Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 62: Chẳng lẽ, anh yêu tôi



Trong phòng bệnh Thượng Quan Triệt, Vân Sở và Thượng Quan Triệt vẫn duy trì tư thế ái muội nam trên nữ dưới.

Vân Sở ngơ ngác nhìn Thượng Quan Triệt, khuôn mặt xinh đẹp của anh, nụ cười yếu ớt mê người, cùng với đôi mắt màu nâu kia đều đang khiêu chiến sức chống cự của cô.

Nói thật ra, vốn dĩ cô không có nhiều yêu thích đối với mĩ nam, nhiều nhất cũng chỉ là thấy đẹp mắt thì nhìn đến lần thứ hai, sướng mắt là tốt rồi. Nhưng cái tên Thượng Quan yêu nghiệt này luôn khả năng khiến cô không thể khống chế cảm xúc của mình, cho dù chỉ đơn giản nhìn thẳng vào mắt đã có thể khiến cô si mê.

Bắt đầu từ khi nào mà cô lại mê luyến Thượng Quan Triệt, thậm chí đã đến mức khó có thể khống chế như thế này? Đây không phải dấu hiệu tốt. Không phải mọi người thường nói là, phải để đối phương yêu mình nhiều hơn mình yêu thì mình hạnh phúc sao. Hiện tại, hình như cô đã bị lún quá sâu, liệu còn có thể đi ra hay không?

Thượng Quan Triệt cũng nhìn Vân Sở thật sâu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, mỗi khi nhìn đều không nhịn được muốn đánh bại cô. Không đúng, hiện tại dường như anh đã đánh bại rồi, hơn nữa chỉ còn thiếu bước ăn sạch sành sanh.....

Nghĩ đến đây, dường như anh lại có chút ảo não. Vì sao nhóc con này vẫn chưa trưởng thành chứ? Vì sao lại còn phải chờ thêm nửa năm nữa mới trưởng thành chứ? Nếu cô có thể lớn nhanh một chút thì thật tốt.... ...

Hai người đối mặt, suy nghĩ khác nhau, ai cũng không biết đối phương đang nghĩ cái gì.

Nhìn một chút, mặt Thượng Quan Triệt từ từ tiến lại gần Vân Sở, cho dù không thể ăn thì cũng có thể uống một chút canh chứ? Anh nhận ra, càng ngày anh càng mê luyến cái miệng nhỏ của cô rồi.

Khóe miệng cong lên thành nụ cười yêu dị, nhìn anh giống như một bông hoa hồng đỏ đang nở rộ, xinh đẹp mà đầy nguy hiểm.

Khoảnh khắc bốn cánh môi này chạm vào nhau, thân thể hai người đều run lên một chút, dường như lúc này mới tỉnh lại từ trong thế giới của mình, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Vân Sở nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón một nụ hơn mãnh liệt hơn, nhưng mà.... ......

Có lẽ do bọn họ quá ngọt ngào khiến ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, muốn phản đối, ngay khi bọn họ chuẩn bị vùi đầu vào một nụ hôn ngọt ngào thì đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra.

Ngay lập tức, một giọng nói vô cùng sát phong cảnh truyền vào.

"Sở Sở, cô không sao chứ? Mau lên không muộn.... ..."

Nghe thấy vậy, trong nháy mắt mặt Thượng Quan Triệt đen đi, còn Vân Sở thì nhanh tay đẩy Thượng Quan Triệt ra, cũng không thèm để ý vết thương trên người anh, đẩy anh ra, vội vàng ngồi dậy, hô hấp dồn dập nhìn về phía cửa, mặt đỏ lên.

Mộc Ngân vẫn còn đứng ở cửa, vừa tiến vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt cũng đỏ lên, lan xuống cả cổ, trợn mắt há hốc miệng nhìn hai người trên giường, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi của Thượng Quan Triệt cùng với hai mắt có thể phun lửa của anh thì cô nuốt nước miếng một cái rồi cười gượng, xua tay: "Cái kia, ngại quá, tôi vào nhầm phòng, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.... ....."

Nói xong, cô xoay người, vốn dĩ định bỏ trốn trước khi Thượng Quan Triệt và Vân Sở nổi giận thì lại không ngờ......

"Bùm" một tiếng, Mộc Ngân đi vào một cái ôm rắn chắc.

"A....." Mộc Ngân phát ra một tiếng, vốn dĩ đang sợ hãi và xấu hổ thì lúc này lại hóa thành tức giận, ngẩng đầu lên chuẩn bị mắng chửi người, không ngờ ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ, những lời nói mắng chửi người cứ như vậy mà bị mắc kẹt ở trong cổ họng, không lên nổi cũng không thể đi xuống, bị nghẹn lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

Còn người đàn ông bị cô đụng vào lúc này lại đang tươi cười rực rỡ, giọng nói có chút ngả ngớn, hỏi: "Vị tiểu thư này, vừa rồi cô mới cự tuyệt lời mời ăn cơm của tôi, bây giờ lại ngã vào lòng tôi như vậy, tôi có thể lý giải hành vi của cô là....lạt mềm buộc chặt không?"

"Khụ khụ, khụ khụ khụ. . ." Mộc Ngân nghe nói như thế, nước miếng bị sắc, cúi đầu, ho khan.

"Thế nào vậy? Chẳng lẽ là rất kích động khi nhìn thấy tôi sao? Đừng nóng vội......." Không biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm sao của Mộc Ngân, đột nhiên Niên Cẩm Hạo có suy nghĩ muốn bắt nạt cô, anh luôn là người dịu dàng nhưng đôi khi vẫn nói ra những lời mang theo ý đùa giỡn.

Tay anh vỗ vỗ vào lưng cô, giúp cô nhuận khí, trên miệng vẫn là nụ cười tươi chói mắt khiến không ít y tá đi ngang qua đều vội vàng quăng ánh mắt ái mộ đến.

Nhìn thấy cảnh tượng ở cửa, khóe miệng Vân Sở giật giật, trên mặt vẫn là nụ cười không tim không phổi.

