Quân Vương Đoạt Phi

Chương 1



Trời ạ, rõ ràng là nàng muốn làm một hiền thê lương mẫu, tại sao cuối cùng lại biến thành một đại dâm phụ?

Tất cả đều do hắn!

Chẳng những uy hiếp nàng đem bản thân mình làm lễ ra mắt cho hắn, còn yêu cầu nàng thực hành cái gì mà 3 không, đem chính mình biến thành cống phẩm ngon miệng dâng cho hắn, cuối cùng còn yêu cầu nàng học nhiều tài nghệ để cho hắn khoái trá hưởng thụ.

Hu hu. . . . . . Làm gì bây giờ? Hắn hại nàng thành như vậy, nàng phải đối mặt với tướng công nàng thế nào? Nàng. . . . . . Nàng tuyệt đối không tha thứ hắn! Món nợ này, nàng không tính toán rõ ràng cùng hắn thì không được!

***************

"Phụ hoàng không muốn gả con đi! Tiểu Vũ, con ở lại bên cạnh phụ hoàng, hầu phụ hoàng cả đời được không?" Hoàng đế nước Đại Lý - Đoạn Chính Nhất hoàn toàn không để ý hình tượng, ôm nữ nhi sắp đi lấy chồng ở xa, khóc đến chết đi sống lại.

"Phụ hoàng đừng khóc nữa. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Tiểu Vũ phải gả đi a". Đoạn Thủy Vũ an ủi vỗ vỗ phụ hoàng." Hết lần này đến lần khác người không để Tiểu Vũ đi lấy chồng, nếu Tiểu Vũ thật sự không gả được nữa, thì làm thế nào?"

"Không sao, phụ hoàng nuôi con, phụ hoàng nuôi con cả đời." Đoạn Chính Nhất vừa khóc vừa nói.

"Nhưng mà ở cùng phụ hoàng không thể sinh em bé." Đoạn Thủy Vũ mím môi. "Phụ hoàng cũng không phải không biết, chuyện Tiểu Vũ muốn làm nhất chính là gả cho một người đàn ông, sau đó sinh cho hắn rất nhiều rất nhiều em bé, đếm không hết được. . . . . ."

Nghĩ tới đây, Đoạn Chính Nhất lại bắt đầu cuồng khóc. " Tiểu Vũ. . . . . ." Ô ô, đây chính là bi ai của hoàng thượng, bất hạnh của hoàng thượng! Hoàng thượng là phụ thân cuồng luyến nữ nhi, hận không thể đem nữ nhi của mình cột vào bên cạnh nuôi cả đời, nhưng nữ nhi của Ngài không biết tại sao từ nhỏ đã thích lấy chồng, lúc 6, 7 tuổi đã ngày ngày nhớ phải gả cho một người đàn ông, sinh cho hắn rất nhiều rất nhiều con, lúc mười tuổi đã muốn tự thể nghiệm, đi tìm nam nhân để gả. . . . . . Hoàng thượng đương nhiên không cho phép, phải cố gắng ngăn cản.

Mấy năm nay mỗi lần có người muốn kết thân, nàng đều rất hưng phấn, thẳng thắn gật đầu nói đồng ý, mà hoàng thượng đương nhiên tìm đủ các loại lý do, tỷ như đối phương không môn đăng hộ đối, nhân phẩm của đối phương quá kém, đối phương quá đần. . . . . . Chính là không muốn gả cho nàng đi. Nhưng lần này hoàng thượng không khước từ mà tìm không ra lý do —— cũng không thể nói bởi vì Diêm Đào cùng nàng quá mức xứng đôi, cho nên không thể gả nàng cho hắn chứ? Cho nên, hoàng thượng chỉ phải nhịn đau buồn để cho gả nàng đi. . . . . .

