Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức

Chương 11



Dư Tịnh còn đang trên đường thì Hạ Sính Đình gọi, sau khi cô mở máy, cô nàng gọi tới mấy lần mà cô không nghe, lần này lại đổi số khác quấy rối cô. “Cậu có thôi đi không, còn dùng số khác nữa, thú vị lắm hả!” Cô tức tối nói.

Hạ Sính Đình không thấy gì lạ lùng: “Chiêu này học từ Thành Thành đó.”

“Liên quan gì tới anh ta?” Dư Tịnh buồn ngủ lắm rồi, ngáp liên tục, chăm sóc một đứa trẻ còn mệt hơn trực đêm.

Hạ Sính Đình kể lại cho cô nghe sự tích vinh quang của Thành Thành, sau đó thẳng thừng: “Do lỗi của cậu cả đấy.”

Dư Tịnh lườm: “Được là lỗi của tớ, tớ sai là do kết bạn không thận trọng, sai là do giúp cậu, được chưa.”

“Những cái đó thì không sai!”

“Vậy cậu nói xem tớ sai chỗ nào?” Dư Tịnh một tay nghe điện thoại, tay kia day day huyệt thái dương.

Hạ Sính Đình hừ một tiếng: “Chỉ tại cậu quá xinh đẹp làm Thành Thành động lòng xuân, lại trách cậu tính cách quá tốt, làm anh chàng Thành Thành kia không tự dứt ra được.”

Cô nàng nói như đúng rồi, Dư Tịnh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sinh động của cô nàng, bất giác cười thành tiếng.

“Cười là nhận lời rồi đúng không?” Hạ Sính Đình bắt đầu giở trò.

Dư Tịnh nhún vai: “Tớ chẳng có nhận lời gì đâu nhé.”

“Tớ van xin cậu không được sao, đãi cậu bữa cơm là được mà, tóm lại cậu giúp tớ lần này, tớ có làm trâu làm ngựa cho cậu cũng vui lòng.”

“Cậu nói đấy nhé, lát nữa viết câu này ra, kí tên đóng dấu giao cho tớ.”

“Không vấn đề.” Hạ Sính Đình gật đầu lia lịa, lúc này thì đương nhiên nói gì cũng được, còn thực hành hay không thì là chuyện khác.”

Dư Tịnh vẫn bại dưới tay cô nàng: “Vậy cậu hẹn thời gian địa điểm rồi báo tớ nhé.”

“Ừ ừ.” Hạ Sính Đình thở phào.

Dư Tịnh ngẫm nghĩ: “Tớ còn một yêu cầu.”

Hạ Sính Đình vừa yên lòng giờ lại có chút thấp thỏm: “Yêu cầu gì?”

“Cậu bắt buộc phải đi cùng tớ.” Nói cho rõ một lần, Dư Tịnh không muốn níu kéo dai dẳng.

“Được được được.”

Hạ Sính Đình làm việc rất năng suất nhanh chóng hẹn xong thời gian địa điểm với Thành Thành. Thực ra anh chàng kia cầu còn không được, đương nhiên sẽ không từ chối.

Chỉ khổ cho Dư Tịnh, vừa về đến nhà, chỉ kịp rửa mặt xong lại phải đi tiếp.

Cô nhìn thấy bữa sáng Hứa Gia Trì đặt trên bàn, cầm một miếng bánh chiên cho vào miệng, rồi chạy đi.

Dư Tịnh trước tiên hẹn gặp Hạ Sính Đình ở bến xe, xem ra đã đợi lâu rồi, cô nàng vừa thấy Dư Tịnh là ra sức vẫy tay.

“Tiểu Tịnh Tịnh, lát nữa cứ nói thật nhé, không sao?”

“Vốn là nói thật, cậu còn mong giấu anh ta hay thế nào nữa?”

“Không…” Hạ Sính Đình đá bay hòn đá nhỏ trên đường đi.

Dư Tịnh liếc nhìn cô nàng, trịnh trọng: “Lần cuối nhé, tớ sẽ không giúp cậu làm chuyện này nữa.”

“Tớ cũng không dám nữa đâu!” Hạ Sính Đình cũng vô cùng buồn bực, sao lại đụng phải cái tên khó đối phó kia chứ.

Hai người ngồi một lúc thì Thành Thành tới, anh ta lau mồ hôi: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

Dư Tịnh nói: “Bọn tôi cũng vừa tới.”

Thành Thành nhìn hai cô gái, không biết vì sao hẹn hò lại phải mang thêm cái bóng đèn điện theo làm gì.

“Tôi là Dư Tịnh.” Dư Tịnh đã mở đầu thẳng thắn như vậy, “Cô ấy mới là Hạ Sính Đình”.

Thành Thành ngớ người.

Dư Tịnh quyết định nói luôn một mạch: “Lúc đó là tôi thay Hạ Sính Đình đi xem mắt với anh, làm anh hiểu lầm, thật xin lỗi.”

Thành Thành còn chưa phản ứng kịp, nhưng một cô gái nhận sai thành thật như thế, anh ta trả lời theo bản năng: “Không sao.”

“Nên sau này xin anh đừng gọi điện cho Hạ Sính Đình nữa.”

Nếu đã biết chân tướng thì Thành Thành chắc chắn sẽ không quấy rầy Hạ Sính Đình mà chuyển sang mục tiêu thật sự của anh ta: “Vậy có thể nói cho anh biết số điện thoại của em không?” Dù sao Dư Tịnh mới là đối tượng trong lòng anh ta.

Dư Tịnh nghệch mặt, anh ta đúng là kiên trì thật. Cô nói: “Xin lỗi, tôi không thể cho anh số điện thoại, vì chồng tôi sẽ không vui.”

Thành Thành đờ ra: “Em đã kết hôn rồi?”

“Phải.” Dư Tịnh gật đầu: “Tôi biết thế là không công bằng với anh, thực sự là do chúng tôi không tốt. Tôi chỉ có thể xin lỗi anh lần nữa.”

Thành Thành vốn phải nổi giận, nhưng anh ta không tài nào nổi cáu với Dư Tịnh được. Tình yêu mới chớm nở đã bị lụi tàn, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Dư Tịnh kéo áo Hạ Sính Đình, cô nàng hiểu ý thành thật nói: “Thực xin lỗi, hi vọng anh có thể thứ lỗi cho chúng tôi.”

Thành Thành tuy bất mãn vì bị Dư Tịnh và Hạ Sính Đình lừa dối lâu như vậy, nhưng làm thế nào được. Anh ta là nam tử hán đại trượng phu, không thể so đo tính toán với hai cô gái. Anh ta thở dài: “Thôi bỏ đi.”

Dư Tịnh vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã rộng lượng như vậy.”

Hạ Sính Đình giơ tay lên: “Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được người tốt hơn cô ấy.”

Dư Tịnh cười, nhéo má cô nàng.

