Quân Tử Chi Giao

Chương 4



Cả tháng Khúc Đồng Thu vận động nhiều hơn, lại tiết kiệm tiền ăn, đồ ăn vặt trước kia mê lắm cũng bỏ. Còn ba bữa cơm là tốt rồi, lúc đói bụng thì nhịn một chút cũng chẳng chết ai. Về phần tiền, dường như toàn bộ dùng vào cố gắng tranh thủ tiếp cận Nhậm Ninh Viễn.

Lúc tắm Khúc Đồng Thu để ý rằng bản thân mình có vẻ gầy hơn, vốn dĩ cúi đầu có thể nhìn thấy phần bụng nhô ra, giờ đây đã nhỏ đi rất nhiều. Cảm giác mặc quần áo cũng không còn chật nữa, cũng cảm thấy cao hơn.

Chẳng qua giảm được mấy kg, vóc dáng cao được thêm vài cm, nhưng mặc quần áo rộng thùng thình, béo ục ịch nên cũng chẳng khác biệt là bao.

Nhưng cậu cũng sớm lười quản hình tượng bản thân, sạch sẽ là được rồi, chứ thay đổi cách ăn mặc thế nào đi nữa thì trên tảng đá làm sao nở hoa được chứ.

Huống chi ngoại trừ làm một tên nhặt banh cho Nhậm Ninh Viễn, thì cậu chỉ là một kẻ vô tích sự tự chuốc lấy phiền phức. Chính là mua đồ ăn sáng thay Nhậm Ninh Viễn mà thôi.

Sự tình bắt đầu vào một buổi sáng sớm ở bãi cỏ bên ngoài học viện. Cậu đang một mình vừa gặm bánh mì vừa đến trường, ngẩng đầu nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn đang từ xa đi đến.

Cậu còn đang khẩn trương cà lăm, không biết có nên chào hỏi hay không, Nhậm Ninh Viễn đã gật đầu trước, mỉm cười nói: “Chào.”

Khúc Đồng Thu lập tức cao hứng: “Anh cũng đi học sớm nữa à?”

“Không có, thích thì đi thôi, không khí lúc này thật tốt.”

“Ăn cơm xong rồi sao?”

“Không,” Nhậm Ninh Viễn cười nói, “chen chúc quá, tôi không thích.”

Thời gian cung cấp bữa sáng không nhiều lắm, tại thời điểm đó tất cả mọi người giành giật nhau mà đi, nếu không muốn ăn lại mấy thứ điểm tâm chẳng ai muốn ăn, thì phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Chẳng qua người như Nhậm Ninh Viễn, tất nhiên sẽ có một đứa đàn em đi mang cơm về.

“À, là thứ mấy người đó mua tôi không thích. Bánh hột gà cũng không tệ lắm, nhưng hết rất nhanh, trừ khi thức dậy sớm nhất, bằng không cũng chẳng mua được.”

Khúc Đồng Thu kinh ngạc việc Nhậm Ninh Viễn chịu nói chuyện với mình nhiều đến thế, còn có thể đem món ăn mình thích nói cho cậu nghe, nhất thời vừa mừng vừa lo.

Khúc Đồng Thu vốn cũng sợ chen lấn, hơn nữa lười biếng, cho nên ăn bánh mì và bánh bích quy cất trong phòng, hoặc do ngủ dậy trễ nên mua bánh mì ăn.

Sau ngày hôm ấy, cậu thức sớm hơn so với trước kia, bị đánh đến vỡ đầu cũng muốn cướp lấy món bánh hột gà, lấy thêm ly sữa đậu nành nóng đi tìm Nhậm Ninh Viễn.

Có được điểm tâm sáng do một người nam sinh đưa tới, vẻ bình tĩnh thường ngày của Nhậm Ninh Viễn cũng lộ sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh tĩnh lặng lại, nói: “Cám ơn cậu.”

Rồi sau đó thật sự bắt đầu ăn.

Cảnh tượng ấy buồn cười lắm, một chàng trai mập mạp hấp tấp đến liều lĩnh, ngồi ngay ngắn nhưng đầy tha thiết nhìn nam sinh anh tuấn ăn điểm tâm, cho dù cách cả một thấu kính cũng có thể cảm nhận được hào quang chói lọi nồng cháy phóng ra.

