Quế Cung

Chương 14



Nam Cung Cửu nghe vậy không khỏi ngán ngẩm, than thở “Tỷ thật quá ngây thơ rồi đó? Đám người đó nói chuyện thất đức! Tỷ nghĩ xem, nếu tỷ chết, mọi người lại nói đường đường trang chủ sơn trang Phù Vân nhu nhược vô năng, không dám ứng chiến, còn không can đảm, mạnh mẽ bằng một người con gái. Tỷ mãi mãi sẽ chẳng thể ngăn được những lời đồn thất thiệt, ác ý. Là phụ nữ, những lúc cần yếu mềm thì đừng có giả vờ cứng cỏi, tỷ nhìn Lăng Tâm xem, biết cách e ấp, nũng nịu biết bao? Còn tỷ thỉ sao? Khuê nữ gia tộc lớn chẳng thể bỏ nổi kiêu hãnh, lại cảm thấy chuyện lấy lòng đàn ông là chuyện đáng sỉ nhục… Có điều nói đi thì phải nói lại, nếu tỷ không có tình cảm với huynh ấy, vậy thì cũng chẳng cần thiết phải lấy lòng, cứ nghe theo trái tim của mình chẳng phải tốt hơn sao?”

Bắc Đường Kính mấp mấy bờ môi, cuối cùng do mệt quá, chẳng buồn nói thêm gì, từ từ nhắm mắt.

Nam Cung Cửu lau mồ hôi trên trán thay nàng, lại tự lẩm bẩm một mình “Còn may là y thuật của Tây Môn Phun Huyết giỏi giang, xem ra tỷ tỷ chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa là khỏe lại.”

Trong biệt viện yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thét của Liên Kiều, Nam Cung Cửu kinh hãi đứng bật dậy, hai tay chống nạnh, xông ra ngoài định giáo huấn cô bé một bài “Ồn ào gì thế? Không biết bên trong có người bệnh sao?”

Liên Kiều vừa hưng phấn vừa hoảng sợ, tiếp đó không nhẫn nhịn nổi mà gào lên “Yến Nam Phi tới cướp người rồi. Phía trước đang đánh nhau kịch liệt đó.”

Nam Cung Cửu bỗng chốc quên khuấy mất chuyện về người bệnh, hứng khởi đến độ hai mắt sáng bừng “Oa! Thật là kích thích, ta thích.” Nói rồi, nàng định xông ra ngoài, Liên Kiêu kéo nàng lại, đưa lời nhắc nhở “Tiểu thư khăn che mặt của người đâu rồi?”

“Đúng rồi.” Nam Cung Cửu quay vào lấy đồ, tiện tay dắp chăn lên cho Bắc Đường Kính. Ai ngờ Bắc Đường Kính đột nhiên ngồi dậy, khoác áo xuống giường, vịn bàn từ từ đi tới trước gương, cầm chiếc lược gỗ lên, vội vã chải lại đầu tóc rồi hổn hển bật thở “Không thể để mọi chuyện thế này nữa, ta phải nói rõ với huynh ấy thôi.”

“Tỷ như thế này làm sao mà ra ngoài đây?” Nam Cung Cửu vội vàng đỡ lấy Bắc Đường Kính. “Tỷ muốn nói những gì hãy bảo muội, muội sẽ chuyển lời cho huynh ấy, được không?”

“Có vài chuyện, vẫn nên gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.” Bắc Đường Kính cố chấp bước ra ngoài, Nam Cung Cửu chẳng còn cách nào khác, liền gọi Liên Kiều, cùng đỡ Bắc Đường Kính ra tiền viện.

Tất cả đệ tử, gia đinh của sơn trang Phù Vân đều đã ra ngoài đứng xem, tiền viện chật cứng khó lòng qua lại.

Yến Nam Phi từ lâu đã vứt chiếc mũ trên đầu, ống tay áo cùng mái tóc trắng bay bay trong gió, đại đao trong tay lóe sáng, phát uy.

