúc này, đáng lẽ mọi người đềuphải tỉnh rồi mới đúng. Chàng chống người ngồi dậy, đột nhiên cảm thấytoàn thân rã rời, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ, chàng đã bịngười ta hạ Nhuyễn Cốt Tán.

Tây Môn Phiêu Tuyết vội đưa mắt tìm kiếm Nam Cung Cửu, lại phát hiệ ra, Bắc Đường Kính cũng đã mất tích.

“Đại ca, mau tỉnh dậy, xảy ra chuyện rồi.” Tây Môn Phiêu Tuyết gọi ĐôngPhương Huyền Dạ dậy lại dùng thuốc giải giải đi độc Nhuyễn Cốt Tán chotất cả mọi người. Yến Nam Phi mặt lạnh băng vác theo đại đao xông vàotrừng, mọi người mới bàng hoàng phát hiện Bắc Đường Kính hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, y phục xộc xệch.

Tây Môn Phiêu Tuyết và ĐôngPhương Huyền Dạ đang đi khắp nới tìm kiếm Nam Cung Cửu và Bắc Đường Kính nghe tin vội vã quay về, đợi Bắc Đường Kính tỉnh dậy, liền đồng thanhhỏi “”Đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Đường Kính mơ màng nhìn họ, lạiday huyệt thái dương, theo ý thức cúi đầu nhìn y phục, cũng mở miệng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tây Môn Phiêu Tuyết lo lắng đi đi lại lại không ngừng, trong lòng xem ra vô cùng nóng ruột “Nam Cung Yến? Nam Nam của ta đã đi đâu rồi?”

“Yến Tử?” Bắc Đường Kính đưa mắt nhìn quanh, chẳng biết đang nhìn về phía nào, nghĩ một hồi mới khẽ cất tiếng “Xem ra tấm bản đồ kho báu sau cùng đã bị đánh cắp.”

“Bản đồ kho báu?” Đông Phương Huyền Dạ tỏ ra bất ngờ hỏi lại “Nàng mang bản đồ kho báu theo người sao?”

Bắc Đường Kính cúi đầu, bình tĩnh đáp “Bản đồ kho báu vốn được vẽ trên lưng ta. Chẳng ai biết được, có điều tối qua Yến Tử hình như đã trông thấy,thật không ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy.”

“Như vậy là sao?” Tây Môn Phiêu Tuyết kinh hãi hỏi “Lẽ nào chính nàng đã ăn cắp bản đồ kho báu?”

“Chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” Bắc Đường Kính ngước lên nhìn Tây MônPhiêu Tuyết “Nếu không tại sao muội ấy đột nhiên biến mất?”

“Không thể nào! Nàng cùng ta bị rơi xuống vực thẳm, nếu không có thân cây chechắn, cả hai chúng ta đều đã vong mạng. Nàng sao có thể đặt cược tínhmạng chỉ vì muốn lấy bản đồ kho báu đó chứ?”

Yến Nam Phi đỡ BắcĐường Kính dậy, sau đó lại trấn tĩnh lên tiếng “Tam thiếu gia, hy vọngđệ bình tĩnh lại, hiện nay chúng ta còn phải quay về báo cáo các đạichưởng môn, hy vọng có thể kịp thời gian ngăn cản bọn chúng lấy cắp khobáu. Trang chủ, ngài mau điều thuộc hạ tiến hành mọi chuyện đi.”

Đông Phương Huyền Dạ ngây người nhìn hai người trước mặt đang tay trong tay, im lặng không nói. Mãi cho tới khi Bắc Đường Kính gọi vài lần, chàngmới định thần, gật đầu nói “Được, chúng ta nên bàn bạc chuyện này kĩcàng rổi tính tiếp.”

Trong địa đường của Huyệt Thiên Long, đámgiáo chúng nhung nhúc quỳ rạp dưới đất, đứng hàng đầu là năm người BăngTà, Nam Cung Cửu đứng một bên , đỡ Phó Di Bình cuốn kín cả mặt, y phụcrách rưới.

Tuyết Nương ngồi bảo tọa trên cao, hai tay cầm tấn bản đồ kho báu đã được hợp nhất, phát ra tiếng cười quái dị, khiến ngườinghe rợn tóc gáy. Cười đủ rồi, hắn mới đứng dậy, phất ống tay áo rồi lớn tiếng nói “Chọn ngày lên đường.”

Băng Tà liền tiến lên phíatrước một bước, giơ tay quỳ gối “Chủ nhân, xin cho phép thuộc hạ đưa ACửu cùng phu nhân về nhà trước.”

Tuyết Nương cười nhạt nói “Về nhà? Bọn chúng nào còn nhà nữa?”

Băng Tà lại đáp “Chỉ cần sắp xếp sẽ có ngay thôi.”

Tuyết Nương thoáng nheo mắt, mãi lúc sau mới thốt lên một câu “Phó Di Bình có thể đi,nhưng A Cửu phải ở lại.”

“Chủ nhân?”

