Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 60: Cô chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi



Editor: nhungchuoi

Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện Liên Hoa, Vân Sở cùng với một đám y táphụ giúp đang định đưa Thượng Quan Triệt vào bên trong.

Đúng lúcnày cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ mặc áo dài trắng,trên mặt đeo khẩu trang, trên đầu đội mũ bác sĩ bước ra nhanh.

Dường như anh rất mệt, vừa ra khỏi cửa thì đã cúi đầu đi về phía trước, trong đôi mắt kia còn có những vệt tơ máu đỏ tươi.

Nhưng mà khi Vân Sở nhìn thấy anh, lại giống như cây cỏ nhìn thấy người đến cứu mạng, vội vàng kéo anh lại.

"Liên ca ca, anh đi ra rồi." Giọng nói của Vân Sở trong trẻo, ngọt ngào khiến sự yên tĩnh trước cửa phòng cấp cứu có thêm vài hơi thở vui sướng.

Bước chân Liên Thanh Ngôn chậm lại một chút, quay đầu nhìn người đang lôikéo tay mình, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Vân Sở thì chân mày mớigiãn ra, tay cởi khẩu trang, cười nhàn nhạt: "Sở Sở, cô làm sao vậy?"

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, trong lòng Liên Thanh Ngôn vẫn còn nguyên sựsợ hãi, lo lắng không biết nhóc con này có phải lại gặp rắc rối hay làlại bị người xấu làm bị thương.

Liên Thanh Ngôn tươi cười giốngnhư một bông hoa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mặcdù rất lạnh nhạt nhưng lại rất đẹp khiến tất cả các y tá xung quanh đềuphải hoa đầu chóng mặt, hô hấp không thông, suýt nữa thì chảy máu mũi.

Nhưng Vân Sở lại không có tâm trạng thưởng thức nụ cười xinh đẹp của anh, mím môi, cầm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của Liên Thanh Ngôn: ''Liên ca ca,Thượng Quan Triệt bị thương, anh ấy bị thương vì chắn một phát súng chotôi, van xin anh cứu anh ấy."

Biểu cảm đầy lo lắng của Vân Sởkhiến sự vui sướng khi nhìn thấy cô lúc đầu của Liên Thanh Ngôn đã biếnthành hư không, chỉ còn lại lo lắng và sự bất an.

Nghe thấy vậy,Liên Thanh Ngôn ngước mắt, nhìn thấy một gương mặt tái nhợt nằm trêngiường ở bên cạnh, trên gương mặt của người đàn ông này từ đầu đến cuốivẫn là nụ cười xinh đẹp, cau mày, vỗ vỗ tay Vân Sở, nhỏ giọng an ủi:"Yên tâm đi, có tôi ở đây, anh ta sẽ không sao."

"Thật vậy sao?Liên ca ca......" Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Vân Sở khiến Liên ThanhNgôn cảm thấy có chút đau lòng không rõ lý do.

Nhưng mà khi nhớđến cô đang lo lắng, sợ hãi vì người khác thì lại có chút cảm giác ê ẩm. Sờ đầu cô, giọng nói của anh lạnh nhạt: "Ừ, ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ tôi một lát, tôi đi vào cấp cứu cho anh ta."

Vân Sở gật đầu, nói với Thượng Quan Triệt: "Có Liên ca ca ở đây chắc chắn anh sẽ không sao, tôi ở cửa chờ anh."

Miệng Thượng Quan Triệt khẽ mấp máy, dùng khẩu hình nói ra một câu: "Lại đây...."

Lại đây? Vân Sở chớp chớp mắt, không hiểu rốt cuộc người muốn làm cái gìnhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến, cúi đầu, ghé tai vào chỗ anh chờ anh lêntiếng.

Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Triệt phun lên trên mặt cô,giọng nói trầm thấp, khàn khàn mà lại êm tai: "Đi vào với tôi, tôi sợđau."

Khóe miệng Vân Sở co rút, nhìn anh bằng ánh mắt nhìn quái vật. Người này mà sợ đau sao? Đùa à!

Nhưng mà, mặc dù biết rõ anh không thật sự sợ đâu Vân Sở cũng cảm thấy đaulòng. Nhìn thấy sự kỳ vọng trong mắt anh, cô nhìn Liên Thanh Ngôn bằngánh mắt cầu xin: "Liên ca ca, tôi có thể đi vào được không?"

Đương nhiên Liên Thanh Ngôn không muốn để Vân Sở đi vào, lần trước ở trongphòng nghỉ trong văn phòng của anh, hình ảnh hai người nằm cùng nhautrên một chiếc giường đến bây giờ anh vẫn chưa thể quên. Hiện tại, nếuVân Sở đi theo bọn họ vào bên trong, không thể không nhìn thấy hình ảnhcô quan tâm đến Thượng Quan Triệt, nếu có thể, anh cực kỳ không muốn cho cô theo vào.

Nhưng mà vì sao cô lại dùng ánh mắt đầy hi vọng kia nhìn anh chứ? Còn anh thì không biết bắt đầu từ khi nào đã trở nênkhông thể chống đỡ được sự cầu xin như vậy của cô?

Sắc mặt LiênThanh Ngôn trở nên có chút khó coi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Cô cóthể đi vào nhưng chỉ có thể yên tĩnh đứng một bên, không được quấy nhiễu tôi."

Vân Sở gật đầu thật mạnh, cười tươi như hoa: "Được, chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn."

Liên Thanh Ngôn có thể cho cô đi vào trong là cô đã rất biết ơn rồi đươngnhiên là không thể quấy nhiễu anh, hơn nữa, quấy nhiễu Liên Thanh Ngônchính là làm lại đến Thượng Quan Triệt nha. Thượng Quan Triệt vì cô màbị thương nên cô nào dám làm chuyện gì xằng bậy chứ?

Vì thế, Vân Sở đi theo y tá cùng nhau đưa Thượng Quan Triệt vào phòng cấp cứu, sau đó Liên Thanh Ngôn cũng vào trong.

Dụng cụ ở trong phòng cấp cứu đã được chuẩn bị đầy đủ, Liên Thanh Ngôn bảoThượng Quan Triệt nằm sấp xuống giường, nhìn cái lỗ nho nhỏ đang chảymáu phía dưới bả vai anh, nghĩ đến Vân Sở nói đây là do Thượng QuanTriệt chặn giúp cô, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Anh không dám tưởng tượng nếu vết súng này bắn trúng người Vân Sở thì mọi chuyện sẽ biến thành như thế nào?

Liên Thanh Ngôn đeo găng tay màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía sau lưng Thượng Quan Triệt, đang định bảo y tá tiêm thuốc gây tê thì lại nghethấy Thượng Quan Triệt thản nhiên nói ra một câu: "Không cần tiêm thuốctê, cứ gắp thẳng viên đạn ra."

Nghe thấy câu nói này, Vân Sở không thể bình tĩnh được nữa, cô vội vàng đến trước giường nói: "Như vậy sao được chứ?"

"Cô chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi, lại đây." Thượng Quan Triệt cười nói với Vân Sở, tay vươn ra ý bảo Vân Sở lại gần.