Thành Thành lại thầm thở dài, dù tốt mấy cũng chưa chắc là người anh ta cần, trong mênh mông biển người muốn tìm một kẻ tri kỉ, nào có dễ dàng gì,

Hạ Sính Đình cảm thấy tảng đá trong ngực đã được gỡ xuống, bô lô ba la nói không ngớt.

Thành Thành thi thoảng nói vài câu.

Dư Tịnh giải quyết xong chuyện đau đầu này, dây thần kinh căng thẳng đã chùng xuống, trở nên mệt mỏi vô cùng, cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Hay là hai người cứ nói chuyện đi, tôi về ngủ bù.” Hai người trai chưa vợ gái chưa chồng này, trước kia vì vài chuyện mà bỏ lỡ, không chừng ở riêng với nhau lại có thể thích nhau, cô không nên phá hoại mới đúng.

Hạ Sính Đình làm sao không biết ý đồ đó, đá mạnh vào chân cô dưới gầm bàn, sắc mặt vẫn bình thản: “Tôi đưa Dư Tịnh về nhà, thế nhé.”

Thành Thành nhìn theo bóng Dư Tịnh, khắc sâu hình dáng mảnh mai yêu kiều của cô trong đầu.

Thẩm Tư Thông cứ nhớ mãi về Thiệu Mân Quân, cả buổi sáng bối rối không yên, khó khăn lắm mới kết thúc đợt khám bệnh buổi sáng, anh vội vã chạy đến phòng bệnh.

Trong phòng chỉ có Đông Đông và Thiệu Mân Quân, không thấy Lữ Thiên Ba và người anh ta gọi điện thoại tới đâu, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn: “Em ăn cơm chưa?”

“Đông Đông ăn rồi.” Thiệu Mân Quân trả lời trật lất, hình như có phần lơ đãng.

Thẩm Tư Thông mím môi: “Anh giúp em trông Đông Đông, em đi ăn gì đi.”

“Em không đói.”

“Chồng em, à không Lữ tiên sinh đâu?” Thẩm Tư Thông nói giữa chừng vội đổi lại.

Thẩm Tư Thông thoáng suy nghĩ: “Anh đi xem thử, tiện thể mua đồ ăn cho em.”

“Cũng được.”

Thẩm Tư Thông đến khoa Huyết dịch, bác sĩ Thẩm vui mừng vỗ vai anh: “Nhóm máu hợp rồi, HLA có hai đểm hoàn toàn tương đồng, tốt quá.”

“Cái gì?” Thẩm Tư Thông mơ hồ.

Bác sĩ Thẩm lườm anh: “Ngốc, Đông Đông được cứu rồi.”

“Thật không?” Thẩm Tư Thông mừng quá, chỉ muốn lao đi kể tin tốt này cho Thiệu Mân Quân nghe.

“Ừ tôi cũng không ngờ lại suôn sẻ như vậy.”

Sau nỗi vui mừng Thẩm Tư Thông bỗng nhớ ngay tới vấn đề: “Là Lữ Thiên Ba à?”

“KHông phải.” Bác sĩ Thẩm chỉ hai người đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang: “Là cô gái kia, người Lữ Thiên Ba dẫn tới ấy.” Anh ta vỗ trán: “Vui quá nên quên thông báo cho họ biết.”

“Khoan đã.” Thẩm Tư Thông lại đóng cửa, chặn ánh mắt dò hỏi của hai kẻ kia ở ngoài. “Câụ có chắc ;à cô ta chứ không phải Lữ Thiên Ba?” Anh đương nhiên nhận ra Thư Nhã, không rõ vì sao cô ta lại ở cạnh Lữ Thiên Ba, vả lại còn thân mật như thế.

“Đương nhiên, sao vậy?”

Nỗi nghi hoặc trong lòng Thẩm Tư Thông càng lớn dần, một suy nghĩ đáng sợ nảy ra, sắc mặt anh thay đổi đột ngột.

Bác sĩ Thẩm ngớ ra: “Cậu nghĩ ra điều gì à?” Anh ta là bạn thân lâu năm của Thẩm Tư Thông, cũng biết rõ ái hận tình thù giữa Thẩm Tư Thông và Thiệu Mân Quân, bây giờ thấy vẻ mặt bạn mình như vậy, khó tránh khỏi lo lắng theo.

“Người xa lạ không phải họ hàng thân thích có tỉ lệ hợp nhóm máu thành công là bao nhiêu?” Thẩm Tư Thông bỗng mở lời.

“Rất nhỏ nhưng cũng không phải là không có, nếu không thì lập ngân hàng máu Trung Hoa làm gì?” Bác sĩ Thẩm nói từ góc độ chuyên ngành.

Có chuyện trùng hợp vây sao? Lẽ nào Lữ Thiên Ba có khả năng tiên đoán? Biết Thư Nhã chắc chắc thích hợp? Thẩm Tư Thông tuyệt đối không tin.

Bác sĩ Thẩm là ai chứ, anh ta đã tự tìm ra chút manh mối trong câu hỏi và vẻ mặt của Thẩm Tư Thông, nên tự phân tích. “Nhóm máu của Lữ Thiên Ba và Thư Nhã là B, Thiệu Mân Quân là nhóm A, Đông Đông là O, A và B không thể nào sinh ra O, cũng tức là Đông Đông không phải con trai của Thiệu Mân Quân và Lữ Thiên Ba, hai nhóm B có thể sinh ra O, lẽ nào Lữ Thiên Ba và Thư Nhã mới là bố mẹ ruột của Đông Đông?” Anh ta bàng hoàng: “Trời đất ơi, đang đóng phim hay sao vậy?”

Thẩm Tư Thông sa sầm mặt.

Bác sĩ Thẩm ý thức mình đã đùa quá trớn, vội xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”

Thẩm Tư Thông chẳng có tâm trạng đấu khẩu, huống hồ trong lòng anh cũng nghĩ thế.

Bác sĩ Thẩm nhìn anh: “Xét nghiệm DNA là biết ngay chân tướng chứ gì.”

Thẩm Tư Thông trầm giọng: “Đừng làm bậy, vi phạm vi tắc nghề nghiệp sẽ bị khai trừ.”

Bác sĩ Thẩm bĩu môi vẻ không quan tâm. Nếu Thẩm Tư Thông không ngăn cản thì anh chắc sẽ làm thật.

Thẩm Tư Thông suy tư hồi lâu: “Gọi họ vào đây?”

“Được.”

Lữ Thiên Ba dè dặt hỏi: “Bác sĩ Thẩm kết quả thế nào rồi.”

Ánh mắt bác sĩ Thẩm sau khi trao đổi với Thẩm Tư Thông anh gật đầu: “Cô Nhã đây rất hợp, có thể làm phẫu thuật cấy ghép cho Đông Đông.”

“Tốt quá rồi tốt quá rồi.” Lữ Thiên Ba suýt thì vui quá mà bật khóc.

Thẩm Tư Thông càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, đồng thời cảm giác kì quặc trước kia cũng đã có được bằng chứng.

Thư Nhã hoảng loạn: “Nhất định phải mổ ghép tủy sao?”

