Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 14



-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Sau khi trở lại, công ty có một đống chuyện cần An Lan xử lý, hắn bận rộn vùi đầu vào bàn làm việc còn Ngải Lệ ngồi phía đối diện sửa móng tay, chải mi, đôi lúc lại ngồi trước gương ngẩn người.

Cố Thần gọi một cuộc điện thoại nội bộ gọi hai người vào phòng, bọn họ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên vội vàng lao vào phòng làm việc thì thấy Cố Thần đang đứng khoanh tay trước bàn làm việc rộng lớn.

Khóa ngăn kéo của bàn làm việc Cố Thần hỏng rồi, bên trong có một hợp đồng quan trọng đang cần hắn ký tên.

Hai thư kí nói thầm trong lòng: Mẹ nó anh ta thật nhiều chuyện.

Ngải Lệ cười nói: “Để tôi gọi bộ phận sửa chữa lên xem thử.”

“Sửa mất bao lâu thì xong?”

“Trước buổi trưa.”

“Tôi cần nó bây giờ.” Cố Thần hơi mất kiên nhẫn, anh chỉ vào ngăn kéo nói với hai người bọn họ: “Phá nó đi.”

Ngải Lệ và An Lan quay đầu nhìn nhau không biết nói gì, sau đó Ngải Lệ nặn ra được mấy chữ: “Để tôi đi lấy dụng cụ.”

Ngải Lệ lấy một con dao và kẹp tóc từ túi trang điểm của mình rồi mượn thêm một con dao Thụy Sĩ của An Lan lúng túng đứng trước bàn làm việc rộng lớn của Cố Thần.

Ngăn kéo của bàn làm việc là loại âm vào trong, nếu muốn vặn ốc tháo toàn bộ ra thì phải chui xuống phía dưới nhưng hôm nay Ngải Lệ mặc một cái váy bó sát, nếu cô ta ngồi xổm xuống thì có cái gì sẽ lộ hết cái đó.

Ngải Lệ khó xử nhìn về phía Cố Thần và An Lan, An Lan bất đắc dĩ nhận lấy dụng cụ từ tay cô ta ngồi xổm xuống, chui nửa người xuống gầm bàn.

Dáng người An Lan cực đẹp, chân dài eo thon, vừa cúi người xuống là y như rằng vòng eo trắng nõn và lưng quần bò màu xanh lập tức lộ ra dưới lớp áo sơ mi trông rất ư là… Sắc!

Căn phòng chợt im lặng một cách kì dị, Ngải Lệ là người đầu tiên hồi hồn, cô ta đột nhiên có cảm giác ảo não một cách vi diệu. (Ma: Nguyên văn:v)

“Ngải Lệ, cô đi sao chép số tài liệu này ra cho tôi.” Cố Thần tùy tiện chộp lấy một xấp giấy trên bàn đưa cho Ngải Lệ, cô ta bất đắc dĩ nhận lấy bước thật chậm ra ngoài.

Cố Thần kéo ghế qua nhàn nhã ngồi xuống sau làm việc, đôi chân thon dài duỗi ra, mũi giày chạm đến mông nhỏ của An Lan. Hắn vừa gỡ được một nửa ốc vít, chật vật xoay người lại thì phát hiện trước mặt mình chính là nửa người dưới của Cố Thần. ==

Anh ta cố ý phải không?

Mặt An Lan hồng hồng, nghĩ: Chẳng phải Cố Thần đã kết hôn rồi sao? Anh yêu người đồng tính sao?

An Lan giơ bàn tay thấm đẫm mồ hôi quăng đống ốc vít lên bàn, dè dặt hỏi: “Cố tổng, anh có thể ngồi chỗ khác làm việc được không? Anh ngồi đó che hết ánh sáng làm tôi không nhìn thấy gì.”

Cố Thần khép tài liệu, đứng lên lục lọi trong tủ một lát, anh đưa cho An Lan một cái đèn pin rồi lại ngồi xuống.

An Lan: “……”

An Lan kéo toàn bộ ngăn kéo ra ngoài rồi chui ra từ dưới bàn. Vỗ vỗ tay thở hắt ra: “Tự anh tìm đi.”

Cố Thần lôi một đống văn kiện trong ngăn kéo ra nhìn qua một lượt rồi lại thả vào mà chẳng thèm nói gì.

“Sao vậy?” An Lan hơi căng thẳng.

“Tôi nhớ lầm, không phải là ngăn kéo này.” Cố Thần thuận miệng đáp.

An Lan chỉ im lặng một lát, hắn siết chặt tay, cắn răng nói: “Tôi mặc kệ!”

Cố Thần khẽ cười đứng dậy chỉ vào vị trí của mình nói: “Quên đi, cậu lại đây đánh tài liệu giúp tôi đi.”

An Lan không chút tình nguyện ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn phím. Cố Thần lại lôi ra một đống giấy tờ khác kéo một cái ghế ngồi bên cạnh xử lý.

Công việc nhập văn bản cấp thấp này sao lại giao cho hắn làm? An Lan oán thầm.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn vang lên, An Lan lôi ra nhìn, là ngân hàng gửi tin nhắn tới nói tài khoản của hắn đã bị đóng băng.