Kẻ lưu manh này, tự nhiên trước mặt Liên Thanh Ngôn cùng với nhiều y tánhư vậy lại dám công khai đùa giỡn cô. Vân Sở đỏ mặt nhưng vẫn ngoanngoãn dựa gần vào người anh, nắm lấy bàn tay như băng của anh, mím môikhông nói tiếng nào.

"Tôi không sao, không cần lo lắng." Thượng Quan Triệt nắm chặt lấy tay Vân Sở, nói với Liên Thanh Ngôn ở phía sau: "Bắt đầu đi."

Liên Thanh Ngôn không thể không kính trọng Thượng Quan Triệt thêm vài phần,lấy viên đạn ra không phải là một chuyện đơn giản, cái cảm giác đau đớnthấu xương này nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể chịuđược. Vậy mà anh ta lại không cần tiêm thuốc tê....

Tuy rằngkhông thích việc người đàn ông luôn chiếm tiện nghi của Vân Sở nhưngcũng phải thừa nhận rằng, người đàn ông là một nam tử hán chân chính.

Liên Thanh Ngôn cũng không chậm chạp, tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận dụng cụ y tá đưa cho, bắt đầu làm việc trên lưng Thượng Quan Triệt.

Vân Sở không dám nhìn vào lưng Thượng Quan Triệt, chỉ cố gắng nắm tay ThượngQuan Triệt thật chặt, cúi đầu mím môi không nói một lời nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liên Thanh Ngôn vẫn đang nghiêm túcxử lý miệng vết thương của Thượng Quan Triệt, trên trán rịn ra một tầngmồ hôi. Còn Thượng Quan Triệt thì vẫn cắn răng, trên trán cũng có nhữnggiọt mồ hôi đang chảy xuống.

Vân Sở cẩn thận cầm khăn tay lau mặt cho Thượng Quan Triệt, dịu dàng an ủi: "Cố gắng chịu đựng một chút, sẽ tốt lên ngay thôi."

"Đau thì cứ kêu ra, tôi sẽ kêu cùng anh."

"Thượng Quan Triệt, nếu thật sự rất đau thì để tôi bảo Liên ca ca tiêm thuốc mê cho anh, mở to mắt ra, đừng ngủ."

Nhờ vậy, ý thức của Thượng Quan Triệt đang từ từ tan ra lại bị hút trở về,anh yếu ớt thở hổn hển, hai mắt nhìn vào khuôn mặt của Vân Sở ở bêncạnh, nhìn cô đang không ngừng lo lắng cho mình, anh cười cười: "Tôikhông sao đâu nhóc con."

Vân Sở nắm tay anh thật chặt, tayanh cũng nắm chặt lấy tay cô, không biết là do đau đớn hay như thế nàomà các đốt ngón tay của anh trở nên trắng bệch, khuôn mặt không còn chút máu, nhìn qua hơi dọa người.

Lần đầu tiên Vân Sở nhìn thấy dángvẻ chật vật như vậy của Thượng Quan Triệt. Quen biết anh lâu như vậy,anh luôn luôn hăng hái, ngọc thụ lâm phong, tuy rằng cứ luôn đùa giỡncô, khiến cô tức muốn giơ chân nhưng thật ra trong cô rất thích anh. Nếu không thì cho dù Thượng Quan Triệt có khỏe mạnh như thế nào thì cô cũng sẽ không cho phép anh liên tiếp phi lễ bản thân như vậy.

Hiện tại anh lại vì bản thân mà bị thương nặng như vậy, cô có thể không đau lòng sao?

Vân Sở gật đầu, vừa định nói thêm chút gì thì đột nhiên nghe thấy LiênThanh Ngôn lên tiếng: "Có khả năng sẽ hơi đau, chịu đựng một chút thì sẽ tốt hơn."

Anh vừa dứt lời thì Vân Sở cảm giác được thân thểThượng Quan Triệt khẽ run rẩy một chút, khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt giờ này lại càng tái nhợt hơn, hai hàm răng cắn chặt phát ra những tiếng"ken két"

Trái tim Vân Sở trùng xuống, nhìn thấy dáng vẻ thốngkhổ như thế này của Thượng Quan Triệt, nước mắt thiếu chút nữa đã chảyxuống.

Nhưng đúng lúc này Thượng Quan Triệt lại lên tiếng: "Nhóc con, đã đến lúc cô thực hiện lời hứa."

Lúc đầu Vân Sở không kịp phản ứng, cho đến khi nhìn thấy sự giảo hoạt trong ánh mắt Thượng Quan Triệt thì mới hiểu được ý tứ của anh, mặt đỏ lên,hô hấp có chút dồn dập nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, nhưng vẫn có chút bất an nhìn thoáng qua phía Liên Thanh Ngôn đang cố gắng gắp viên đạntrong người Thượng Quan Triệt ra. Rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìnThượng Quan Triệt chịu đau đớn như vậy, hạ quyết tâm, quyết định vứt hết mặt mũi, lần đầu tiên chủ động dùng miệng hôn lên miệng Thượng QuanTriệt.

"Ưhm.... ...." Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả y tá ở trong này đều choáng váng, còn tay Liên Thanh Ngôn thì chấn động khiếnThượng Quan Triệt đau thiếu chút nữa thì hôn mê.

Nhưng mà nhìnthấy cái miệng mềm mại của Vân Sở đưa đến trước mặt anh, để anh có thểnếm hương vị tốt đẹp nhất thế gian, cảm giác đau đớn thấu xương phía sau lưng trong nháy mắt cũng giảm đi không ít.

Anh nâng mặt cô lên,nhân cô hội cướp lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không để cho cô rời đi,trước mặt Liên Thanh Ngôn cùng với nhiều y tá như vậy mà hôn Vân Sở rấtsâu.

Một cơn đau đớn ập vào trong lòng Liên Thanh Ngôn, cảnhtượng trước mắt này không chỉ khiến hai mắt anh đau đớn mà còn khiếntrái tim cũng đau đớn theo. Nhưng thân là bác sĩ, giờ phút này anh không thể phân tâm, viên đạn sẽ ngay lập tức được lấy ra, hiện tại ThượngQuan Triệt đang phân tâm, lúc này mà không lấy viên đạn ra thì sẽ bỏ lỡmất thời cơ tốt nhất, cho nên anh không thể suy nghĩ đến chuyện khác.

Liên Thanh Ngôn nhắm mắt lại, lúc mở ra đã khôi phục lại sự lạnh lùng ban đầu.

"Nhíp, băng gạc, cầm máu......." Giọng nói lạnh lùng của anh truyền ra, khiếntất cả y tá đang ngây ngốc xung quanh phục hồi lại tinh thần, không nhìn hai người kia thân thiết nữa là bận rộn hẳn lên.

Mười phút sau,Liên Thanh Ngôn xoa mồ hôi trên trán, lạnh lùng nói với hai người vẫnchưa tách nhau ra: "Đã xong rồi." Nói xong thì dặn dò y tá lấy băng gạcđến băng bó lại cho Thượng Quan Triệt.

