Quấn Quýt Không Rời

Chương 34: Làm Quá Tàn Nhẫn Rồi



Thịnh Hạ được ôm lên xe, hai chân của cô mềm nhũn đến mức không thể tự đi được.

Lúc chiếc xe về đến cổng nhà, cơ thể cô vẫn còn run rẩy theo dư âm của lần lên đỉnh lúc nãy.

Loading...
Lạc Hàn Đông đưa tay nhéo nhéo gáy cô, động tác giống như vuốt ve một con mèo. Anh nói: “Đi thôi.”

Thịnh Hạ không đáp lời, hai chân run rẩy xuống xe, tiến vào khu dân cư cũng không quay đầu lại.

Lạc Hàn Đông đợi sau khi cô đi vào, anh mới ra hiệu cho lái xe.

Sau khi xe rời đi.

Một người đàn ông đứng sau cái cây cách khu dân cư đó không xa, hắn hướng đầu bên kia của điện thoại nói: “Đại ca, anh Đông vừa đưa cô gái kia về, vừa tốt nghiệp đã bắt người ta đi chơi đến hơn một tiếng đồng hồ mới đưa về, có vẻ là thật sự thích cô gái này, em còn phải tiếp tục theo dõi nữa không?”

Tần Chung Hải ở đầu dây bên kia nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng thấy tên Lạc Hàn Đông này trẻ tuổi mà xem thường, các cậu không có sự nhẫn nại gì cả. Cậu ta giống như con báo đêm đi săn vậy, có thể mai phục rất lâu, đợi đến khi kẻ thù buông lỏng toàn bộ cảnh giác, cậu ta sẽ thừa dịp tấn công ngay lập tức, cho một cú trí mạng.”

Tứ Nhãn bị ông ta nói nhịn không được lạnh sống lưng: “Đại ca… ý của anh là, anh Đông muốn phản bội chúng ta?”

“Không phải cậu ta muốn phản chúng ta, mà là đợi chúng ta phản lại cậu ta, tìm cho bản thân một cơ hội để ra tay với chúng ta.” Giọng nói của Tần Chung Hải đậm nét từng trải.

Tứ Nhãn không hiểu: “Tại sao cậu ta không dứt khoát trực tiếp ra tay?” “Tên nhóc đó là người có ân tất báo, không làm việc lấy oán báo ơn.” Âm thanh Tần Chung Hải gạt nắp trà thanh thúy vang lên: “Nhưng nếu chúng ta bất nhân, cũng không trách cậu ta bất nghĩa.” “Đại cai, vậy em còn theo dõi không?”

“Tiếp tục đi theo.” Giọng nói của Tần Chung Hải thấp thoáng tỏ ra tàn

nhẫn: ‘Ngược lại tôi muốn xem xem, có phải cậu ta thực sự muốn kết hôn

với con nhỏ kia hay không.”

“Vâng.”

Thịnh Hạ nhốt mình trong phòng cả đêm đều không dám ra ngoài.

Sợ bị bố mẹ phát hiện dấu vết trên người, cô vẫn luôn cuộn ở trên giường, ngay cả mặt cũng không dám lộ.

Hôm nay Lạc Hàn Đông làm quá tàn nhẫn rồi, dư âm không ngừng cao trào trên người cô, lúc đêm ngủ, cơ thể cũng vô thức mà run rẩy, đồ lót đều ướt hết.

Lúc cô thay đồ lót, nhìn thấy khắp chân đều là dấu năm ngón tay.

Làn da còn có thể thấp thoáng cảm nhận được sự thô ráp của lòng bàn tay người đàn ông chạm lên phía trên, lòng bàn tay đó vừa nóng vừa bỏng, mỗi lần chạm vào đều giống như một ngọn lửa mãnh liệt đang nhen nhóm. Thiêu đến mức Thịnh Hạ thở dốc cũng khó khăn.

Kỳ nghỉ hè đến, bố mẹ đều đi du lịch, hỏi cô có muốn đi không, Lúc này Thịnh Hạ đồng ý ngay, cô sợ ở nhà một mình thì thỉnh thoảng sẽ bị anh Đông gọi đi,.. hễ làm là làm suốt một tiếng đồng hồ.

Nói là du lịch cũng chẳng qua là du lịch xung quanh trong nước.

Lo lắng về trường hợp khẩn cấp, trước khi Thịnh Hạ đi, suy xét hết lần này đến lần khác, vẫn là để cái điện thoại màu hồng kia vào trong túi.

Nhưng mà, lúc bố mẹ đưa cô vào khách sạn bậc nhất của điểm du lịch, cô vẫn gặp anh Đông ở cửa đại sảnh.

Người đàn ông ngồi vắt chân trên sofa ở đại sảnh,thần thái thản nhiên, trên đầu anh đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc trên người áo sơ mi trắng thoải mái. Trên đùi để một cái máy tính.

Thịnh Hạ giống như nhìn thấy ác ma, cô trừng mắt hướng về phía đó sợ hãi.

Cho đến khi bố mẹ kéo cô, hỏi cô làm sao thế.

Thịnh Hạ mới ổn định bản thân nói: “Không sao, con… có hơi mệt.”

Bố mẹ làm xong thủ tục nhận phòng, sau khi đặt hành lý xuống, liền nói ra ngoài đi loanh quanh, Thịnh Hạ có vẻ mệt mỏi nên ở lại phòng. Đợi bố mẹ vừa đi, cô liền chạy tới đại sảnh lầu một.

Lạc Hàn Đông còn ở đó.

Không ít cô gái đi ngang qua đều len lén nhìn anh.

Thịnh hạ không thể không thừa nhận, người đàn ông này dáng dấp rất đẹp, bộ dạng chuyên chú càng khiến người khác chú ý.

Cô trực tiếp ngồi đối diện với anh, cách anh một cái bàn trà rộng hai mét.

------oOo------