Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 13: Một bát mỳ Dương Xuân trứ danh



Phụ nhân thấy Lục Tiểu Thanh nói hai lần ngu ngốc, giọng điệu lại hung dữ, không dám nhiều lời đành phải nói: “Cám ơn tiểu ca, cám ơn tiểu ca.” Lục Tiểu Thanh khoát tay nói: “Quên đi, ta hôm nay tâm tình tốt, chỉ là nhấc tay làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể gì mà thôi.” Tiếng nói vừa dứt xoay người bước đi, phía sau phụ nhân liên tục nói lời cảm tạ. 

Đi qua mấy con phố, Lục Tiểu Thanh bỗng nhiên đứng lại lẩm bẩm: “Đã cùng nàng bán hàng, mình như thế nào lại đã quên lấy chút bạc vụn? Aiz, nói người ngu ngốc, chính mình mới là ngu ngốc.”

Lại tiếp tục đi từng bước, miệng lẩm bẩm: “Nhân tình hôm nay sẽ tính sau, một quan tiền một trái, mình giúp nàng bán ra nhiều hơn một quan tiền, dù thế nào lời lãi cũng nên chia cho mình một chút chứ, ừm, nhất thời cao hứng, cho nên đã quên mất chuyện này, về sau phải nhớ rõ ràng, thân huynh đệ còn phải tính toán, huống chi là người không quen biết, lần sau cũng không thể được quên, cứ như vậy sẽ không tiến được, mình  đây sẽ có một ngày tiền cũng sẽ dùng hết, có khi còn bị đói chết ở đầu đường cũng nên.”

Chính trong lúc đang rung đùi đắc ý, ngửi được cách đó không xa một mùi thơm bay tới, bụng hợp thời sôi réo. Lục Tiểu Thanh xoa xoa bụng nhíu mày nói: “Bụng thật đói.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, chính là giữa trưa, cảm thán thì thầm nói: “Aiz, mới đến Đường triều này được vài ngày, ngày đêm xem số tử vi, ngày phải xem trời để đoán giờ, cứ tiếp tục như thế này, sớm hay muộn gì mình cũng trở thành văn võ toàn tài, một thế hệ thiên kiêu mất.”

Một mặt nói thầm một mặt hướng nơi tỏa ra mùi thơm đi đến, đến gần vừa thấy một tòa tửu lâu hai tầng siêu xa hoa, trang sức tráng lệ, vô cùng quý khí, phú quý từ bên trong tản ra khí tức bức người, Lục Tiểu Thanh không chút nghĩ ngợi nhấc chân đi về hướng tửu lâu.

“Đứng lại, chỉ là một tên tiểu tử, cũng dám đến Phú Nguyệt Lâu của chúng ta.”

Lục Tiểu Thanh tập trung nhìn hai tên đứng ở trước cửa tửu lâu để tiếp khách, đang dang hai tay ngăn mình lại, hai trung niên thân hình cao lớn thô kệch, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn nàng, một người trong đó nói: “Tiểu tử, còn chưa mau cút đi, Phú Nguyệt Lâu cũng không phải là nơi loại người như ngươi có thể vào được.”

Lục Tiểu Thanh trừng lớn mắt nói: “Vì sao ta không thể vào được? Ngươi xem thường cho là Lão Tử không có tiền sao, đúng là mắt chó không nhìn thấy người cao.”

Hai người kia biến sắc cả giận nói: “Tiểu tử ngươi dám mắng người, có phải là muốn chết hay không.” nắm tay thật to thành quyền liền nghênh hướng Lục Tiểu Thanh mà đến. Lục Tiểu Thanh rất nhanh né người tránh được một quyền của hán tử thô lỗ, sau đó liền bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại mắng: “Hai ngươi chỉ là chó trông nhà, các ngươi cứ chờ đó cho Lão Tử, sẽ có ngày ta đánh gẫy răng nanh của các ngươi, hủy đi Phú Nguyệt lâu chó má này của các ngươi.”

Hai người nhất tề cả giận nói: “Tên hỗn trướng này, có bản lĩnh ngươi đừng chạy, xem đại gia như thế nào thu thập ngươi.” Lục Tiểu Thanh chửi nói: “Không chạy mới là khốn khiếp, các ngươi cứ chờ đó cho ta, chó trông cửa, sủa gâu gâu, chó trông cửa, sủa gâu gâu.” Một mặt nhanh như chớp bỏ chạy thật xa, hai vị trung niên vẻ mặt phẫn nộ, không làm gì được, lại không dám bỏ chức trách canh cửa của mình để đuổi theo nàng, đành phải để cho Lục Tiểu Thanh vừa chạy vừa mắng loạn lên.