“Ta cũng chỉ muốn nghĩ cho ngươi thôi, nên mới giữ lại một người cho ngươibầu bạn còn gì?” Tuyết Nương kéo theo đuôi váy dài thượt, dứt lời quayngười bỏ đi.

Nam Cung Cửu biết bản thân khó thoát, than thở mộthồi, quay mặt sang dặn dò Phó Di Bình “Mẹ, mẹ mau theo đại sư huynhtrước đi, con không sao đâu.”

Phó Di Bình nắm lấy bàn tay Nam Cung Cửu, thanh âm khàn khàn “Ta không đi, A Cửu, ta thực không an tâm về con.”

“Thế nhưng người đi cùng con, con cũng không an tâm được.” Nam Cung Cửu dằnlòng đẩy Phó Di Bình sang Băng Tà, vẫy tay nói “Đi đi! Mẹ đừng lo lắng,sư huynh nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”

“A Cửu…” Phó Di Bìnhvừa định giơ tay, Băng Tà đã nắm lấy rồi bay đi. Nam Cung Cửu ngây người nhìn một đám sát thủ như xác không hồn phía sau, đột nhiên cảm thấy tột cùng chán nản.

“Tỷ đừng buồn, có đại sư huynh, các người sẽnhanh chóng được giải thoát thôi.” Kim Tà đột nhiên lên tiếng, thanh âmtrong trẻo, dứt khoát. Nam Cung Cửu quay sang nhìn nàng, một tiểu cônương dáng vẻ chẳng khác nào búp bê, thế mà mỗi hành động lại vô cùngđáng sợ, rồi bình thản hỏi vặn “Còn muội thì sao?”

“Ta… ai có thể cứu được ta chứ?” Kim Tà mỉm cười, trong ánh mắt mang theo mấy phầntuyệt vọng “Hoặc giả ngày nào đó ta chỉ có thể đợi phát độc mà chếtthôi.”

“Mị Nhi, muội có biết người nhà muội vốn rất lo lắng, quan tâm đến muội không?”

“Quan tâm, lo lắng? Vậy tại sao mãi không thấy đi tìm ta chứ?”

“Đã tìm rồi! Bọn họ đã tìm khắp đại giang Nam Bắc, thế nhưng chẳng tài nào tìm ra được muội.”

Kim Tà bỗng bịt tai thét lớn “Không hề, bọn họ không hề có bất cứ hành động nào cả, bọn họ không lo cho ta. Ta bị bắt vào đây, vứt vào trong hồThất Sát, lúc ấy sao chẳng thấy có người đến cứu.”

“Kim Tà, Kim Tà!” Mộc Tà vội bước tới ôm lấy nàng ta, đưa lời an ủi “Không sao đâu, không sao đâu…”

Nam Cung Cửu đối diện với mấy đôi mắt tràn đầy thù địch trước mặt, gằngiọng “Các người không thể lừa dối muội ấy như vậy được, các người đềubiết mấy năm nay Đông Phương Huyền Dạ luôn tìm kiếm Mị Nhi khắp nơi mà.Tại sao lại che giấu sự thật?”

Hỏa Tà lạnh lùng bật cười đáp “Đãvào Huyệt Thiên Long, muội ấy đã không còn là Mị Nhi nữa. Giờ thân phậncủa muội ấy là Kim Tà.”

Nam Cung Cửu nhìn Kim Tà vừa rồi cực kỳyếu đuối, im lặng không nói thêm gì. Phản ứng mãnh liệt vậy, có lẽ bởivì nàng ta đã phải trải qua những chuyện vô cùng đáng sợ. Nhớ lại cảnhtượng hồ Thất Sát, nàng còn thấy kinh khủng, sao có thể biến đổi hoàntoàn tính cánh của một con người.

Hỏa Tà xua tay nói “Được rồi, các ngươi quay về chuẩn bị đi, chúng ta lên đường.”

“Chuyện là…” Nam Cung Cửu giơ tay “Chúng ta sẽ đi đâu chứ?”

“Tìm kho báu.” Thổ Tà nháy mắt đạp, sau đó độn thổ, biến mất tăm mất dạng.

Mộc Tà trước khi bỏ đi còn dặn thêm “Ngươi cũng nên thu dọn đi, sau khi tìm được Quế Cung, ngươi có thể cùng đại sư huynh rời đi rồi.” Nói xong,Mộc Tà liền đỡ Kim Tà từ từ rời khỏi.

Nam Cung Cửu trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử, đại sư huynh là người tốt, thế nhưng… Thứ đángghét nhất chính là ‘thế nhưng’… thế nhưng từ lâu nàng đã không còn là ACửu trước đây, bởi lẽ mới rời khỏi nửa ngày, nàng đã bắt đầu nhung nhớmột người nào đó. Tuy rằng người nào đó ấy đã cố lừa nàng, tuy rằngngười nào đó ấy quá đỗi tự kiêu, quá mức nhiễu sự, thế nhưng nàng luônchờ đợi chàng. Chàng chưa đến nàng sao cam tâm nổi.