“Đúng, đó là cách duy nhất có thể cứu Đông Đông.” Bác sĩ Thẩm nói.

“Liệu có đau lắm không?” Liệu có ảnh hưởng gì tới sức khỏe của tôi không?” Thư Nhã căng thẳng hỏi.

Bác sĩ Thẩm và Thẩm Tư Thông nhìn nhau, vẻ mặt kì lạ, đó không phải là lời mà người làm mẹ nói ra, chẳng lẽ họ đoán sai?

Thư Nhã thấy họ không nói thì sắc mặt tái nhợt: “Có phải là rất nguy hiểm?”

“Cô Thư phải tin tưởng chúng tôi chứ.” Bác sĩ Thẩm nói gọn.

Lữ Thiên Ba nổi giận: “Tiểu Nhã, đến nước này rồi mà em còn do dự cái gì.”

Thư Nhã gạt tay anh ta ra: “Em không muốn làm phẫu thuật em không đồng ý.”

“Tiểu Nhã!” Lữ Thiên Ba nổi điên: “Đông Đông là con chúng ta, sao em có thể thấy chết không cứu?”

Không gian im lặng bao trùm.

Sắc mặt khó coi đến cùng cực không chỉ có Thư Nhã, Lữ Thiên Ba mà còn cả Thẩm Tư Thông.

Bác sĩ Thẩm sợ Thẩm Tư Thông trong lúc tức giận sẽ ra tay với Lữ Thiên Ba, nên vội chen vào chặn giữa hai người.

Thẩm Tư Thông giận đến run người, Lữ Thiên Ba không chỉ làm chuyện có lỗi với Thiệu Mân Quân mà còn có con với bạn thân nhất của cô, mà kinh khủng hơn là bọn họ còn bắt Thiệu Mân Quân thay họ chăm sóc đứa bé đó. Anh càng nghĩ càng giận, vai run bắn lên.

“Bình tĩnh chút, chúng ta là bác sĩ.” BÁc sĩ Thẩm sợ anh manh động vội nhắc khẽ.

Thẩm Tư Thông mất khá nhiều công sức mới kiểm soát được bản thân, anh khẽ nói: “Yên tâm đánh hắn tôi sợ bẩn tay.”

Lữ Thiên Ba và Thư Nhã vẫn đang cãi nhau, bác sĩ Thẩm cau mày: “Hai người ra ngoài mà cãi, quyết định xong thì vào báo tôi biết.”

“Bác sĩ Thẩm chúng tôi muốn làm phẫu thuật cho Đông Đông, mong anh sắp xếp thật nhanh.” Lữ Thiên Ba quay lại nói.

Thư Nhã tỏ vẻ giận dữ: “Là anh đồng ý, không phải em. Muốn phẫu thuật thì anh đi mà làm, em không đi.”

“Nếu người hợp tủy là tôi, toi có cần cầu xin cô không?” Lữ Thiên Ba hôm nay mới biết rõ con người Thư Nhã trước kia sao lại nghĩ rằng cô ta dịu dàng đáng yêu cơ chứ.

“Dao không rạch lên người anh, đương nhiên anh không thấy đau. Ai muốn đi thì tự đi, dù sao em cũng không đi.” Thư Nhã quyết tâm không cứu Đông Đông.

Tay Lữ Thiên Ba chỉ vào Thư Nhã run run, thế gian này sao lại có một người mẹ nhẫn tâm đến thế.

Thư Nhã bỗng nhẹ nhàng ôm anh ta, nũng nịu: “Thiên Ba, chúng ta vẫn còn trẻ, em vẫn có thể sinh thêm, sao phải vì một đứa con bệnh tật mà làm tổn thương tình cảm của chúng mình.”

Lữ Thiên Ba đẩy cô ta giọng nghiêm khắc, nói từng chữ một: “Thư Nhã tôi nói cô biết, nếu cô không cứu Đông Đông thì chúng ta sẽ chấm hết.”

Thư Nhã ngồi bệt xuống đất gào khóc như kẻ điên: “Trong lòng anh rốt cuộc là Đông Đông quan trọng hay em?”

Lữ Thiên Ba không trả lời thẳng mà quay lưng lại với cô ta: “tôi nói là làm, tự cô suy nghĩ cho kĩ.” Anh ta không đếm xỉa tới Thư Nhã nữa mà quay sang bác sĩ Thẩm: “Xin lỗi để anh chê cười rồi.”

bác sĩ Thẩm nhún vai.

Thư Nhã vùi mặt vào hai chân khóc lóc, Lữ Thiên Ba sa sầm mặt kéo cô ta lên: “Cô còn chưa thấy đủ mất mặt hả?”

Tiếng khóc lẫn tiếng mắng nhiếc xa dần, Thẩm Tư Thông mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đầu óc rối loạn.

Bác sĩ Thẩm đau đầu hỏi: “Chuyện này làm sao nói với Mân Quân đây?”

“Khoan hãy nói với cô ấy.”

Bác sĩ Thẩm nói thẳng: “Không giấu được đâu, giờ mà cậu không nói sau này cô ấy mà biết sẽ trách ngược lại cậu.”

Thẩm Tư Thông im lặng. Nếu nói Thiệu Mân Quân có thể chịu đựng cú sốc chồng ngoại tình, bạn thân phản bội, con trai mặc bệnh hiểm nghèo, nhưng có thể chịu đựng nổi chuyện con trai mà cô dồn hết tình cảm để yêu thương chăm sóc lại là do chồng và tình nhân sinh ra hay không? Anh không dám tưởng tượng nếu Thiệu Mân Quân biết được sự thật, liệu có suy sụp hoàn toàn?

Bác sĩ Thẩm hỏi vu vơ: “Cậu còn yêu Mân Quân chứ?”

Thẩm Tư Thông ngẩng lên nhìn anh ta: “Lúc này mà cậu còn có tâm trạng quan tâm chuyện này à?”

“Bây giờ là lúc Thiệu Mân Quân cần được quan tâm nhất, là cơ hội của cậu.”

“TÔi là người thừa nước đục thả câu à?” Thẩm Tư Thông tức tối.

“CẬu là người giải cứu cô ấy ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.” Bác sĩ Thẩm bình thản: “Cậu và tôi đều biết rõ cô ấy không thể nào ở bên Lữ Thiên Ba được nữa.”

Giọng Thẩm Tư Thông rất bình thản, ngước lên nhìn bạn: “Họ đã li hôn rồi.”

“Thế cậu còn băn khoăn nỗi gì?” Bác sĩ Thẩm khó hiểu. “Nói thẳng chuyện này với Mân Quân, cô ấy không có nghĩa vụ ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện Đông Đông nữa.”

Thẩm Tư Thông cười khổ: “Theo những gì cậu biết về Mân Quân thì cậu nghĩ cô ấy có vứt bỏ Đông Đông được không?”

Bác sĩ Thẩm gãi đầu: “CẬu vẫn hiểu cô ấy nhất.”

