Quản lý Tieba

Chương 21



Tôi vốn cho rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua như thế.

Nhưng mà, ký ức đen tối nhất trong đời tôi rốt cuộc vẫn xuất hiện, thời gian là vào đầu hè năm tôi 19 tuổi, cũng chính là 4 tháng sau buổi offline của box AS, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Trước khi quãng thời gian đó bắt đầu, dì nhỏ của tôi nhiều lần liên hệ với tôi, bảo tôi đừng có không hiểu chuyện như vậy, cả ngày chỉ biết chơi máy tính, dặn tôi quan tâm mẹ tôi nhiều một chút.

Ban đầu tôi cũng không để vào mắt, chỉ cho rằng cái tật lải nhải của dì nhỏ lại phát tác, tôi cười hì hì bái bai dì, tiếp tục yên lòng chơi máy tính.

Chỉ là không biết qua bao lâu, dì Lâm trợ lý của mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Tiểu Trạch, tới thăm mẹ đi con.”

Tôi biết, xảy ra chuyện lớn rồi, tôi lập tức lủi ra khỏi nhà, thở hồng hộc chạy tới nhà dì Lâm, tôi hỏi dì: “Mẹ con đâu? Mẹ con bị sao vậy?”

Viền mắt của dì Lâm đỏ lên, dì chỉ vào cửa phòng ngủ: “Vất vả lắm mới đi ngủ, dì mới dám gọi điện thoại cho con.” Dì dẫn theo tôi, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, qua khe hở, tôi nhìn thấy mẹ mình đang ngủ say, sắc mặt của mẹ cũng không khá lắm.

Tôi ra hiệu cho dì Lâm đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tôi không dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi rất sợ, sợ người mẹ không có gì không làm được ấy sẽ rời khỏi sinh mệnh của mình.

“Mẹ con không cho dì nói với con.” Viền mắt của dì Lâm lại đỏ, dì nghẹn ngào nói tiếp, “Nhưng mà dì cảm thấy, nếu con không ở bên cạnh mẹ con, chắc chắn mẹ con cũng không muốn chống đỡ.”

Lúc đó mặt tôi nhất định là trắng bệch: “Có phải bố con xảy ra chuyện rồi không.”

Dì Lâm gật đầu: “Bố con bị người ta bắt, nói là bán thuốc giả, số tiền tiêu thụ hơi lớn, phán đoán ban đầu không phải là 15 năm trở lên thì cũng tù chung thân…”

Kế đó dì Lâm nói gì tôi cũng không nghe lọt tai, tôi chỉ nhớ độ ấm trong cơ thể chợt giảm, đầu óc trống rỗng, trái tim có thể vọt ra khỏi cổ họng, cả người tê liệt.

Tôi ngất xỉu.

Từ nhỏ đến lớn, tôi được bố mẹ bảo vệ rất kỹ, tôi vẫn luôn ở trong tòa tháp ngà* mà bọn họ xây cho tôi, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, bọn họ cho tôi cuộc sống vật chất mà người khác mơ tưởng, cho tôi chết trong yên vui, thế nên khi đối mặt với chuyện này, tôi rất đáng thất vọng ngất xỉu.

*Tòa tháp ngà: ý nói cuộc sống sung túc tránh xa đời thực.

Có điều tôi không biết mình ngất thật hay ngất giả, khi đó trong đầu tôi toàn là bố mẹ tôi, giống như đang nằm mơ vậy, tất cả những ký ức khi tôi và bọn họ ở chung hệt như đèn cù chớp nháy trong đầu tôi.

Tuy rằng bọn họ thường xuyên vắng nhà, cũng không trông nom tôi, nhưng mà tôi biết, bọn họ yêu tôi, yêu đến độ có thể trả giá tất cả.

Tôi nhớ khi còn bé, bố tôi bán thảo dược bị người ta lừa, kẻ hùn vốn lấy hết tiền dành dụm của gia đình tôi, chưa kể còn thiếu nợ rất nhiều tiền, chúng tôi nghèo rớt mồng tơi chỉ trong một đêm, vì vậy bố mang theo mẹ và tôi, rúc trong ga-ra nhà người ta, bẩn thỉu vô cùng. Trong trí nhớ của tôi, nơi đó chỉ có một cái giường ván gỗ, lò than, dụng cụ bếp đơn sơ và một chiếc đèn dầu mờ nhạt.

Tôi nhớ mùa đông nọ, bố mẹ đốt than tổ ong sưởi ấm cho tôi rồi ra ngoài tìm việc làm, khi đó có thể dùng than để sưởi ấm đã là chuyện rất xa xỉ, thế nên tôi đặc biệt quý trọng, tôi rụt người ngồi xổm bên cạnh lò than, chơi mấy viên bi nhặt được ven đường, thuận tiện sưởi ấm luôn.

Chỉ là bất tri bất giác, tôi cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, mệt mỏi muốn ngủ, sau đó tôi cũng làm như thế.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi mơ hồ nghe được tiếng khóc của mẹ mình, bà ôm tôi, còn bố tôi thì đang quỳ gối dập đầu trước một bác sĩ mặc áo blouse trắng, van xin bác sĩ cứu tôi, một người đàn ông lớn tướng như ông ấy, khóc lóc nói sẽ nghĩ cách gom đủ tiền.

Lúc đó tôi không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết mình bị trúng độc than.

Tôi chỉ nhớ khi đó tôi mở miệng nói một câu: “Con muốn về nhà.”

