Quân Tử Chi Giao

Chương 25



Trên bàn cơm mọi người ôn lại chuyện cũ, nghe Trang Duy và Sở Mạc kể vài chuyện lý thú ở nước Mỹ, Khúc Đồng Thu mới biết ngoại trừ anh, công việc mọi người làm dường như không liên quan đến ngành học năm đó.

Nhậm Ninh Viễn có quán ngưu lang sẽ không tất nói ra; Sở Mạc ngoài mặt thì là công ty kinh doanh vận chuyển hàng hóa, bên trong thì không tiện nói; còn Trang Duy làm chủ biên một tạp chí thời trang nổi tiếng, tháng trước mới vừa mở một cuộc triển lãm ảnh cá nhân.

Bạn học năm đó cùng một chỗ đọc sách, tới rồi này tuổi, phần lớn tuy không đạt được bằng ba người ấy, nhiều ít sự nghiệp cũng thành công.

Khúc Đồng Thu có lẽ là người có thành tựu bình thường nhất. Không thể học xong đại học, về nhà ở thôn quê vì mong muốn một cuộc sống ổn yên, qua loa tìm việc, lúc sau vì kiếm tiền mua sữa, suốt ngày ở công ty sứt đầu mẻ trán với đống tài liệu đến mệt nhoài. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc con gái hai tuổi, ban đêm ra mồ hôi, bất động phát sốt, anh và vợ ly hôn.

Quãng đời tuổi trẻ quý giá nhất của anh đã trôi vào quá khứ. Chờ đến lúc tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, đột nhiên phát hiện hóa ra nơi mình đứng so với người khác kém xa lắm.

Kỳ thật anh cũng không cảm thấy có khuyết điểm gì, cứ ổn định làm quản lý tầng ở một công ty nhỏ, có thể nuôi gia đình và con gái lên đại học, bình an khỏe mạnh đã là tốt rồi.

Chẳng qua người ngồi quanh bàn, chỉ có anh là lộ ra vẻ tiều tụy của tuổi trung niên, nghe chủ đề ba người kia tán gẫu, rất nhiều việc không chen miệng vào được, so ra cũng hơi ngượng ngùng.

Nếm qua cơm chiều, ánh trăng len qua trần nhà thủy tinh kết hợp với thưởng thức bánh trung thu, mỗi người tận hưởng chán chê, cũng đã đến lúc phải tan cuộc.

Nhậm Ninh Viễn đi tính tiền. Đoàn người vào thang máy, thời gian còn sớm, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Đây là thời điểm cuộc sống về đêm của thành phố T khai mạc.

“Khó có dịp tụ tập cùng một chỗ, đi uống một chén đi.”

Trang Duy đề nghị, Sở Mạc lập tức tán thành: “Ừ, chúng ta vào quán ăn đêm chơi đi.”

Khúc Đồng Thu lôi kéo con gái, vội nói: “Ngại quá, tôi không đi đâu.”

Nhậm Ninh Viễn liếc anh, nói: “Cậu không đi sao? Lâu rồi chưa uống rượu. Không cần lo cho Tiểu Kha, tôi sẽ kêu người đưa con bé về nhà.”

“À ừ…”

Mặc dù là bạn cùng tuổi, nhưng cuộc sống của một người làm cha nào giống với cuộc sống hoàng kim của nhóm mấy người độc thân cơ chứ.

“Chuyện là vầy, chiều mai Tiểu Kha phải về trường, sáng sớm tôi phải đi mua vài thứ, làm thức ăn và mấy miếng bánh ngọt cho con bé mang theo.”

Sở Mạc ha ha cười: “Thành T lớn như vậy cũng không phải nơi hoang dã, có thứ gì mua không được? Còn cố ý đưa đến làm gì. Sao cậu giống hệt phụ nữ vậy.”

Trang Duy có phần mất hứng, cau mày nói: “Đàn ông cưới vợ sinh con rồi đều như vậy, cậu ấy không đi cũng chẳng sao, chúng ta đi thôi.”

Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, cười liên tục nói “Về sau tôi mời mọi người uống rượu”, nhưng Trang Duy vẫn mất hứng, xị mặt ra.

“Không sao đâu, bọn họ còn ở thành T một thời gian ngắn, còn cơ hội mà.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười, “Tôi đưa cậu và Tiểu Kha về trước.”

Cho đến bây giờ, Nhậm Ninh Viễn luôn ôn hòa, lịch sự mà chu toàn như thế, giống như một người hoàn mỹ. Một mình ở chung, Khúc Đồng Thu có chút hoảng sợ không biết nên nói gì mới phải.

Nhưng có Khúc Kha thì không khí sinh động hơn nhiều. Cô nhóc con vừa lên xe thì không chịu ngoan ngoãn ngồi yên phía sau, khăng khăng ló đầu ra trước chen vào giữa hai người, ríu ra ríu rít nói chuyện. Khúc Đồng Thu nửa thật nửa giả trách con bé: “Nhiều chuyện quá đó, ảnh hưởng chú Nhậm của con lái xe bây giờ.” thì Nhậm Ninh Viễn sẽ mỉm cười nói: “Không sao, tôi thích nghe con bé nói.” Một xe ba người cũng rất hòa thuận vui vẻ.

