Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 47



Thời gian cứ thường thường trôi qua, thành viên đoàn một có Bé Ngốc Nghếch Bạch đại thần Chiến Hồn với Người Ta Là Bé Loli, ngoài việc hơi náo nhiệt chút, hiệu suất chút, thực ra cũng không có gì khác.

Chỉ là bang chủ bang này dường như…

Luôn bám riết lấy Vương Cảnh Ngôn.

Lúc mới đầu còn chưa mấy rõ ràng, nhưng về sau quả thực làm người ta tức lộn ruột! Mỗi lần Bạch đại thần ngươi nông ta nông, ‘hẹn hò’ ở địa đồ với Bé Ngốc Nghếch, cái cô bang chủ tên Hoa Chi Hiểu kia sẽ hô tên Bạch đại thần trong bang phái, hết hỏi các loại vấn đề, lại y như chụp non nép vào người, lại nói chuyện có đường gợn sóng.

Điều này khiến Trương Bác Văn cảm thấy khó chịu, mà cùng khó chịu còn có Từ Minh.

Mấy ngày nay không biết có chuyện gì mà Chiến Hồn vẫn đối xử với cậu rất tốt đột nhiên đổi thái độ, gấp rút xác định quan hệ yêu đương với đệ nhất mỹ nhân trong bang – Run Lẩy Bẩy.

Điều này với Từ Minh quả là sấm sét giữa trời quang.

Cậu vẫn có hảo cảm với Chiến Hồn, hơn nữa Chiến Hồn cũng luôn nói chuyện với cậu, vừa có đá cao cấp, thảo dược cao cấp hay cái gì đó cũng đều cho Từ Minh giữ. Nên với việc Chiến Hồn đột nhiên thay đổi thái độ, Từ Minh tỏ vẻ đây là phá hoại à!

Mà bên kia biện pháp giải quyết của Trương Bác Văn là hung dữ nói với Vương Cảnh Ngôn: “Anh nói với hoa chi hiểu một câu! Thì một ngày anh đừng hòng bò lên giường tui!”

Thế là… Kênh bang phái xuất hiện một màn như sau.

【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: Bạch đại thần ~~ đại thần ~~ xin hỏi nếu em muốn nâng cao lực công kích của mình thì làm thế nào? Em muốn làm một DPS…

【 bang phái 】 Bạch Cảnh Tịch: uống ít dược, thêm lực công kích căn bản và nguyên khí, trang bị cũng phải phối hợp tốt một chút, phá phòng thủ không thể thiếu.

【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: một ngày, hừ hừ.

【 bang phái 】 Bạch Cảnh Tịch: … Vợ ơi anh sai rồi!

【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: ┌(┘^└)┐

【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: em gái Ngốc Nghếch không nên như vậy, cho mượn tình nhân của em dùng một lát, xong việc chị nhất định sẽ trả lại.

【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: … Anh ấy là của tôi! Hơn nữa, anh ấy không phải tình nhân của tôi, là chồng! == đến nữa chúng tôi sẽ đi đăng ký.

Vương Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh Trương Bác Văn quay đầu, hôn chụt một cái lên mặt Trương Bác Văn. Trương Bác Văn đỏ mặt, vẻ mặt nghiêm trang véo lỗ tai Vương Cảnh Ngôn: “Từ đầu tui đã nói với anh thế nào? Bảo anh đừng có nói chuyện với hoa chi hiểu, anh còn nói!”

Vương Cảnh Ngôn lập tức cầu xin tha thứ: “Anh sai rồi, sau này không bao giờ nói chuyện với cô ta nữa! Vợ ơi nhẹ thôi!”

“Thế thì còn được.” Trương Bác Văn hài lòng, bỏ qua Vương Cảnh Ngôn luôn gọi mình là vợ ơi lại bắt đầu tức giận nói: “Hừ, em thấy hoa chi hiểu này chắc chắn có ý với anh, trước đây mỗi lần đi ngắm cảnh chụp ảnh với anh cô ta đều nhảy ra quấy rối, không phải luôn bám theo chúng ta làm trong mỗi bức ảnh đều có cô ta thì là ở trong bang nói có công chuyện muốn tìm anh. Tìm em gái anh ấy, công chuyện mỗi ngày không dứt, nào có nhiều công chuyện như vậy! Hơn nữa chẳng lẽ cô ta quên mất phó bang chủ Run rẩy trong gió rồi à! Trước đây Run lẩy bẩy còn cố ý M em, nói hoa chi hiểu luôn nói xấu sau lưng em!”

Nhìn Trương Bác Văn mặt đỏ phừng phừng, Vương Cảnh Ngôn không nhịn được cười: “Cô ấy thích anh, anh không thích cô ấy là được chứ gì. Em yên tâm đi, anh chỉ thích một mình em.”

Trương Bác Văn hừ một tiếng, hôn hít với Vương Cảnh Ngôn một lúc, không chơi game nữa mà ườn người lăn lộn trên giường: “Mấy hôm nữa đi thăm bố mẹ em đi, em giới thiệu họ với anh.”

Vương Cảnh Ngôn sửng sốt: “Bố mẹ em… đồng ý em thế này à?”

Trương Bác Văn khoát tay: “Đồng ý mà, trước đây come-out rồi.” Nói đến đây động tác của Trương Bác Văn đột nhiên khựng lại, “Đã lâu em chưa gặp họ rồi, không dám đi sợ bị mắng là một lý do, mẹ em luôn khuyên em tìm một người ổn định cũng là một lý do…”

Trương Bác Văn đẩy Vương Cảnh Ngôn, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Hồi trước lúc chưa biết anh em không hề đi tìm đàn ông cũng là vì mẹ em nói, muốn em giữ mình trong sạch.”

Vương Cảnh Ngôn: “… Cho nên em chỉ một mình quay tay với máy tính à?”

Trương Bác Văn: “!!!”

Trương Bác Văn chấn kinh rồi: “Anh anh anh… Sao anh biết!”

Vương Cảnh Ngôn: “…”