Lúc này Vân Sở vội vàngđẩy Thượng Quan Triệt ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm đỏ rực nhưquả táo chín, vụng trộm liếc mắt nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên cười củaThượng Quan Triệt một cái, sau đó lại bất an nhìn Liên Thanh Ngôn, lúcnày phát ra trong mắt anh đầy tơ máu, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Dường như đã lâu rồi Liên Thanh Ngôn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, Vân Sở nhớ đến việc bản thân vừa nhìn thấy mặt anh là không biết tốt xấu đã lôianh vào gắp viên đạn cho Thượng Quan Triệt, căn bản không nhìn vào tìnhtrạng của anh, trong lòng có chút tự trách.

Đương nhiên LiênThanh Ngôn tự tay băng bó vết thương cho Thượng Quan Triệt thật tốt rồisau đó nói với y ta: "Đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt nghỉngơi."

Thấy Liên Thanh Ngôn cởi găng ta ra rồi muốn đi ra ngoài, Vân Sở vội vàng đi theo.

"Đại thúc, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi có việc muốn nói với Liên ca ca,một lúc nữa sẽ quay lại thăm anh." Nói với Thượng Quan Triệt một câuxong, Vân Sở chạy theo bên người Liên Thanh Ngôn, đi theo anh ra khỏiphòng cấp cứu.

Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Vân Sở với Liên Thanh Ngôn, trong lòng có chút không vui.

Ra khỏi phòng cấp cứu, Liên Thanh Ngôn đi thẳng về phòng làm việc của anh, cởi khẩu trang và mũ ra, rót cho Vân Sở một cốc nước: "Uống nước đi."

Vân Sở gật đầu, cảm kích nhìn anh: "Cám ơn anh, Liên ca ca."

Liên Thanh Ngôn lắc đầu, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, tay nắm thậtchặt, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi là thầy thuốc, đây là chuyện tôi phảilàm."

Vân Sở nhận ra được sự bất mãn trong giọng nói của LiênThanh Ngôn, kéo kéo quần áo anh giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cười lấy lòng: "Liên ca ca, anh vừa làm xong phẫu thuật giúp Thượng Quan Triệtgắp viên đạn ra chắc chắn đang rất mệt mỏi? Để em xoa bóp vai cho anhđược không?"

Liên Thanh Ngôn buồn cười liếc nhìn cô một cái, búng vào cái trán của cô một cái: "Thế nào, biết lấy lòng tôi rồi hả?"

"Hắc hắc, người ta luôn luôn biết kính yêu Liên ca ca mà." Vân Sở nói nịnhbợ, để Liên Thanh Ngôn ngồi xuống trên ghế rồi sau đó chạy ra phía saulưng anh xoa bóp bả vai.

Từ phía sau, hương thơm ngát nhàn nhạtcủa Vân Sở phả đến, Liên Thanh Ngôn nhắm hai mắt lại, dựa vào trên ghế,hưởng thụ hương vị trên người cô, cảm thụ hai tay mềm mại không xươngcủa cô đang xoa bóp nhẹ nhàng trên vai anh, sự lạnh lùng trên khuôn mặttừ từ hòa tan.

Cô đứng sau lưng anh, vừa lấy lòng anh, vừa nóichuyện líu ríu, những tiếng ồn ào của cô từng khiến anh chán ghét giờphút này nghe bên tai lại khiến anh cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc.

Vì sao trước kia lại không nhận ra khi có cô ở bên người anh lại cảm thấyyên tâm như vậy? Vì sao trước kia anh chỉ cảm thấy Vân Sở là một kẻphiền toái, có thể cách xa cô là sẽ cách thật xa? Rốt cuộc là do hiệntại anh không đúng hay là do trước kia não anh bị nước vào rồi hả?

Không, thật ra Liên Thanh Ngôn hiểu rất rõ, người thay đổi không chỉ có bảnthân, Vân Sở còn thay đổi nhiều hơn. Sự thay đổi của cô kéo theo sự thay đổi của bản thân, khiến anh cũng trở nên kì quái hơn.

"Liên caca, chuyện hôm nay có thể đừng nói với anh trai em được không?" Sáng nay lúc trở về, nhìn thấy biểu cảm của Vân Cảnh cô cũng có chút khó chịu.Nếu có thể, cô thật sự không hi vọng chuyện cô và Thượng Quan Triệt bịVân Cảnh biết được.

Không phải chỉ vì thân phận của Thượng QuanTriệt có đặc thù không muốn để Vân Cảnh biết mà cũng bởi vì cô khôngmuốn bất cứ chuyện gì của bản thân đều bị Vân Cảnh nắm giữ.

Liên Thanh Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Ừ."

Vân Sở trở thành như thế này một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì VânCảnh, trước kia anh không có cảm giác gì nhưng hiện tại cũng không muốnVân Sở tiếp tục nhận phải áp lực này. Bang Huyễn Dạ là của Vân Sở, đâylà chuyện không thể phủ nhận nhưng Vân Cảnh muốn cướp lấy cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vân Sở không phải là đối thủ của Vân Cảnh, nếu cứ tiếp tục phải đấu tranh thì người bị thương nhất định là cô....

Mười phút sau, tay Vân Sở hơi mỏi, buôn khỏi bả vai Liên Thanh Ngôn, đặtmông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, kêu lên: "Mệt quá, không làm nữa."

Liên Thanh Ngôn mở mắt ra, buồn cười nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Vân Sở: "Đâylà do cô chủ động đến xoa bóp cho tôi, cô còn không biết xấu hổ kêu mệtsao."

Vân Sở chu miệng lên, ai oán nói: "Không phải do tôi nhìnthấy anh quá mệt, sợ thân thể anh không chịu được nên mới như vậy sao?Hơn nữa, nếu không phải do tôi kéo anh đi vào gắp viên đạn cho ThượngQuan Triệt ra thì anh đã sớm được về nghỉ ngơi, là do tôi cảm thấy tựtrách mà thôi."

Liên Thanh Ngôn cười cười, ngồi xuống bên ngườicô, đưa tay lên véo véo gò má mềm mại của cô: "Tôi còn tưởng trong mắtcô chỉ có đại thúc kia, không còn vị ca ca này nữa?"

"Nào có nha, người ta luôn biết kính già yêu trẻ, Thượng Quan đại thúc già anh hơncho nên tôi mới tôn kính anh ấy trước thôi. Mà, không phải tôi vừa mớihiếu kính nhà anh sao?"

Đối với lý luận của Vân Sở, Liên ThanhNgôn thật sự không dám gật bừa. Chỉ bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu, dựavào bả vai cô: "Sở Sở, để tôi nghỉ ngơi một lúc rồi sau đó cùng cô điqua thăm đại thúc, được không?"

Đối với hành động đột nhiên thân thiết của Liên Thanh Ngôn, Vân Sở có chút không quen.

Chuyện Liên Thanh Ngôn thích sạch sẽ là chuyện cô biết rất rõ ràng, hiện tạivậy mà sẵn sàng dựa vào cô để nghỉ ngơi, nếu không phải tận mắt nhìnthấy thì thật sự có đánh chết cô cùng không tin.