Đông Phương Huyền Dạ cầm kiếm đứng đó, khuôn mặt lạnh băng, nghiêm nghị, thâm sâu khó đoán.

His người đứng đó nhìn nhau, không khí căng như dây đàn.

Lác này, Bắc Đường Kính kéo theo thân thể yếu đuối, tiến bước lại gần, nàng dường như đang kiên định nhìn ai đó, lại giống như hai mắt trống rỗng. Nàng nhẹ đẩy Nam Cung cửu và Liên Kiều ra, tự mình tiến về phía trước, đứng ngay giữa Yến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ.

Sau đó, nàng quay sang nhìn phía Yến Nam Phi, bình tĩnh nói “Sư huynh, huynh đi đi.”

Yến Nam Phi nắm chắc thanh đao, từ từ tiến về phía Bắc Đường Kính “Muốn đi, cùng nhau đi. Ta đưa muội ra biên ngoại, hái Thiên sơn tuyết liên, đông trùng hạ thảo để muội bồi bổ sức khỏe, không cần phải ở đây làm gì cho phí một đời người.”

“Huynh đã bao giờ suy nghĩ cho muội chưa? Cho dù muội có chết, cũng sẽ không rời sơn trang Phù Vân.” Bắc Đường Kính lui lại phía sau vài bước, đứng chặn trước mặt Đông Phương Huyền Dạ.

Yến Nam Phi lại chậm rãi lên tiếng “Không phải muội đã có người trong lòng rồi sao? Ta đưa muội đi tìm hắn, để muội có được hạnh phúc thực sự.”

Bắc Đường Kính khẽ hất cằm lên, cười nói “Muội không cần huynh phải lo, huynh lại cứ thích lo chuyện bao đồng, còn cần muội phải nói rõ ràng hơn nữa hay sao? Huynh đã hủy hoại hết mọi yên tĩnh ở nơi này, muội không muốn nhìn thấy huynh nữa.”

Nam Cung Cửu nghe thôi đã tức giận, đột nhiên lại nhảy ra tỏ vẻ bất bình thay Yến Nam Phi “Tỷ tỷ Kính Tử! Tỷ nhìn cho rõ đi, người đối xử tốt với tỷ là ai? Không phải là tên ngựa đen vô lương tâm đứng sau lưng tỷ. Huynh ấy tình cảm nồng thắm, quấn quít bên tiểu thiếp của mình, hiện nay cũng sắp có con rồi, tỷ còn ở lại nơi này làm gì? Dù gì cả nhà bọn họ cũng không phải người tốt, hãy đi theo sư huynh của tỷ đi.”

Từ trong đám đông truyền ra hai tiếng ho kịch liệt, lão phu nhân chống gậy bước ra, nhìn Nam Cung Cửu bằng ánh mắt sắc nhọn như dao “Cửu tiểu thư hình như cực kì bất mãn với sơn trang Phù Vân chúng ta, hay là lão đây đã đối xử không ra gì với khách quý?”

Nam Cung Cửu lại nói “Ta chỉ đứng về phía lý lẽ, không giúp đỡ người quen. Chính vị

đã đối xử bất công với tỷ tỷ Kính Tử trước.”

“A Kính, con xưa nay hiểu thấu lễ nghĩa, bà nội tin ở con.” Lão phu nhân khẽ ho hai tiếng, Lăng Tâm kịp thời sai nha hoàn mang ghế ra ngoài, vội vã đỡ lão phu nhân ngồi xuống. Lão phu nhân hít một hơi thật sâu, lại nói “Ta chỉ ngồi đây thôi, còn các con giải quyết thế nào, ta tuyệt đối không nhúng tay can thiệp.”

Yến Nam Phi giống như chẳng hề nhìn thấy, nghe thấy mọi điều xung quanh, chỉ vung đao về phía Đông Phương Huyền Dạ, phẫn nộ thét lớn “Theo giao hẹn, chúng ta quyết đấu sống chết một phen.”