Vấn đề là, Hoàng thượng không muốn gả nàng đi xa như vậy ! Ô. . . . . . Tâm can bảo bối của ta "Phụ hoàng đừng khóc, Tiểu Vũ nhất định sẽ rất cố gắng sinh thật nhiều em bé rồi sẽ mang bọn chúng về thăm phụ hoàng." Đoạn Thủy Vũ tiếp tục an ủi phụ hoàng, mà không biết việc này hoàn toàn không hiệu quả.

Đoạn Chính Nhất càng khóc thảm hại hơn. Nàng lại vì nam nhân khác sinh nhiều em bé! Ô. . . . .

"Phụ hoàng, Tiểu Vũ biết người rất xúc động, nhưng cũng không cần phải khóc như thế nữa? Tiểu Vũ sẽ đau lòng." Đoạn Thủy Vũ vẫn không phát hiện ra Đoạn Chính Nhất vốn không phải cảm động, mà là đau đớn.

"Ô. . . . . . Tiểu Vũ của ta, không cần gả đi . . . . .không cần gả đi được không. . . . . ." Đoạn Chính Nhất nước mắt cuồn cuộn như nước sông, đã chảy ra thì không ngừng được.

"Phụ hoàng, người phải thật vui vẻ gả con ra ngoài chứ." Đoạn Thủy Vũ nở nụ cười rực rỡ.

"Ô. . . . . ." Đoạn Chính Nhất vốn không phản ứng với nàng. Ngài làm sao có thể vui vẻ đưa nàng đi lấy chồng? Ngài một chút cũng không vui. . . . . .

"Phụ hoàng ——"

"Ô. . . . . ."

Cuối cùng, Đoạn Chính Nhất vẫn trong trạng thái đau khổ, mà giờ lành đã đến, Đoạn Thủy Vũ vẫn phải lên đường kết hôn.

***************

"Làm ơn đi, làm ơn đi mà." Ở trong ngự hoa viên, Hoàng thái hậu đang khổ khổ cầu khẩn cháu trai ngọc thụ lâm phong của bà.

"Hoàng nãi nãi, người cảm thấy đây là việc người nên làm sao?" Diêm Thiên Mạc cười như không cười nâng lên khóe môi, tròng mắt đen nhìn như không tập trung, kì thực rất khôn khéo sắc bén.

"Coi như ban cho hoàng nãi nãi một đại ân chứ sao." Hoàng thái hậu chỉ kém không giống tiểu cô nương, dính vào trên người Diêm Thiên Mạc, kéo tay áo của hắn, tiến hành thế công làm nũng.

"Giúp người một đại ân? Người không cảm thấy chuyện này quá lớn sao?" Diêm Thiên Mạc giương môi châm chọc.

"Cũng là bởi vì rất lớn, cho nên mới cần cháu giúp một tay chứ sao." Hoàng thái hậu vẫn cố gắng cầu xin Diêm Thiên Mạc, hi vọng hắn có thể đồng ý yêu cầu của bà.

"Chuyện Người muốn cháu làm thật sự là quá lớn, đừng giận, cháu không có biện pháp làm được."

Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt nói. "Muốn cháu trai của mình lấy thê tử của con mình, người không cảm thấy việc này làm người khác khó chịu sao?’’.

"Sẽ không, sẽ không. Chưa thành hôn, làm gì có thể chứ?" Hoàng thái hậu đem hết khả năng nói đen thành trắng. "Ta cũng chỉ muốn cùng cử hành hôn lễ một lúc, nhân cơ hội đem đứa bé Uẩn nhi kia gả cho Đào nhi, tránh cho Đào nhi phụ bạc nàng. Nhưng công chúa nước Đại Lý đã sắp đến đây, không biết nên gả cho ai, không thể làm gì khác hơn là gả cho ngươi, mới không uất ức."

"Hoàng nãi nãi, người muốn cháu trai người nhặt đồ con trai người không cần dùng nữa sao?" Diêm Thiên Mạc môi chứa nụ cười lạnh. "Người không cảm thấy người làm vậy rất quá đáng sao !"