Tuy nhiên, hìnhnhư Liên Thanh Ngôn thật sự rất mệt mỏi, cái chính là do cô nhờ vả anhtrước, vậy thì cô sẽ không từ chối, sảng khoái gật đầu: "Ừ, được, dù sao hiện tại tôi sang cũng không làm được cái gì hơn nữa còn có thể quấyrầy đại thúc nghỉ ngơi."

Khóe miệng Liên Thanh Ngôn cong lên, nếu Vân Sở cúi đầu là có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của anh, nhưng mà côkhông nhìn thấy. Cô buồn bực dựa vào ghế, tuy rằng cô gật đầu đồng ý đểLiên Thanh Ngôn dựa vào vai cô nghỉ ngơi nhưng mà trong đầu cô cũng cảmthấy khó hiểu, anh có giường sao không lên đó mà ngủ, vì sao lại phảinhờ cô như thế này?

Sau khi Liên Thanh Ngôn nghỉ ngơi xong, Vân Sở không cùng Liên Thanh Ngônđến thăm Thượng Quan Triệt ngay mà còn lôi Liên Thanh Ngôn đi ra ngoàiăn, sau đó hỏi Liên Thanh Ngôn những món mà Thượng Quan Triệt không được ăn, rồi sau đó mới đóng gói đồ ăn chuẩn bị hầu hạ Thượng Quan Triệt ănbữa chiều.

Lúc đi ra khỏi cửa hàng, Liên Thanh Ngôn rất tự nhiêncầm lấy cặp lồng cơm trong tay Vân Sở, theo bản năng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi qua đường.

Vân Sở luôn muốn Liên Thanh Ngôn trở thành anh trai của mình, dù sao thì Liên Thanh Ngôn đối xử với côtốt hơn Vân Cảnh rất nhiều, cho nên cũng không cảm thấy có gì là khôngổn.

Nhưng mà ở trong mắt người khác thì vô cùng chói mắt.

Kim Lan Nhược nổi giận đùng đùng đi ra khỏi bệnh viện, khi nhìn thấy LiênThanh Ngôn và Vân Sở tay trong tay thì há miệng mắng: "Vân Sở, tôi biếtcô chỉ là một kẻ tiện nhân, là một phụ nữ không biết xấu hổ, ngày hômqua còn thân thiết với đàn ông trong quán bar, hôm nay lại nắm tay vớingười đàn ông khác."

Vân Sở nghe thấy vậy, chẳng những không bỏtay khỏi tay Liên Thanh Ngôn mà ngược lại còn kéo chặt lại hơn, khiêukhích lườm Kim Lan Nhược, cười nói: "Thế nào, tôi thân thiết với ai, cầm tay ai còn phải cần sự cho phép của Kim đại tiểu thư sao?"

MặtKim Lan Nhược đỏ lên, mấy vết sẹo trên mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, côchỉ vào Vân Sở, tực giận mắng: "Tiện nhân, cô đừng có không chịu thừanhận, nhất định là cô biết tôi gần đây đang phải nhờ vả viện trưởng Liên làm phẫu thuật loại bỏ sẹo cho tôi nên mới quyến rũ anh, để anh ấykhông để ý tôi có phải hay không? Vân Sở, cô quả là một người đàn bàkhông biết xấu hổ!"

Cái gì? Kim Lan Nhược nhờ Liên Thanh Ngônphẫu thuật loại bỏ sẹo trên mặt sao? Sau đó Liên Thanh Ngôn cự tuyệt rồi hả? Khà khà ha, khà khà. . . Kim Lan Nhược, cô cũng có ngày hôm nay.

"Kim tiểu thư, nói chuyện thì phải có chứng cớ, con mắt nào của cô nhìn thấy cô quyến rũ Liên ca ca để anh ấy không trị bệnh cho cô hả?" Vân Sở vừavô tội nhìn Kim Lan Nhược, vừa tiếp tục nói: "Ai biết bình thường cóphải Kim đại tiểu thư cô làm chuyện gì đó có lỗi hoặc đắc tội với Liênca ca nên anh ấy mới không trị bệnh cho cô, nào có chuyện liên quan đếntôi chứ?"

Liên Thanh Ngôn lạnh lùng nhìn Kim Lan Nhược, giọng nói lúc này còn rét lạnh hơn cả thời tiết vài phần: "Kim tiểu thư, tôi làbác sĩ, đương nhiên sẽ không vì chuyện riêng mà cự tuyệt điều trị chocô. Thật sự là do tôi tài hèn sức mọn, không có cách loại bỏ được vếtsẹo trên mặt cô, đành mời cô phải mời người tài giỏi khác."

Không ngờ là Liên Thanh Ngôn lại cũng có lúc phúc hắc như vậy, Vân Sở nghethấy lời nói của Liên Thanh Ngôn thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗtay khen ngời.

Giỏi một câu tài hèn sức mọn, khà khà, nếu bác sĩLiên mà cũng không thể loại bỏ vết sẹo trên mặt cô ta thì chỉ sợ trênthế giới này không còn vài người có thể làm được.

Nhìn khuôn mặtngày càng trở nên khó coi của Kim Lan Nhược, khóe miệng Vân Sở càng tươi cười sáng lạn, vô cùng thân thiết khoác tay Liên Thanh Ngôn: "Liên caca, chúng ta về đi, anh vẫn còn công việc chưa làm xong mà."

Liên Thanh Ngôn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực rỡ của Vân Sở, cười nhàn nhạt: "Ừ, đi thôi."

Vì thế, hai người tay trong tay bước qua người Kim Lan Nhược, nghênh ngang đi vào bệnh viện.

Cửa bệnh viện, từng đợt gió lạnh thổi qua, Kim Lan Nhược mặc một chiếc măng tô màu vàng, đứng trong gió rét hiu quạnh, ánh sáng độc ác tỏa ra từtrong đôi mắt kia không hề kém cạnh so với thời tiết bên ngoài.

"Vân Sở, Liên Thanh Ngôn, các người cứ chờ xem!" Nghiến răng nghiến lợi bỏlại một câu nói độc ác, Kim Lan Nhược không cam lòng rời đi.

Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào con mắt Âu Dương Tự đang theo dõi trướccổng bệnh viện, trên khuôn mặt anh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhìn Kim Lan Nhược rời đi, từ từ đi theo.

Trong một con ngõ nhỏ âm u, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt, Kim Lan Nhược lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông toàn thân màu đen, tóc dài che khuất đi nửa gương mặt, anh nhìn Kim Lan Nhược một cách lạnh lùng: "Tôi là ai không quan trọng, quantrọng là tôi có thể giúp cô."

Kim Lan Nhược bị Vân Sở và LiênThanh Ngôn làm cho tức giận, giờ phút này lại nghe thấy có người nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng sau đó vẫn cảnh giác nói: "A? Giúp đỡ thế nào?"

Người đàn ông đến gần Kim Lan Nhược, cười lạnh:"Không phải là cô hận không thể khiến Vân Sở xuống địa ngục hay sao?Chúng ta có cùng một mục tiêu."

