Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 27



=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

An Lan rời khỏi khách sạn vào buổi sáng, vì gần công ty nên hắn không cần phải lái xe, kết quả bị đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy. Vì thế, tin đồn An Lan cãi nhau với người yêu, bị đuổi ra khỏi nhà rộ lên trong công ty. An Lan hết cách, lười giải thích.

Giữa trưa, công ty chuyển phát giao tới cho Cố Thần một cái thùng lớn, cao hơn hẳn một người bình thường. Gói hàng to như thế rất hiếm thấy trong công ty, mọi người ai cũng tụ lại đây, giấy ghi bên ngoài được viết bằng tiếng Anh, là một gói hàng vượt biển, đến từ công ty chuyển phát Úc. Chỗ tên người ký gửi ghi là: An Kỳ.

Sáng nay Cố Thần ra ngoài, đến gần giữa trưa mới về, anh định gặp An Lan xong thì về nhà nghĩ ngơi, kết quả nhìn thấy cửa phòng làm việc của mình bị một đám người vây kín.

Cố Thần cũng đang thắc mắc, trước mặt mọi người, anh mở hộp ra, bên trong còn một lớp vải màu đen, chất liệu rất lạ, cực kì chắc chắn, hơi giống chất liệu dùng để làm áo mưa. An Lan nhìn thấy tấm vải, tim hắn lệch đi một nhịp. Tấm vải này dùng để làm đồng phục cho tử thần, có tác dụng tàng hình, có điều không biết bên trong là thứ gì.

Tấm vải màu đen rất chắc, có người lập tức đưa kéo cho Cố Thần. Cố Thần cắt bừa một góc, dùng hai tay xé ra, sau khi tấm vải rơi xuống, một chiếc lồng sắt màu đen xuất hiện, bên trong lồng sắt là một con dê nhỏ.

Mọi người giật mình la lên một tiếng, con vật trong lồng cũng khó hiểu đứng nhìn, quan trọng là con vật này cực kì đáng yêu. Mấy nữ nhân viên lập tức bu lại lấy di động ra chụp ảnh liên tục.

Cố Thần khoanh tay, không hiểu vật kia là gì. Anh không có thói quen nuôi thú cưng, An Kỳ gửi cho anh thứ này làm gì. Bộ lông xù xù trông cực kỳ bẩn, Cố Thần thật sự không muốn đụng vào.

Dê nhỏ khoác lên mình bộ lông màu nâu sáng, đôi chân nhỏ xinh xắn, ánh mắt sáng ngời, đáng thương nhìn Cố Thần. Nhưng nó vẫn không thể chạm đến trái tim anh. Cố Thần cảm thấy rất phiền nên nói với nhân viên: “Mọi người ai thích thì cứ lấy nuôi đi, đừng làm dơ sàn công ty.”

“À này……” An Lan bước ra từ đám đông, bất chấp khó khăn nói: “Cố tổng, con dê này là của tôi.” Hắn giải thích: “Một người bạn ở Úc đã tặng nó cho tôi, tôi bỏ quên nó ở bãi đỗ xe khách sạn.”

Hắn quên sạch sành sanh, nếu An Kỳ không gửi tới đây, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nhớ tới nó.

Ánh mắt Cố Thần sáng lên: “Em thích thì……” Anh không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể lấy lòng An Lan, nhưng nghĩ lại, anh đổi ý nói: “Nhưng đây là quà bạn gửi cho tôi.” Anh nói với tài xế: “Đưa món đồ chơi này về nhà tôi đi.”

Tài xế vâng dạ, nắm dây buộc dê nhỏ, dắt nó xuống lầu.

An Lan buồn bực nhìn một người một vật đi mất, muốn ngăn nhưng không dám ngăn, cuối cùng đành thở dài một hơi, trở về phòng làm việc.

Sau khi tan làm, An Lan lái xe đến chợ mua cà rốt, rau chân vịt, cà chua đã thái nhỏ, bỏ hết vào túi nhựa lớn đi đến nhà Cố Thần. Cố Thần âm thầm vui sướng, trên mặt lại thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, hai người cùng nhau xuống lầu, Cố Thần mở cửa nhà để xe. Nhà để xe rất rộng, nhưng đỗ hai chiếc xe làm không gian hẹp đi ít nhiều. Dê nhỏ bị cột trong một góc, hoảng sợ trừng mắt nhìn cửa nhà để xe chầm chậm mở ra, run rẩy tiểu ra sàn.

Cố Thần còn đang bận nhíu mày, An Lan đã xách rau củ đi tới, bình thường hắn không thích nuôi chó mèo, tình cờ được tặng một con vật mới lạ, lòng hắn chợt sinh ra cái gọi là ý thức trách nhiệm, rằng phải chăm sóc cho dê con thật tốt.

An Lan đổ rau củ ra thau, thấy nó không chịu ăn, hắn vươn tay chậm rãi vỗ về nó, ngón tay vuốt ve từ đầu tới lưng, rất nhẹ nhàng, nghiêm túc nói chuyện với nó: Một mình sống ở nước ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng làm mình làm mẩy, ba ba ma ma không ở bên, mày bị bệnh chẳng có ai thương mày đâu.

Cố Thần buồn cười, hiếm khi nhìn thấy An Lan dịu dàng như thế, anh hận không thể biến thành cho dê, được An Lan vuốt ve.

Đoán có lẽ con dê vẫn chưa cai sữa, An Lan tìm cách pha sữa, rót một chén sữa đưa tới miệng dê nhỏ, không ngờ nó lại ngoan ngoãn há miệng ra uống. An Lan lau mồ hôi, quay đầu cười với Cố Thần, đứng lên nói: “Tôi dọn nhà để xe giúp anh nhé.”

An Lan tìm vòi nước, rửa sàn, rồi lấy cây lau nhà lau khô. Hắn sợ Cố Thần ngại dê nhỏ bẩn, sợ anh không vui sẽ ném nó đi hoặc đưa nó vào vườn thú. Mà Cố Thần không ngờ nuôi con dê này lại có nhiều lợi ích như vậy, anh âm thầm mừng rỡ, suy nghĩ xem có nên mua thêm một nhà để xe nữa làm nhà riêng cho dê nhỏ không.

An Lan tới để thăm dê nhỏ, không phải tới để gặp Cố Thần. Dọn dẹp nhà để xe sạch sẽ xong thì qua loa tạm biệt anh, trực tiếp lái xe đi mất.

Cố Thần nhìn hắn đi khuất, một mình bước lên lầu.

Trong phòng khách, một người đẹp mặc lễ phục dạ hội màu đen nằm dài trên sô pha, mái tóc dài uốn lượn xõa tung sau lưng, nằm ườn ra đó, tay cầm ly rượu tạo dáng nhìn Cố Thần.

Đây không phải lần đầu cô xông vào nhà nên anh chẳng có gì bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy vui vui, khen: “An Kỳ, món quà cậu gửi cho tôi hôm nay cực kì tốt.”

An Kỳ không tạo dáng nữa, cô nhấc chân ngồi dậy, đặt ly rượu xuống, cau mày nói: “Đừng nói nữa, quy tắc của con người mấy người nhiều quá, để qua mắt được bộ phận kiểm tra an ninh tôi đã tốn mất hai bộ đồ đó.”

Cố Thần rất vui, anh mở tủ lấy rượu và ly ra ngồi đối diện An Kỳ, mở miệng: “Tốn bao nhiêu cũng đáng giá, cậu thích gì, tôi bù lại cho cậu.”

An Kỳ nghe anh nói, không biết tại sao lại đau lòng, cô do dự nói: “Tôi muốn……” Nghĩ nghĩ, lại cười thay đổi đề tài: “Tôi thấy An Lan chẳng có chút hứng thú gì với cậu cả, cần gì phải ép mình ép người.”

Cố Thần cười: “Cần gì phải ép mình ép người?” Anh cầm ly rượu, cười quơ quơ: “Nếu em ấy không có cảm giác gì với tôi, tất nhiên tôi đã không sống chết đi dính lấy em ấy. Chỉ là……” Giọng Cố Thần trầm thấp: “Vết thương người kia tạo ra cho em ấy quá lớn, nên em ấy luôn cố trốn tránh tôi.”

Có đôi lúc Cố Thần rất ảo não, tại sao trông anh lại giống Thần Dạ đến thế.

An Kỳ im lặng nhìn anh, ánh mắt mang theo thứ tình cảm êm dịu và đau đớn. Cô mở miệng: “Cố Thần, tôi có thể ôm cậu một cái không.” Dứt lời, không chờ Cố Thần trả lời cô đã lướt qua chiếc bàn, bổ nhào lên đùi anh.

Cố Thần hết cách, người đẹp ngọt ngào trong lòng nhưng anh không hề xao động, cam chịu sức nặng của An Kỳ như tượng gỗ. Anh đoán có lẽ An Kỳ cũng yêu người đó.

Người đó thật hạnh phúc, nhưng vì sao anh ta lại muốn rời khỏi người mình yêu chứ.