"Tiểu Ngân, cô chạy nhanh như vậy chẳng lẽ không muốn giới thiệu bạn trai mới của cô cho tôi sao? Ừm...... Cô muốn có bạn trai thì phải qua vòng kiểm duyệt của tôi nữa đó nha." Vân Sở buồn cười nhìn Mộc Ngân mặt đỏ tai hồng, nhìn dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng thì cười càng lớn tiếng hơn.

Nói thật ra, có thể nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Mộc Ngân quả thật không hề dễ dàng chút nào. Cho nên, cô không nhân cơ hội này thổi thêm chút gió, thêm chút lửa thì thật có lỗi với chính mình rồi.

Quả nhiên, khi nghe thấy lời nói của Vân Sở, sắc mặt Mộc Ngân càng thêm khó coi, một tay đẩy Niên Cẩm Hạo ra, xoay người trừng mắt nhìn Vân Sở: "Sở Sở, nhóc con chết tiệt, cô nói bậy bạ gì đó. Anh ta không phải là bạn trai tôi."

"A, không phải sao.... Như vậy thì đáng tiếc thật, tôi thấy dáng vẻ anh ta cũng không tệ. Nếu cô không cần thì tôi sẽ ra tay nha." Nhìn dáng vẻ kích động của Mộc Ngân, nụ cười của Vân Sở càng thêm tà ác.

Tiếng nói của Vân Sở vừa dứt, Niên Cẩm Hạo ngước mắt nhìn phía Vân Sở ngồi trước giường, một cô gái mặc một chiếc váy xinh đẹp đang cười tươi như hoa. Không thể không thừa nhận là cô gái này thật sự rất xinh đẹp, da thịt mềm mại trắng giống như sứ, óng ánh giống như một loại ngọc thạch thượng đẳng, một đôi mắt ngập nước vô cùng có thần, trên gương mặt còn có một nụ cười đầy giảo hoạt.

Tuy rằng nhìn qua vẫn còn là vị thành niên nhưng có thể tưởng tượng được, trong tương lai cô gái này có thể khiến vô số chàng trai điên cuồng vì mình.

Nhưng mà, Niên Cẩm Hạo còn chưa kịp phát biểu ý kiến của bản thân thì Thượng Quan Triệt vốn dĩ vừa bị Vân Sở đẩy ra sau, đụng phải vết thương giờ lại dùng một tay kéo Vân Sở vào trong ngực, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói mang theo sự cảnh cáo: "Cô muốn ra tay với người khác thì còn phải nhận được sự đồng ý của bản soái ca thì mới được."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, cảm giác người đàn ông phía sau này đang tức giận, cũng không biết sao anh lại tức giận, khinh thường trả lời: "Đại thúc, lời này của anh là không đúng rồi, thứ nhất anh không phải cha mẹ tôi, thứ hai cũng không phải là anh trai tôi, ngay cả là họ hàng cũng không phải, tôi muốn ra tay với ai thì cần gì sự đồng ý của anh chứ?"

Mặt Thượng Quan Triệt lại đen thêm vài phần, cánh tay ôm Vân Sở từ từ siết chặt, cúi đầu, dựa gần vào tai cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con, xem ra trí nhớ của cô không tốt nha, tôi là người đàn ông của cô, cô nói xem tôi có tư cách can thiệp vào chuyện của cô hay không?"

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghe thấy những lời này của Thượng Quan Triệt, chẳng những không hề tức giận mà trong lòng còn có vài phần vui sướng. Nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn như cũ: "Này, vậy ý của anh là chỉ cần anh đồng ý thì tôi có thể ra tay với anh ta, đúng không?"

Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm hơn: "Không sai, cô nói rất đúng."

Khóe miệng Vân Sở cong lên, xoay người, nhìn Thượng Quan Triệt bằng vẻ mặt chờ mong: "Vậy thì, tôi muốn đối với.......cái kia..... trước mặt Tiểu Ngân.... ..." Ra tay ... đàn ông. Còn chưa kịp nói hết một câu thì đã bị Thượng Quan Triệt ngắt lời.

"Không có cửa đâu, muốn tôi đồng ý, cô nằm mơ." Giọng nói Thượng Quan Triệt mang theo nồng đậm uy hiếp và cảnh cáo, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn của Vân Sở xụ xuống.

Bĩu môi, Vân Sở bất mãn kêu lên: "Nếu không đồng ý thì sao anh không nói sớm, làm hại tôi mừng hụt."

"A...? Mừng hụt, ý của cô là, cô nhìn thấy anh ta, rất vui vẻ sao?" Giọng nói của Thượng Quan Triệt lại thay đổi, nghe qua vô cùng khủng bố. Vươn một ngón tay ra chỉ thẳng vào Niên Cẩm Hạo.

Còn Vân Sở thì vẫn tươi cười nhìn anh, chớp chớp hai mắt sáng rực rỡ, gật đầu: "Đúng thế."

Mặt Thượng Quan Triệt gần như đen hơn cả đáy nồi, đôi mắt màu nâu phun lửa giận, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi hỏi: "So với tôi thì càng vui vẻ hơn?"

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn cười, chớp chớp mắt, giả vờ vô tội hỏi: "Đại thúc, sao anh lại kích động như vậy? Chẳng lẽ. . . Anh đang ghen?"

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, dường như Thượng Quan Triệt cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, anh lập tức tiến lại gần tiếp tục hỏi: "Đừng nói sang chuyện khác, trả lời tôi."

"Phốc, khà khà, khà khà. . ." Cuối cùng Vân Sở không nhịn được mà bật cười, vốn dĩ gò má đã vô cùng đáng yêu giờ phút này lại càng hồng hồng, nhìn qua vô cùng mê người.

Cô cười xong, không nhìn vào vẻ mặt khó coi của Thượng Quan Triệt, đến gần bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Đại thúc, anh khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ, anh yêu tôi rồi hả ?"

Trong mắt Thượng Quan Triệt xẹt qua một ý cười, ôm chặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, giọng nói có chút tà ác hỏi: "Cô nói thử xem?"

Vân Sở nhẹ nhàng run lên một cái, giật mình nhớ ra hai bóng đèn siêu lớn đang còn đứng ở cửa, vội vàng đẩy Thượng Quan Triệt ra, đỏ mặt trợn mắt nhìn anh, hẵng giọng: "Khốn kiếp, vẫn còn có người ở đây."