Thiệu Mân Quân đã coi Đông Đông là đứa con mình rứt ruột đẻ ra từ lâu, dù biết đó là con của Lữ Thiên Ba và Thư Nhã, cô cũng sẽ không bỏ rơi nó. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Đông Đông, chắc chắn sẽ nhớ đến những chuyện đau lòng, người bị tổn thương sau cùng vẫn là cô. Có nên kể hết sự thực cho cô nghe hay không, trong lòng Thẩm Tư Thông rất mâu thuẫn.

“LÀm thế nào vẫn do cô ấy tự quyết, cậu không thể làm thay cô ấy.” Bác sĩ Thẩm nhấn mạnh.

“Tôi hiểu ý cậu.” Thẩm Tư Thông máy móc trả lời.

Bác sĩ Thẩm làm sao không hiểu những gì Thẩm Tư Thông nghĩ, cũng xót xa những tủi nhục mà Thiệu Mân Quân đã phải chịu đựng, nhưng sự đời là thế, lúc nào cũng có bao nỗi bất lực. Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Càng kéo dài thời gian, Mân Quân biết chân tướng càng muộn thì tổn thương gây ra cho cô ấy càng lớn.”

Thẩm Tư Thông khẽ thở dài: “Tôi hiểu chuyện đó nhưng tôi không biết nên nói thế nào.”

“Chỉ cần Thư Nhã đồng ý phẫu thuật ghép tủy thì dù cậu không nói, Lữ Thiên Ba cũng sẽ nói, dù mọi người đều không nói thì Mân Quân cũng không ngốc, chắc chắn sẽ nhận ra sự thật.”

Thẩm Tư Thông lại thở dài.

“Hay là, tôi đi?” BÁc sĩ Thẩm ngập ngừng: “Dù sao tôi là bác sĩ điều trị cho Đông Đông, đó cũng là nghĩa vụ của tôi.”

“Thôi để tôi đi vậy.” Thẩm Tư Thông không yên tâm, sợ người khác nói quá thẳng khiển cô đau buồn, lại do tâm lí cô không chịu nổi lại ảnh hưởng tới sức khỏe, tóm lại cũng chỉ vì quá quan tâm mà khó xử mọi bề.

Bác sĩ Thẩm nhướng mày, trước khi Thẩm Tư Thông hối hận đã đưa anh tới tận phòng bệnh của Đông Đông: “Mân Quân, Thẩm Tư Thông có chuyện muốn nói với em.”

Thiệu Mân Quân rất bất ngờ: “Gì ạ?”

Bác sĩ Thẩm đứng cạnh giường Đông Đông: “Nào, nói cho chú bác sĩ nghe, hôm nay con thấy thế nào?”

Thiệu Mân Quân nhìn chằm chằm bác sĩ Thẩm, rồi quay sang Thẩm Tư Thông: “Anh có chuyện muốn nói với em?”

Thẩm Tư Thông khẽ ho vẻ thiếu tự nhiên, ấn cô ngồi xuống ghế: “Em ngồi xuống đã, từ từ nghe anh nói.”

“Anh nói đi.” Thiệu Mân Quân cụp mắt xuống

Khóe mắt bác sĩ Thẩm liếc sang quan sát, Thẩm Tư Thông trừng mắt lại, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Mân Quân, em phải nhận lời anh là sau khi nghe anh nói xong,, phải giữ bình tĩnh nhé.”

“BÂy giờ còn chuyện gì khiến em mất bình tĩnh nữa?” Chồng có tình nhân bên ngoài , tình nhân là bạn thân nhất của mình, cô đã quá tin tưởng họ, mà cả hai lại hợp sức đối phó cô, còn lừa cô kí tên vào đơn li hôn. Vốn ngỡ có thể nương tựa vào con trai mà sống, nhưng lại phát hiện ra con bị bệnh. Còn cú sốc nào mà cô không chịu nổi được nữa đâu.

Thẩm Tư Thông ấp a ấp úng, mãi vẫn chưa nói được, bác sĩ Thẩm thực sự không chịu được nữa: “Thẩm Tư Thông cậu không nói để tôi nói.”

Bị anh ta bức Thẩm Tư Thông đành vòng vo trước: “Đã tìm được người ghép tủy cho Đông Đông rồi.”

Thiệu Mân Quân đứng phắt dậy, Thẩm Tư Thông lại ấn cô xuống.

“đúng là tin quá tốt rồi, tại sao anh lại ấp úng như thế?” Thiệu Mân Quân mấp máy môi: “Em hiểu rồi, có phải người ta không chịu hiến tủy, em sẽ đi cầu xin người đó, chỉ cầ họ chịu cứu Đông Đông thì bảo em làm gì cũng được.”

“Người thích hợp là Thư Nhã.” Thẩm Tư Thông chậm rãi nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú, chỉ sợ cô mất bình tĩnh.

Thiệu Mân Quân quả nhiên sốc nặng, cô lẩm bẩm: “Tại sao lại là cô ta?” cô bỗng mở to mắt: “Anh nói gì? Thư Nhã?”

“Phải.” Thẩm Tư Thông quan sát vẻ mặt cô, nếu có gì lạ sẽ khống chế ngay.

Cơ thể Thiệu Mân Quân ru bắn lên, toàn thân lảo đảo chực ngã: “HÓa ra là thế, chẳng trách, em bị che giấu bao năm nay…” CÔ không ngừng nói những từ rất quái lạ.

Thẩm Tư Thông giữ hai vai cô lại: “Mân Quân em bình tĩnh lại đã.”

Thiệu Mân Quân bỗng đứng vọt dậy, động tác rất nhanh, sức rất mạnh. Thẩm Tư Thông suýt thì không giữ được cô: “Mân Quân em định làm gì?”

“Em phải đi hỏi Lữ Thiên Ba cho rõ.” Nước mắt cô giàn giụa, rốt cuộc cô có lỗi gì với anh ta, mà anh ta lại làm tổn thương cô đến thế. Nếu Đông Đông là con của anh ta và Thư Nhã, thế thì chứng tỏ cưới nhau chưa bao lâu, họ đã ở bên nhau, đòng thời mọi chuyện đã mưu tính từ sớm, điều đó bảo Thiệu Mân Quân làm sao chịu nổi.

“Anh ta không có ngoài đó.” Thẩm Tư Thông cố gắng kéo cô lại, cuống quýt: “Thẩm Tư Thông, cậu đứng đờ ra đó làm gì, mau tới giúp tôi.”

Thẩm Tư Thông như sực tỉnh, anh ta lao vọt tới, chặn cửa lại.

Thẩm Tư Thông giữ chặt hai vai Thiệu Mân Quân: “Bình tĩnh đã, anh nói em nghe sự thật không phải để em đi tính sổ với hắn ta!”

“Anh còn bắt em nhịn nhục hay sao?” CƠn giận không chỗ phát tác của Thiệu Mân Quân trút hết lên Thẩm Tư Thông: “Anh ta lừa em bấy lâu nay.”

