Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 3: Chú này đáng ghét lắm



Sau khi học kì kết thúc, bước sang kì nghỉ hè. Mới ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, An Giai Kỳ liền đi học trường nghệ thuật luôn.

Ngày đầu nhập học, An Giai Kỳ háo hức đến lớp. Lớp này có tên là lớp hoa hướng dương. Trường này khá thú vị, tất cả các lớp đều có tên một loài hoa nào đó. Lớp của An Giai Kỳ có độ tuổi từ 15-17, có mỗi mình cậu là em út của lớp học này.

Ngày đầu tiên học đơn giản là luyện thanh nhạc, thầy giáo dạy nhạc tên Giang Hiểu Mẫn, thầy có vẻ ngoài dịu dàng trong sáng cộng thêm làn da trắng mịn khiến thầy nay đã dịu dàng lại càng pha nét quyến rũ, An Giai Kỳ cùng mọi người trong lớp nhìn đến mê mẩn.

Thầy nhìn mọi người rồi ái ngại nói:"Các em đừng nhìn thầy nữa, bắt đầu giờ học đi"

Mọi người đồng thanh đáp:"Vâng"

Thầy nói Tiếp:"Trước khi bắt đầu thì thầy muốn kiểm tra chất giọng của các em để có thể giúp các em tìm ra chất giọng hát tốt nhất và phù hợp cho riêng mình"

Nói xong thầy nhìn danh sách rồi lần lượt gọi tên từng người. Lớp hoa hướng dương có 30 người cho nên có hơi mất thời gian vì mỗi người lên hát một đoạn bài hát và từ ấy Giang Hiểu Mẫn mới có thể phân tích được chất giọng của từng người. Thầy đưa ra rất nhiều lời tư vấn hay:"Hmmm, giọng của em nghe kĩ thì có chút trầm cho nên khi hát nếu có lên nốt cao cần phải biết xử lí"

"Giọng của em dính nasal khá nhiều cần sửa đổi"

...

Đến lượt An Giai Kỳ hát, cậu giới thiệu về bản thân:"Xin chào thầy và mọi người, em tên là An Giai Kỳ 15 tuổi, em xin hát một đoạn bài hát mà em thích"

Khoảng 1 tiếng trước, An Giai Kỳ lúc mới vào lớp rất lễ phép cúi chào mọi người, cậu có khuôn mặt rất đẹp, tuy vẫn đang trong thời gian dậy thì đã vậy còn có chiều cao khá khiêm tốn là 1m60 lại còn có làn da trắng cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, tính cách hoà đồng, nhí nhảnh, năng động, hài hước và nhanh nhẹn nên rất được thiện cảm từ mọi người. Ngay khi bước vào lớp chào hỏi mọi người thì cậu giới thiệu về bản thân và biết cách nói chuyện nên làm quen với mọi người rất dễ dàng lại còn là em út duy nhất nên được mọi người cưng nựng nhất.

Ngay khi An Giai Kỳ bước lên giới thiệu thì mọi người bên dưới hô hào rất nhiệt tình khiến Giang Hiểu Mẫn giật mình.

An Giai Kỳ tràn ngập sự tự tin cất lên tiếng hát

[ Bước đi trên con đường phía trước, tôi thấy mình thật cô đơn....

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi cô đơn, mãi không thể thoát khỏi vỏ bọc của sự cô đơn ấy....

Mỗi một ngày trôi qua dường như bầu trời không có tia nắng, mãi cứ âm u, mãi cứ mưa rơi....

Rồi.... BỖNG.... MỘT NGÀY ANH NHẸ NHÀNG LƯỚT QUA, TỰA NHƯ TIA NẮNG.... MÙA HẠ, TỰA NHƯ CƠN GIÓ.... MÙA XUÂN....]