Thượng Quan Triệt cười cười, biết nhóc con Vân Sở này da mặt mỏng, cũng không làm khó cô nữa, nhưng mà, nhìn về phía Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo đang đứng ngoài cửa, khóe miệng giật giật, rồi sau đó ái muội hỏi: "Hạo, cậu quyến rũ người hầu nhỏ của nhóc con nhà tôi từ khi nào vậy hả?"

Niên Cẩm Hạo xấu hổ nhìn Thượng Quan Triệt, để giỏ trái cây ở trong tay lên trên mặt, miễn cưỡng trả lời: "Thị lực của cậu giảm xuống hay là thính lực bị thoái hóa rồi hả?"

Thượng Quan Triệt vẫn tiếp tục cười tươi như cũ: "Tôi đây rất bình thường, người không bình thường chính là cậu. Nói thật là đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Niên Tổng giám đốc đùa giỡn một cô gái nhỏ đó."

Nói xong, Thượng Quan Triệt lại bổ sung thêm một câu: "Trước kia hình như đều là người khác đùa giỡn cậu thì phải?"

Niên Cẩm Hạo cố nhịn xuống cảm giác muốn bóp chết Thượng Quan Triệt, nhìn thoáng qua Vân Sở đang pha trà bên cạnh, nở nụ cười: "Vậy sao? Cậu nói vậy làm tôi chợt nhớ ra, hình như trước kia Thượng Quan Trưởng quan kính nhi viễn chi đối với phụ nữ mà......"

(Kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi; kính trọng từ xa)

Động tác rót nước của Vân Sở dừng lại một chút, sau đó vờ như không nghe được cái gì, cười hì hì rót cho Niên Cẩm Hạo một chén nước: "Mời uống trà."

Niên Cẩm Hạo gật đầu, tiếp nhận ly trà của Vân Sở, mỉm cười nói một câu: "Cảm ơn."

Mộc Ngân đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không hề nghe thấy câu "người hầu nhỏ" kia của Thượng Quan Triệt. Chỉ là giật mình hiểu ra một chuyện, đó chính là, Niên Cẩm Hạo lại thật trùng hợp, thật trùng hợp là bạn của Thượng Quan Triệt....

Vốn dĩ Niên Cẩm Hạo muốn mời cô ăn cơm, cô cảm thấy hai người không quen, mà đột nhiên đi ăn cơm với người ta, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên mới kiếm cớ nói mình còn có việc, sau đó thì từ chối.

Bởi vì đang ở trong bệnh viện nên cô không có chỗ nào để trốn, nghĩ đến việc Niên Cẩm Hạo xách theo giỏ hoa quả, dám chắc là đến thăm ai đó. Vì để tránh cho xấu hổ, cô vội vội vàng vàng đi đến phòng bệnh Vân Sở đã từng nói, định vào đó trốn, nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, người đàn ông này lại là, lại là bạn của Thượng Quan Triệt....

Sao cô có thể đen đủi như vậy a.... Trong lòng Mộc Ngân thầm kêu lên, sau đó nhìn Vân Sở bằng ánh mắt khẩn cầu, dùng mắt hỏi cô xem còn có ý định lên lớp hay không.

Hình như Vân Sở có chút do dự, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Mộc Ngân, cuối cùng vẫn không đành lòng, gật đầu, sau đó nói với Niên Cẩm Hạo và Thượng Quan Triệt đang ngồi tán gẫu với nhau: "Đại thúc, tôi còn phải lên lớp, trước tiên đi học đã, đến trưa muốn ăn cái gì vậy? Tôi sẽ mang đến cho."

Dù sao Thượng Quan Triệt cũng vì cô nên mới bị thương, chung quy lại cô vẫn nên chăm sóc thật tốt Thượng Quan Triệt, cho nên, lúc này Vân Sở rất tự giác.

Thượng Quan Triệt gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Sở: "Được, tôi chờ cô."

Chỉ ba từ ngắn ngũi nhưng lại khiến trái tim nhỏ bé của Vân Sở phải run lên.

Tôi chờ cô.... ...

Ba từ kia, có thể có rất nhiều ý nghĩa, anh nói ba từ kia, thật sự chỉ muốn nói cho cô biết anh chờ cô mang cơm trưa đến thôi sao?

Vân Sở không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt cười cười, gật đầu, sau đó mang theo Mộc Ngân rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, thiếu đi tiếng ồn ào của con gái, nhất thời trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Niên Cẩm Hạo bưng ly trà Vân Sở vừa mới rót cho anh lên, nhẹ nhàng uống hai ngụm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Thượng Quan Triệt: "Triệt, cậu thật sự đang nghiêm túc sao?"

Thượng Quan Triệt nhíu mày, cười nói: "Cậu thấy tôi giống đang đùa lắm sao?"

"Thủ trưởng Triệu bên kia, cậu chắc chắn sẽ phải đắc tội rồi?"

Niên Cẩm Hạo đã từng là chiến hữu của Thượng Quan Triệt, hai người từng cùng nhau đi lính, cùng nhau chịu khổ, cùng nhau chịu hành hạ tra tấn, cho nên tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Chỉ là sau này Niên Cẩm Hạo lựa chọn rời khỏi quân đội sau đó trở về thừa kế gia nghiệp, còn Thượng Quan Triệt lại lựa chọn ở lại quân đội, chỉ nháy mắt một cái mà đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Thượng Quan Triệt cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi sẽ sợ ông ta sao?"

"Tôi biết cậu không sợ, nhưng mà, nếu hiện tại đối nghịch với ông ta, cậu cũng không có một chút lợi thế nào, hơn nữa, ngay cả cô bạn gái nhỏ của cậu cũng sẽ có khả năng bị cuốn vào chuyện này....." Vẻ dịu dàng biến mất trên mặt Niên Cẩm Hạo, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Một tia ánh sáng lạnh xẹt qua trong mắt Thượng Quan Triệt, nở một nụ cười trào phúng: "Cho dù hiện tại rời khỏi cô ấy thì cũng không kịp nữa rồi. Triệu Nhược Nghiên đã đưa cô ấy vào danh sách tình địch rồi, nếu như tôi không ở bên cô ấy thì cô ấy sẽ càng gặp nguy hiểm hơn."