Đông Phương Huyền Dạ chưa hề tuốt kiếm khỏi vỏ, chỉ ung dung tránh vài chiêu của Yến Nam Phi, thanh âm bình thản “Ngươi không thể phát ra được uy lực lớn nhất của đao pháp Sương Nguyệt, thế nên hoàn toàn không thể địch lại được kiếm pháp Lưu Vân. Nếu ngươi một lòng muốn quyết đấu, chi bằng đợi khi nào luyện thành rồi lại tới.”

Tây Môn Phiêu Tuyết vốn dĩ đứng lẫn trong đám đông đột nhiên nhảy ra, kinh ngạc đưa lời hỏi “Ánh sáng Sương Nguyệt không phải là chiêu đỉnh cao nhất trong đao pháp sao?”

“Đúng thế, nhưng chiêu thức của hắn chỉ có sương chưa có nguyệt.” Đông Phương Huyền Dạ đưa ánh mắt kiên định nhìn về phía Bắc Đường Kính, rồi lại nhìn sang Yến Nam Phi “Trừ phi sương nguyệt kết hợp, nếu không mãi mãi không thể nào đạt được cảnh giới cao nhất.”

“Nguyệt là cái gì?”

“Một thanh đao khác.”

Yến Nam Phi cong miệng, mỉm cươi lạnh lùng “Không ngờ ngươi lại biết được bí mật của đao pháp Sương Nguyệt.”

Đông Phương Huyền Dạ từ từ bước về phía trước, một tay ôm trọn lấy Bắc Đường Kính nói “Bảo bối truyền thế trong nhà phu nhân ta, làm sao ta lại không biết chứ?”

Yến Nam Phi bực bội tung đao, xuất chiêu hiểm độc, Đông Phương Huyền Dạ khẽ đặt Bắc Đường Kính sang một bên, rút bảo kiếm ra ứng chiến. Ánh đao ánh kiếm lóe lên khiến gió mây nổi lên, mọi người kinh hãi, lần lượt tản ra.

Nam Cung Cửu biết rõ đạo lý đao kiếm vô tình, từ lâu đã trốn ra phía sau lưng Tây Môn Phiêu Tuyết. Tuy rắng người này mỗi ngày đều mặc y phục đỏ rực, tự kiêu lại đáng ghét, có điều vào những lúc quan trọng rất hữu dụng, có thể nhanh chóng nhận ra chàng giữa đám đông, hơn nữa còn đủ lớn mạnh. Tây Môn Phiêu Tuyết đưa tay, tóm Nam Cung Cửu ra ngoài, chẳng thèm nhìn nàng đưa lời trách cứ “Đây đều là họa do nàng gây ra, ai cho phép nàng nói năng linh tinh như vậy chứ?”

“Ta chỉ định để bọn họ ngồi lại nói chuyện, dù gì Đông Phương trang chủ cũng không thích tỷ tỷ Kính Tử, tại sao lại không để cho tỷ tỷ ra đi?”

“Nàng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi đó.” Tây Môn Phiêu Tuyết lắc đầu, lại phẩy chiếc quạt trong tay.

Nam Cung Cửu bởi vì đang dùng khăn che mặt, chẳng hề ngần ngại làm ra bộ dạng buồn nôn, gió lớn như vậy rồi mà vẫn còn phẩy quạt?”

Sau mấy hồi giao đấu, Đông Phương Huyền Dạ chiếm thế thương phong. Yến Nam Phi tuy rằng đao lực dồi dào, thế nhưng lại không đủ linh hoạt, chiêu nào cũng bị khống chế.