“Em tìm hắn thì làm gì được? Chửi hắn mấy câu? Đánh hắn một trận? Những gì đã xảy ra không thể thay đổi được.”

Thẩm Tư Thông giơ ngón cái: “Câu này hay lắm.”

Đông Đông cũng lăn từ giường xuống: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, Đông Đông lau nước mắt cho mẹ.” Nó nũng nịu gọi, khiến người ta mềm cả lòng.

Thiệu Mân Quân ngần ngừ, rồi vẫn ôm chặt Đông Đông vào lòng, cho dù Lữ Thiên Ba và Thư Nhã phạm lỗi tày đình thiế nào, đứa trẻ là vô tội.

Đông Đông chững chạc lau nước mắt cho mẹ, tuy nó không rõ chú bác sĩ và mẹ nói gì, nhưng loáng thoáng cảm thấy có liên quan tới mình. Nó không muốn làm mẹ mất vui, gần đây mẹ cứ trốn đi và khóc, tâm trạng cũng không tốt lắm, tim vỡ vụn vì nó, nó phải càng ngoan hơn.

Thẩm Tư Thông cố thở lại bình thường, bế Đông Đông lên giường trước, rồi nắm lấy hai vai Thiệu Mân Quân, khẽ nói: “anh biết em rất tủi nhục, nhưng muốn khóc cũng đừng khóc trước mặt trẻ con.”

Thiệu Mân Quân gật đầu: “Em nghe lời anh.” Trước kia cô cũng thường nghe theo đề nghị của Thẩm Tư Thông, vô thức lại xem anh là chỗ dựa.

Đúng lúc này, bên ngoài có người đẩy cửa vào, vì cửa bị Thẩm Tư Thông chặn lại nên chưa mở ngay ra được, bên ngoài lại dùng sức đẩy mạnh hơn, Thẩm Tư Thông lách sang một bên, người kia không kịp thắng lại, lao bổ vào trong, ngã rầm xuống đất.

Là Lữ Thiên Ba.

Thẩm Tư Thông sờ mũi, nhướng khóe môi vẻ chờ xem kịch hay.

Sắc mặt Lữ Thiên Ba sa sầm, nhưng không thể trở mặt với Thẩm Tư Thông nên ôm cục tức trong bụng, thấy ánh mắt Thiệu Mân Quân nhìn anh ta một cách giận dữ, anh ta rất không vui: “Làm gì mà nhìn tôi thế hả?”

Thiệu Mân Quân đã mất đi ý muốn tìm anh ta tính sổ trong lòng chỉ càm thấy buồn bã lạ lùng, vợ chồng bao năm, sao cô lại không phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta nhỉ.

Thẩm Tư Thông ôm vai cô an ủi, Lữ Thiên Ba thấy hết, bỗng dưng lửa giận lại nổi lên, nhưng ngặt vì có Thẩm Tư Thông và Đông Đông ở đó nên không nổi điên được, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục cuối cùng gắng nhẫn nhịn, như thể chỉ mất kiểm soát cảm xúc trong tích tắc, sau đó vẻ mạt anh ta lại trở lại tự nhiên như không, cứ như chẳng có chuyện xảy ra.

Thẩm Tư Thông hắng giọng: “CÔ Thư kia suy nghĩ thế nào rồi?”

“Cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ thuyết phục cô ấy.” Lữ Thiên Ba lúng túng nói, anh ta không ngờ thái độ Thư Nhã lại cố chấp như vậy, nhất quyết không đồng ý.

Thiệu Mân Quân nhìn xuống, Thư Nhã lại không chịu cứu con trai ruột của mình ư? Đúng là trái luân thường đạo lí, nếu cô hợp tủy cô vui còn không kịp sẽ không bao giờ do dự. Nhưng cũng khó nói, cô và Thư Nhã quen nhau bao năm nay cũng chưa từng nhận ra cô ta thâm hiểm như vậy.

Thành Thànht cau mày: “Cố gắng nhanh nhé.”

“Tôi biết.” lThư Nhã cuống hơn ai hết, nhưng bất lực là Thư Nhã lần này quá cứng đầu, không chịu nhường, anh ta mềm rắn có đủ, nhưng xem ra không mấy thành công.

“Đi thôi, Thẩm Tư Thông, chiều nay cậu còn khám bệnh.” Thành Thànht kéo áo Thẩm Tư Thông.

“Thẩm Tư Thông?” vẻ mặt Lữ Thiên Ba bỗng lạnh hẳn, cơ thể căng cứng: “Anh chính là Thẩm Tư Thông?” Cuối cùng anh ta đã biết nguyên nhân nhìn thấy Thẩm Tư Thông là khó chịu từ đâu mà ra, Lữ Thiên Ba cười lạnh lẽo.

Thẩm Tư Thông tiến lên một bước: “TÔi là Thẩm Tư Thông, có gì xin chỉ giáo” anh nói lạnh nhạt.

Lữ Thiên Ba lặng thinh, anh ta nheo mắt lại nhìn anh chằm chằm trong mắt chỉ có duy nhất một cảm xúc – căm ghét.

Thành Thànht thấy tình hình không ổn liền kéo Thẩm Tư Thông ra ngoài: “đi thôi đi thôi, tới giờ làm việc rồi.”

Thẩm Tư Thông lướt qua Lữ Thiên Ba, muốn nói thêm gì đó nhưng Thành Thànht đã kéo anh bỏ đi.

Lữ Thiên Ba dường như không kiểm soát được cứ cười lạnh suốt, lại có chút vẻ châm biếm: “Cảm giác tình cũ không rủ cũng tới thế nào?”

Thiệu Mân Quân đắp chăn lại cho Đông Đông: “CÓ gì ra ngoài mà nói.”

“Cô đừng giả bộ mẹ hiền tôi nói cô biết Đông Đông là con của tôi và Thư Nhã, không có chút quan hệ gì với cô cả.” Lữ Thiên Ba không hề đếm xỉa đến cảm giác của Thiệu Mân Quân cứ thế chọc thẳng vào vết thương của cô.

“Tôi đã biết rồi.” Thiệu Mân Quân bình tĩnh nói.

Lữ Thiên Ba sửng sốt vì vẻ trấn tĩnh của cô, đó không phải phản ứng bình thường cô phải có. RỒi rất nhanh, anh ta cười cười: “Hắn ta thông báo cũng kịp thời ghê nhỉ.”

Thiệu Mân Quân không hề muốn cãi nhau với anh ta, khóe môi nở nụ cười buồn khổ: “Nếu được thì phiền anh dùng thời gian để thuyết phục Thư Nhã, chứ không phải so đo với tôi.”

“đó là chuyện của tôi, không cần cô lo.” Lữ Thiên Ba không muốn nói những lời khó nghe để công kích Thiệu Mân Quân chỉ là lời vừa thoát ra đã biến vị, nói xong rồi hối hận, anh ta cũng không hiểu bản thân mình bị sao nữa.

“tôi mặc kệ anh, nếu anh rảnh thì giúp tôi chăm Đông Đông, tôi ra ngoài một lát.”