“Đúng rồi,” Ở đoạn đừng dừng lại chờ đèn đỏ, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên mở miệng, “Có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.”

“A, anh cứ nói đi.”

“Gần đây ở bên thành đông có vài việc làm ăn cần xử lý, lái xe đi xa quá cũng không tiện lắm. Chỗ cậu đang ở thì gần hơn.”

Khúc Đồng Thu lập tức hiểu ý: “Ai, anh khách sáo mà làm gì, đó vốn dĩ là phòng anh. Ký túc xá công ty còn giữ lại, dọn qua cũng dễ, ngày mai tôi và Tiểu Kha dọn đi là được.”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Ý tôi không phải vậy, cậu không cần chuyển đi.”

“Hả?”

“Không phải ngày nào tôi cũng cần qua đó. Tiểu Kha chỉ ở vào cuối tuần, bình thường không phải trống một phòng à. Thỉnh thoảng đến là được. Không phải sao?”

Khúc Đồng Thu lại có cảm giác vui mừng lẫn lộn: “Phải, phải, anh không ngại là tốt rồi.”

Hai cha con về đến nhà, Khúc Kha lấy dưa hấu được chạm trổ thành hình con phượng hoàng xinh đẹp mang từ khách sạn về đặt lên bàn, nhìn trái nhìn phải, trông mới mẻ và lạ lùng quá, nhìn một hồi rồi nói: “Ba mau nhìn xem, đẹp quá.”

Khúc Đồng Thu cười dõi theo con bé chơi, có chút đau lòng. Lúc này cảm giác rằng bản thân anh không phải người cha tốt, những thứ cho con gái có hạn quá. Một trái dưa hấu để cho bé vui vẻ ăn như thế, một căn phòng ngủ để con bé có thể an tâm, tất cả đều là nhờ Nhậm Ninh Viễn.

“Ba, không phải ba rất muốn đi với các chú ấy ra ngoài uống rượu sao? Thật ra ba không cần lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân. Lần tới có người hẹn như vậy, ba phải đi đó.”

“Hừm, ba không thích uống rượu, ba thích ở nhà xem ti vi.”

“Thật hả ba?”

“Ừ, thật.”

Lập gia đình quá sớm, tất nhiên phải từ bỏ và hy sinh rất nhiều thứ. Nhưng nghĩ đến mình còn trẻ, về sau có thể thuận lợi nhìn thấy con gái kết hôn, sinh con, thậm chí có thể có phúc nhìn thấy cả cháu kết hôn sinh con. Như vậy thôi cũng đã là quá may mắn và thỏa mãn.

Khúc Kha ngồi trên ghế sa lon, xoay người lại: “Ba, nếu ba sinh con ra trễ hơn một chút thì tốt hơn phải không? Ba có thể đi chơi cùng nhóm của chú Nhậm.”

Khúc Đồng Thu cười nói: “Sinh con sớm mới là chuyện tốt.”

“Tại sao ạ?”

“Như vậy lúc con thành gia lập nghiệp, lúc cuộc sống phải chịu áp lực nhất, vất vả nhất, ba vẫn còn khỏe mạnh, thân thể cũng tốt, và chưa về hưu. Như vậy sẽ không làm con bị liên lụy.”

Khúc Kha nói “Sao cơ chứ, ba sao lại liên lụy con được” xong thì trề môi, đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Khúc Đồng Thu vỗ vỗ đầu con gái. Nhớ tới lần đầu tiên ẵm lấy đứa bé oa oa khóc lớn từ tay y tá, trong lòng bàn tay anh là một nhóc con nhỏ xíu chỉ cần một động tác bất cẩn thôi là rất dễ bị thương. Không biết làm như thế nào mới là đúng, làm như thế nào mới là an toàn, ở giữa biết bao sợ hãi nuôi nó lớn lên.

Hiện tại tuy thời trai trẻ của bản thân đã già đi, nhưng đổi lại là một sinh mệnh khỏe mạnh, hoạt bát. Đây là tài sản thời gian để dành lại cho anh, tài sản quý giá nhất.

Khúc Kha đi rồi, những ngày kế tiếp là thời gian làm việc bận rộn. Mỗi ngày đều ăn cơm tại quán nhỏ nơi công ty, về đến nhà thì quét dọn xung quanh chuẩn bị cho việc Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng có thể đại giá quang lâm.

Nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn chưa xuất hiện, mỗi đêm lúc ngủ anh đều sinh ra chút cảm giác trống rỗng.

Tối hôm đó ngồi đối diện ti vi xem tin tức xã hội, đang lúc buồn ngủ, đột nhiên chuông reo inh ỏi. Khúc Đồng Thu lập tức nhảy dựng lên, không dám chậm trễ, ngay cả dép lê cũng không kịp mang liền ra mở cửa.

“Lão…”

Thanh âm phát ra một nửa liền vội nuốt trở lại. Người đứng ngoài cửa cao gầy, trên mặt lúc nào cũng là biểu hiện có sự không vừa lòng rất nhỏ, mang đôi giày khiến có vẻ càng thêm cao, nhíu mày nhìn anh từ trên cao xuống theo thói quen.

“Hắc, Trang Duy, sao cậu lại tìm được nơi này?”

[1] Sách coi bói về ngày tháng