Mắt nhìn chỉ thêm vài chiêu nữa là Yến Nam Phi nhất định thảm bại, một sợi roi dài như con rắn đã tung tới, cuốn chặt lấy cổ tay của Đông Phương Huyền Dạ, khiến thanh kiếm trên tay chàng không động đậy được. Yến Nam Phi thừa cơ xông tới, phóng ra chiêu ánh sáng Sương Nguyệt, mọi người kinh hãi, thở hắt một hơi. Bắc Đường Kính liền rút mạnh tay, mượn lực roi kéo Đông Phương Huyền Dạ lại, né tránh uy lực của chiêu thức này.

Ánh sáng bạc trắng tóe đi khắp nơi, không khí nhanh chóng ngưng đọng sương mù.

Bắc Đường Kính lại tung roi về phía Yến Nam Phi, cuốn chặt hai tay của chàng lại, thét lớn “Đủ rồi! Hai người thực sự muốn đánh đến lưỡng bại câu thương, để mặc cho kẻ xấu chen vào làm bừa sao? Sau khi đại hội võ lâm kết thúc, biết bao kẻ đang ngày đêm nhòm ngó sơn trang Phù Vân. Sư huynh, nếu huynh thực sự muốn tốt cho muội, xin hãy thu tay, hãy giúp chúng ta tìm ra tung tích của môn phái thần bí kia.”

Đông Phương Huyền Dạ tra kiếm vào vỏ, đưa tay nắm chặt bàn tay cầm roi của Bắc Đường Kính, liếc sang nhìn Yến Nam Phi nói “Phu nhân ta còn có thể lo lắng chu toàn đến đại cục như vậy, tại sao ngươi không tạm thời đặt chuyện đó sang một bên? Ngày nào còn chưa diệt trừ được môn phái thần bí, chúng chắc chắn sẽ gây đại họa cho võ lâm.”

Khí thế đáng sợ trên người Yến Nam Phi dần dần lắng xuống, im lặng không nói. Bỗng mọi người thấy lão phu nhân đang lo lắng đỡ lấy Lăng Tâm thì từ từ quỳ xuống, miệng kêu lên thảm thiết “Á… bà nội! Lăng Tâm đau bụng quá.”

Tây Môn Phiêu Tuyết vội chạy lại bắt mạch, sau đó nói “E rằng bị sảy thai rồi… hoặc có lẽ khi nãy bị kiếm khí mạnh mẽ làm tổn thương, mau đỡ về phòng đi.”

Lão phu nhân bỗng chỉ thẳng vào mặt Bắc Đường Kính mắng “Đúng là kẻ không may mắn mà! Ngươi đã hại ta mất đi cháu gái, hại chết con trai ta, giờ lại hại chết đứa chắt chưa kịp chào đời của ta. Kiếp trước ta đã nợ ngươi cái gì chứ… đúng là đồ sao chổi! Chúng ta không nên cưới ngươi về nhà này. Huyền Dạ, mau thôi nó đi. Ba năm trước ta đã bảo con phải thôi nó rồi, nếu con nghe theo lời ta, giờ đã chẳng xảy ra chuyện này! Sơn trang Phù Vân chúng ta nay đã chẳng còn mặt mũi, lại còn muốn người mất nhà tan sao?”

Bắc Đường Kính đứng ngây như tượng, chiếc roi dài trong tay rơi bộp xuống đất. Đông Phương Huyền Dạ lặng người nhìn nàng, bàn tay nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, cuối cùng vẫn xông ra bế Lăng Tâm về phòng.

“Làm sao lại như vậy chứ…” Nam Cung Cửu ngô nghê nhìn người mặc y phục trắng lạc lõng nổi bật giữa đám đông hỗn loạn, chẳng hề do dự xông lại đẩy mạnh Yến Nam Phi vẫn đang đờ đẫn, nói “Mau đi đi, đưa luôn tỷ ý đi đi, mau lên.”

