Quấn Quýt Không Rời

Chương 7: Nội Y Đâu?



Câu hỏi của anh khiến Thịnh Hạ đỏ bừng mặt. Đợi anh đi ra rồi cô mới dám quay lưng bắt đầu tắm rửa.

Nhưng khi đứng ở chỗ anh vừa rời đi, trong đầu của cô chợt nhớ đến hình ảnh anh vừa đứng ở đây, tay cầm lấy bộ phận to lớn đỏ thẫm không ngừng đưa lên đưa xuống.

Ngón tay của Thịnh Hạ lại run lên không kiểm soát. Cô nhắm mắt lại nhanh chóng dùng sữa tắm bôi lên toàn thân tắm qua loa, rồi mới nhỏ giọng nói với anh: “…. Tắm xong rồi.”

Cô không có quần áo.

Chỉ có tấm chăn mỏng đó.

Người đàn ông cầm tấm chăn mỏng bước tới, nhìn thấy cô dùng một tay che đi bộ ngực, tay còn lại che giữa hai chân, đôi mắt đen không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Bỏ tay xuống.”

Thịnh Hạ kinh sợ đến mức không dám động đậy, nhưng trong đầu lại nhớ đến câu nói trước đó của người đàn ông: “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ dẫn cô đi?”

Loading...
Điều kiện tiên quyết để đưa cô đi là ngoan ngoãn nghe lời.

Ngón tay cô run run, cuối cùng cũng buông lỏng xuống, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, vành tai ửng đỏ đến nóng lên, đến cả bầu ngực đầy đặn cũng bắt đầu phiếm hồng.

Bị kích động bởi cái lạnh bên ngoài, nhũ hoa nhạy cảm rùng mình nở rộ.

“Giơ tay lên.”

Người đàn ông đánh giá cơ thể cô, trong đôi mắt đó không mang theo nhiều dục vọng, chỉ là… Quá thẳng thắn, khiến cô không biết làm thế nào.

Thịnh Hạ ngoan ngoãn giơ tay lên.

Anh để tấm chăn mỏng dưới nách cô, thuận thế quấn quanh người một vòng, sau đó bế cô vào lòng, cánh tay trần trụi của cô theo phản xạ ôm lấy cổ người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt của anh không có gì biến hóa, ôm cô bước ra ngoài.

Đi ngang qua bốn năm căn phòng, khắp nơi đều là một đống hỗn độn. Có những cô gái mặt xám như tro tàn nằm trên mặt đất hoặc trên giường, quần áo bị xé nát nằm ngổn ngang một bên.

Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng lại dâng lên những nỗi bất an sợ hãi. Cô vùi đầu vào cổ người đàn ông, không dám nhìn nữa.

Trái lại, khi Oai Chủy Lục và một vài người nhìn thấy Lạc Hàn Đông ôm cô quay lại, con nhóc lúc đầu còn cố gắng chạy trốn, nhưng giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông. Điều này khiến bọn họ không khỏi bội phục mà giơ ngón tay cái về phía Lạc Hàn Đông tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Anh Đông thật lợi hại, mới làm một hiệp mà đã khiến cho cô gái này thuần phục trên giường luôn rồi. Anh xem mấy tên đàn ông thô bạo kia làm đến mức người ta sống dở chết dở rồi, lát nữa bọn em còn phải đi dọn dẹp nữa.”

“Nói cho cùng vẫn là anh Đông của chúng ta đỉnh nhất! Ha ha ha ha!” Bọn họ cùng phát ra giọng cười dâm đãng.

Lạc Hàn Đông không để ý đến, chỉ nói: “Mau dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài đi. Mang một phần cơm đến đây, tôi muốn nghỉ ngơi, đừng có quấy rầy.”

“Ồ, vâng ạ.”

Sau khi bọn họ rời đi, Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ vào phòng, ném cô lên ghế sô pha, tiếp đó tìm trong tủ quần áo được một bộ quần áo của nam vứt qua cho cô.

“Mặc vào.”

“….Áo lót đâu?”

Thịnh Hạ quấn chặt chăn, có chút luống cuống hỏi: “…..Quần lót nữa?”

Lạc Hàn Đông ném quần áo vào trong lòng cô: “Cô có thể chọn mặc vào hoặc để trần truồng, tôi không quan tâm.”

Nói xong anh quay người bước đến bàn làm việc ngồi xuống, không để ý đến cô nữa.

Thịnh Hạ cảm thấy nhục nhã. Cô ôm lấy bộ quần áo đó, muốn tìm một chỗ nào đó để thay, nhưng căn phòng lớn thế này mà lại không có chỗ nào khuất khuất cả, cô chỉ có thể trốn dưới chăn thay quần áo.

Cảm giác trống trải ở thân dưới khiến cô có cảm giác không an toàn. Cô vừa mới mặc xong chiếc áo sơ mi đen thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Lạc Hàn Đông cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Oai Chủy Lục bê một phần cơm vào, đặt lên bàn trà trước ghế sô pha, còn cố tình liếc nhìn Thịnh Hạ, rồi mới cười cười rời đi.

Thịnh Hạ đã đói lắm rồi.

Cô không biết phần cơm này có phải do anh Đông gọi cho cô không, thế nên cô không dám ăn, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào phần cơm đó không ngừng nuốt nước miếng.

Cái quần quá lớn so với cơ thể cô, căn bản không có cách nào mặc được, cuối cùng cô lấy cái chăn mỏng quấn quanh eo làm thành chiếc váy. Lúc này cô mới quay đầu nhìn Lạc Hàn Đông hỏi: “ Phần cơm này là….?”

“Ăn đi.” Người đàn ông chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường: “Bắt đầu từ bây giờ, không được nói chuyện, duy trì yên tĩnh, đến sáu giờ thì gọi tôi.”

Thịnh Hạ ngạc nhiên, một lát sau mới gật gật đầu: “Vâng.”