"Ách. . . . . ." Hoàng thái hậu ngẩn người một chút, mới tìm từ để thuyết phục. "Đào nhi không phải không cần công chúa nước Đại Lý, nhưng ta cũng không thể để công chúa nước Đại Lý gả cho hắn, vậy sẽ làm Uẩn nhi sẽ uất ức."

"Người liên tục lo lắng nữ nhi nhà người ta có uất ức hay không, mà không nghĩ xem cháu trai người có uất ức hay không sao?" Diêm Thiên Mạc nở nụ cười mỉa. "Hoàng nãi nãi, Tôn nhi thật là thương tâm."

"Cũng không phải như vậy. . . . . ." Hoàng thái hậu vội vàng khoát tay, muốn giải thích. "Ta nghĩ, dù sao cháu cũng phải lấy vợ, lấy công chúa nước Đại Lý làm vợ, vừa đúng lúc chứ sao." Càng nói nàng càng thấy chột dạ.

"A?" Diêm Thiên Mạc nhìn Hoàng thái hậu, trong ánh mắt chứa đầy ý không dám gật bừa.

"Người cảm thấy làm như vậy có được không?"

"Đồng ý đi, có được không?" Hoàng thái hậu đáng thương tội nghiệp cầu khẩn Diêm Thiên Mạc.

"Ngay đến một việc Hoàng nãi nãi nhờ con cũng không làm được sao?"

"Hoàng nãi nãi, người cứ làm tôn nhi của người uất ức, không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?" Diêm Thiên Mạc dùng loại tư thái đầy thương cảm khác hỏi ngược lại.

"Con sẽ không bị uất ức đâu! Nghe nói công chúa Đại Lý quốc sắc thiên hương, là đại mỹ nhân đấy." Hoàng thái hậu chân đứng không vững mà giải thích. "Mạc nhi, cứ xem như là Hoàng nãi nãi cầu xin con nha, có được không?"

"Không được." Diêm Thiên Mạc quả quyết cự tuyệt. "Hôn nhân là chuyện lớn không phải trò đùa!"

"Con. . . . . . Ai gia cũng không đùa giỡn." Hoàng thái hậu không biết lý giải sao cho tốt. "Ta biết mà, ai gia già rồi, các con ai cũng đều không để ý tới ai gia. Đào nhi cũng vậy, con cũng vậy. . . . . Bảo các con lấy vợ đều không cưới. . . . . ."

"Hoàng nãi nãi, chúng con không lấy vợ, chuyên tâm cùng với người, chẳng lẽ không được sao?" Diêm Thiên Mạc môi mỏng hiện lên nụ cười, đứng ở sau lưng Hoàng thái hậu đấm lưng nắn vai cho bà.

"Việc này căn bản là lấy cớ!" Hoàng thái hậu oán hận nói. Cùng sống trong hoàng cung, hắn cho là bà không biết hắn đối với nữ nhân có bao nhiêu nhu cầu sao?

"Hoàng nãi nãi, cái gì là lấy cớ? Người xem bên cạnh cháu làm gì có cô nương nào?" Diêm Thiên Mạc giương nhẹ khóe môi.

"Nói nhảm, dĩ nhiên không có." Hoàng thái hậu hừ lạnh một tiếng. Cho tới bây giờ hắn gọi các cô nương vào cung ở bên cạnh hắn chỉ được một ngày, làm gì có nữ nhân nào khác!

Ô, sao bà lại nuôi những người dùng nữ nhân xong thì ném, cứ như vậy thì sau này sao có con cháu chứ?

"Vậy là không đúng rồi." Bờ môi Diêm Thiên Mạc mỉm cười mê muội chết người không đền mạng. "Hoàng nãi nãi, về phần công chúa nước Đại Lý này, người cứ gọi con trai của ngươi, Phụ hoàng cháu thu nạp? Công chúa Đại Lý Quốc kết hợp cùng Hoàng đế nước ta, chẳng phải Hoàng đế của Đại Lý Quốc sẽ cảm thấy có mặt mũi hơn sao."

"Sao có thể?! Hoàng thượng già như vậy có thể được coi là cha nàng rồi! Sao cháu lại không có lương tâm như vậy?" Hoàng thái hậu ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Thiên Mạc.

"Sao có thể?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt. "Có thể gả cho vua của một nước, đây là vinh dự lớn nhất của nữ nhân khắp thiên hạ. Hoàng nãi nãi, người không cảm thấy đây là một chuyện tốt sao?"

"Con . . . . ." Hoàng thái hậu muốn phản bác, rồi lại bị chính cháu trai mình khiến cho không biết phải phản bác như thế nào, đang lúc ấp úng, trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, nàng lộ ra mỉm cười tà ác. "Vậy ta phải để phụ hoàng con nhanh thóai vị, để ngôi vị lại cho con, vậy nàng sẽ được gả cho con làm hoàng hậu, con nói thế nào? Dù sao gả cho vua một nước là vinh dự lớn nhất chứ sao."

"Hoàng nãi nãi, nếu cháu phải làm vua của một nước, thì việc chọn hậu nạp phi càng không thể khinh thường. Nhất là hoàng hậu, nàng phải là mẫu nghi thiên hạ. Ngươi muốn công chúa nước Đại Lý đảm đương vai trò hoàng hậu? Nói gì đó đều thấy như không quá thỏa đáng." Diêm Thiên Mạc vẫn hồi đáp được cực kỳ tốt đẹp.

"Con . . . . ." Hoàng thái hậu lại bị Diêm Thiên Mạc đả kích không biết nên nói cái gì. "Thôi, con muốn thế nào thì tùy con”.

Về phần bà muốn như thế nào. . . . . . Dù sao trước hết bảo nhi tử đem phần lớn quốc sự ném cho cháu bà, để cháu bà loay hoay chết đi sống lại, rồi thừa dịp lúc hắn mệt mỏi gần chết, cứng rắn kín đáo đem công chúa nước Đại Lý đưa cho hắn.

Cũng không tin vào lúc đó hắn còn có hơi sức đẩy công chúa nước Đại Lý ra!

***************--

" Thật là tuyệt vời!" Đoạn Thủy Vũ chắp tay trước ngực, hai mắt tỏa sáng nhìn Hoàng Thành trước mắt, bên môi hiện lên nụ cười của thiếu nữ mộng ảo .

"Ta sắp được thành thân rồi. Ta sắp được thành thân rồi. . . . . ., " nàng tự lẩm bẩm, trái tim đập bịch bịch, hưng phấn không hiểu.

Cuối cùng nàng đã tìm được vị hôn phu rồi ! Nàng nhất định phải dịu dàng uyển chuyển hàm xúc đối với hắn, sau đó giúp hắn sinh thật nhiều thật nhiều đứa trẻ, tận tâm làm một thê tử tốt, mẫu thân tốt. . . . . . Từ nhỏ nàng đã hi vọng sẽ phải thực hiện, đây là một chuyện làm cho người ta rất là cao hứng cỡ!

"Cháu là Tiểu Vũ sao? Thật là, điệu bộ còn như đẹp hơn mấy phần!" lần đầu tiên Hoàng thái hậu nhìn thấy Đoạn Thủy Vũ, lập tức thích nàng.

"Hoàng thái hậu. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ bị Hoàng thái hậu vừa nói như thế, hai gò má mắc cỡ đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào mới phải.

"Một tiểu mỹ nhân đẹp như vậy, không biết tại sao Thiên Mạc không cần. . . . . ." Hoàng thái hậu nói lảm nhảm xong rồi, mới phát hiện ra hình như mình đã nói lời không nên nói.

"A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp mê hoặc, không hiểu nhìn Hoàng thái hậu. "Hoàng thái hậu, lời người vừa nói là có ý gì?"

"Ai gia nói, con gọi ta là hoàng nãi nãi được rồi, không cần phải kêu Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu." Sắc mặt Hoàng thái hậu không thay đổi chuyển đề tài.

"Hoàng nãi nãi?" Đoạn Thủy Vũ do dự một chút."Nhưng mà. . . . . ."