Quan Môn

Chương 1170: Một đường truy tung



“Diệp Khai đâu?!” Lâm Uy thấy được Lý Hải liền lớn tiếng hỏi.

Ông nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng dáng Diệp Khai, cũng không thấy Mao Tổ, lại phát hiện rất nhiều người của Mao thị Hình ý môn nằm la liệt, không chết thì bị thương.

Lý Hải bị nội thương không nhẹ, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh, lúc này thấy đám Lâm Uy tới đây thì lấy lại tinh thần, ho khan hồi đáp,“Khụ khụ, bên kia.”

Lý Hải vừa trả lời vừa chỉ về phía tây, ý chỉ hướng Diệp Khai rời đi.

“Lưu vài người thu thập bên này cứu trị bị thương, còn lại theo tôi!” Lâm Uy cũng không hỏi thêm gì, ra lệnh cho thủ hạ.

Sau khi Lâm Uy dẫn người đuổi theo, mười mấy người còn lại bắt đầu gọi điện thoại liên hệ cứu trị bị thương.

Đám cảnh vệ của Diệp Khai đều bị thương không nhẹ, Cam Tĩnh cũng hôn mê ói ra một đống máu, nhìn qua rất ghê sợ nhưng không có vết thương trí mệnh.

Chỉ là có hai cảnh vệ bị thương quá nặng, không chờ được xe cứu thương tới đã chết đi.

“Lão Vương lại đây nhìn xem, đây là có chuyện gì?!” Có người bỗng nhiên kinh hô.

“Làm sao vậy?” Người được kêu là lão Vương đi qua, nhìn theo cánh tay đồng sự thấy một thi thể nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng, hiển nhiên là chấn kinh không nhẹ.

Bất quá lúc hắn nhìn thấy cũng sợ ngây người.

Chỉ thấy mấy người chết được khiêng lại đều có vết thương trí mệnh như nhau, sau ót cắm một nhánh cây, thất khiếu đổ máu mà chết.

Nhìn qua thì dường như nhánh cây kia đã xuyên qua đầu, đoạn tuyệt sinh cơ bọn họ, đây mới là vết thương trí mệnh.

“Điều này sao có thể?!”

Hai người đều lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên là hoảng sợ.

Nếu viên đạn hay mũi tên xuyên thấu xương đầu thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nhánh cây muốn xuyên qua xương đầu thì không nhiều khả năng. Nếu muốn được cần động năng cường đại vì xương đầu rất cứng.

Ai có thể làm được chuyện này?!

Trong lòng hai người tràn ngập nghi ngờ.

“Khống chế không để tin tức truyền ra ngoài, tôi nghĩ Lâm cục trưởng sẽ phi thường cảm thấy hứng thú .” Lão Vương đề nghị.

Đối với loại hiện tượng quỷ dị này, cục cảnh vệ trung ương chưa chắc có hứng thú quan tâm nhưng tuyệt đối cũng không để truyền ra ngoài.

Có một số việc, giữ kín chân tướng trong tay một số người thì hợp lý hơn.

Lý Hải nằm trên mặt đất, thấy bọn họ xử lý chuyện thì nghĩ không biết nhị thiếu đi đâu, mấy người này không biết chết như thế nào?

Trên thực tế, Lý Hải cũng không nhìn thấy đám người này chết như thế nào.

Lúc hắn bị thương ngất đi thì nhìn thấy Mao Tổ đang công kích Diệp Khai. Về phần chuyện sau này như thế nào quả thực không hề có ấn tượng.

Tuy rằng hắn cũng biết nhị thiếu tựa hồ rất có thực lực nhưng không hề nghĩ những người này chết bởi tay nhị thiếu, dù sao công phu đám Mao Tổ thật sự là kinh thế hãi tục.

Lúc trước ở căn cứ Lâm Giang căn cứ, Diệp Khai có thể đánh gục Mao Tông đã khiến người ta phi thường giật mình. Vì lúc đó diễn biến quá nhanh nên Lý Hải cũng không thấy rõ, từ đó khó phán đoán về thực lực của Diệp Khai.

Chỉ là hắn rất rõ ràng, thực lực nhị thiếu chắc rất mạnh .

Nhưng giờ nhìn tử thi bị nhánh cây xuyên thấu đầu, thật sự khiến cho Lý Hải không thể bình tĩnh .

“Chẳng lẽ nói, nhị thiếu thật là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ?” Ý nghĩ này bao trùm lấy đầu óc Lý Hải, khiến cho hắn rất khó bình tĩnh trở lại.

Qua không bao lâu, xe cứu thương cuối cùng chạy tới, theo đó là các thành viên bên ngoài của cục cảnh vệ trung ương.

Tuy rằng thực lực những người này cũng không phải rất mạnh, nhưng giác ngộ chính trị cao, có bọn họ lại đây thu thập tàn cục có thể làm cho người ta yên tâm .

Đám Lâm Uy đuổi theo hướng mà Lý Hải chỉ nhưng không phát hiện tình huống gì, không khỏi có chút hoài nghi Lý Hải bị thương nặng có nhớ lầm phương hướng?

Vạn nhất lầm phương hướng, vậy thì bọn họ đi càng nhanh thì càng ngày càng xa mục tiêu.

Lâm Uy ngừng lại, do dự không biết có nên tiếp tục đuổi theo?

“Cục trưởng, con đường này chắc không sai!” Bỗng nhiên có người nói.

Lâm Uy nhìn theo, thấy trên mấy nhành cây của một cây đại thụ bị cắt thành hình người.

Tình huống giống như có cao thủ dùng tốc độ cực nhanh chặt đứt cành cây.

Không hề nghi ngờ, nơi này lưu lại dấu vết có người vừa qua.

“Truy!” Lâm Uy vừa nhìn đến liền quát.

