Quan Môn

Chương 17: Bất tranh



Tô Khải Văn chứng kiến Chung Ly Dư cùng một nam tử trẻ tuổi ngồi chung một chỗ, nỗi lòng ghen tỵ hừng hực thiêu đốt.

Lĩnh vực nghiên cứu của hắn trong trường là văn phòng tự động hóa.

Đối với hai nghiên sinh mà nói, trên cơ bản học tập đã có được thành quả rồi, nhất là trong lĩnh vực văn phòng tự động hóa, muốn làm ra một chút thành tích thật ra vô cùng đơn giản.

Thị trường văn phòng tự động hóa trong nước trên cơ bản là một mảnh hoang vu, chỉ cần có tâm khai thác, không cần lo lắng không có cơ hội kiếm tiền.

Trên thực tế Tô Khải Văn cũng không phải loại người không có bản lĩnh.

Có thể học tập bên trong đại học Bắc Thanh, thực lực của bản thân đáng giá khẳng định thực sự.

Đêm nay hắn đến nhà hàng này là vì muốn cùng một người phụ trách một nhà công ty bàn luận chuyện hợp tác.

Chỉ là không hề nghĩ đến rõ ràng lại thấy được Chung Ly Dư, hơn nữa nàng còn cùng một nam tử trẻ tuổi ăn cơm.

Nhìn thấy Tô Khải Văn đột nhiên xuất hiện, Chung Ly Dư cũng thoáng sửng sốt.

Nói thật lòng, cho dù trước kia hai người là bạn học, thế nhưng về sau Chung Ly Dư một mực học nhảy lớp, hiện tại đã cao hơn Tô Khải Văn hai cấp, đối với hắn nàng cũng không có cảm giác đặc thù gì, chỉ xem hắn như một người bạn học cũ mà thôi, ở thời gian trước cũng có chuyện phiếm vài câu, nhưng nếu nói tới là bạn trai bạn gái, còn kém thật nhiều.

Chỉ có điều Tô Khải Văn rất biết tạo thế, mở miệng khép miệng luôn tự xưng là bạn trai của Chung Ly Dư, mà Chung Ly Dư cân nhắc những phiền toái khác, cũng không công khai phủ nhận điểm này, dù sao có người làm tấm mộc đối với nàng cũng không có gì không tốt.

Thế nhưng hôm nay Chung Ly Dư đã đặt quyết tâm đi theo Diệp Khai, Tô Khải Văn xuất hiện làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng không khỏi liếc nhìn Diệp Khai, âm thầm phỏng đoán không biết hắn có tức giận hay không?

- Tô Khải Văn, anh cũng ở đây ăn cơm?

Chung Ly Dư xuất phát từ lễ phép, vẫn ứng phó lại một câu.

- Đúng vậy, vị này là em trai của cô sao? Sao không giới thiệu một chút?

Tô Khải Văn nói lời này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Khai.

Chung Ly Dư nghe xong, trong nội tâm lập tức vô cùng bất mãn đối với Tô Khải Văn.

Người này bụng dạ nhỏ hẹp, ở trước mặt Diệp Khai làm nàng mất hết mặt mũi, tự nhiên làm cho nàng rất không cao hứng, nhất là với quan hệ giữa nàng cùng Diệp Khai hiện tại đã không cách nào phân cách, làm sao có thể cho Tô Khải Văn cơ hội?

Chung Ly Dư còn chưa kịp phản bác, Diệp Khai đã lên tiếng nói chuyện.

- Nhân viên phục vụ, tính tiền!

Diệp Khai nhìn nhân viên phục vụ đứng gần đó vẫy tay.

- Tiên sinh, ngài còn chưa dùng cơm…

Nhân viên phục vụ lập tức chạy qua, có chút nghi hoặc nói.

- Hoàn cảnh của nhà hàng này không tốt, ảnh hưởng tâm tình người dùng cơm!

Diệp Khai không nhiều lời, ném tiền lại sau đó lôi kéo Chung Ly Dư rời đi.

Từ đầu tới cuối Diệp Khai không hề nói nửa chữ với Tô Khải Văn, đó là một loại thái độ coi rẻ cực độ, làm trong lồng ngực Tô Khải Văn giận dữ bất bình, nắm chặt tay hận không thể xông lên hung hăng đập Diệp Khai một trận mới có thể hả giận.

Nhưng hắn nhẫn nhịn xuống, lần đầu tiên nghe được tin tức Chung Ly Dư có xe thể thao tới đón, hắn đã biết thân phận Diệp Khai tuyệt đối không đơn giản, hắn căn bản không thể ứng phó được, hôm nay nếu không phải tận mắt chứng kiến Chung Ly Dư ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Diệp Khai, hơn nữa còn cười cười nói nói, hắn cũng sẽ không xúc động tới mức chạy tới.

Thế nhưng thật không ngờ Diệp Khai căn bản không hề để ý tới tâm tư của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự thất bại.

- Sẽ có một ngày, ta muốn cho tất cả mọi người biết rõ, Tô Khải Văn này cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc! Text được lấy tại Truyện FULL

Tô Khải Văn nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề thốt.