Lúc An Lan nhìn thấy tin này hắn phản ứng không kịp, tưởng đây là thủ đoạn lừa gạt của ai đó nên bỏ lại điện thoại vào túi.

Cố Thần ngồi bên cạnh ngắm một bên mặt của An Lan, chẳng biết anh đang nghĩ gì. Trên người An Lan có mùi nước hoa nhàn nhạt, vừa rồi hắn đổ một ít mồ hôi nên mùi nước hoa lại càng nồng.

“Đây là chữ gì vậy?” An Lan cầm văn bản xoay người nhìn về phía Cố Thần nhưng lại thấy anh ngồi đó nhìn mình, bằng đôi mắt đen tròn phủ ánh sáng dịu dàng.

An Lan lặng đi, hắn thả tài liệu xuống, nhẹ giọng nói: “Hay để tôi gọi Ngải Lệ vào đây, việc làm đòi hỏi tính cẩn thận này tôi làm không nổi.”

“Không cần.” Cố Thần cúi đầu nhìn hắn, bình thản nói: “Tôi không vội, cậu cứ từ từ mà làm.” Nói xong còn tùy ý khoác tay lên lưng ghế của An Lan.

An Lan đột nhiên đứng lên lùi ra sau vài bước, hắn tức giận nhưng lại không thể bộc phát nên giọng nói trở nên cứng nhắc và lạnh lẽo: “Tôi ra ngoài.”

Ánh mắt Cố Thần tối đi, anh nhìn hắn không nói một lời, sau đó lại quay sang nhìn màn hình máy tính, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi.”

An Lan bối rối bỏ ra ngoài ngồi ngốc một mình trên ghế, hắn tùy tay cầm di động nhìn lướt qua, màn hình hiển thị hơn mười tin nhắn từ phía ngân hàng vẫn chưa đọc, An Lan lôi ra đọc hết một lần, lòng chìm đến đáy cốc.

Tất cả tài khoản ngân hàng hắn có đều đã bị đóng băng.

Chuyện hắn vẫn luôn lo lắng quả nhiên đã xảy ra! Bây giờ An Lan cảm thấy rất may mắn vì đã hắn đã tính trước một bước đem phần lớn tiền của mình chuyển sang tài khoảng tiết kiệm của Lý Khách, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của Diệp Linh Phượng mua vài bất động sản.

An Lan mở ngăn kéo lấy xấp giấy tờ và sổ sách trong đó ra ôm vào lòng, tiện tay cầm thêm một cái bất lửa chạy vào nhà vệ sinh đốt sạch sành sanh.

Lúc hắn quay lại, trong công ty tập trung khoảng hai mươi người mặc cảnh phục đen, khí thế ngất trời. Các nhân viên thích xem náo nhiệt từ các tầng lầu khác cũng theo chân mấy người đó đi lên. Bọn họ là người đến từ viện kiểm sát tiền tệ, cục thuế quốc gia và viện kiểm sát nhân dân. Hiếm thấy một cuộc điều tra nào có quy mô lớn đến vậy trong lịch sử phát triển của công ty ZL.

An Lan bám lấy tường cố gắng giữ bình tĩnh đi vào dòng người. Hắn nhìn bàn làm việc của mình bị khóa lại, máy tính bị gỡ ra, chắc họ muốn mang toàn bộ về điều tra. Hai nhân viên điều tra khác đang nhắm tới những giấy tờ và ghi chép trên bàn.

Cố Thần ngồi nói chuyện phiếm với quản lý, ông ta vừa thấy An Lan bước tới lập tức đứng lên nháy mắt với trợ lý bên cạnh, trợ lý đi đến trước mặt An Lan trình thẻ công tác và lệnh bắt gi điều tra.

An Lan ngây ra không biết nên nói gì, thấy còng tay sắp đưa đến gần mình, hắn sợ hãi rụt tay lại.

Cố Thần đột nhiên bước tới kéo An Lan ra sau lưng, giọng tràn ngập lửa giận, anh nói với quản lý: “Quản lý An của chúng tôi chỉ đi theo các người hỗ trợ điều tra, không phải người phạm tội nên hình như không cần thiết phải còng tay.”

Quản lý bên kia suy nghĩ một lát, cười nói: “Đương nhiên. Chỉ cần quản lý An không chống đối gì thì tất nhiên chúng tôi cũng sẽ làm việc trong hòa bình.”

Vật chứng được bày ra rất nhanh, nhân viên điều tra nhìn Cố Thần tôn trọng chào tạm biệt anh, đến lúc họ phải dẫn An Lan đi rồi.

An Lan ngơ ngác nhìn Cố Thần, anh kéo hắn đến một góc sáng vỗ vỗ lưng hắn dịu dàng nói: “Đừng nói quá nhiều, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

An Lan hoang mang nhìn Cố Thần. Hắn không mấy tin tưởng anh, hai người còn chẳng phải bạn bè thì hắn dựa vào cái gì để tin anh bây giờ.