Niên Cẩm Hạo yên lặng mà thở dài, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thượng Quan Triệt, biết chuyện anh đã quyết định thì không thể thay đổi, cho dù có khuyên bảo như thế nào đi chăng nữa: "Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc cậu phản kích rồi, nếu không những người đó còn tưởng rằng Thượng Quan Triệt cậu dễ bị bắt nạt."

"Đúng vậy, bị bắt nạt nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng chịu đựng đủ rồi.'' Thượng Quan Triệt cười cười, quay đầu nhìn về phía Niên Cẩm Hạo: "Chuyện bên kia cậu xử lý như thế nào?"

Sắc mặt Niên Cẩm Hạo khẽ biến, nhíu mày: "Trước mắt vẫn còn vài hạng mục vẫn đang hợp tác với thủ trưởng Triệu, tuy nhiên ông ta cũng rất khôn khéo, những tài sản kia không phải đứng tên con gái ông ta cũng không phải đứng tên ông ta, trước mắt không thể ra tay."

"Vậy thì nghĩ cách, đánh sụp hẳn đi....." Thượng Quan Triệt nói xong, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.

. . .

Lúc đến trường học đã đến giờ vào lớp. Hơn nữa giờ học này còn là giờ được đồn đại rằng không học thì sẽ không được chết tử tế, nhưng Vân Sở chưa từng đến lớp vào giờ văn học này. Nghe nói giờ văn học hôm qua không có người lên lớp nên được chuyển sang hôm nay. Cũng không biết nguyên nhân là cái gì.

Khi Vân Sở và Mộc Ngân vội vội vàng vàng chạy vào phòng học thì thầy giáo văn học đã đứng trên bục giảng, chỉ thấy viên phấn anh cầm trên tay đang viết rất nhanh cái gì đó trên bảng đen.

Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau, sau đó khom lưng, định nhân lúc thầy không để ý sẽ lén lút lẻn vào từ cửa sau. Chỉ là, cô khom người, vừa mới bước vào phòng học, còn chưa kịp ngồi xuống chỗ trống, đột nhiên, một viên phấn bay thẳng từ phía bục giảng đến, tiến thẳng vào đầu Vân Sở.

Tính cảnh giác của Vân Sở và Mộc Ngân đều rất cao, nhất là lúc này khi các cô đang chuyện xấu thì tính cảnh giác lại càng phải được tăng cường, cảm giác được có cái gì đó đang bay vút về phía đầu bản thân, Vân Sở vội vàng nâng tay lên, "bốp" một tiếng, đón được viên phấn này, nắm lại trong lòng bàn tay.

Chỉ là, cô không ngờ là viên phấn này lại lợi hại như vậy, trên viên phấn mang theo mười phần sức lực, khoảnh khắc đi vào lòng bàn tay Vân Sở, lập tức trong lòng bàn tay cô xuất hiện một điểm màu đỏ, tiếp sau đó là một cảm giác đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay ra.

"Đáng chết!" Tại sao cô lại không biết trong số giáo viên trong trường học lại có nhân vật lợi hại như vậy? Thầy giáo ném viên phấn này nếu nói là người thường thì có đánh chết cô cũng không tin. Cho dù không phải là người giả mạo thì chắc chắn cũng đã từng được huấn luyện.

Nghĩ đến đây, Vân Sở ngẩng đầu, một cặp mắt trong suốt nhìn về phía bục giảng.

Chỉ thấy trên bục giảng, một người đàn ông mặc một chiếc áo màu xanh đậm, vẫn đưa lưng về phía bản thân như lúc trước, phấn nắm trong tay, vẫn liên tục viết cái gì đó, dáng vẻ kia gần như là căn bản không hề phát hiện ra hai người Vân Sở. Nhưng mà nếu nói thế này thì vừa rồi là người nào ném viên phấn, là ai chứ?

Vân Sở quét mắt nhìn phòng học một vòng, có một nhóm người nghiêm túc nghe giảng, có một nhóm người thì đang nhỏ giọng nói chuyện, có một số người thì đang cố gắng ghi chép, nhưng cái chính là không có ai nhìn phía bọn cô, nói cách khác, những người ở phía dưới bục giảng không có khả năng để nhân cơ hội ném phấn về phía cô. Hơn nữa, phấn được để ở trên bục giảng, nói cách khác, chỉ có thầy giáo kia mới có thể ném viên phấn lại đây. Cho nên, Vân Sở khẳng định, viên phấn này là do người trên bục giảng ném xuống.

Nhưng nếu là do anh ném xuống thì điều này nói lên anh đã nhìn thấy bản thân, hơn nữa cảm thấy vô cùng bất mãn đối với hành vi đến muộn lại còn cố gắng chuồn vào êm của cô, nếu đã như thế thì vì sao hiện tại lại coi như không nhìn thấy bọn cô, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm quay xuống nhìn một chút chứ?

Vân Sở bối rối, nhìn bóng lưng thẳng đứng cùng với hàng chữ chỉnh tề trên bảng đen của người đàn ông kia, khóe miệng giật giật.

Mặc kệ, nếu anh ta đã không lên tiếng thì cô sẽ coi như không biết cái gì, việc cấp bách trước mắt là tìm một vị trí để ngồi xuống. Đến lúc vị giáo sư này còn muốn tức giận thì cũng không thể biết người mới vào là ai.

Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau một cái, đương nhiên, suy nghĩ của Mộc Ngân cũng giống cô, vì thế, hai người gật đầu, tiếp tục bước về phía chỗ ngồi ở phía kia.

Ngay khi Vân Sở bước đến chỗ ngồi, chuẩn bị đặt mông ngồi xuống thì người đàn ông trên bục giảng vẫn không xoay người nhưng đột nhiên lạnh lùng nói một câu.

"Ra ngoài!"

Chỉ hai chữ ngắn gọn, âm thanh không lớn nhưng đủ để khiến tất cả mọi người phải đứng yên. Lực uy hiếp này, chắc chắn vô cùng khổng lồ.

Vân Sở ngẩn người, ngước mắt, nhìn người đàn ông vẫn tiếp tục đưa lưng về phía mình, khóe miệng run rẩy.

