Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 129



“Ngày mai tôi đưa em đi mua cái mới, mua luôn một trăm cái cho em dùng?” Anh ôm cô vào lòng, cô gầy đến mức có thể vòng một tay qua eo cô. Nói xong, anh bế cả người cô vào phòng ngủ, ném lên giường.

Tấm nệm êm ái đẩy Trần Hà Thu lên cao, nhưng liền bị sức nặng của cơ thể anh đè chặt xuống.

Trần Hà Thu cảm thấy phiền nói: “Em cần một trăm cái điện thoại di động làm gì? Anh buông em ra, em xuống dưới tìm xem thử, có lẽ sau khi sửa điện thoại vẫn có thể dùng được…”

“Không buông!” Anh vẫn còn bình tĩnh hỏi: “Muộn thế này sao Lê Anh Duy lại gọi cho em hả?”

“Em còn chưa nghe điện thoại, làm sao biết anh ta gọi cho em việc gì?”

“Em muốn nghe điện thoại?” Đôi mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm.

Trần Hà Thu bất lực: “Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy?”

Mà rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Nguyễn Hoàng Phúc không biết mình muốn làm gì, nhưng anh ta biết mình không muốn làm gì.

Anh biết mình không muốn ly hôn với Trần Hà Thu. Không kể tội hay bịa đặt, quá khứ giữa anh và Trần Hà Thu từ lâu đã vướng vào lùm xùm.

“Tôi muốn ăn em…”

Trần Hà Thu kinh ngạc kêu lên, nhưng bị anh che miệng lại: “Em muốn kêu to lên để ông hả?”

Trần Hà Thu giọng nói như chìm trong lòng bàn tay, nghe không rõ: “Còn anh cũng không sợ ông nghe thấy à, em nấu cơm chăm sóc cho ông, còn anh thì lại đi ức hiếp em!”

“Ồ, Em nghĩ ông nội không biết sao?” Nguyễn Hoàng Phúc cười khẽ, “Món canh gà, chỉ cần ngửi là tôi đã biết, cũng không biết mọi người mua ở đâu. Nhưng hương vị thật là tốt, hiệu quả cũng thật không tệ.”

Trần Hà Thu hận nghiến răng nghiến lợi cắn một miếng vào bả vai anh.”

“Bùm, bùm, bùm.” Cửa bị gõ

Trần Hà Thu rất sợ hãi.

“Điện thoại của cô chủ có đánh rơi không, vừa rồi em nghe được tiếng giọng nói, liền nhặt giúp cô”.

Là một người hầu.

Trần Hà Thu thở phào nhẹ nhõm, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh hơn: “Em vất vả rồi, làm phiền em … giúp tôi đặt ở cửa là được rồi…”

“Cô chủ có cảm thấy khó chịu không?” Người hầu đáp

Trần Hà Thu nghe vậy càng khẳng định có chuyện: “Không có gì, muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi…”

Âm thanh cót két truyền qua tấm cửa, người hầu không nghe thấy gì, có chút thất vọng và bỏ đi: “Được rồi, cô chủ cũng nghỉ ngơi sớm, đừng thức quá khuya”.

“Được.”

Tiếng bước chân chậm rãi xa dần, đi xuống lầu, cuối cùng biến mất.

Sau khi kết thúc, Nguyễn Hoàng Phúc mãn nguyện hài lòng như một con sư tử nằm phơi nắng sau khi đã no nê, gần như đang liếm bàn chân.

Cảm giác của hương vị này, không phải ai cũng có thể đem lại cho hắn.

Sự thỏa mãn của thể xác và tinh thần khiến hắn có chút quen thuộc, lần trước hắn cũng từng có cảm giác này, có vẻ như lần đó ở trong phòng thử đồ của trung tâm mua sắm, người hắn đầy máu bất ngờ gặp Trần An Như.