Nghe đến đó, Kim Lan Nhược biếtngười đàn ông này cũng là kẻ địch của Vân Sở, hơn nữa, nhìn dáng vẻ củaanh ta hẳn cũng hận Vân Sở đến tận xương, nhưng mà.......

Cô nhíu màu: "Điều kiện là gì?"

Anh ta đột nhiên đến tìm mình hợp tác, chắc chắn là có điều kiện, Kim LanNhược không hề ngốc đương nhiên sẽ không vừa nghe đến việc hợp tác làgật đầu đồng ý ngay lập tức.

Người đàn ông cười cười, môi mỏng khẽ mở ra, thản nhiên nói: "Đưa người của cô cho tôi, nghe lời tôi nói."

Lần trước, một mình anh tính kế Vân Sở, động tay động chân vào xe Vân Sở,đưa bom vào, kết quả chẳng những không giết được Vân Sở mà còn hại anhbị Vân Cảnh mắng một trận, cảnh cáo anh sau này không được động vào VânSở nữa.

Anh không trách Vân Cảnh, nhưng lại cực kỳ hận Vân Sở.Nếu không phải do Vân Sở, Vân Cảnh cũng sẽ không thể không quyết đoánnhư vậy thì mục đích của bọn họ đã đạt được từ lâu rồi.

Nhưng mànha đầu Vân Sở kia từ sau khi bị Đường Dịch Phong cho một đả kích thìdường như thay đổi thành một người khác, không chỉ thông minh lên rấtnhiều mà còn xoay Vân Cảnh một vòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợmục đích của bọn họ vĩnh viễn không thể đạt được. Anh tuyệt đối khôngcho phép chuyện như vậy xảy ra, Vân Cảnh đã phải trả giá nhiều như vậymới có thể đi đến ngày hôm nay, bọn họ không còn đường lui nữa rồi.

Nếu Vân Cảnh đã không hạ được quyết tâm vậy thì cũng chỉ có thể để anh giúp đỡ trừ bỏ Vân Sở, chỉ cần Vân Sở chết đi thì anh tin rằng chắc chắn Vân Cảnh sẽ tỉnh táo lại.

Nhưng mà, sau chuyện lần trước, Vân Cảnhbắt đầu bảo anh giúp đỡ chuyện công ty, chuyện trong bang gần như khôngcho anh tiếp xúc, dưới tay anh cũng chỉ có thể điều động một vài ngườicho nên mới muốn lợi dụng Kim Lan Nhược. Dù sao thì trong lòng Kim LanNhược hận Vân Sở muốn chết, anh không tin cô ta sẽ cự tuyệt yêu cầu củabản thân.

Kim Lan Nhược cười lạnh, vừa định cự tuyệt thì ngườiđàn ông lại tiếp tục nói: "Theo như tôi được biết thì thủ hạ có thể sửdụng của cô cũng chỉ có vài người thôi. Cô có thể từ chối, tôi khẳngđịnh, không có sự giúp đỡ của tôi với mấy người của cô cũng không làmđược cái gì."

Dứt lời, Âu Dương Tự xoay người, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Nếu không phải do tình huống ép buộc thì anh thèm vào màhợp tác với Kim Lan Nhược. Tuy rằng anh rất không thích Vân Sở nhưng còn chán ghét Kim Lan Nhược hơn. Nhưng mà vì lợi ích nên mới cần hạ mìnhnhư vậy.

Thấy Âu Dương Tự quay người đi, Kim Lan Nhược cắn môi,vội vàng gật đầu: "Tôi đồng ý cho anh sử dụng người của tôi, nhưng tốtnhất anh đừng có giở trò gì, nếu không......"

Âu Dương Tự quay đầu, lạnh lùng lườm Kim Lan Nhược một cái: "Tối mai, Đào Nguyên Hải Các phòng 108."

Editor: nhungchuoi

"Đại thúc, anh khỏe chưa?" Vân Sở mang cơm đi vào phòng bệnh, thấy Thượng Quan Triệt đã tỉnh, cười hỏi.

Thượng Quan Triệt liếc nhìn Vân Sở một cái, trong mắt tràn ngập oán khí, nhất là khi nhìn thấy Liên Thanh Ngôn đi theo phía sau cô, ánh mắt càng trở nên ai oán hơn.

Nhóc con chết tiệt này đúng là đồ không có lương tâm, bản thân khôngngại sống chết chặn giúp cô một viên đạn, cô thì tốt rồi, viên đạn vừađược gắp ra thì bỏ bản thân lại mà đi với người đàn ông khác. Thật đúnglà tức chết anh mà.

Vì thế, Thượng Quan Triệt nhắm hai mắt lại, không nhìn Vân Sở, không thèm để ý đến cô.

Vân Sở ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, không biết như thế này là sao ta.

Liên Thanh Ngôn cười với Vân Sở, bất đắc dĩ đi đến bên người Thượng Quan Triệt, giọng nói lạnh nhạt: "Sắc mặt khá tốt, xem ra đã không sao nữarồi."

Tay Thượng Quan Triệt để dưới chăn nắm thật chặt, nghĩ thầm, quả nhiênLiên Thanh Ngôn này có tâm tư với con nhóc Vân Sở chết tiệt kia.

Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao là tốt rồi, phù phù....."

"Ôi, nhóc con, vết thương của tôi đau quá......" Vân Sở vừa dứt lời thì Thượng Quan Triệt cau mày, đau đớn kêu lên.

Vân Sở kinh ngạc tiến lên: "Sao thế?"

"Vết thương của tôi đau quá, bụng cũng đói nữa, cô quả là một con nhócnhẫn tâm, không có một chút lương tâm nào, bản thân thì đi ra ngoài ănuống no say xong rồi mới nhớ đến tôi." Thượng Quan Triệt ai oán trừngmắt nhìn Vân Sở, dáng vẻ như một oán phụ khiến khóe miệng Liên ThanhNgôn co rút mạnh mẽ.

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì Liên Thanh Ngôn thật sự không thểtin được, người đàn ông nhìn qua rất vô lại này thật sự là Thượng táThượng Quan Triệt Đại công tử vô cùng nổi tiếng của nhà Thượng Quan đâu. Xem ra lời đồn bên ngoài quả thật không thể tin, yêu nghiệt này ngoạitrừ vẻ bề ngoài giống như trong lời đồn ra thì cái gì mà khí chất phiphàm, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cao ngạo, lạnh lùnglinh tinh đều là nói nhảm mà thôi!

Kho khan hai tiếng, Liên Thanh Ngôn nói với Vân Sở: "Sở Sở, tôi có việc đi trước, có chuyện gì cứ gọi tôi."

Vân Sở gật đầu: "Vâng, Liên ca ca anh mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi, tôi có việc đi tìm chị y tá là được rồi."

Nghe thấy lời nói quan tâm của Vân Sở, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơicong lên, mặc dù không muốn để cho hai người bọn họ có cơ hội ở chungmột chỗ nhưng không thể không rời đi.

