Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 184



Chương 184:

Trần Hà Thu bật cười: “Mình chỉ sợ không nhiễm độc được ai.”

“Vậy nên, mình đã chọn cho cậu một người để nhiễm độc đây.” Hoàng Thúy Vân chep miệng nói: “Lê Anh Huy, Lê tổng, tuy không phải chính thức, nhưng người cũng không tệ lắm và cũng đã trải qua kiểm tra của mình, hiện tại mình trân trọng giới thiệu với cậu!”

Trần Hà Thu vỗ trán, cô thực sự không thể tưởng tượng được một cô con gái độc nhất trong gia đình như Hoàng Thúy Vân lại có thể gặp Lê Anh Huy ở chợ đêm.

Khi cô hỏi, hai người đồng thanh nói ba từ:  “Ma lạt thang”

(Ma lạt thang: một món lẩu phổ biến của Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên)

“Mới hôm qua, tụi mình đều đi ăn món lẩu chua cay đó, nhưng chỉ có một phần xương gà giòn!” Hoàng Thúy Vân cầm hai chiếc đũa trong tay, tức giận nói, “Người đàn ông béo hai trăm cân phía trước không coi coi ai vào đâu muốn lấy xương gà giòn làm của riêng mình, thời điểm mấu chốt vẫn là Đường tổng ra tay mua về”

Trần Hà Thu cười khổ: “Cho nên chỉ bởi vì một phần xương gà giòn, cho nên cậu mới bị mua chuộc?”

Hoàng Thúy Vân lúng túng xua tay: “Đừng nói vậy, với tư cách là fan hâm mộ số một của anh ta, mình đã tiến hành điều tra kĩ càng về anh Đường.”

“Sau đó cậu điều tra được cái gì?”

“Đẹp trai!” Hoàng Thúy Vân vỗ đùi, “Cậu có biết trò chơi ‘Tình yêu và nhà sản xuất’ lần trước tôi đã nói với cậu không? Nó rất giống màu trắng bên trong!” ”

Bỗng chốc sắc mặt Lê Anh Huy nghiêm lại, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, nhìn chăm chăm về một hướng.

“Làm sao vậy?” Trần Hà Thu hỏi.

Lê Anh Huy lấy từ trong ví mấy tờ tiền kẹp dưới cốc cà phê: “Tôi có chút chuyện gấp phải đi. Một lát nữa nếu như có ai hỏi ,mọi người cứ nói là không quen biết tôi.”

Sắp xếp xong xuôi, một thân ảnh màu đen nhanh nhẹn như báo trực tiếp nhảy qua hàng rào bảo vệ của quán  cà phê, rẽ vào trong một con ngõ nhỏ rồi biến mất.

Hoàng Thúy Vân như được mở rộng tầm mắt:  “Ơ này có hẹn cùng với em gái làm sao nói đi liền đi như vậy chứ, anh đúng là chỉ biết bỏ rơi người khác.”

Nhưng trong tầm mắt nà còn bóng dáng của Lê Anh Huy.

Một lúc sau, quán cà phê bị một đám người cao to vạm vỡ, khí thế hung dữ bao vây xung quanh.

Dẫn đầu là một tên có vết sẹo dài trên mặt, khi nói chuyện chuyện để lại hơi thở khó chịu: “Em gái, người vừa ngồi ở đây đi đâu rồi?”

Trần Hà Thu  và Hoàng Thúy Vân đều ý thức rõ đám người này đều không phải dạng hiền lành gì.

Hoàng Thúy Vân có lẽ không biết rõ mọi chuyện về Lê Anh Huy, nhưng Trần Hà Thu thì khác cô biết rất rõ, cô cười cười nói: “Người ở đây? Chúng tôi không quen biết, cũng không biết anh ta đi đâu rồi”

“Không biết? Cô coi chúng tôi bị mù hết à?”  Tên có vết sẹo trên mặt đập tay xuống bàn, khiến cho nó cũng rung lên: “Tôi nhìn thấy rõ tên đó vừa cùng các cô nói cười xong, các cô là gái của nó à?”

Tên mặt sẹo nói những lời thô tục, Trần Hà Thu cau chặt lông mày, không muốn gây phiền phức: “Thật sự vừa nãy hắn anh ta muốn tán tỉnh tôi, nhưng chắc về sau anh ta chán rồi, cảm thấy không hứng thú liền rời đi rồi.”

Tên mặt sẹo nhìn gương mặt của Trần Hà Thu, quả thật là một cô gái xinh đẹp, trong lòng bán tín bán nghi. Lúc này có một người đến bên cạnh tên mặt sẹo nói bên tai hắn mấy câu, cả đám người liền chạy theo một hướng khác.