Chỗ cành cây bị đứt kia còn mới, nói rõ có người vừa qua đây chưa lâu.

Ngoại trừ cao thủ như Mao Tổ thì Lâm Uy không nghĩ ra có người nào, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, Diệp Khai đi nơi nào?

Nhưng giờ ngoài việc truy đuổi theo dấu vết thì cũng không có cách nào hơn. Chỉ sau khi xác địnhh Mao Tổ đi nơi nào thì mới có thể kiểm tra an toàn của Diệp Khai, biết hắn có cao thủ tương trợ hay không.

Ông biết rõ, nếu không ai tương trợ, Diệp Khai căn bản không là đối thủ của Mao Tổ.

Đuổi theo hướng mới chừng hai km thì dẫn ra đường lớn, có đèn đường chiếu sáng, tầm nhìn cũng tốt hơn rất nhiều.

“Cục trưởng, đằng trước có vết máu!” Lại có người phát hiện tình huống.

“Ở đâu?!” Lâm Uy nghe xong, lập tức nhìn về phía trước.

Ngay tại chính giữa đường lớn có một vết máu nhỏ, còn chưa khô hẳn.

Không biết là vết máu ai lưu lại nhưng không hề nghi ngờ là bọn họ không có truy sai phương hướng.

“Tiếp tục truy đuổi!” Lâm Uy nhất thời tin tưởng tăng nhiều, nói với mọi người.

Tiếp tục đuổi theo thì phía trước lại xuất hiện tình huống.

Trên mặt đất có một cánh tay cụt, nhìn qua máu chảy đầm đìa rất ghê người.

“Chuyện gì vậy?!” Mọi người thấy, giật nảy mình.

Tuy rằng nói bọn họ đã quen sinh tử nhưng đột nhiên trên đường cái kinh thành thấy một cánh tay cụt như vậy vẫn chấn động.

Lập tức có người xông lên kiểm tra, thấy cánh tay này còn mới, dấu máu chưa khô, theo phân tích bề ngoài thì của người lớn tuổi, bàn tay có đầy vết chai, chắc có luyện công phu .

“Bàn tay tráng kiện, khớp xương thô to, có điểm tương tự với người Hình ý môn.” Lâm Uy nhìn thoáng qua, liền làm ra phán đoán,“Chẳng lẽ đây là cánh tay Mao Tổ, vậy cũng không thể tưởng tượng !”

Lại nhìn điểm cánh tay bị cắt đứt có vẻ thô ráp, giống như là trực tiếp bị người bứt ra khỏi vai.

“Lợi hại!” Lâm Uy lắc đầu, trong lòng chấn động.

Sau đó Lâm Uy chợt nghĩ, chẳng lẽ nói lão Diệp gia có cao thủ đang âm thầm thủ hộ Diệp Khai?

Nếu không như thế cũng vô pháp giải thích hết thảy hiện tượng trông thấy trước mắt.

Dù sao theo những gì chứng kiến tại hiện trường và trên đường đi thì đám Mao Tổ đa bị một cao thủ chém giết. Theo Mao Tổ một đường vội vàng chạy trốn thì có thể thấy vị cao thủ này vượt xa đám Mao Tổ, cho nên Mao Tổ mới có thể vội vàng chạy trối chết như chó nhà có tang.

“Cục trưởng, tiến thêm về trước sẽ tiếp cận đạo trường của Mao thị Hình ý môn.” Có người nhắc nhở Lâm Uy.

“Nga?!” Lâm Uy tướng quân nghe xong, nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nhìn xa xa, gật gật đầu nói,“Tiếp tục truy đuổi, tôi thật muốn nhìn xem Mao Tổ có phải đã chạy về ổ của ông ta!”

Lúc này ông dẫn đội tới là để bảo đảm an toàn của Diệp Khai. Nhìn tình huống hiện tại chắc là Mao Tổ đã yếu thế, bị đuổi đến tận ổ.

Theo điểm này mà xét thì Diệp Khai tựa hồ chắc không có gì đáng ngại.

Chỉ là Lâm Uy càng thêm tò mò, người nào có thể đánh đuổi cao thủ như Mao Tổ?

Đàn tràng của Mao thị Hình ý môn cũng không xa, đám Lâm Uy chạy vài phút đã tới.

Bọn họ nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng, đã có mấy chục người từ trong phòng vọt ra, cầm theo các loại vũ khí đứng giữa quảng trường như hổ rình mồi.

Trên một cây cọc gỗ cao chừng năm mét chính giữa quảng trường có có một người vững vàng đứng ở nơi đó, trong gió đêm rất có phong thái.

Lão giả đang được người chống đỡ, một cánh tay đã bị kéo đứt, chính là chưởng môn nhân Hình ý môn Mao tổ mà đám Lâm Uy một đường truy tìm.

“Cụt tay quả nhiên là Mao Tổ!” Có ngwfi kinh ngạc nói,“Vậy là ai chặt đứt cánh tay ông ta?”

Lâm Uy cũng đã nhìn rõ người đang đứng trang nghiêm đón gió, không phải là ai khác mà chính là Diệp Khai mà ông phụng mệnh đồng chí Giang Thành tới bảo vệ.

“ Sao hắn lên được đó?” Lâm Uy nhìn Diệp Khai đứng trên cọc gỗ, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

Cọc gỗ cao năm mét, đường kính chỉ chừng 80 phân, đây là xuyên mã thung chuyên dùng của Mao thị Hình ý môn, nghe nói có từ rất xa xưa, không ngờ hôm nay có người không cần ngoại lực cũng có thể đứng vững lên trên.

Hơn nữa lại là Diệp Khai còn quá trẻ.

“Rất bất khả tư nghị !” Lâm Uy nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong lòng.