Liên Thanh Ngôn vừa đi khỏi, ngay lập tức Thượng Quan Triệt kêu lên:"Nhóc con chết tiệt kia, cô thì tự do tự tại, tôi vì cô mà vào sinh ratử, cô thì ở sau lưng tôi tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, bỏmặc một mình tôi ở trong này. Tôi sao có thể đáng thương như vậy a....."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, mở cặp lông cơm ra, cẩn thận đỡ anh ngồidậy, cười nói: "Tôi sai rồi được chưa? Đại thúc, đừng tức giận nữa, nào, ăn cơm thôi."

Đỡ Thượng Quan Triệt ngồi ổn định, Vân Sở bưng cặp lồng cơm đưa đến trước mặt anh.

Ai biết được đại gia Thượng Quan Triệt không hề cảm động, tiếp tục lênmặt với Vân Sở, anh quay đầu đi không thèm nhìn Vân Sở: "Hừ, đồ ăn thừacủa cô sao? Không ăn."

Vân Sở chán nản, mất một lúc để áp chế sự tức giận, dịu dàng nói: "Đạithúc, Triệt ca ca, ngoan nào, không ăn cơm thì thân thể anh làm sao chịu đựng được chứ?"

"Hừ, cô đi ăn với Liên ca ca của cô đi, đừng tiếp tục ở đây cho tôi bực mình." Thượng Quan Triệt vẫn không thèm nhìn Vân Sở.

Vân Sở tức giận: "Này, anh....anh có thể biết lý lẽ một chút hay khôngđấy, Liên ca ca đã mệt mỏi như vậy rồi mà còn bị tôi kéo vào chữa choanh, đương nhiên tôi phải đi cảm ơn anh ấy rồi."

"Cảm ơn anh ta rồi đi theo anh ta ăn uống no say, bỏ lại tôi ở trong này hả?"

"Tôi đi ăn với Liên ca ca ở bên ngoài

còn không phải muốn hỏi anh ý là anh có cái gì không thể ăn hay khôngsao? Thượng Quan Triệt, anh vừa vừa thôi, ăn hay không tùy anh." Vân Sởnổi giận đùng đùng nói một lèo, nói xong thì quẳng cặp lồng cơm lên bàn, đang định đi ra ngoài.

Nghe thấy lời giải thích của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt conglên, nở nụ cười vô cùng quyến ru, anh giữ chặt tay Vân Sở ra vẻ tức giận nói: "Đút cho tôi, nếu không tôi sẽ không ăn."

Vân Sở cố gắng nhịn xuống sự tức giận, nếu không phải là do thật sự đaulòng cho thân thể anh thì cô đã chạy sớm rồi. Tên khốn này vì cô mà bịthương, lúc này mà cô chạy trốn thì chắc chắn lương tâm sẽ cắn rứt nha.

Tức giận ngồi xuống ghế, Vân Sở bưng cặp lồng cơm lên, dùng thìa múc một miếng đưa đến lên bên miệng anh, lạnh lùng ra lệnh: "Há miệng."

Thượng Quan Triệt tươi cười xinh đẹp, há miệng để Vân Sở đút cơm, sau đó nói: "Đúng là cơm nhóc con đút cho có khác, ăn thật ngon."

Vân Sở buồn cười nhìn anh, nhìn anh ăn ngon như vậy, tức giận cũng giảmđi nhiều sau đó ngồi xuống trước giường, đút từng miếng từng miếng choanh.

Bóng đem kéo xuống, ngoài cửa sổ đã là một khoảng trời tối om, trongphòng thì đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh sáng đèn, Vân Sở mặc một chiếcáo khoác màu đen, ngồi ngay ngắn trước giường, cười dịu dàng, đút từngmiếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt.

Còn trong mắt Thượng Quan Triệt hoàn toàn là sự vui vẻ, Vân Sở đút mộtmiếng, anh ăn một miếng, ánh mắt thì chăm chú theo dõi khuôn mặt trắngnõn của cô.

Buổi tối, Vân Sở nhận được một cuộc điện thoại của Mộc Ngân, nói là hômnay cô đã truyền tin tức trong bang đến tai Vân Cảnh, Vân Cảnh có phảnứng rất lớn đối với chuyện này nhưng vẫn chưa có hành động gì.

Vì phải trở về đối phó với Vân Cảnh nên Vân Sở không thể không rời khỏi bệnh viện,

Thật ra vết thương của Thượng Quan Triệt cũng không phải quá nặng, nhưng cũng không thể di chuyển tùy tiện, Vân Sở liên tục dặn dò anh khuyênanh cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, không được đi đâu cả rồi mới rời khỏibệnh viện.

Lúc trở lại Vân gia đã là hơn mười giờ tối.

Vân Sở vừa mới bước vào cửa lớn thì đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thăng. Vân Sở căn bản không thèm để ý đến Vân Thăng, anh ta dù saocũng chỉ là một con chó bên người Vân Cảnh, cô đã có một ngày mệt mỏinên không đấu trí với một con chó.

Nhưng Vân Thăng lại châm chọc khiêu khích trước: "Đại tiểu thư thật có bản lĩnh."

Vân Sở nhíu mày, cười nói với anh ta: "Tôi là đại tiểu thư của Vân gia, nếu tôi không có bản lĩnh, chẳng lẽ anh có sao?"

Một câu nói đã đánh đổ Vân Thăng hoàn toàn, khiến anh ta không thốt ra được lời nào.

Nhắc đến ba chữ "đại tiểu thư" chính là nhắc đến điểm yếu của Vân Cảnh.Vân Cảnh lớn hơn Vân Sở sáu tuổi, đến Vân gia một năm trước khi Vân Sởđược sinh ra, nhưng vì lúc Vân Sở mới sinh mẹ của Vân Sở là Lan HiểuNguyệt qua đời vì khó sinh nên Vân Ngạo Thiên dành toàn bộ sự yêu thương cho Vân Sở. Cô vừa sinh ra thì đã tuyên bố với toàn bộ Vân gia và bangHuyễn Dạ, Vân Sở là đại tiểu thư duy nhất cảu Vân ga, cũng là người thừa kế duy nhất trong tương lai.

Chỉ vì một câu nói của Vân Ngạo Thiên là địa vị của Vân Sở ngay lập tứcbay lên cao, cho dù là ở Vân gia hay ở bang Huyễn Dạ đều không có một ai dám đăc tội với cô. Điều này cũng trực tiếp tạo nên tính cách kiêungạo, ương ngạnh không coi ai ra gì của Vân Sở.

Vân Thăng trừng mắt nhìn Vân Sở một lúc lâu rồi mới không cam lòng bỏ lại một câu: "Thiếu gia bảo cô đến thư phòng tìm cậu ấy."

Vân Sở cười lạnh: "Nếu anh ta đã muốn gặp tôi, vì sao muốn tôi tìm anhta?" Dứt lời, không thèm nhìn Vân Thăng mà bước chân về thẳng phòng.

Phòng Vân Sở rất to, bên trong ngoài chiếc giường lớn màu hồng nhạt còncó một cái tủ quần áo cũng rất to, bên trong chứa rất nhiều gấu bông, là quà mà Vân Cảnh và Vân Hạo Thiên tặng cho cô từ nhỏ đến giờ. Vốn dĩ Vân Sở rất thích Vân Cảnh nên chỉ cần anh ta tặng cho cái gì thì đều cấtgiữ cẩn thận.