Chạy tới chạy lui, cũng không biết chạy qua mấy con phố rồi, dù sao cũng là không biết phương hướng, Lục Tiểu Thanh thở hổn hển, đứng ở ven đường bên cạnh một quán nhỏ, nhìn thấy trong quán có vài người đang ngồi ăn, sau khi đặt mông ngồi xuống, khàn khàn cổ họng nói: “Lão bản, cho ta một bát.”

“Có ngay, khách quan ngài chờ một chút.”

Sau khi thở hổn hển mấy hơi thở, chủ quán bưng lên một bát mỳ nóng hôi hổi, đặt ở trên bàn Lục Tiểu Thanh nói: “Khách quan, mỳ Dương Xuân của ngài đây.”

Lục Tiểu Thanh từ lâu đã nghe qua đại danh của mỳ Dương Xuân, gật gật đầu, bụng đói kêu vang, tay nhanh cầm lấy đũa hướng trong chén tìm kiếm. Trong bát, mỳ, hành rõ ràng, Lục Tiểu Thanh cầm bát lên để xem xét dưới khay, cũng không phát hiện có đồ gia vị gì, nửa nghi hoặc, nửa thưởng thức ăn một đũa, tinh tế nhấm nuốt, thiếu chút nữa kích động lệ rơi đầy mặt, mỳ Dương Xuân, mẹ nó……rất ngon.

Dùng sức nuốt mỳ Dương Xuân ở trong miệng xuống, Lục Tiểu Thanh còn kém một phen nước mắt, một phen nước mũi làm lễ cúng bái, phải nửa ngày, Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi nói: “Ta nhẫn.” vớt lát hành thái trong bát lên, biểu tình khó coi từ hàm răng rít ra hai chữ: “Dương Xuân.” Vẻ mặt sát khí nhìn mỳ sợi ở trong bát, biểu tình lại là biến đổi nhìn vô cùng đáng thương, nói: “Hành thái. Trời ạ, Mỳ Dương Xuân này chính là hành lá trộn lẫn với mỳ sợi, cộng thêm một chút muối, này…… Đây cư nhiên chính là mỳ Dương Xuân lừng danh thiên hạ đây sao, mạng của mình sao lại khổ như thế này a ~.”

Gian nan nuốt xuống một ngụm, Lục Tiểu Thanh nhẫn nhịn nói: “Không thể bỏ dở, đây chính là mình trả tiền ra mua, không thể lãng phí tiền. Mình coi như ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, bây giờ đổi khẩu vị, đổi khẩu vị.”

Một ngụm: “Ừm, thực phẩm màu xanh, không ô nhiễm, không có sâu, không bị phun thuốc trừ sâu, tốt cho thân thể, hữu ích cho thể xác và tinh thần.”

Lại một ngụm: “Hành ăn ngon, ăn hành thông minh. Ăn ngon, chậc…… chậc …… Nhân trắng.”

Lại một ngụm: “Muối là thứ tốt, có chứa nhiều năng lượng, chạy sẽ nhanh hơn, ừm, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”

Húp sùm sụp hơn một nửa, Lục Tiểu Thanh dừng lại chiếc đũa, sắc mặt bình tĩnh, tay chống đỡ bên cạnh bàn, thật sâu hít vào một hơi, đột nhiên vẻ mặt bi phẫn như sói tru: “Ta là người Tứ Xuyên a~, ta đến từ nơi giàu tài nguyên thiên nhiên a~, loại bát mỳ hỗn hợp này ta thật sự là ăn không nổi.”

Bốn phía mọi người im lặng, quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Thanh như nhìn quái vật, Lục Tiểu Thanh dừng lại tiếng hô, sắc mặt lập tức quay lại vẻ như thường, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trước bàn, như chưa có chuyện gì xảy ra, tay vung lên nói: “Ông chủ, tính tiền.”

