Quân Tử Chi Giao

Chương 84: Phiên ngoại : Sinh Nhật (Hạ)



Tới trước cửa rồi, đang muốn lấy tay mở ra, Khúc Kha đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

“Sao vậy?”

Khúc Kha lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn: “Chú Nhậm không phải ở quán bar sao, vậy đèn trong trong phòng ngủ hai người sao lại sáng? Trễ thế thì người giúp việc cũng nghỉ ngơi hết rồi chứ.”

Khúc Đồng Thu nói: “Chắc có lẽ là quên tắt đèn thôi.”

“Không phải đâu, con vừa mới thấy hình như có bóng người.”

Khúc Đồng Thu kinh hãi: “Có trộm?”

“Làm sao vậy được, nhà chúng ta mà trộm còn có thể vào, vậy thì thành T sẽ chẳng còn chỗ nào an toàn.”

Khúc Kha lo nghĩ: “Để đó cho con, con gọi điện hỏi thử.”

Con gái càng lúc càng có khí thế của người chủ gia đình, mọi việc đều có thể đưa ra quyết định trước anh, đây chính là do gien mà.

“Chú Diệp, chú ở trong quán phải không? Chú Nhậm có đó với chú không?”

Khúc Kha vừa nghe điện thoại, vừa mở to mắt nhìn ba mình, làm một biểu cảm ngoài ý muốn: “Không có? Chú ấy không phải cùng chú ăn sinh nhật sao?”

Khúc Đồng Thu nghe nói thì sững sờ: “A?”

Nhìn con gái cúp điện thoại, Khúc Đồng Thu gấp đến độ phải chà xát tay: “Chú Nhậm con không ở trong quán sao? Ngày sinh nhật quan trọng như thế chú ấy có thể đi đâu, phải chăng là có việc gấp gì?”

Khúc Kha thoạt nhìn cứ như vô cùng vui vẻ: “Ba, ba không cần lo lắng, chú ấy lớn thế rồi, không sao đâu.”

“…”

Khúc Kha lại gọi một cuộc điện thoại: “Chú Nhậm, dạ vâng, cháu với ba chơi vui lắm, nên cũng không biết chừng nào về thì tốt.”

“…”

“Thôi quyết định thế này, chờ cháu chơi thỏa thích rồi mới trở về, không sao chứ chú?”

Chờ con bé cúp máy rồi, Khúc Đồng Thu lúc trước còn ngại hành động dùng tay ra hiệu không được lên tiếng của con gái vội nói không ngừng: “Lừa người khác như vậy không tốt lắm đâu.”

“Đã lỡ rồi, chú Nhậm nếu bình tĩnh như thế, không chờ chúng ta trở về, vậy cứ để chú ấy bình tĩnh hơn nữa đi.”

“…”

“Được rồi, ba đừng lo lắng nữa, cứ làm theo lời con, con sẽ giúp ba tìm ra chú Nhậm đã mất tích.”

“À ừ…”

Khúc Đồng Thu đành phải gọi điện thoại cho người nọ.

“Nhậm Ninh Viễn…”

Đối phương vẫn dịu dàng trước sau như một: “Chơi vui không?”

“Ừm, vui lắm, anh thì sao?”

“Bên này cũng tốt lắm.” Đối phương ngừng một lúc, “Tiểu Kha nói, hai người dời ngày về?”

Khúc Đồng Thu nhìn ánh mắt con gái, do dự nói: “Ừ…”

“Đi ra ngoài nhiều một chút cũng tốt, đừng luyến tiếc tiền bạc. Thấy thứ gì vui thì nhớ kỹ phải mua.”

“Ừm… phải… Nhậm Ninh Viễn, anh muốn quà sinh nhật gì, Tiểu Kha nói phải tặng cho anh.”

Người nọ trả lời: “Quà sinh nhật tốt nhất dành cho tôi chính là cậu có thể vui vẻ.”

“…”

Khúc Kha đang nhón chân rón rén đi sau nhất thời mắt trợn trắng: “Cứng miệng lắm…”

Lên đến cầu thang, Khúc Đồng Thu vẫn còn lo sợ nắm lấy điện thoại: “Anh thật sự không cần hai chúng tôi trở về sớm hơn sao?”

“Không có gì đâu. Tôi bên này bạn bè rất nhiều.”

“Ừ…”

Người nọ đột nhiên nói: “Tôi giống như nghe…”

“Sao vậy?”

Đối phương dừng lại, rồi sau đó ôn hòa nói: “Không có gì. Có thể là tiếng gió bên ngoài. Nghe lầm thôi.”

Dưới sự chỉ thị của con gái, Khúc Đồng Thu đành phải miễn cưỡng nói tiếp: “Kỳ thật, tôi có chuẩn bị cho anh một phần quà để ở nhà.”

“Vậy sao? Là do cậu chuẩn bị?”

“Phải…”

“Để ở đâu?”

Khúc Đồng Thu thật lòng không có dũng khí nói dối, làm theo như chỉ dẫn mà cứ cảm thấy lời dính cả vào nhau: “À, ở, ở phòng khách… Ừm, anh có thể chờ sau khi về nhà hãy xem, cũng không phải cái gì tốt đâu, không cần vội…”

Ngay sau đó người nghe điện thoại ở đầu dây bên kia nói: “Cậu chờ tôi, tôi đi đây một lúc.”

Khúc Đồng Thu thấp thỏm không yên ngồi trên ghế sa lon nơi phòng khách, cửa phòng ngủ bất chợt mở ra.

Người đứng trước cửa vẫn thân hình cao lớn như xưa, vậy mà khuôn mặt lại tiều tụy quá, chiếc áo sơ mi lẽ ra phải trắng sạch thẳng thóm giờ đây có phần nhăn nhúm, trên khuôn mặt gầy yếu lởm chởm râu.

./.