Phía trước cái tủ là một bộ sofa và một bộ bàn tràn nhỏ, bên cạnh là một bàn trang điểm lớn. Cả căn phòng lấy màu hồng làm màu chủ đạo, rất nữtính, cũng rất ngây thơ.

Ngay từ đầu Vân Sở đã không quen sống ở một nơi như vậy, nhưng cũng hiểu rõ là sở thích không thể thay đổi dễ dàng cho nên dù không thích nhưngvẫn chịu đựng, hiện tại thì cũng đã quen rồi.

Vân Sở vào phòng lấy quần áo, cầm một bộ áo ngủ đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì lại nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

Biết người đến là Vân Cảnh, Vân Sơ vứt ảo ngủ sang một bên, mở cửa ra,quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt có chút tiều tụy của Vân Cảnh.

Vân Sở lạnh nhạt nhìn anh: "Anh tìm em có việc gì sao?"

Vân Sở lạnh nhạt, trên người lại mang theo hơi thở người sống chớ có lại gần khiến Vân Cảnh cảm thấy có chút khó chịu. Nhất là câu nói buổisáng: "Anh là anh trai của tôi sao?" khiến anh cảm thấy vô cùng đaulòng.

Anh cố nặn ra một nụ cười: "Sở Sở, nghe nói hôm nay em đến giúp bang,anh chỉ muốn đến nhìn em một chút xem em có làm sao không."

"Hiện tại thấy rồi đó, tôi rất tốt, không sao cả, anh có thể đi được rồi." Cô lạnh lùng nói, đang định đóng cửa.

Vân Cảnh vội vàng giữ cửa, ngăn cản động tác của Vân Sở: "Sở Sở, rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải anh đã làm cái gì sai rồi không."

Làm cái gì sai? Chẳng phải anh ta biết rất rõ sao......

Vân Sở tự biết bản thân không khỏe bằng anh ta, cũng không muốn đóng cửa nữa, lười biếng dựa vào bên cạnh cửa, nở nụ cười vô cùng yêu dị: "Anhlàm cái gì sai? Anh trai, anh thật sự không biết sao? Ai nha, hình nhưtôi nói sai rồi, không phải là anh không biết mà căn bản là anh khôngcho rằng đó là sai. Chính vì vậy, đối với anh mà nói thì đây là khôngsai, cho nên anh không sai."

Vân Cảnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Vân Sở, tay giữ lấy bả vai cô, đaukhổ nhìn cô: "Sở Sở, em biết điều gì sao? Vì sao gần đây em luôn bàixích anh vậy?"

Vân Sở cười nhạo: "Anh trai.....Anh làm cái gì còn sợ tôi không biết sao?"

Bỏ cái tay của Vân Cảnh đang để trên bả vai ra, Vân Sở xoa xoa cái trán, thật sự không muốn tiếp tục chơi trò trốn tìm với Vân Cảnh nữa. Đến lúc này chuyện giữa bọn họ không còn cái gì có thể che giấu nữa rồi.

Cô là người như vậy, hoặc là không hận, hoặc là quanh minh chính đại màhận. Cô chán ghét nhất kiểu người giống như Vân Cảnh, rõ ràng là hận đối phương chết đi được mà vẫn còn ra vẻ ngụy quân tử quan tâm đối phương.

Trong mắt Vân Cảnh lóe lên sự đau khổ, ánh mắt cũng trở nên do dự hơn dừng lại một lúc trên khuôn mặt Vân Sở.

Chẳng lẽ cái gì cô cũng biết rồi sao? Cho nên mới trở nên như ngày hômnay, mới có thể nghĩ cách cứu Vân Hàn và Mộc Ngân ra, mới có thể pháhỏng máy tính của anh vào lúc đó, mới có thể thuận lợi thoát khỏi cáibẫy Âu Dương Tự giăng ra và cũng mới lạnh lùng với anh giống như bây giờ vậy.

Vân Cảnh nhìn Vân Sở đứng gần ngay trước mặt, chính là cô em gái từ nhỏanh đã rất ghen tị, rất hâm mộ nhưng cũng rất yêu thương. Cô đã trưởngthành, không bao giờ còn là nhóc con cứ hễ bị bắt nạt là chui vào lònganh khóc lóc kể lể, cô không còn cần anh bảo vệ nữa rồi.

Còn anh, thì lại không biết bắt đầu từ lúc nào đã thay đổi cách nhìn vềcô? Không phải anh luôn rất chán ghét cái đuôi này, chán ghét con sênluôn bám dính lấy bản thân này sao? Anh hận cô tốt số, vừa sinh ra đãđược hào quang bao quanh, không cần làm cái gì cũng sẽ trở thành ngườithừa kế của bang Huyễn Dạ. Anh hận cô có thể vô lo vô nghĩ, không có aiép cô phải phấn đấu, cũng không cần cô phải cố gắng, chỉ cần cô ngoắcmột ngón tay là toàn bộ thế giới đều phải xoay quanh cô. Anh hận, hậntất cả những điều đó của cô.

Nhưng anh lại không biết, hận thế này bắt đầu thay đổi từ lúc nào.

Thậm chí vì sự thay đổi này mà kế hoạch của anh cũng thay đổi theo. Kếhoạch đã được định sẵn đối với bang Huyễn Dạ giờ ở trước mặt cô trở nênkhông đáng một đồng.

Giờ phút này, Vân Cảnh lại có một suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nếu như,nếu như mối quan hệ của anh và Vân Sở có thể trở lại hòa thuận như lúctrước thì anh nguyện buông tha tất cả, không đấu với cô, không tranh với cô nữa.

Nhưng mà, có phải tất cả đều không kịp nữa phải không? Hiện tại cho dùanh có làm cái gì thì cũng không thể thay đổi quan hệ của bọn họ nữarồi.

"Sở Sở....em hận anh sao?" Anh hỏi ra một câu mà ngay cả bản thân anhcũng cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng vẫn mong chờ câu trả lời không hận hay đại loại như thế.

Nhưng Vân Sở lại cười chế giễu: "Hận sao? Không, tôi chỉ khinh thường anh mà thôi."

Vân Sở nói xong, không tiếp tục nhìn Vân Cảnh nữa, xoay người bước vàotrong phòng, hạ lệnh đuổi khách: "Anh trai, không còn sớm nữa, tôi muốnnghỉ ngơi, nếu anh không việc gì thì có thể đóng giúp tôi cái cửa đượckhông."

Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Vân Sở, Vân Cảnh nắm chặt tay lại, nhẹnhàng nói một câu: "Vậy em đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Thuận tay đóng cửa lại, dựa vào cửa nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng rối rắm.

Anh nên làm cái gì bây giờ..... Vì sao mọi chuyện lại trở nên như thếnày? Anh cho rằng, cô chỉ là một cô gái sẽ không có hứng thú với mấychuyện bang phái, cho nên lúc trước mới có ý định thâu tóm bang HuyễnDạ.

Nhưng mà, hiện tại có thể thấy dường như cô rất hận việc bản thân đãcướp đi cái gì đó của cô. Thậm chí vì chuyện này mà cô bắt đầu xa lánhbản thân. Hiện tại, ngay cả một tiếng anh trai, anh nghe cũng cảm thấynhư đang giễu cợt.