Qua thật nhiều năm sau, tôi mới tìm được một câu để hình dung tâm trạng mình khi ấy: chỉ cần bố mẹ đều ở đây, đâu cũng là nhà.

Có thể do bị chuyện lần đó kích thích, bọn họ bắt đầu liều mạng phấn đấu, nhà tôi chậm rãi từ ga-ra biến thành biệt thự cao cấp.

Chỉ là, tôi mất đi thời gian ở cùng bọn họ, nhưng tôi biết rõ, tôi không có mất đi tình yêu của bọn họ, cho nên tôi không làm ầm ĩ, không phản nghịch, cái gì thuận lợi cho bọn họ, tôi liền làm cái nấy, không dám gọi điện thoại cho bọn họ, sợ quấy rầy bọn họ, không dám nổi giận với bọn họ, sợ bọn họ khó chịu.

Tôi nghĩ, nhất định là tôi yêu bọn họ.

Chẳng qua là, tôi cũng sẽ cô đơn, tôi cũng muốn nhào vào lòng bọn họ mà khóc, nhưng tôi cố nhịn, bây giờ ngẫm lại thấy khi đó mình thật thê thảm, nhưng rồi sau này, tôi học được cách dùng máy vi tính, tôi quen biết rất nhiều bạn, tôi từ từ trở nên cởi mở, bố mẹ không dạy tôi cách đối nhân xử thế, tôi học được từ trên người bọn họ.

Cuộc sống vốn là như vậy, sau khi mất đi mới biết hối hận, đúng vậy, tôi hối hận, hối hận không có gọi điện thoại cho bọn họ, quấn quýt bọn họ mỗi ngày, hối hận không nói cho bọn họ biết tôi giành hạng nhất trong cuộc thi XX, càng hối hận tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng nói tôi yêu bọn họ.

Khi đó tôi nghĩ như thế này: lẽ ra chúng tôi có 19 năm có thể ở bên nhau mỗi ngày, nhưng chúng tôi đã lãng phí, kế tiếp mặc kệ bao nhiêu năm, chúng tôi cũng phải quý trọng thời gian ở cạnh nhau.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy tôi, mẹ tôi sửng sốt, bà nhào tới ôm lấy tôi, nói: “Cao như vậy lúc nào thế.”

“Lúc mẹ yêu con.” Tôi bẻm mép nói, giờ đây tôi cũng không ngại nói vài câu sến chảy nước, chỉ cần mẹ có thể cảm giác được tôi yêu mẹ, thế thì bảo tôi làm gì cũng được.

Đúng là chỉ khi nào được yêu, người ta mới biết mình được cần cỡ nào.

Tôi muốn cho mẹ biết, tôi cần mẹ, vậy nên xin mẹ hãy vì tôi mà cố gắng chống đỡ, còn tôi cũng sẽ vì mẹ và bố mà trở nên càng chín chắn, trở thành một người đàn ông có thể một mình đảm đương một phía.

Sau đó, tôi nghỉ học, tôi bỏ thi tốt nghiệp trung học.

Tôi và mẹ đi gặp luật sư, theo mẹ tìm được nhà buôn thảo dược, theo mẹ tìm được một phần số liệu tiêu thụ khác, tuy rằng tôi không hiểu gì hết, cũng không biết mình có tác dụng gì, nhưng mà mẹ tôi nói, chỉ cần tôi ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ yên tâm lắm.

Cuối cùng, chúng tôi cũng trụ được, bệnh viện Trung y của chúng tôi, nó cũng trụ được nốt.

Thế nhưng với tư cách là pháp nhân, sau khi nộp không ít tiền phạt, bố tôi vẫn bị phán 3 năm tù, nhưng mà đây đã là kết quả lý tưởng nhất rồi.

*Pháp nhân: theo luật pháp Việt Nam thì pháp nhân là những tổ chức có tư cách tham gia các hoạt động kinh tế, xã hội.

Bố tôi chuyển hết cổ phần công ty cho mẹ tôi, sau đó dặn tôi phải chăm sóc mẹ thật tốt. Nhìn ông ấy ngồi sau cửa kính, tôi nở nụ cười, nói vào trong điện thoại: “Hê, coi chừng bắt luôn vợ của bố đó.”

Ông ấy sửng sốt, cũng cười: “Thằng nhóc thúi, trưởng thành rồi.”

Đúng vậy, mùa hè đó, tôi trưởng thành rồi.

“Mẹ con nói con không thi tốt nghiệp trung học.”

“Vâng.”

“Ra nước ngoài đi.”

“Đậu má, trong nhà còn có tiền cho con ra nước ngoài sao?!”

“Đậu má cái gì, sao lại không có tiền, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải bồi dưỡng con thành tài.”

“Nếu không thế này đi, bố, bố mua cho con một cái PSP trước, sau khi con ra nước ngoài có thể nhìn vật nhớ bố. Nói không chừng nhiều năm sau chúng ta còn phải nhờ nó để nhận ra nhau.”

“Thiếu đòn hả, mày liệu hồn đó, chờ bố mày ra ngoài xem có đánh chết mày không.”

Nhìn ông ấy có tinh thần như vậy, tôi hài lòng cười, nói: “Bố, con yêu bố.”

Ông ấy sửng sốt hồi lâu, đến khi phản ứng lại, hai mắt đều đỏ: “Mắc ói quá, biến đi.”