An Giai Kỳ ngừng hát nói:"Em xin hết ạ"

Mọi người đang chill theo lời hát chay của An Giai Kỳ thì đột nhiên cậu dừng lại khiến mọi người bất mãn nói:"Tiểu Kỳ à, đang hay sao em lại dừng"

"A...a...không biết đâu, nhóc Kỳ hát tiếp đi"

Thấy lớp ồn, Giang Hiểu Mẫn hô to:"Trật tự" ngay lập tức cả lớp liền im lặng. Giang Hiểu Mẫn đánh giá cao An Giai Kỳ, thầy nói:"Rất tốt, giọng em rất có tố chất, có thể phát triển hơn nữa"

An Giai Kỳ cảm kích đáp:"Em cảm ơn thầy"

Rồi Giang Hiểu Mẫn nói tiếp:"Được rồi, bắt đầu học nào, cả ngày hôm nay sẽ khởi động trước"

Cả lớp dõng dạc đồng thanh đáp:"Rõ"

Một ngày cứ thế trôi qua, An Giai Kỳ trở về nhà lúc 16h, lúc này quán vẫn còn khách. Cậu tiến vào trong quán. Không thấy ba và anh trai đâu, An Giai Kỳ để tạm chiếc cặp xuống rồi đeo tạp dề quanh hông tiến đến chỗ vị khách cao to kia hỏi:"Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"

Lãnh Dạ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, đang xem menu thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt non tơ của thiếu niên chừng 15-16 tuổi, anh nói:"Cho tôi một ly cafe cho ít đường và 1 chiếc bánh kem"

An Giai Kỳ cười đáp:"Vâng, có ngay". Nói xong cậu đi vào phòng bếp pha một cốc cafe rồi cho vào khay, tưởng gì chứ cafe cậu cũng biết pha nha. Cho cafe vào khay rồi lấy một chiếc bánh từ trong tủ kính, An Giai Kỳ mang khay đựng đồ ăn đến cho vị khách kia rồi chúc uống ngon miệng rồi cậu cũng tự lấy một chiếc bánh sô cô la và một ly trà sữa vị bạc hà ngồi đối diện vị khách kia nhưng là ở bàn khác.

Lãnh Dạ vừa nhấp một ngụm cafe vừa nếm thử chiếc bánh rồi nhận xét:"Cafe hơi ngọt rồi, sao bánh ngọt quá vậy"

Nghe vậy An Giai Kỳ đáp:"Không có a, rõ là cháu có cho ít đường mà, còn bánh thì đương nhiên phải ngọt rồi"

Lãnh Dạ nhìn cậu nhóc ngồi đối diện mình nói vậy thì tâm trạng không vui nói:"Rõ là cafe này có ngọt, còn bánh thì quá ngọt"

An Giai Kỳ không hiểu sao nổi quạo đứng dậy bước ra khỏi chỗ mình ngồi tiến đến chỗ vị khách kia nói:"Rõ là cafe không có ngọt lắm, còn bánh thì nếu thấy quá ngọt sao chú không nói rõ ra là muốn lấy loại bánh như nào đi"

Nói xong An Giai Kỳ trực tiếp cầm tách cafe nhấp ngụm nhỏ rồi nhăn nhó nói:"rõ là còn đắng như này mà". Rồi đặt tách cafe xuống. Lãnh Dạ ngạc nhiên, thật không ngờ cậu nhóc trước mặt này lại có lá gan lớn như vậy, dám uống cả tách cafe của mình. Nhất thời hắn cảm thấy cậu nhóc này thú vị liền dở tính trêu đùa. Nhìn thấy trên mép cậu có dính kem thì liền vươn tay lên quyệt đi vết kem rồi liếm vết kem ấy nói:"Cái này cũng quá ngọt rồi"

An Giai Kỳ giật mình đỏ bừng mặt, đôi mắt ngấn nước hét vào mặt Lãnh Dạ:"Chú biến thái à". Kì thật cho dù là kiếp trước, cậu chưa bao giờ gặp tình huống này.

Lãnh Dạ chống cằm nhìn An Giai Kỳ chỉ nhếch môi cười thưởng thức khuôn mặt thú vị này không nói gì. An Giai Kỳ tức lắm nhưng không làm gì được, ngay lúc định chửi một trận thì đột nhiên An Giai Kiên từ đâu trở về, thấy tình hình giữa con trai út với khách có gì đó không ổn liền tới giải vây:"Kỳ à, có chuyện gì vậy?"

An Giai Kỳ mếu máo như sắp khóc nhìn ông rồi chỉ tay vào Lãnh Dạ nói:"Ba à, chú này đáng ghét lắm".

......