Yến Nam Phi nhanh chóng định thần, vác theo Bắc Đường Kính không hề động đậy, nhân lúc hỗn loạn rời đi. Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng dần nhỏ lại rồi biến mất kia, đột nhiên thấy sống mũi cay xè

Lại là căn phòng tươi tắn, sắc màu, Nam Cung Cửu nhìn thôi đã thấy đau đầu. Vốn dĩ nàng cũng muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ đi, chỉ tiếc đôi mắt đào hoa của Tây Môn Phiêu Tuyết đã nhắm chặt lấy nàng, không ngừng ra ám hiệu nàng nhất định phải nói lời xin lỗi lão phu nhân. Lăng Tâm vẫn đang nằm trên giường thút thít khóc, nghe nàng ta khóc khiến tâm trạng Nam Cung Cửu phiền phức khó chịu. Nhưng thấy nàng mất đi đứa con, Nam Cung Cửu đành phải nhẫn nhịn, giả bộ lại gần đưa lời an ủi vài câu.

Lão phu nhân vẫn đang mất bình tĩnh, liên tục mắng mỏ Bắc Đường Kính, miệng liên hồi bắt cháu trai ‘thôi thê’. Còn Đông Phương Huyền Dạ xưa nay anh minh bình tĩnh đứng bên giường, im lặng không nói, thần thái mơ màng.

Lão phu nhân tức giận, chống gậy đứng dậy, nói tiếp “Con rốt cuộc có nghe theo lời bà nội không? Khó khăn lắm mới chờ được đứa chắt này, không ngờ lại mất rồi, thế mà con còn định không thôi nó, tương lai còn không biết gây ra đại họa gì nữa đây.”

“Bà nội, A Kính là đại tiều thư của sơn trang Thanh Loan, về tình về lý, về công về tư, chúng ta đều không thể làm chuyện trái với đạo nghĩa như vậy được.”

“Là nó đã không giữ phụ đạo trước. Câu kết với người lai lịch bất minh tới gây loạn đại hội võ lâm, lại còn hại Lăng Tâm bị sảy thai, bất cứ điều gì cũng có thể thôi nó.”

Nam Cung Cửu cảm thấy uất ức thay Bắc Đường Kính lâu lắm rồi, thực sự không thể chịu đựng nổi cái quy tắc phụ đạo biến thái kia, liền cất tiếng “Được thôi! Tỷ tỷ Kính Tử từ lâu đã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này rồi! Đường đường đại tiểu thư của sơn trang Thanh Loan, sắc đẹp tuyệt thế, võ nghệ siêu phàm, xuất giá sáu năm mà vẫn còn trinh trắng, lẽ nào còn sợ tỷ ấy không tái giá được sao?”

Lão phu nhân tức khí công tâm, chẳng thể nhẫn nhịn, chỉ thẳng Nam Cung Cửu mắng nàng không có giáo dưỡng.

Nam Cung Cửu cũng tức giận đùng đùng xông ra ngoài, vừa đi vừa thét “Không chơi nữa! Chẳng vui vẻ chút nào cả.” Sơn trang Phù Vân này đích thực là nơi buồn chán nhất mà kiếp trước kiếp này nàng đã từng tới. Mọi người thấy vậy đều không bận tâm đến nàng, chỉ cho rằng nàng lại ngang bướng, gây chuyện thị phi, dù dì tính khí khó chịu của Nam Cung Cửu cũng đã nổi danh thiên hạ.

Chỉ có Liền Kiều là theo sát Nam Cung Cửu, thần bí lên tiếng “Tiểu thư, có phải người lại nghĩ cách chọc họ không?”

Nam Cung Cửu thu bước, cau mày nhìn nha hoàn trước kia đã bị Cửu tiểu thư chiều quá sinh hư, sau cùng lắc đầu than dài một câu “Đúng là gần mực thì đen mà.”

Ở trong biệt viện của Bắc Đường Kính, nàng luôn cảm thấy thương cảm lạ lùng. Nam Cung Cửu không hiểu tại sao, một con người xưa nay vô tâm vô tính như nàng đột nhiên lại bắt đầu u sầu, buồn bã. Nếu ở thêm vài ngày nữa nàng sẽ phải theo Tây Môn Phiêu Tuyết quay về Vạn Hoa Cốc. Khoảnh khắc nàng đột nhiên cảm thấy tột cùng bi ai, tương lai nàng sẽ phải sống cuộc sống giống Bắc Đường Kính sao? Dù cho phu quân tam thê tứ thiếp cũng không thể nào lên tiếng phản đối?