- Ánh mắt của em không được tốt lắm đâu, người như vậy cũng có thể chọn làm bạn trai…

Lúc Diệp Khai nói lời này, không nghe được tâm tình của hắn có gì dao động.

Chung Ly Dư kéo cánh tay Diệp Khai, có chút không vui nói:

- Hắn một bên tình nguyện mà thôi, em chưa từng đáp ứng chuyện gì!

Nếu không có Diệp Khai xuất hiện, có lẽ Chung Ly Dư sẽ xem Tô Khải Văn là một bạn trai tiềm ẩn đáng giá bồi dưỡng, nhưng hiện tại so sánh, Tô Khải Văn còn kém hơn cả một học sinh cấp ba, chênh lệch giữa hai người quá lớn, ngay cả Chung Ly Dư cũng hiểu được người như vậy xuất hiện bên cạnh mình thật làm người cảm thấy phi thường mất mặt.

- Nhưng mà anh ngay cả ăn cơm cũng chưa ăn đã gọi tính tiền, hình như lòng dạ cũng không quá khoáng đạt a…

Chung Ly Dư kéo cánh tay Diệp Khai, đem bộ ngực đầy đặn dán vào bên ngoài cánh tay hắn, thấp giọng vừa cười vừa nói.

- Anh chỉ là không muốn ảnh hưởng tâm tình ăn cơm…

Diệp Khai cười cười nói.

Trên thực tế hành vi Diệp Khai không hề để ý tới Tô Khải Văn quả thật làm Tô Khải Văn rất khó chịu, thật giống như một quyền đánh trúng không khí, không có chỗ phát tiết, chỉ sẽ cắn ngược trở về làm chính hắn bị thương.

Bọn họ đổi một nhà hàng tây khác dùng cơm, lần này chọn một không gian riêng tư ngăn cách, có thể nghe được thanh âm bên ngoài nhưng không cho người khác tùy tiện nhìn thấy họ ở nơi này dùng cơm với nhau.

Thanh âm tiếng đàn violon trầm thấp du dương, không biết đang chơi bài nhạc nào, Diệp Khai nghe mãi vẫn không biết.

- Anh sắp tốt nghiệp trung học rồi, có cân nhắc qua sẽ thi vào trường nào không?

Chung Ly Dư đột nhiên hỏi.

- Việc này…thật không cân nhắc qua…

Diệp Khai vừa ăn vừa đáp:

- Chuyện trong nhà anh cũng không làm chủ được!

Nếu dựa theo ý tứ của Diệp gia lão gia tử, đứa cháu Diệp Khai này nhất định là phải theo chính giới, tiếp nhận các loại tài nguyên của Diệp gia trong chính trị, tiếp tục đem đại kỳ kéo dài xuống dưới. Nhưng nhị lão gia tử lại có ý nghĩ riêng của mình, hắn cảm thấy thanh danh Diệp gia quá lớn, đời thứ hai nắm giữ đại lượng tài nguyên chính trị thì không nói rồi, nếu như đời thứ ba còn muốn tiếp tục đón lấy, có thể sẽ khiến xảy ra một ít tình huống không tốt, tốt nhất như hắn, không bằng ngược lại tiến vào quân giới, thực lực không bị suy giảm lại có vẻ ít xuất hiện một chút, không dễ dàng bị người ngoài lên án.

Hai vị lão gia tử không ngừng tranh chấp trong vấn đề này, cuối cùng còn chưa chính thức làm ra quyết định, huống hồ tuổi tác Diệp Khai còn quá nhỏ, còn chưa tới mức gấp gáp như thế.

Hiện tại xu thế chính trị trong nước khá phức tạp, các thế lực khắp nơi xung đột không ngừng, tình thế còn chưa rõ ràng, chuyện hai vị lão gia tử cần quan tâm thật quá nhiều, chuyện của Diệp Khai tuy phi thường trọng yếu nhưng còn chưa tới mức bay lên vị trí trọng yếu nhất, cho nên Diệp Khai phải chọn thi vào trường nào còn chưa được quyết định.

Hiện tại việc hắn cần quan tâm chỉ là học tập cho tốt, cam đoan bản thân không làm cho lão Diệp gia mất mặt là được.

Nhưng thật sự có thể làm mất mặt sao? Diệp Khai cảm thấy khả năng không lớn, thành tích học tập của hắn vốn đã không tệ, hơn nữa đã nhận được kinh nghiệm mấy chục năm nhân sinh về sau, vậy hắn càng thêm nắm chắc.

Huống hồ tham gia kỳ thi đại học tại thủ đô, so sánh với tỉnh ngoài mà nói ưu thế không chỉ là nhỏ mà thôi.

- Hoặc là, về sau anh chọn theo chính giới, có lẽ trường học có tính tổng hợp khả năng sẽ lớn hơn một ít!

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.

Mặc dù đối với người bình thường mà nói, trường học quân sự viện càng hấp dẫn người hơn một chút, nhưng Diệp Khai không cần phải đem con đường phát triển tương lai của mình hạn định ở góc chết, trường học có tính tổng hợp thích hợp với hắn nhiều hơn.

- Nha…

Chung Ly Dư nghe xong, gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nói:

- Nếu như anh tới đại học Bắc Thanh, không chừng còn có thể trở thành học sinh của em đấy!