Có lẽ, thật sự anh đã sai rồi. Cho dù cô không thích bang Huyễn Dạ nhưng dù sao nó cũng thuộc về cô, dựa vào cái gì mà anh lại đi lấy cái thuộcvề cô chứ?

Đúng vậy, tuy rằng Vân Cảnh luôn cảm thấy rất ghen tị với Vân Sở, hâm mộ cô có thể không làm mà hưởng, còn bản thân thì không thể không liềumạng mà phấn đấu. Nhưng nhiều năm trôi qua, anh cũng thật sự coi cô làem gái, cũng rất yêu thương cô. Lúc trước vì đã đồng ý với người kia,nên mới muốn ra tay thâu tóm bang Huyễn Dạ báo thù cho người, tuy nhiêncũng một phần là vì Vân Sở không để ý đến bang Huyễn Dạ nên anh mới hạquyết định.

Hiện tại, anh còn có thể quay đầu được sao?

Một lúc lâu sau, Vân Cảnh đi xuống lầu, lấy xe của mình đi thẳng ra cửa, hướng về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.

Điều không ngờ là đêm hôm nay người có tâm trạng không tốt cần đến rượukhông chỉ có một mình anh, nhưng càng bất ngờ khi đó lại chính là ngườibạn tốt nhiều năm qua của anh, không hẹn mà gặp cùng đi đến nơi mà bọnhọ thường xuyên đến uống rượu, đang ngồi một mình uống rượu.

Vân Cảnh cười khổ, gọi một ly rượu, ngồi xuống bên cạnh người đó, chậmrãi nói: "Thật khó có dịp nhìn thấy bác sĩ Liên ngồi ở đây uống rượu một mình giữa đêm khuya, người không biết còn tưởng cậu đang thất tình đó."

Người ngồi bên cạnh Vân Cảnh không phải là ai khác mà chính là LiênThanh Ngôn. Nghe thấy giọng nói của Vân Cảnh, anh nhíu mày, lạnh nhạttrả lời: "Thất tình cái gì chứ, còn chưa kịp yêu mà đã thất tình thì mới đáng sợ."

Vân Cảnh ngẩn người, nhìn Liên Thanh Ngôn đang mặc một chiếc áo sơmitrắng tinh, uống từng ngụm từng ngụm, dáng vẻ rất giống như không cầntiền. Vân Cảnh cười nói: "Ha ha.... Lời này phát ra từ miệng cậu, nóithế nào tôi cũng cảm thấy không thích hợp, cậu thử nói xem, có phải cậunhìn trúng ai rồi đúng không?"

Liên Thanh Ngôn ho khan hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của VânCảnh, nói một câu: "Còn cậu cũng để ý đến ai rồi hả? Lúc này mà còn đếnđây uống rượu, đừng có nói với tôi là trong nhà cậu không có rượu."

Vân Cảnh sửng sốt, nhớ đến đoạn đối thoại hôm nay với Vân Sở, trong mắtxẹt qua sự đau khổ, ngửa đầu uống liên tục vài ngụm rượu rồi mới cườikhổ nói: "Tôi có thể nhìn trúng ai được chứ, không thể là vì chuyện khác được hay sao?"

Liên Thanh Ngôn hiểu ra gật đầu, cười có chút châm chọc, nói ra lời cóthể khiến người khác không ngừng kinh ngạc: "Chắc là Sở Sở, chỉ có cô ấy mới có thể khiến cho cậu đau khổ như vậy." Và cũng chỉ có cô mới có thể khiến tôi đau khổ như vậy. Nhưng câu sau anh không hề nói ra.

Thân thể Vân Cảnh có chút cứng ngắc, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, nở một nụ cười khổ.

Đúng vậy, Liên Thanh Ngôn nói không sai, trên thế giới này, ngoại trừVân Sở thì thật sự không còn ai có thể khiến anh đau lòng như vậy,thương tâm như vậy.

Trước đây, anh chỉ cảm thấy Vân Sở là một kẻ phiền toái, suốt ngày chỉbiết gặp rắc rối, mang đến cho anh một đống phiền toái. Còn anh thân làm anh trai của cô, phải dịu dàng nhất, quan tâm nhất, là người anh mà côyêu quý nhất, cho dù cô có làm cái gì thì đều phải ra mặt giải quyếtgiúp cô.

Lúc đầu vẫn còn có thể kiên nhẫn mà giải quyết, nhưng càng về sau thìcàng không thể kiên nhẫn, anh hiểu rõ mình đã bắt đầu chán ghét nhóc con kiêu ngạo này, nhưng không biết bắt đầu từ lúc này lại trở nên để ý cônhư vậy?

Hiện tại cô có thể hoàn toàn làm chủ được cảm xúc và tâm trạng của anh.....

Lúc này nghĩ kĩ lại, Vân Cảnh cảm thấy thật đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày anh sẽ hoàn toàn thuatrong tay cô. Nếu người kia biết anh trở nên như thế này, chắc chắn sẽcảm thấy rất thất vọng với anh cũng nên?

Chẳng lẽ nhất định anh và Vân Sở phải là kẻ địch sao, nhất định phải xung khắc như nước với lửa sao?

Khổ sở uống rượu, một ly rồi lại một ly, anh uống không ngừng, so với dáng vẻ vừa rồi của Liên Thanh Ngôn thì còn hung tàn hơn.

Liên Thanh Ngôn mới uống xong ly thứ hai mà Vân Cảnh đã uống xong ly thứ ba rồi, cau mày, một suy nghĩ kỳ quái xẹt qua trong lòng anh, khiếnthân thể anh run lên một cái.

"Cảnh, giữa cậu và Sở Sở đã xảy ra chuyện gì rồi...." Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nghe qua rất thoải mái.

Vân Cảnh cười khổ: "Không có việc gì." Đã xảy gì chuyện gì ư? Anh nênnói như thế nào đây? Nói anh bị Vân Sở chán ghét sao? Tuy rằng đây là sự thật, nhưng mà, đây vốn dĩ không nên là lý do khiến anh đau lòng, saoanh có thể nói lý do này ra miệng được chứ.

"A......." Liên Thanh Ngôn cười có chút trào phúng, nhưng không biết là cười Vân Cảnh hay là cười chính bản thân mình.

Anh có thể nhìn thấy rõ ràng ở trên người Vân Cảnh bóng dáng của bản thân. Điều này làm cho anh cảm thấy hơi sợ hãi.

Nếu thật sự Vân Cảnh có suy nghĩ gì đó với Vân Sở, vậy thì anh có phải cũng đúng như vậy hay không......

Liên Thanh Ngôn không dám suy nghĩ nhiều, cùng với Vân Cảnh, hai ngườimỗi người một ly, uống cho đến tận đêm khuya, cho đến khi say khướt, cho đến khi không nhớ được lý do khiến họ đau khổ, không nhớ ra phiền nãocùng với sự đấu tranh này!

Đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến thê lương.....

HẾT CHƯƠNG 60