“Hầy…” Nam Cung Cửu đổi một tư thế khác, tiếp tục bi ai.

Liên Kiều bất mãn nói “Tiểu thư, tối nay người đã than dài ba lần rồi đấy.”

“Liên Kiều à, ta không thể giống như tỷ tỷ Kính Tử được, quá bi kịch!”

“Á! Em biết ngay là tiểu thư muốn bày trò ghẹo họ mà.” Liền Kiều hứng khởi lên tiếng.

Nam Cung Cửu quay đầu sang nói “Không! Ta sẽ không làm những chuyện vô nghĩa như thế. Nếu muốn ghẹo, đương nhiên ta phải ghẹo người mà sau này có cơ hội ức hiếp ta nhất. Tuy rằng từ lâu ta đã nghĩ ra cách để chọc hắn, có điều chuyện này…  cực kì cơ mật, em phải phối hợp nhịp nhàng với ta, không được tiết lộ nửa lời.”

Liền Kiều nhẹ chớp mắt, mím chặt môi.  Nam Cung Cửu mỉm cười gian xảo, ghé sát vào tai Liên Kiều thì thầm một hồi. Sau khi nghe xong, Liên Kiều ra sức gật đầu, ánh mắt xảo quyệt nói “Tiểu thư, người định làm trò gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền sao?”

“Phụt…” Nam Cung Cửu chán nản “Ngốc nghếch! Không phải như vậy, ta muốn phát triển mối quan hệ nam nam thuần khiết, chính là tình yêu theo kiểu Plato* nói ra em cũng không hiểu đâu, dù gì, em cứ làm theo những gì ta nói là được.”

(*: Một kiểu yêu trên tinh thần trong sáng, không có quan hệ nhục dục.)

Liền Kiều mơ mơ hồ hồ tiếp tục gật đầu.

Bên ngoài đột nhiên thoáng trận gió nhẹ, ánh nến lấp lánh. Nam Cung Cửu lập tức nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tây Môn Phiêu Tuyết vội vã bay tới, bàn tay nắm chặt cánh tay Nam Cung Cửu nói “Trong trang xảy ra chuyện rồi, bản đồ kho báu bị đánh cắp, mau tới phòng khách tập hợp.”

Nam Cung Cửu còn chưa kịp phản ứng, người đã bị chàng dùng thứ khinh công trác tuyệt kéo đi một đoạn xa, sau đó nàng bị say độ cao luôn.

Nghe nói bản đồ kho báu được cất giữ trong phòng ngủ của Đông Phương Huyền Dạ, còn về việc cơ quan bí mật nào trong phòng ngủ thì ngoại trừ chàng ra, không ai hay biết. khi nãy, chàng chỉ theo tiền lệ kiểm tra một hồi, nhận thấy có điều bất thường, vội vã mở xem, thì thấy bản đồ kho báu đã biến mất không để lại chút dấu vết. Hằng ngày chàng đều nghỉ ngơi trong phòng, lại có người canh giữ cẩn mật, sao lại không hề biết bản đồ đã bị đánh cắp lúc nào.

Hoặc có lẽ bản đồ đã bị đánh cắp trong trận đại loạn mấy ngày trước, hoặc giả vào chính lúc triệu tập đại hội võ lâm?

Đi theo mọi người bận rộn cả một buổi tối, cũng chẳng tìm ra được điều gì, Nam cung Cửu liền quay về phòng ngủ.

Đông Phương Huyền Dạ chẳng có chút manh mối, đại hội võ lâm, bản đồ kho báu, tiểu muội mất tích, quyết đấu cùng Yến Nam Phi, tung tích của Bắc Đường Kính, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của chàng. Đông Phương Huyền Dạ cảm thấy bất an.