Đùa sao, rốt cuộc người đàn ông này loại người nào vậy? Vừa rồi lúc cô nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng anh không xoay người, vì sao biết được cô đang đi vào, sau đó gọi cô......đi ra ngoài?

Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều để lộ ra biểu cảm gặp phải quỷ.

Thầy giáo kia, thật sự "nhìn thấy" bọn cô sao? Đùa sao, cho dù anh đã luyện tập qua nhưng cũng không thể lợi hại như vậy được?

Giờ phút này, phòng học vốn dĩ đang có chút tranh cãi ầm ĩ đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, nghe thấy lời nói của thầy giáo, các sinh viên vội vàng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn đến Vân Sở và Mộc Ngân vẫn còn chưa kịp ngồi xuống.

Vân Sở xấu hổ, khóe miệng giật giật, đang chuẩn bị bất chấp tất cả mà ngồi xuống thì người trên bục giảng kia lại nói thêm một câu: "Nói lại lần nữa, ra ngoài."

Lúc này, Vân Sở và Mộc Ngân đã xác định được, người đó thật sự đang nói với các cô. Nhưng mà cứ như vậy mà đi ra ngoài thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?

Sắc mặt của Vân Sở thay đổi, đối mặt với ánh mắt giống như đang nhìn quái vật của sinh viên trong phòng học, há miệng, đang định nói một chút gì đó kháng nghị, thì đột nhiên một cô gái ngồi ở bàn phía trước cô liên tục lắc đầu, mở miệng dùng khẩu hình nói với cô: "Mau đi ra, thầy giáo tức giận, rất đáng sợ!"

Vân Sở ngẩn người, đáng sợ thật sao? Thầy giáo này, rốt cuộc là loại người nào vậy?

Khi cô đang nghi ngờ thì một cô gái với vẻ bề ngoài vô cùng nhỏ nhắn nhỏ giọng nói: "Vân Sở, Mộc Ngân, mau đi ra đi, đi vào từ cửa chính."

Cô gái này Vân Sở biết, tên là Diệp Vi Vi, lúc trước khi cô bắt đầu đi học ở đây, chính cô gái này đã đưa cô đến nhà ăn. Bên cạnh cô là một cô gái tên là Trịnh Vân La vừa dùng khẩu hình nói với cô, là bạn tốt của Diệp Vi Vi, hai người này gần như là như hình với bóng.

Ấn tượng của cô với hai cô gái này cũng khá tốt, cảm thấy hẳn bọn họ sẽ không hại bản thân, cho nên....

Vân Sở gật đầu, sau đó kéo Mộc Ngân đi ra ngoài.

Hai người đi đến phía cửa chính, nhìn thoáng qua thầy giáo vẫn đang cặm cụi viết gì đó trên bục giảng, gò má này giống như được tạc nên, cương nghị mà vẫn ẩn chứa sự dịu dàng. Mái tóc màu nâu được cắt ngắn, khuôn mặt trắng nõn mà lại anh tuấn, chỉ cần quay mặt một cái có thể nhận ra người đàn ông này là một soái ca.

Chỉ là, Vân Sở nhíu mày, cảm thấy hình như đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó. Nhưng nhất thời lại không nhớ ra, đành phải bĩu môi, đồng thanh cùng nói với Mộc Ngân: "Báo cáo thầy giáo, chúng em đến muộn."

Người đàn ông trên bục giảng hình như vẫn chưa nghe thấy giọng nói của các cô, vẫn đang liên tục viết cái gì đó, khuôn mặt tuấn mĩ này không có biểu cảm gì cả, lạnh lùng có chút dọa người.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Vân Sở và Mộc Ngân cùng với ánh mắt đồng tình của toàn bộ bạn học, đứng yên tĩnh ở cửa, sắc mặt càng ngày càng đen, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Lúc này, Vân Sở cảm thấy các cô giống như Môn thần giữ cửa vậy......

Nhưng mà, thầy giáo kia vẫn chưa lên tiếng, liên tục viết cái gì đó, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy các cô.

Diệp Vi Vi vừa rồi bảo các cô đi vào từ cửa chính nhìn ra với vẻ mặt xin lỗi, mím môi, nhìn Vân Sở và Mộc Ngân đứng ở cửa khoảng 3 phút, thầy giáo vẫn không tiếp tục có phản ứng, trong lòng hơi sốt ruột, đang định mở miệng nhắc thầy giáo trên bục giảng thì rốt cuộc thầy giáo cũng chịu lên tiếng.

"Hai người, hoàn thành đề bài trên bảng đen cho tôi."

Ngón tay người đàn ông đó cực kỳ thon dài, nhìn qua chỉ tùy ý chỉ một cái nhưng lại vô cùng chuẩn xác hướng về phía Vân Sở và Mộc Ngân đang đứng ở cửa.

Hơn nữa, bởi vì anh xoay người qua, rốt cuộc Vân Sở cũng nhìn thấy rõ mặt mũi người đàn ông này. Trên gương mặt trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ như được các vị thần khắc nên, tuấn mỹ vô song. Hai mắt lạnh lùng, không có cảm xúc gì, không thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mỏng manh, đường cong tuyệt đẹp, tạo cho người ta cảm giác muốn phạm tội.

Tuy nhiên, lúc này chẳng những Vân Sở không bị sắc đẹp của người đàn ông này hấp dẫn mà cô mở to hai mắt ra, há miệng kêu: "Là anh!"

Hình như người đàn ông cũng nhận ra Vân Sở, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Không nghe thấy sao?"

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hôm nay vừa đến lớp mà đã gặp xui xẻo như vậy, bởi vì, căn bản người đàn ông này có thù oán với cô.

Phải nói như thế nào nhỉ?

Không phải đây chính là Lam Băng Tuyền - người đàn ông lạnh lùng mà cô đụng phải trong lúc vội vàng rời khỏi trường học hay sao?

Hết cách rồi, người ta là dao thớt còn mình là thịt cá, ai bảo người đàn ông này lại là thầy giáo của cô chứ? Cho dù hiện tại có chán ghét thì cô cũng không thể đối nghịch với anh.

