Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 64-2: Chờ em, cả đời hứa hẹn (2)



Ri đang tham gia một cuộc thi nhỏ của các editor, nếu mọi người thấy bộ truyện này hay thì hãy share topic này giúp Ri nha. Hiện tại đã có 79 share, nếu trong ngày hôm nay được 90 share thì Ri sẽ edit ngay 1 chương mới để cảm ơn mọi người.

Khóe miệng hung hăng giật giật, ở trong lòng Vân Sở nói với mình, sau này đắc tội với ai cũng không có thể đắc tội Thượng Quan Triệt, anh ta thật sự quá phúc hắc quá âm hiểm có phải hay không?

Bản thân Vân Cảnh uống nhiều hơn, trên người không có chút sức lực, mặc dù dùng lực muốn ôm chặt Vân Sở, nhưng vẫn không chống được sự hành hạ của hai người phụ nữ phía sau. Vì bị hành hạ, anh ta rốt cuộc cắn răng, buông lỏng Vân Sở ra, trong lòng lại mắng Thượng Quan Triệt trăm ngàn lần.

Liên Thanh Ngôn càng thương cảm, anh ta rõ ràng không có say, rõ ràng có thể nói, cũng không có thể tỉnh táo lại, nếu không, Vân Sở sẽ biết bọn họ là giả vờ, chỉ sợ sau này sẽ không để ý bọn họ nữa. Cho nên, anh ta chỉ có thể thần tốc buông Vân Sở ra, tùy ý hai người phụ nữ bên người kéo anh ta qua một bên.

Anh ta cố chịu bàn tay không an phận của hai người phụ nữ kia, tay hung hăng nắm thành quả đấm, ở trong lòng thề, tương lai Thượng Quan Triệt nếu rơi vào trong tay của anh ta, anh ta nhất định phải lấy toàn bộ hôm nay trả lại gấp đôi.

Vân Sở rốt cuộc thoát khỏi Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn, không kịp thở dốc, đã bị Thượng Quan Triệt kéo vào trong ngực. Tiếp theo, một cú xoay tròn, một tay Thượng Quan Triệt ôm ngang cô, đen mặt đi ra ngoài.

Vân Sở biết Thượng Quan Triệt đang nổi nóng, hiện đang nói gì cũng sai, liền ngoan ngoãn im lặng. Chỉ là, quay đầu, Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn cách đó không xa vẫn đang bị hai người phụ nữ kia quấn lấy, trong lòng có chút áy náy.

Vân Cảnh, Liên Thanh Ngôn, hai người tự cầu nhiều phúc đi. Hiện tại thân cô còn khó bảo toàn, thật sự không có biện pháp đi cứu hai người, không nên trách cô...

Thượng Quan Triệt như một trận gió, xuống lầu, vứt Vân Sở ở trên xe, rồi chen lên chỗ tay lái, sau đó lái xe, chạy vội đi.

Vân Sở tự biết đuối lý, cúi đầu, chợt ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Triệt, thấy anh vẫn đen mặt, liền không dám nói nữa. Thắt ngón tay, trong lòng nhớ lại sau khi trở về lấy lòng anh như thế nào.

Xuống xe, Thượng Quan Triệt vẫn không nói lời nào, dùng lực kéo Vân Sở xuống xe, sải bước lên lầu, mở cửa, quăng phất cửa, sau cùng, vứt Vân Sở lên trên giường, trực tiếp nhào lên.

Vân Sở lúc này không bình tĩnh, nhớ lại, sau khi trở về ít nhất Thượng Quan Triệt sẽ nghe cô giải thích, nói vậy, cô vừa mới nghĩ lời kịch thật tốt liền có đất dụng võ rồi.

Nhưng, nhưng vì sao tên hỗn đản này...

Vân Sở cắn môi, bất an nhìn người nhào vào trên thân mình, dùng cặp mắt Thượng Quan Triệt mang theo lửa giân đang nhìn cô, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Anh sẽ không tức giận chứ? Cô, cô có vẻ như cũng không làm gì? Anh tức giận như vậy làm gì?

Vân Sở bĩu môi, có chút ủy khuất nói, "Anh muốn làm gì? Chúng ta nói chuyện sẽ tốt hơn, anh như vậy, sẽ dọa tôi đó."

Thượng Quan Triệt không lên tiếng, vẫn dùng ánh mắt đáng woj kia nhìn cô, ánh mắt u sâu vô cùng, tựa hồ có thể hút cả cô vào.

Tim Vân Sở đập nhanh hơn, đôi má cũng có chút phiếm hồng, nhưng, vì thuyết phục Thượng Quan Triệt, cô tiếp tục nói, "Anh Triệt, anh đừng nóng giận, tôi sai rồi, uhm? Tôi thật sự sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa..."

Cuối cùng Thượng Quan Triệt cũng lên tiếng, chỉ là, giọng điệu kia lại thập phần dọa người, "Lại còn có lần sau?"

"Không có không có, tuyệt đối không có lần sau nữa. Anh, anh đứng dậy trước có được hay không? Tôi có thể giải thích..." Vân Sở cười lấy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thập phần mê người, nụ cười này, lại càng bách mị sinh.

Yết hầu Thượng Quan Triệt thắt chặt, nhịn xuống rung động trong lòng, nheo mắt lại, tiếp tục trừng mắt cô.