Nếu đem Nhậm Ninh Viễn đổi thành cô gái xinh đẹp, thì đây quả thực chính là trường hợp theo đuổi trắng trợn. Nếu Nhậm Ninh Viễn là đàn ông con trai, và là một người có địa vị, có ngoại hình làm kẻ khác phải mơ ước, thì đây là trường hợp nịnh hót trắng trợn.

Khúc Đồng Thu không nghĩ được nhiều như vậy, lời nói của kẻ khác cậu cũng chẳng để tâm. Tuy ý thức rằng đã quên mua một phần cho bản thân nên cảm thấy có phần ngu ngốc.

Nhưng ít nhất giây phút nhìn Nhậm Ninh Viễn ăn, cậu hạnh phúc.

Làm những việc đó hoàn toàn là bản năng. Ai không muốn đối tốt với người mình ngưỡng mộ? Miễn không phải suốt ngày cuồng nhiệt tặng lễ vật cho thần tượng, một chút hồi báo đều không có, thì vẫn có thể kiên trì đến những mười năm.

Nhậm Ninh Viễn tốt xấu gì cũng sẽ ôn hòa cười với cậu mà.

Nếu Nhậm Ninh Viễn không muốn ăn, lộ ra ý không muốn nhận, cậu cũng sẽ chẳng dám mua lần nữa. Nhưng Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ cự tuyệt, dù ăn gì cũng đều nói lời cảm tạ và khen rằng ăn ngon. Thế là cậu sung sướng lắm, mỗi ngày đều một chuyến đưa tới.

Chỉ đáng thương thay cho cậu càng phải bớt ăn, mỗi ngày dậy sớm. Ngoại trừ hao tiền ra, vòng bụng cũng giảm.

Thời tiết dần mát mẻ hơn, Khúc Đồng Thu cảm giác được cái lạnh sớm hơn so với năm trước, lớp mỡ trên người dường như không đủ để chống giá rét.

Lúc Lữ Dương ngủ ở giường trên từ ngoài cửa đi vào, Khúc Đồng Thu dẫm lên chiếc giường hai tầng, ý muốn lên giường của người nọ.

“Mày làm gì đó!” Lữ Dương tiến lên từng bước, một tay nắm kéo cậu xuống, “Làm cái quái gì vậy, giường tao đầy bụi hết rồi!”

Khúc Đồng Thu biết gã này yêu sạch sẽ, có tính khiết phích, vội giải thích: “Trời lạnh, tớ muốn lên lấy chăn bông thôi. Tớ tắm kỹ lắm, còn mang vớ sạch, sẽ không dơ giường cậu đâu.”

Mọi người trong ký túc xá đều để chăn bông và cất đồ trong tủ trên cao, cao hơn cả giường đôi, vậy nên không có thang không lấy được, đứng lên bàn cũng không thể lấy, chỉ có thể từ trên tầng cao nhất của giường lấy mới tiện.

“Lúc mày lấy chăn ra làm sao có thể không bụi!”

“Không có đâu, bên trong khóa rồi nên không có bẩn đâu.”

“Mày dám cam đoan một chút bụi cũng không có không?”

Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Trước đây mấy người khác lấy ra cũng sạch sẽ lắm, tớ sẽ rất cẩn thận…”

“Đó là do mắt thường không nhìn thấy mà thôi!”

Khúc Đồng Thu ngập ngừng trong chốc lát: “Nhưng buổi tối nhiệt độ hạ xuống, tớ muốn lấy chăn.”

“Tao mới giặt ra giường! Hiện giờ mày giẫm lên như vậy làm sao buổi tối tao ngủ được?”

“Chân tớ sạch mà…”

“Sạch đến đâu đi chăng nữa cũng là chân, cũng giẫm lên gối tao rồi! Mày chịu được sao? Có người từng giẫm lên gối mày chưa?”

Khúc Đồng Thu muốn nói cậu tuyệt đối không để ý. Nhưng Lữ Dương khi miêu tả cảnh tượng giả thiết kia giống như đã khó chịu vượt mức.

“Cậu, cậu đừng kích động.”

Thanh âm Lữ Dương cao vút lên đến quãng tám: “Tao làm quái gì lại kích động?!”

Khúc Đồng Thu sợ tới mức không lên tiếng.

Qua một lát, Lữ Dương gần như đã trấn tĩnh, khẩu khí khoan dung, mặt mũi hiền lành vỗ vỗ vai cậu: “Phát hỏa với mày thật ngại quá. Hai ngày nữa hẵng lấy chăn, đợi lúc tao đổi ra giường mới ấy. Đến lúc đó tao sẽ nhắc mày. Hãy yên tâm.”