Lăng Tâm còn chưa hồi phục sức khỏe, nhưng đã cố chấp xuống bếp nấu canh cho lão phu nhân đang đổ bệnh. Lúc Lăng Tâm được nha hoàn đỡ ra khỏi bếp, trên đường đi tình cờ gặp Nam Cung Cửu cũng đang tới thăm hỏi lão phu nhân. Lăng Tâm khẽ cúi đầu thi lễ, Nam Cung Cửu ngán ngẩm đáp lại một câu, sau đó chạy nhanh vào phòng.

Có điều, Nam Cung Cửu đến không phải lúc, vừa lúc bắt gặp lão phu nhân bệnh tình nguy cấp đang run rẩy dặn dò Đông Phương Huyền Dạ “Người phụ nữ đó không thể giữ lại, Huyền Dạ à… Con nghe lời bà nội đi, mau thôi nó đi! Nếu không, bà nội tuổi cao sức yếu cũng sắp bị nó khắc chết rồi…”

Giọng nói hổn hển, già nua mà thê lương, Nam Cung Cửu dừng bước bên ngoài tấm bình phong, không muốn vào trong nữa. Mãi không nghe thấy câu trả lời, Nam Cung Cửu thầm nghĩ “Có lẽ để Bắc Đường Kính rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất, thuận theo đúng ý của tất cả mọi người, không phải sao?”

Lăng Tâm bộ dạng bệnh tật ốm yếu, đích thân bê bát canh bổ vào cho lão phu nhân, gọi ‘bà nội’ ngọt xớt.

Nam Cung Cửu vừa nghe thấy giọng nói  ẽo ợt đó là tâm trạng lại cực kì bực dọc, lập tức quay đầu rời khỏi. Nàng vội vã quay về biệt viện, vừa thu dọn quần áo, miệng không ngừng lẩm bẩm “Vô nhân tính, không tình người, tự tư tự lợi, thôi thê thì càng tốt, để tránh bị các người dày vò khổ sở.”

“Tiểu thư, người đang nói ai thế?”

“Liền Kiểu, em còn ngây ra đó làm gì, ta đi đây.” Nam Cung Cửu nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ, lại thay sang y phục nam nhân.

“Hả? Nhanh vậy sao, thế nhưng sơn trang đang gặp chuyện mà.”

“Cũng chẳng liên quan tới ta.” Nam Cung Cửu trợn mắt, nàng còn ở đây thêm ngày nào thì sẽ chết vì buồn bực mất. Tốt nhất là nên sớm rời khỏi, giang hồ chắc chắn là một nơi vui vẻ, không căng thẳng, bí bách như nơi này. Nàng kiểm tra lại một lượt trang bị trên người, lại dặn dò Liên Kiều “Còn nhớ là phải nói những gì không? Em đã bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh dậy thấy ta mất tích. Tây Môn Phun Huyết nhất định sẽ ra ngoài tìm ta, em hãy theo sát, nếu trên đường bắt gặp ta thì phải giả vờ không quen, đừng có làm hỏng kế hoạch lớn của ta đấy.”

“Em biết rồi.” Liên Kiều chu miệng, không vui chút nào “Tiểu thư, cô gia thực sự thích đàn ông à?”

“Không thử làm sao mà biết được? Dù gì em cũng phải phối hợp nhịp nhàng đấy.” Nam Cung Cửu nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy vẻ tinh ranh, mỉm cười hớn hở “Trước tiên phải tới phường bạc đã đặt cược một trăm lượng lấy tiền trước đã, sau đó ta sẽ ôm cây đợi thỏ ở thị trấn dưới núi.”

Nam Cung Cửu hớn hở ra khỏi cửa, quay đầu vẫy tay với Liên Kiều đang đứng ngây như gà gô, nói “Tạm biệt.”