Gật đầu một cái, Vân Sở lôi Mộc Ngân còn đang mải đắm chìm trong dung mạo tuyệt mĩ của người đàn ông này ra, thoải mái bước lên bục giảng, quyết định giải quyết mấy yêu cầu này.

Chỉ là, khi cô vừa nhìn thấy hai yêu cầu trên bảng thì Vân Sở không thể tiếp tục lạnh nhạt được nữa.

Khóe miệng cô run rẩy, cắn răng, cố gắng nhịn xuống cảm giác tức giận, cắn răng hỏi: "Thưa thầy, thầy xác định yêu cầu này không có vấn đề gì sao."

"Yêu cầu của tôi chính là vấn đề." Giọng nói Lam Băng Tuyền lạnh lùng, tiếc chữ như vàng mà trả lời.

Trên trán Vân Sở xuất hiện ba vạch đen, gật đầu, cố nhịn xuống cảm giác muốn mắng chửi người khác, cầm lấy viên phấn bắt đầu viết lên bảng đen.

Chỉ là, càng viết biểu cảm của cô càng khó nhìn, viết đến cuối cùng thì môi của cô cũng bị cắn chặt.

Mộc Ngân cũng không tốt hơn là bao, vừa viết, trong lòng vừa chửi người đàn ông lạnh lùng đang đứng cách đó không xa trăm ngàn lần.

Đáng ghét, hóa ra tên đàn ông đáng ghét này đã biết chắc chắn hôm nay hai cô sẽ đến muộn.

Vấn đề muốn hai cô trả lời chính là: "Viết rõ ràng nguyên nhân đi học muộn cùng với nguyên nhân nghỉ học nhiều, không cho ít hơn 500 chữ." "Phân tích toàn diện sự ảnh hưởng của việc đi học muộn cùng với nghỉ học, không được ít hơn 500 chữ."

Cuối cùng, mỗi người một bảng đen, bắt đầu trả lời, chỉ là bên phần bảng của Vân Sở có rất nhiều chữ, không có đủ chỗ trống để viết, cuối cùng vẫn không thể đủ 500 chữ.

Vân Sở nhìn một loạt chữ kích thước lớn trước mặt mình, vẻ mặt tươi cười nhìn Lam Băng Tuyền: "Thưa thầy, chỗ tôi viết không thể đủ 500 chữ. Làm sao bây giờ?"

Lam Băng Tuyền cười lạnh: "Vậy thì về nhà viết 1000 chữ phân tích cho tôi, trong hôm nay phải nộp lên."

"Hả?" Vân Sở mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lam Băng Tuyền. Đùa sao, lúc này cô đã viết được hơn 200 chữ rồi. Được rồi, cô thừa nhận, vì muốn nhanh chóng viết hết diện tích cái bảng đen này nên cô cố tình viết chữ rất lớn, nhưng mà, cho dù có vì quỷ kế nho nhỏ này của cô thì cũng không thể bắt cô phải viết thêm một lần nữa chứ? Hơn nữa, còn là 1000 chữ.....

"Có ý kiến sao?" Lam Băng Tuyền lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói mang theo hơi thở nguy hiểm.

Vân Sở chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này, đương nhiên trong lòng đang vô cùng bực tức, cũng hiển nhiên không nghe theo lời thầy giáo. Không phải hôm qua cô chỉ không cẩn thận va phải anh một chút, chỉ là sau đó không xin lỗi thôi sao? Hơn nữa, thái độ lúc đó của anh cũng kém mà? Hiện tại lại lấy việc công báo thù riêng, quả thật là một tên lòng dạ hẹp hòi.

Cô đương nhiên không chịu, bất mãn phản đối: "Đương nhiên là có, ở đây tôi đã viết được một nửa số chữ, chỉ cần thầy cho tôi thêm một phần bảng đen, tôi có thể viết xong số chữ còn lại."

Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn mĩ đen hơn vài phần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, một giọng nói vô cùng lạnh lùng đi ra: "1500 chữ."

Nghe thấy vậy, khóe miệng Mộc Ngân co rút, vội vàng viết xong số chữ còn lại, viết cực kì nhỏ. Kinh nghiệm bi thảm của Vân Sở nói cho cô biết vị thầy giáo này là người không dễ chọc, lúc này mà đắc tội ảnh ta thì chắc chắn phải chết. Cô không cần phải mang mạng nhỏ của mình ra đùa.

Mộc Ngân cắn môi, cố gắng viết, nhìn thấy đủ 500 chữ mới dừng tay, vẻ mặt xin lỗi nhìn Vân Sở, sau đó nói với Lam Băng Tuyền: "Thưa thầy, tôi đã viết xong rồi."

"Về chỗ ngồi xuống." Lam Băng Tuyền gật đầu, không hề nhìn về phía Mộc Ngân.

Còn Vân Sở khi nghe thấy Lam Băng Tuyền nói 1500 chữ đã tức không thở nổi, hiện tại lại nghe thấy Mộc Ngân không có nghĩa khí bỏ lại cô như vậy, lại càng tức giận hơn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng, cắn răng, trừng mắt nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thưa thầy, thầy đang lấy việc công báo thù riêng."

Lam Băng Tuyền nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Vân Sở, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, đắc ý cười nói: "Nói thêm một câu nữa thì 2000 chữ, tự cô suy nghĩ đi."

"Anh......." Vân Sở kêu to, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô thề, người đàn ông đang cố ý, chắc chắn là đang cố ý.

Vân Sở mím môi, nheo mắt lại, xoay người nhìn bảng đen, phát hiện còn chỗ trống ở giữa chỗ cô viết đáp án và chỗ Mộc Ngân viết đáp an, đột nhiên nở nụ cười.

"Thật xin lỗi thầy giáo, tôi phát hiện trên bảng đen vẫn còn chỗ trống để viết." Nói xong, Vân Sở cầm chắc phấn, tiếp tục viết lên chỗ trống kia.

Lam Băng Tuyền liếc cô một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, không muốn tiếp tục đối nghịch với Vân Sở nữa.

Vân Sở viết những chữ còn lại nhỏ hơn cả con kiến, cuối cùng lợi dụng chút không gian nhỏ bé này mà viết xong 500 chữ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người, đắc ý nhìn Lam Băng Tuyền: "Thưa thầy, tôi viết xong rồi."