Vân Sở tiếp tục cười, "Được thôi, anh cũng thấy đấy, bọn họ đều đã uống say, mới có thể tựa vào bên cạnh tôi. Vậy tôi cũng cho anh tựa vào, được không?"

Nghe nói như thế, lửa giận của Thượng Quan Triệt rất không dễ dàng tắt lại dấy lên, anh nheo mắt lại, hỏi, "Uống say rồi hả? Uống say thì cô liền cho bọn họ ôm? Cô là nữ sinh, sao có thể tùy tiện như vậy?"

Tùy tiện?

Hai chữ này như đâm vào tâm Vân Sở, sắc mặt của cô cũng lập tức trở nên trắng xanh. Cô cắn môi, không thể tin được nhìn Thượng Quan Triệt, "Anh, anh nói tôi tùy tiện?"

Thượng Quan Triệt biết chính mình nóng vội nói bậy, trong lòng cũng có chút ảo não. Có thể tưởng tượng tình huống vừa rồi ở trong quán bar, anh bị nghẹn họng, xoay đầu, không nhìn Vân Sở, trên mặt băng lãnh, lại lặng im Vân Sở mà nói.

Vân Sở giận quá thành cười, gật gật đầu, "Đúng, anh nói không sai, tôi là tùy tiện. Vậy thì sao? Bọn họ là anh trai tôi, tôi cho bọn họ ôm thì sao? Anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì can thiệp chuyện của tôi?"

Nói xong, quả nhiên thấy sắc mặt Thượng Quan Triệt trở nên khó coi, Vân Sở chẳng những không có dừng lại, ngược lại tiếp tục nói, "Vậy, nếu tôi không tùy tiện, sao lại cứ ái muội không rõ với anh, thậm chí lại giống như hiện tại, nằm trên giường với anh?"

Nàng không phải không rõ Thượng Quan Triệt vì sao tức giận như vậy, nhưng cô không phải đã giải thích, đã nhận sai rồi sao? Anh vì sao không tha thứ cho cô? Cô thừa nhận là cô nhất thời mềm lòng, chưa kịp đẩy hai người kia ra, nhưng sao Thượng Quan Triệt có thể nói cô như vậy?

Nhưng, có lẽ anh nói cũng không sai, bởi vì cô tùy tiện. Không thì sao lại có thể cứ ái muội cùng anh. Là cô xứng đáng, cho rằng có thể anh cũng thích cô, cam nguyện ở lại bên cạnh anh, hưởng thụ sự bảo hộ và yêu thương của anh. Lại không nghĩ rằng với anh, đó lại là một loại - - tùy tiện...

Nghe được lời nói tức giận của vân Sở, rốt cuộc Thượng Quan Triệt mềm lòng. Anh là nhất thời nhanh miệng, kỳ thật anh cũng không có ý đó. Chỉ là cô nói gì? Anh không là gì của cô?

Tâm Thượng Quan Triệt hung hăng dấy lên cảm giác khó chịu, khiến anh không thở nổi. Anh dừng trên người cô, nhìn vẻ mặt cô quật cường và cố chấp, trong lòng n ẩn có chút đau nhói

Đúng vậy, cô vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, sao anh có thể bởi vì ghen, đã nghĩ muốn mang cô giấu đi?

Thượng Quan Triệt thở dài, đang định xin lỗi, lại nghe Vân Sở lạnh lùng nhìn anh nói, "Sao, có phải cảm thấy tôi còn chưa đủ tùy tiện hay không? Thượng Quan Triệt, tôi nói lại lần nữa, buông! Nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Tay Thượng Quan Triệt nhè nhẹ vỗ về mặt cô, nhìn bộ dáng tức giận của cô thật đáng yêu, trong lòng có chút áy náy, nhưng nhớ tới chuyện trong quán bar, cùng với những lời tức giận kia của cô, Thượng Quan Triệt vẫn cảm thấy rất tức giận.

"Anh có nghe hay không, Thượng Quan Triệt, anh mau thả tôi ra... Ưm..." Vân Sở nói xong, thân thể mà bắt đầu vùng vẫy. Chỉ là thân thể vừa mới động, đã bị Thượng Quan Triệt ngăn chặn miệng.

Cô mở to hai mắt nhìn, nhìn khuôn mặt tuấn túThượng Quan Triệt phóng đại trước mặt mình, lại nhớ tới anh vừa mới nói cô tùy tiện, tức giận đến bắt đầu hoa chân múa tay.

"Buông, ưm ưm... Ưm ưm ưm..." Vân Sở lớn tiếng kêu, thanh âm lại bị Thượng Quan Triệt hôn môi chìm ngập. Cô dùng lực vùng vẫy, tay nhỏ lại tránh không được Thượng Quan Triệt trói buộc.

Toàn bộ kháng nghị đều mất đi hiệu quả, cô chỉ có thể trừng mắt Thượng Quan Triệt. Chỉ là, cặp mắt phẫn nộ ngập nước, lại được Thượng Quan Triệt bá đạo hôn môi, từ từ, từng giọt từng giọt tiêu tan. Sau đó, ánh mắt kia, từ từ bị nhu tình chiếm cứ, cho đến cuối cùng, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn triền miên .