“CÔ đi đâu? TÌm cái tên Thẩm Tư Thông kia à? CÔ nóng ruột thế à?” Lữ Thiên Ba lại ác khẩu.

Cuối cùng Thiệu Mân Quân cũng nổi cáu: “Lữ Thiên Ba, anh có thôi ngay đi không?”

Lữ Thiên Ba ôm đầu vẻ đau khổ: “Xin lỗi.”

Thiệu Mân Quân liếc nhìn anh ta, vui buồn bất chợt như thế là sao?

Lữ Thiên Ba khoát tay: “CÔ đi đi, tôi sẽ chăm Đông Đông.”

Thiệu Mân Quân ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho Thư Nhã. CÔ đã biết Đông Đông là con của Lữ Thiên Ba và Thư Nhã, cho dù bản thân lo lắng cách mấy thì đó vẫn là con của kẻ khác, chữa bệnh xong họ sẽ đem nó đi, còn chữa không được thì người đau buồn thương tâm chỉ có cô, nhưng cô vẫn không nỡ lòng nào, cho mèo nuôi mấy năm còn có tình cảm, huống hồ là con người.

Thư Nhã không nghe máy. Thiệu Mân Quân không mệt mỏi gọi tiếp, cho tới khi điện thoại báo sắp hết pin, cô mới bất lực từ bỏ. Nghĩ ngợi một lát lại nhắn tin: đợi cậu có thời gian thì gọi lại cho tôi, tôi có chuyện muốn nói.

Lữ Thiên Ba nhìn gương mặt ngủ say của Đông Đông, trong lòng cảm xúc phức tạp. Cái tên Thẩm Tư Thông này lần đầu tiên anh nghe thấy là từ Thư Nhã. LÚc đó anh ta và Mân Quân mới kết hôn chưa lâu. Thư Nhã thản nhiên nói cho anh ta biết Thẩm Tư Thông là bạn trai đầu tiên của Thiệu Mân Quân, tình cảm giữa hai người họ luôn rất tốt, cũng sắp cưới rồi, về sau cha Mân Quân phẫu thuật thất bại, cô đau đớn chia tay, để khiến Thẩm Tư Thông bỏ cuộc hoàn toàn mới vội vàng lấy Lữ Thiên Ba. Lữ Thiên Ba lúc đó nghe câu này có phần phát điên, anh ta đã ái mộ Thiệu Mân Quân từ lâu, lúc cưới được cô, anh ta luôn thấy mình thật may mắn. Cho dù trong lòng không mấy dễ chịu nhưng vì yêu cô anh ta vẫn lặng lẽ chấp nhận, mong rằng tình cảm chân thật của mình có thể khiến cô rung động. Anh ta đâu ngờ, Thư Nhã lại kể một tin mà anh ta không thể chấp nhận nổi, đứa trẻ trong bụng Thiệu Mân Quân rất có thể là của Thẩm Tư Thông, anh ta đang giúp người khác đổ vỏ. Tâm trạng Lữ Thiên Ba cực kì tồi tệ, mượn rượu giải sầu, sau khi say khướt đã nảy sinh quan hệ với Thư Nhã, rồi cô ta mang thai. Lữ Thiên Ba mỗi lần về nhà nhìn thấy vẻ mừng rỡ của Thiệu Mân Quân vì sắp làm mẹ, anh ta tức tối phát điên. Anh ta suy nghĩ một thời gian rất lâu, rồi quyết định không để đứa trẻ đó ra đời. Anh ta biết Thiệu Mân Quân nhất định sẽ không nhận lời, nên lúc cô tắm, anh ta đã ra tay làm cô té ngã, cuối cùng sảy thai. Thiệu Mân Quân đau đớn đến không thiết sống, Lữ Thiên Ba cũng rất đau lòng, nhưng anh ta không hề hối hận việc mình đã làm. Lữ Thiên Ba nghe lời dụ dỗ của Thư Nhã, đưa đứa con của họ về nhà, nói dối là mang từ cô nhi viện về nuôi. Thiệu Mân Quân quả nhiên vui mừng, từ đó xem Đông Đông là con ruột của mình, một lòng một dạ nuôi dưỡng.

Có vài việc anh ta để tâm quá lâu, thì càng ức chế, hậu quả càng nghiêm trọng. Tuy ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ra một người chồng gương mẫu quan tâm đến cô, nhưng trong lòng vẫn tồn tại bóng đen hoài nghi. Thiệu Mân Quân có lúc cười rất ngọt ngào, anh ta sẽ nghĩ có pải cô đang hoài niệm giây phút tuyệt vời bên cạnh Thẩm Tư Thông, hôm nào mà cô tỏ ra không vui vẻ anh ta lại đoán có phải cô đang nhớ tới Thẩm Tư Thông. Ghen tuông bào mòn con người, thành kiến đối với Thiệu Mân Quân càng sâu thì càng gần gũi với Thư Nhã. Bốn năm nay, họ lén lút sau lưng Thiệu Mân Quân, càng thấy kích thích, có lúc cũng nảy sinh chút hổ thẹn, nhưng cuối cùng suy nghĩ trả thù vẫn chiếm thế thượng phong.

Bây giờ Thẩm Tư Thông lại bước vào cuộc sống của Thiệu Mân Quân, Lữ Thiên Ba càng ghen tuông hơn, không rõ đối với cô rốt cuộc là yêu hay hận nhiều hơn.

Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cắt ngang hồi ức của anh ta, người gọi là Hứa Gia Trì.

Anh nói trong điện thoại: “Tổng giám đốc Lữ, đơn xin nghỉ việc tôi đặt trên bàn làm việc của anh.”

Lữ Thiên Ba buồn bực nói: “Nhất định phải đi à?”

“Phải.” Hứa Gia Trì không muốn nói thêm dù chỉ một chữ.

Lữ Thiên Ba biết Hứa Gia Trì đang bất bình thay Thiệu Mân Quân, anh ta cũng không muốn bạn thân bao năm lại đi tới nông nỗi này, nên cố gắng níu kéo: “đợi tôi về công ty rồi tính, cậu cầm đơn về đi.”

Giọng Hứa Gia Trì bỗng cao lên: “Mọi tư liệu đều ở trong ổ cứng di động, đều để trên bàn anh.” Anh ngập ngừng: “Tạm biệt, tổng giám đốc Lữ.”

Lữ Thiên Ba đờ đẫn cầm điện thoại di động, nếu nói anh ta phản bội Thiệu Mân Quân là còn có lí do, nhưng lừa gạt Hứa Gia Trì thì lỗi của anh ta hoàn toàn, anh ta không muốn mất bạn, đợi Đông Đông phẫu thuật xong, nhất định phải nghĩ mọi cách để níu kéo.

Cùng lúc đó Thiệu Mân Quân cầm điện thoại đi vào, thấy Lữ Thiên Ba thất thần thì vội đưa tay sờ trán Đông Đông, rồi thở phào một hơi.