Lam Băng Tuyền nhìn những dòng chữ trên bàng, cho dù bình thường anh có lạnh lùng đến đâu thì lúc này khóe miệng cũng không nhịn được mà phải co rút. Nhìn yêu cầu mình viết trên bảng, chữ anh viết đẹp như vậy mà đáp án của cô thì, chữ viết xấu đã đành lại còn nhiều loại như vậy. Lúc đầu thì viết chữ vô cùng lớn, sau đó thì chữ viết ra còn nhỏ hơn cả con kiến, nếu không phải định lực của anh tốt thì chẳng phải sẽ bị cục diện nhóc con này để lại làm cho đau đầu sao.

Lam Băng Tuyền gật đầu, vậy mà không hề tiếp tục làm khó Vân Sở: "Về chỗ ngồi xuống."

Lúc này trên mặt Vân Sở mới nở một nụ cười, vừa lòng vỗ vỗ tay: "Được, cảm ơn thầy giáo."

Nhìn dáng vẻ đắc ý của cố, trong mắt Lam Băng Tuyền xẹt qua một tia sáng, xoay người đi lên bục giảng, thản nhiên nói: "Bạn học Vân Sở, sau khi tan học nhớ nộp lại 1000 chữ phân tích."

Bước chân vốn dĩ đang thoải mái của Vân Sở đột nhiên run lên một cái, thân mình lảo đảo, suýt nữa thì ngã. Thật vất vả mới đứng được vững, cô quay đầu tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trên bục giảng: "Vì sao?"

"Cô đã quên sao? Tôi nói là 1500 chữ, hiện tại cô mới chỉ viết 500 chữ." Lam Băng Tuyền không nhanh không chậm mà trả lời, xoay người, sau đó từng bước từng bước lau sạch thành quả mà Vân Sở và Mộc Ngân vừa mới hăng hái chiến đấu làm ra.

Sau đó, Lam Băng Tuyền lạnh nhạt mở sách giáo khoa ra, nói với học sinh phía dưới: "Tốt lắm, chúng ta tiếp tục bài giảng. Mời mở trang......"

Vân Sở tức giận ngồi xuống, cắn răng, tay thiếu chút nữa thì nắm rách quần áo.

Đáng giận, đáng giận, người đàn ông này thật sự rất phúc hắc, vậy mà lại cho cô một chiêu như vậy. Hừ, viết thì viết, ai sợ ai, không phải chỉ 1000 chữ thôi sao?

Mộc Ngân đồng tình nhìn Vân Sở, nhìn thấy dáng vẻ đầy oán hận của cô, không khỏi cảm thấy run rẩy.

Tuy rằng thầy giáo rất lợi hại, nhưng mà khả năng của Vân Sở cô hiểu rất rõ, người đàn ông này đắc tội với Vân Sở, chỉ sợ.......

Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan, lúc này Vân Sở đã viết được hơn một nửa rồi. Buổi chiều không có lớp, mà trong hôm nay cô phải nộp lại cái này cho Lam Băng Tuyền, cho nên cô chỉ có thể ngồi lại ăn cơm ở đây.

Nhìn thấy dáng vẻ Vân Sở cắn răng múa bút, Diệp Vi Vi và Trịnh Vân La cảm thấy áy náy đi đến bên người cô.

"Vân Sở, cậu viết xong chưa?" Trịnh Vân La dè dặt, cẩn thận hỏi.

"Xuỵt, đừng làm phiền cô ấy." Mộc Ngân giơ một tay lên với Trịnh Vân La, vội vàng trả lời.

Diệp Vi Vi mím môi, đôi mắt ngập nước gần như sắp khóc đến nơi: "Thật xin lỗi Vân Sở, đều là tôi hại cậu, tôi hẳn nên nói rõ với cậu sớm một chút."

"Đúng thế, chúng ta nên nói sớm một chút. Tuy rằng vẻ bề ngoài của thầy Lam rất tuấn tú, nhưng mà tính tình không tốt lắm, lúc trước cậu chưa lên lớp nên không biết. Lúc trước có người đến muộn bị thầy phạt đứng bên ngoài một tiết đó." Trịnh Vân La nhỏ giọng phụ họa.

"Đúng vậy, bạn học đó thiếu chút nữa là khóc. Thầy Lam nghiêm túc nói cho chúng tôi biết, sau này vào giờ của thầy, cho dù là ai thì cũng không được nghỉ học hoặc đi muộn, có việc có thể xin phép, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Diệp Vi Vi cẩn thận trả lời.

Sau khi Vân Sở nghe xong, khóe miệng run rẩy nói: "Cắt, không phải chỉ là một thầy giáo thôi sao, hậu quả cái con khỉ."

Không phải các môn học ở đại học đều rất nhẹ nhàng sao, các giáo viên đại học đều rất thân thiết sao, vậy sao cô lại gặp phải một số trường hợp đặc biệt như vậy chứ? Một Dương Tinh Tinh thôi đã không chịu nổi rồi, nay lại có thêm một Lam Băng Tuyền.

Chỉ là, khi những lời này của Vân Sở vừa ra khỏi miệng, ba cô gái bên cạnh lập tức phát ra một tiếng hút khí.

Vân Sở vẫn tiếp tục cúi đầu hăng hái chiến đấu, cuối cùng viết đủ 1000 chữ, lúc này mới xoay xoay cái lưng mỏi, chuẩn bị đứng dậy, đưa những cái này cho thầy giáo kia.

Chỉ là, sau khi cô đứng lên mới cảm thấy không khí xung quanh có chút kì quái. Vừa quay đầu lại, lập tức, sợ đến mức mặt tái nhợt đi, nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô đã nhanh chóng nở một nụ cười: "A, thầy Lam, thầy ở đây sao, thật khéo, tôi viết xong rồi, mời thầy xem."

Lúc này Lam Băng Tuyền giống như một pho tượng Phật, đứng phía sau cách Vân Sở hơn 1m, bóng dáng cao lớn, vô cùng uy nghiêm.

Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Lam Băng Tuêền, Vân Sở cảm thấy hơi đau đầu. Gay to, hình như vừa rồi cô vừa mắng người đàn ông này, không phải anh ta đã nghe thấy rồi chứ? Huhu, xong đời rồi......

Nhưng mà, Lam Băng Tuyền cũng không nói gì thêm, đón lấy hai tờ giấy trong tay cô, tùy ý lật đi lật lại, rồi hỏi: "Cô đã hiểu rõ sự nguy hiểm của việc đi muộn và nghỉ học, vậy vì sao còn đi muộn và nghỉ học?"

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán Vân Sở, đầu tiên trừng mắt liếc nhìn Lam Băng Tuyền một cái, sau đó cười lấy lòng: "Thưa thầy, thật ra thầy hiểu lầm rồi, thật sự mấy lần nghỉ học trước là vì thẩn thể của tôi không khỏe, còn ngày hôm qua là do có chuyện vô cùng quan trọng không thể không đi, hôm nay thì là vì một người bạn của tôi đột nhiên nằm viện, phải đi chăm sóc cho nên mới đến muộn."

Lam Băng Tuyền lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, rồi nói ra hai chữ: "Lấy cớ."

Vân Sở chu miệng lên nói: "Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật. Không tin thầy có thể hỏi Mộc Ngân."

Nói xong Vân Sở mới nhớ ra phải đưa cơm trưa đến cho Thượng Quan Triệt, vội vàng kêu lên: "A, xong rồi, thưa thầy, tôi phải đi đưa cơm cho người bạn đang nằm viện của tôi, xin phép đi trước.....bye bye."

Vân Sở vừa nói xong, không đợi Lam Băng Tuyền nói gì, kéo lấy Mộc Ngân, chạy ra khỏi phòng học nhanh như làn khói, với tốc độ này giống như phía sau đang có một con sói đang đuổi theo vậy.

Lam Băng Tuyền nhìn bóng lưng vội vàng của Vân Sở, khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay sờ lên mái tóc ngắn màu nâu, nhỏ giọng nói: "Xem ra, trường học này vẫn còn rất thú vị."

....

Đảo mắt một cái là hết một tuần, thân thể của Thượng Quan Triệt cơ bản đã hồi phục, có thể xuất viện, chỉ là, cho dù có xuất viện nhưng vẫn chưa thể đi làm, cần phải tĩnh dưỡng nửa tháng, vì thế thủ trưởng Triệu còn tự mình đến thăm Thượng Quan Triệt, tỏ vẻ vô cùng xin lỗi Thượng Quan Triệt.

Thủ trưởng Triệu còn nói cho Thượng Quan Triệt, vài binh lính nổ súng với anh đã bị xử lý theo quân pháp, bảo Thượng Quan Triệt chớ để trong lòng, nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày trở lại đơn vị. Còn nói thêm cái gì mà một ngày quân đội không có Thượng Quan Triệt chính là không được yên ổn, suýt nữa thì khiến Vân Sở nôn mửa.

Thật vất vả mới có thể tiến bước thủ trưởng Triệu, Vân Sở dọn dẹp phòng bệnh một chút, sau đó đưa Thượng Quan Triệt đi làm thủ tục xuất viện.

Ra khỏi bệnh viện, Vân Sở tự mình lái xe đưa Thượng Quan Triệt trở về, hơn nữa còn rất săn sóc khi mua đồ ăn cho Thượng Quan Triệt, sau khi hai người ăn xong cô mới về nhà.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Vân Sở không về thẳng nhà mà đi đến câu lạc bộ Đào Nguyên, hôm nay, cô đến nhận tin tức của Lương Hạo, đó là nhiệm vụ cô giao cho anh ta, anh ta đã hoàn thành nên bảo cô dành một chút thời gian để nói chuyện.

Tuy rằng không rõ rốt cuộc vì sao đột nhiên Lương Hạo muốn nương tựa vào bản thân, nhưng mà, tin tức này rất quan trọng với cô, cho nên cô đồng ý đến gặp mặt ở câu lạc bộ Đào Nguyên.

Bởi vì nơi ở của Thượng Quan Triệt cách câu lạc bộ Đào Nguyên không xa cho nên Vân Sở chỉ đi bộ. Chỉ là, cô còn chưa kịp đến câu lạc bộ Đào Nguyên thì đã bị người ta vây lại ở trên đường.

Hơn nữa những người này cô đều đã từng gặp, không phải đều là những người trước kia Kim Lan Nhược bảo đến bắt cô sao? Nhất thời cô cảm thấy buồn cười, Kim Lan Nhược này, vậy mà đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục đối nghịch với cô.

Nếu như có thể, Vân Sở thật sự muốn nói với Kim Lan Nhược, cô thật sự không có một chút hứng thú nào với Đường Dịch Phong, càng không nói đến chuyện Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhước đã có quan hệ, cho dù không có thì cô cũng sẽ không đón nhận một tên cặn bã như vậy. Nhưng mà hình như cuối cùng Kim Lan Nhược vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, haizz!

Vân Sở nhìn mấy người đàn ông xung quang, bĩu môi nói: "Thế nào, còn chưa đánh sao?"

"Hừ, Vân Sở, lần này cô chết chắc rồi." Kẻ cầm đầu là một người đàn ông cao lớn uy mãnh, nheo mắt lại, vung tay lên, một đám người xông về phía Vân Sở.

Vân Sở trừng mắt nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói ra một câu: "Sao lại có những người cứ thích đi tìm tai vạ như vậy nha, thật không thú vị chút nào."

Dứt lời, dáng người bé nhỏ của cô xuyên qua giữa bọn họ, không bao lâu sau đã đánh ngã mấy người kia xuống đất.

Vân Sở vỗ vỗ tay, hít sâu nói: "Chỉ bằng mấy người mà cũng muốn đánh với tôi sao, xin mời về nhà học thêm vài năm nữa đi." Tuy nhiên, cô vừa nói xong, đột nhiên cẳng chân bị một người đàn ông trên mặt đất giữ chặt, nhẹ nhàng kéo xuống, "ầm" một tiếng, Vân Sở ngã xuống đất.

Mà lúc này người đàn ông kéo chân cô đã đứng lên, cười đắc ý, tay cầm dao đâm về phía Vân Sở.

HẾT CHƯƠNG 62