Sau lưng nàng là vô số ánh mắt khác thường như đang nhìn người bị bệnh thần kinh, Lục Tiểu Thanh từng bước một nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài, đi qua góc đường, Lục Tiểu Thanh tựa lưng vào bức tường phía sau, sắc mặt đỏ lên, chính là trên mặt có nhiều bùn nên người ngoài không thể nhìn thấy được, hai tay ôm lấy má nói: “Thật là quá mất mặt, mất mặt, mất mặt, thật may, mình có bùn đất làm mặt nạ, bọn họ không biết mình là ai, bằng không về sau thật đúng là  không dám bước ra khỏi cửa nữa.”

Nửa ngày Lục Tiểu Thanh mới bình ổn lại, nhìn hai tay mình dính đầy bùn đất bụi bặm, nhíu mày nói: “Thật là bẩn, xem ra mình cũng nên đổi một bộ trang phục mới thôi, mình cũng không nghĩ đi khắp nơi khảo sát dân tình thuần hay không thuần phát, với bộ dạng của kẻ bần cùng nhất xã hội như vầy. Thân phận nữ tử là không thể làm, mình làm cái gì thì tốt đây? Ừm, đã có.”

Từ trong tiệm may mặc đi ra, đi xung quanh một vòng, tùy tiện tìm một quán trọ nhỏ, nhốt mình ở trong phòng không bước ra ngoài nửa bước.

Ngày hôm sau, chỉ có một từ để hình dung: rất phong độ. Bước chân sải dài đầy khí thế, tiêu sái thong dong, phong lưu phóng khoáng, như cây ngọc đón gió, người thấy người yêu, thần thấy thần yêu ……

Thầy bói từ trên lầu nhà trọ chậm rãi đi xuống. Chỉ thấy hắn một thân y phục áo dài nguyệt nha màu trắng, tóc tùy ý buộc ở sau ót, khuôn mặt mỉm cười, chòm râu dê dài tiêu sái tán ở trước ngực, trong tay trái cầm bạch phàm trên có ghi: Tái thần tiên, phía dưới vẽ một hình bát quái nho nhỏ. Tay phải hơi hơi phe phẩy cây quạt lông chim như của Chư Cát Khổng Minh, thối đến cực điểm.

Chỉ nghe hắn ha ha cười hai tiếng sau đó nói: “Thầy tướng số, thầy tướng số, ta chính là Tái thần tiên, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, chuyện trên trời ta biết một nửa, chuyện nhân gian ta biết hết mọi việc. Tiền đồ vận mệnh đến hỏi ta, bấm đốt ngón tay tính toán đúng mười phần. Nếu không phải tham luyến cảnh nhân gian, ta đã du ngoạn ở dao trì của Vương mẫu. Ha ha, thầy tướng số.”

Chòm râu dê nhếch lên nhếch lên, nước miếng chảy dài dính đầy chòm râu.

Lục Tiểu Thanh thật là đắc ý với bộ dạng giả dạng này của mình, bước nhanh ra khỏi quán trọ, mãn nguyện đi bộ ở đường cái.

Lại là đến giờ ăn cơm, Lục Tiểu Thanh cầm trong tay bạch phàm nghênh ngang hướng Phú Nguyệt Lâu đi đến, ở cửa vẫn là hai gã thủ vệ ngày trước, thấy Lục Tiểu Thanh một thân áo dài giá trị xa xỉ, mặc dù gặp Lục Tiểu Thanh trên tay còn cầm bạch phàm, nhưng vẫn là vẻ mặt vui vẻ, mồm cười ngoác cả ra, liên thanh nói: “Khách quan, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”

Lục Tiểu Thanh cười to ba tiếng, ở khi hai người không hiểu ra sao, bắt lấy chiêu hồn phàm trong tay, đông lắc lắc, tây lắc lắc chậm rãi tiêu sái đi vào, phía sau người muốn đi vào trong tửu lâu chỉ phải nghỉ chân chờ nàng đi vào, sau đó mới chậm rãi tiêu sái đi vào.

“Khách quan, trên lầu có gian phòng thanh nhã, mời ngài lên trên lầu” tiểu nhị của tửu lâu đến là ân cần.

Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua dưới lầu không còn chỗ ngồi, liền nghênh ngang tiêu sái đi theo tiểu nhị lên trên lầu. Trên lầu tuy không lớn nhưng lại lịch sự tao nhã hơn, có bảy bộ bàn ghế, trong đó có năm bàn đã có người ngồi. Lục Tiểu Thanh tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cầm trong tay trang phục và đạo cụ dựa vào trên vách tường bên cạnh, ngoác tay gọi đồ ăn, tự rót trà uống.