Lữ Thiên Ba nhìn chằm chằm động tác dịu dàng của cô, trong lòng bỗng có chút hoang hoải.

Thiệu Mân Quân do dự, cắn môi: “Anh có thể gọi điện cho Thư Nhã không, tôi muốn gặp.”

“Cô muốn làm gì?” Lữ Thiên Ba căng thẳng hỏi.

“Không gì cả.” Thiệu Mân Quân khẽ nói: “TÔi muốn thử thuyết phục cô ta.”

“CÔ? Chỉ dựa vào cô?” Lữ Thiên Ba cười, Thư Nhã làm sao chịu nghe lời khuyên.

Thiệu Mân Quân thản nhiên: “Thử xem còn hơn là không làm gì cả, chẳng phải thế sao?”

Lữ Thiên Ba trầm ngâm: “Cô có chắc không?”

“Không.” Thiệu Mân Quân thành thật nói, những gì cô có thể làm là cố gắng nói để cô ta động lòng.

Ngay cả anh ta cũng không tài nào thuyết phục được Thư Nhã thì co làm sao thành công, Lữ Thiên Ba khẽ thở dài, nhưng anh ta không muốn Thiệu Mân Quân thất vọng nên vẫn nhận lời: “CÔ muốn hẹn ở đâu?”

“ở ngay quán cà phê bạn cũ gần bệnh viện, tôi không muốn xa Đông Đông lâu quá.” Thiệu Mân Quân nói.

Lữ Thiên Ba thầm cảm thán cùng là người làm mẹ, tại sao hai người lại khác nhau đến thế.

Thư Nhã nhanh chóng nghe điện thoại của Lữ Thiên Ba, cô ta tưởng Lữ Thiên Ba đã thông suốt, tìm cô ta để làm lành.

“Tiểu Nhã bây giờ em có rảnh không? Đến chỗ bệnh viện, anh đợi ở quán café Bạn CŨ trên đường XX.”

Thư Nhã lạnh nhạt: “Nếu vẫn muốn thuyết phục em thì đừng lãng phí công sức nữa.”

Lữ Thiên Ba đành nói: “LÀ chuyện khác.”

“VẬy thì được, một tiếng sau gặp.”

Lữ Thiên Ba quay lại dịu giọng hỏi: “Có cần tôi đi với cô không?”

“Không cần, Đông Đông không ở một mình được.” Thiệu Mân Quân không nghĩ ngợi gì, đáp ngay.

“VẬy cô cẩn thận, tính khí Tiểu Nhã chẳng phải là cô không biết.”

Thiệu Mân Quân cúi xuống, làm sao cô không hiểu Thư Nhã, câu này lại phải do người thân nhất của cô cho nghe, cũng quá mỉa mai. CÔ khẽ nói: “TÔi biết rồi.”

Lữ Thiên Ba rất muốn đưa tay vòng ôm lấy bờ vai mỏng manh của cô, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Thiệu Mân Quân đúng giờ xuất hiện ở quán café Bạn Cũ, Thư Nhã đã chọn một ly cappuchino ngồi đợi, vừa trông thấy người vào là Thiệu Mân Quân, cô ta biến sắc ngay: “Sao lại là cậu?”, cô ta xách túi xách lên định bỏ đi.

“Thư Nhã chúng ta nói chuyện.” Cô chặn lại.

“Chẳng có gì để nói.” Thư Nhã không quay đầu lại.

“CẬu sợ gặp tôi.” Giọng cô khẳng định,

Thư Nhã ngừng chân, phản bác: “Sao tôi phải sợ cậu?”

“Nếu không sợ thì ngồi xuống.” Thiệu Mân Quân nhìn sắc mặt biến hóa khôn lường của cô ta, bình thản nói.

“Ngồi thì ngồi.” Biết rõ là kế khích tướng, Thư Nhãq vẫn không kiềm chế được, chỉ có thể chấp nhận.

Thiệu Mân Quân chọn một ly nước cam ép, Thư Nhã tỏ ra cực kì khó chịu: “CÓ gì nói nhanh, tôi còn nhiều việc để làm.”

“Cậu có yêu Thiên Ba không?”

Thư Nhã không ngờ Thiệu Mân Quân hỏi câu này: “Yêu.” CÔ ta nhướng mày, nói rất khí thế.

“Yêu một người không phải là chiếm hữu mà là trả giá, đạo lí này tôi nghĩ chắc cậu không thể không biết.” Thiệu Mân Quân cười nhạt.

“Ha ha.” Ánh mắt Thư Nhã xuất hiện nét châm biếm: “Chuyện đến nước này mà cậu còn muốn giành lại Thiên Ba? CẬu không thấy quá muộn rồi à?”

“TÔi nghĩ cậu hiểu lầm rồi.” Thiệu Mân Quân hờ hững, cô ngoài nhu trong cương, tính cách kiên nghị cố chấp, làm người luôn có giới hạn mà ngoại tình là lỗi lầm mà cô không thể tha thứ nhất, nên cô không muốn giành giật với Thư Nhã. “Ý tôi là nếu cậu yêu Thiên Ba, thì hãy nghĩ cho anh ta, Đông Đông là đứa con duy nhất của anh ta, cứu nó là tâm nguyện lớn nhất hiện nay của Thiên Ba, tại sao cậu không thỏa mãn cho anh ta?”

Thư Nhã nheo mắt, ánh mắt sắc sảo: “TÔi và Thiên Ba sẽ còn đứa con khác, điểm này cậu không cần lo.”

Thiệu Mân Quân lắc đầu: “Chuyện sau này chẳng ai nói chắc được, nhưng tôi có thể đảm bảo nếu lần này cậu chịu phẫu thuật ghép tủy, Thiên Ba chắc chắn sẽ cảm kích cậu.”

“CẬu dựa vào đâu mà đảm bảo?” Trong nụ cười của Thư Nhã là sự bướng bỉnh và chán ghét.

“Dựa vào hiểu biết của tôi về anh ta, dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng bốn năm.” Giọng Thiệu Mân Quân trong trẻo, có thể đã buông bỏ được thật, hoặc không có gì quan trọng hơn là cứu Đông Đông, nên khi nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại này lòng cô mới có thể bình tĩnh như vậy.

Thư Nhã búng ngón tay: “TÔi và anh ấy yêu nhau cũng gần bốn năm rồi.” CÔ ta không ngần ngại xát thêm muối vào vết thương trong lòng Thiệu Mân Quân.

Tim Thiệu Mân Quân nhói đau, cô che giấu nỗi đau trong ánh mắt, nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Thế à?” Chuyện đoán biết từ sớm vẫn khiến cô đau lòng.