Bị nói như thế, Khúc Đồng Thu cảm thấy tên đó cũng không phải không để tâm, còn cố gắng lễ độ. Trên thực tế Lữ Dương bình thường ở chung cũng được, chẳng qua là yêu sạch sẽ quá mức mà thôi.

Nhưng buổi tối không có chăn vẫn không ổn, cậu đông lạnh thì làm sao mà ngủ?

Khúc Đồng Thu đang nghĩ ngợi, chợt nghe giọng Trang Duy: “A, ngại quá Lữ Dương, tôi đạp phải dép lê của cậu.”

Diện tích ký túc xá không lớn, loại sự tình này đã thành lệ, lỡ chân đạp lên gối đầu cũng không có gì ngạc nhiên, cá tính bọn nam sinh thì tùy tiện, lơ đễnh, ai lại nhớ đi giải thích việc như vậy. Nhưng tính khiết phích của Lữ Dương mọi người đều biết, Trang Duy còn bồi thêm một câu: “Xin lỗi, để tôi cầm đi rửa vậy.”

Vừa thấy đôi dép kia, Lữ Dương liền đột nhiên biến sắc: “Có lầm không vậy? Đây là dép tao mang trước khi lên giường ngủ!”

“Nên tôi mới nói sẽ chà rửa lại một lần.”

“Chà rửa rồi còn dùng được sao? Lòng bàn chân mày giẫm lên rồi làm sao dùng được? Rửa được hết những thứ bẩn thỉu không nhìn được sao?”

Trang Duy cũng mất kiên nhẫn, mặt lạnh, cười nói: “Ừ phải, tôi mới từ WC về.”

“Mày dùng giày vào WC giẫm lên dép lê của tao?!” Lữ Dương gần như đã hoàn toàn phát điên, “Vậy làm sao tao mang được nữa!”

Trang Duy cười lạnh nói: “Tôi không chỉ có vào WC, còn nhúng chân vào cả trong nước tiểu nữa.”

Lữ Dương khùng lên: “A a a, mày đồ biến thái, tao sẽ không bỏ qua!”

“Vậy muốn như thế nào?”

“Mày nói muốn thế nào? Hả? Mày giẫm lên dép tao. Dùng bàn chân bẩn thỉu của mày giẫm lên dép tao!”

Trang Duy buông thứ gì đó trong tay, trấn định nói: “Có bệnh thì mau đi bệnh viện chữa đi. Ở trong này la lối làm gì. Muốn được đãi ngộ như hoàng tử cũng đừng ở ký túc xá, khách sạn năm sao không ngăn cậu vào đâu, sao không đến đó đi? Nơi này đâu chỉ có chân vào WC, còn có gián, muỗi, chuột mà. Nói không chừng chúng nó lên giường cậu rồi đó. Cái gì? Chưa từng thấy qua? Cười chết mất, mắt thường còn thấy được mà, một đống trứng trong gối đầu mình mà cũng không thấy.”

Phản ứng của Lữ Dương kịch liệt đến mức Khúc Đồng Thu không dám nhìn, nhất thời quả thực có xúc động ôm đầu ôm lỗ tai, chỉ cảm thấy trong ký túc xá cứ như chợt có tiếng sấm mưa sa gió giật.

Mà Trang Duy vẫn không hề động đậy, tiếp tục nói: “Thử khóc khóc lóc om sòm nữa xem, có tin tôi sẽ mang giày này giẫm lên giường cậu không.”

“Bị cái gì vậy hả? Tôi đã làm gì cậu? Giẫm lên dép cậu là cậu phải muốn chết muốn sống sao? Là con trai thì đừng làm chuyện mà tụi con gái đều khinh thường. Cuộc sống tập thể, mọi người sống cùng một chỗ phải nhường nhịn lẫn nhau, chứ không phải ai cũng phải nhường nhịn cậu như cung phụng tổ tông.”

“Cậu có tính khiết phích thì giỏi lắm à? Có tính khiết phích là có thể khóc lóc om sòm? Có tính khiết phích là có thể không cho người khác lấy chăn? Tôi còn tưởng có bệnh thần kinh chứ, bệnh thần kinh thì giết người không phạm pháp, cậu có muốn thử không?”

Còn cãi nhau nữa thì hai kẻ này chắc sẽ đánh nhau, Khúc Đồng Thu sợ tới mức bước lên trước khuyên: “Đừng đánh đừng đánh, ở cùng một ký túc xá cần gì làm vậy, hạ nhiệt, hạ nhiệt nào…”

Những khán giả trợn mắt há hốc khác cũng kịp phản ứng, đều tiến lên khuyên can. Ba chân bốn cẳng cuối cùng miễn một hồi ác chiến.

Lúc Trang Duy “Chết tiệt” một tiếng tránh ra thì liếc Khúc Đồng, mắng: “Đồ chết nhát.”

Tuy bị mắng, cũng hiểu rằng Lữ Dương tức đến mức hai mắt đỏ hoe có phần vô tội đáng thương, nhưng lần đầu Khúc Đồng Thu sinh ra kính nể đối với Trang Duy.

Loại tính cách cái gì cũng dám làm ấy so với cái gì cũng không dám của cậu, gan dạ hơn nhiều lắm.

Vả lại còn nhanh mồm nhanh miệng, có thể tìm được thời gian phản kích. Không giống cậu, cứ mãi mơ hồ cảm thấy được có gì không đúng, nhưng chết sống cũng không nghĩ ra phải cãi cọ như thế nào. Trang Duy cũng không cần quan tâm việc dép lê ấy nữa, cậu thì vẫn không có chăn bông.

Khúc Đồng Thu suy tư bên cạnh giường, nằm trong tấm chăn đơn đi vào giấc ngủ.

Đêm dài nhiệt độ dần hạ, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể run rẩy mà nhịn một đêm.

Ngày hôm sau bị hồi chuông rời giường bừng tỉnh, Khúc Đồng Thu chỉ biết bản thân mình đã ngủ quên, chứ đừng nghĩ tới việc có thể mua bữa sáng thay Nhậm Ninh Viễn. Thầm kêu không xong, nhưng đầu choáng váng, chẳng thể đứng dậy.

Kết quả hôm ấy nghỉ học, mặc kệ bạn bè giục giã thế nào cũng không động đậy. Mọi người thấy cậu mê ngủ, thế là cũng rời đi.

Ngủ thẳng đến buổi chiều mới cảm thấy được tốt hơn, cậu chậm rãi leo khỏi giường, chuếnh choáng đi rửa mặt, lấy ấm nấu nước sôi, mang theo ít thức ăn khô, sách vở để chuẩn bị ra ngoài đi học.

Lớp buổi chiều là lớp học chung, sinh viên mới của tất cả các chuyên ngành đều tụ tập ở phòng lớn cùng học. Khúc Đồng Thu lảo đảo đi vào, phòng đã gần kín chỗ, tuy nhiên vẫn có thể liếc nhìn giữa đám đông người phát hiện ra ba kẻ đầy nổi bật.

Trang Duy ngồi bên cạnh Sở Mạc vẻ mặt ân cần, bên cạnh Sở Mạc là Nhậm Ninh Viễn vẻ mặt thản nhiên đang lật tạp chí, chỗ kế bên vẫn còn trống.

Nhậm Ninh Viễn cũng thấy và cười với cậu. Bất giác Khúc Đồng Thu như bị nam châm hút lấy, bước từng bước tới gần.

Nhậm Ninh Viễn nâng mắt, mỉm cười: “Ngồi đây không?”

Khúc Đồng Thu quả thực vui mừng lẫn lộn, đồng ý, rồi nhanh chóng ngồi cạnh bên.

“Buổi sáng không gặp cậu.”

Khúc Đồng Thu càng mừng vui lẫn lộn hơn, trước khi trả lời liền cúi đầu khom lưng, nửa ngày mới cung kính nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên…”

Nhậm Ninh Viễn cười: “Nghe nói cậu bị cảm?”

Khúc Đồng Thu ừ một tiếng: “Đúng đúng đúng…”

Nhậm Ninh Viễn bị dáng vẻ khẩn trương của cậu chọc cười: “Không cần sợ, tôi không được ăn bữa sáng cũng chẳng đánh cậu đâu. Còn nữa, cảm mạo cũng không được xem thường, cậu uống thuốc này đi.”

Mừng vui lẫn lộn của Khúc Đồng Thu đã được lũy thừa lên mức cao nhất trong ngày, hai tay run rẩy nhận thuốc.

Loại không khí hoảng hốt này quá mức mạnh mẽ, ngay cả Trang Duy cách cậu đến hai người cũng chịu không nổi, lộ vẻ khinh thường.