Thư Nhã lòng ngổn ngang trăm mối, cô ta và Thiệu Mân Quân từng là bạn thân nhất, tình cảm cô ta đối với Thiệu Mân Quân cũng vô cùng phức tạp. Ban đầu cô ta nói xấu Thiệu Mân Quân trước mặt Lữ Thiên Ba là vì tình đầu của Mân Quân rất mãnh liệt sâu sắc, sau khi chia tay lại có thể lấy được một doanh nhân thành công chín chắn như Lữ Thiên Ba, còn cô ta thì không tốt số như vậy, hồi xưa trong nhà cô ta kinh doanh thủy sản, trên người lúc nào cũng có vị cá tanh, về sau người cô ta yêu không phải nhân viên công chức bình thường thì cũng là những kẻ đào mỏ chỉ biết chìa tay xin tiền. đố kị khiến người ta điên cuồng, Thư Nhã lại tự nhận mình về ngoại hình trí tuệ khí chất đều không thua Thiệu Mân Quân, dựa vào đâu mà Thiệu Mân Quân sống tốt như thế, còn cô ta thì bận công việc túi bụi, gặp phải toàn những kẻ tồi tệ. CÔ ta mất đi giới hạn làm người, không chỉ một lần nói xấu Mân Quân trước mặt Lữ Thiên Ba. Ban đầu Lữ Thiên Ba không tin, nhưng không chịu nổi khi cô ta ngày nào cũng lải nhải, hơn nữa vừa nhắc đến nhân vật nhạy cảm Thẩm Tư Thông, Lữ Thiên Ba vừa ghen vừa hận, mụ mẫm cả đầu óc một tay đạo diễn giết chết đứa con ruột thịt của mình.

Thư Nhã cười lạnh lùng nếu Thiệu Mân Quân biết chuyện mình sảy thai là do Lữ Thiên Ba, thì sẽ phản ứng thế nào.

Nếu ban đầu Thư Nhã đối với Lữ Thiên Ba chỉ là giả tạo là vì không phục Thiệu Mân Quân, nhưng về sau dần dần khi ở bên nhau cô ta đã yêu Lữ Thiên Ba thật lòng, cô ta không muốn mất anh ta. CÔ ta suy nghĩ kĩ những gid Thiệu Mân Quân nói, trong lòng đấu tranh rất dữ dội, nhưng vẫn không thoát khỏi rào cản tâm lí do chính mình tạo ra.

“Nói xong chưa, nói xong rồi thì tôi đi đây.” Thư Nhã nóng nảy nói.

“Tiểu Nhã.” Thiệu Mân Quân chân thành: “Thế gian này không có người mẹ nào nhẫn tâm, tôi tin cậu sẽ nghĩ ra.”

Thư Nhã hoảng loạn bỏ chạy, một người phụ nữ hiền lành như Thiệu Mân Quân, cô ta bỗng thấy không còn mặt mũi nào để đối diện.

“Tiểu Nhã nói sao?” Lữ Thiên Ba vừa thấy Thiệu Mân Quân đã sốt ruột hỏi.

Giọng cô chậm rãi: “TÔi cố hết sức rồi,”

Lữ Thiên Ba lặng lẽ thở dài. Cái tính cố chấp cứng đầu của Thư Nhã, muốn thuyết phục cô ta không phải dễ, chuyện Thiệu Mân Quân thất bại trở về đã nằm trong dự đoán của anh ta, nhưng vì Đông Đông, anh ta nhất định sẽ không tiếc bất kì giá nào để Thư Nhã đồng ý.

Thiệu Mân Quân nhận ra thực sự thì thái độ Thư Nhã đã có thay đổi, chỉ có chút do dự chưa quyết lúc này do chính Lữ Thiên Ba ra mặt mới được. CÔ nói: “Anh khuyên cô ấy nữa đi, cô ấy sẽ nghe anh,”

“Tôi biết rồi.” Lữ Thiên Ba nhìn cô chua xót.

Thiệu Mân Quân đắp chăn lại cho Đông Đông với vẻ vừa thương xót vừa yêu chiều: “Anh có việc thì về trước đi.”

“Tôi không có việc gì.”

“VIệc của công ty thì sao?” Thiệu Mân Quân ngước lên hỏi: “Không xử lí có được không?”

“Cũng chẳng có việc gì quan trọng.” Lữ Thiên Ba tỏ vẻ nặng nề: “Trước kia tôi nói công ty gặp vấn đề tài chính là lừa dối cô, chính là nhằm bắt cô kí vào đơn li hôn.” Anh ta muốn chọc giận cô, bây giờ anh ta ấu trĩ tới nực cười như một đứa trẻ khao khát được quan tâm.

Thiệu Mân Quân liếc nhìn anh ta, cuối cùng đã chịu khai thật à? CÔ nhướng mày: “TÔi cũng biết rồi.” BẮt đầu từ giây phút cô nhìn thấy anh ta cùng Thư Nhã ra vào ở cửa nhà Thư Nhã, cô đã biết tất cả đều do Lữ Thiên Ba ngụy tạo ra để lừa gạt mình. Làm sao phải thế, nếu anh ta thật lòng muốn ở bên Thư Nhã, cô sẽ lặng lẽ rút lui. HÔn nhân không tình cảm, đầy ắp dối trá thì đã không cần phải duy trì nữa. “Anh muốn li hôn hoàn toàn có thể nói thẳng, bịa ra bao lời nói dối như thế anh không thấy mệt à?”

Lữ Thiên Ba hận nhất dáng vẻ bình thản hờ hững này của cô, không có tình cảm mới có thể lạnh nhạt như vậy. Lòng dạ cô phải sắt đá biế bao mới có được vẻ thản nhiên, không yêu không hận thế này. Anh ta hừ lạnh, cảm thấy bi ai cho tình cảm của mình.

Thiệu Mân Quân cúi đầu nhìn, bây giờ ngoài chuyện Đông Đông ra chẳng còn chuyện gì có thể khiến lòng cô dậy sóng được nữa. CÔ không phải chưa từng nghĩ rằng Đông Đông khỏe lại rồi, coo vẫn mất anh ta, nhưng thế thì sao, tính mạng của đứa con là quan trọng nhất. Chỉ cần giữ được nó, cô có thể làm bất cứ việc gì.

“Dù thế nào thì tôi vẫn có lỗi với cô.” Lữ Thiên Ba lặng thinh hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Khi nào về thì chúng ta đi công chứng, tôi để cô đứng tên căn nhà.”

“Không cần.” Thiệu Mân Quân thong thả nói. CÔ sẽ không ở lại nơi mang lại nỗi đau cho cô, ở đó cũng không còn là ngôi nhà có thể che chắn mưa cho cô nữa rồi.

“CÔ ngốc à.” Lữ Thiên Ba quát lên, sao trên đời còn có người ngốc như vậy. Anh ta nghe lời Thư Nhã, lo Thiệu Mân Quân sẽ tranh chấp tài sản, mới nghỉ đủ cách dụ dỗ kí vào đơn li hôn, như vậy anh ta sẽ giữ lại được tối đa tài sản của mình, nhưng giờ xem ra Thiệu Mân Quân không hề có tí hứng thú nào với tiền của anh ta.

Thiệu Mân Quân ngước lên, mấp máy môi, tiền không thể bù đắp tội lỗi, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh