Quần Lụa

Chương 16



"Không có gì, không có gì." Cố Cảnh Hoành liên tiếp khoát tay, nói: "Ngược lại ta mạo muội tới cửa, trước đó không lên tiếng chào hỏi, mới là chính thức thất lễ."

"Người trong nhà không cần khách khí như vậy, nhạc phụ mau ngồi." Nguyên BìnhChi cười ha hả mời Cố Cảnh ngồi, Cố Cảnh Hoành liên tiếp khoát tay không chịu, nhạc phụ, con rể cuối cùng phân chia ngồi xuống.

Tiểu nha hoàn dâng lên trà nóng, sau đó cung kính lui ra ngoài cửa đợi.

"Phụ thân, ngài có chuyện gì?" Cố Tích Ân thấy phụ thân đứng ngồi không yên, cũng khó chịu thay ông ấy, một đại nam nhân càng già càng sa sút, người nào thấy cũng không đành lòng, huống chi còn là cha đẻ nàng.

Bởi vì nhiều năm ngăn cách, Cố Tích Ân không tôn kính thân cận với Cố CảnhHoành nhiều, nhưng cũng không ác độc phỉ nhổ ông ấy, trách tội ông ấy.

Thật ra theo phán xét truyền thống đạo đức, Cố Cảnh Hoành rốt cuộc có tội gì đây? “Bất hiếu có 3 điều, không có con nối dõi”, ông ấy muốn con traikhông tính là có tội.

Trong mắt người đời, ông ấy thậm chí vôtội, là hoàng quyền áp bức kẻ đáng thương. Nếu như ông ấy cưới thiên kim quý nữ bình thường, vậy thê tử ông ấy khẳng định không dám giống nhưĐại Công Chúa "Khi dễ" ông ấy như vậy.

Sai lầm duy nhất của CốCảnh Hoành, là không nhận rõ thân phận của mình, ông ấy cưới công chúa,nhưng không cho công chúa tôn trọng cần có, cho nên công chúa nổi giận,hoàng gia tức giận, Phò mã này đã bị đánh vào "Lãnh cung" rồi.

Về phần công chúa xem trọng tình cảm phản bội cái gì, người đời nào để ý tới những thứ này?

Lấy vợ sanh con, kéo dài huyết mạch gia tộc, là người đời nhận thức chung,về phần những thứ khác, có cũng được mà không có cũng không sao, tìnhcảm cái gì, có thể làm cơm ăn sao?

Nhưng Cố Cảnh Hoành khônggiống với bọn cặn bã bỏ vợ theo thiếp mới trẻ đẹp, vong ân phụ nghĩa như vậy, ông ấy chỉ có chút mềm yếu, vì kéo dài hương khói và tình cảm vợchồng phân trái phải, ông ấy muốn cầu lưỡng toàn (xin cả hai), kết quảcông chúa không cho ông ấy cơ hội lưỡng toàn, cho nên mới xảy ra bikịch.

"Ách. . . . . ." Cố Cảnh Hoành lấy tay bưng ly trà, sắcmặt khẽ biến đỏ ửng, khẽ ho lấy dũng khí, mới nhỏ giọng nói: "Ta nghenói Tứ công tử sẽ đi Kế Thành, cho nên muốn thay huynh đệ con tìm chútchuyện làm, nếu như thuận tiện, tùy tiện cho bọn hắn một công việc, đểbọn họ được rèn luyện thì tốt hơn, bọn họ cũng lớn, cả ngày ở nhà nhànrỗi, không phải biện pháp."

Nguyên Bình Chi khẽ vuốt cằm.

Kể từ ngoại giới biết hắn chủ trì xây dựng kinh thành mới, mấy ngày quaquan lại quý tộc và bằng hữu thân thích tìm hắn nói tốt không dứt, phầnlớn đều vì muốn con em nhà mình tìm chuyện thanh nhàn lại có lợi.

Ai cũng biết, dễ tham ô nhất chính là công trình, mà công trình lớn nhấtchính là công trình hoàng gia, hiện tại Nguyên Bình Chi đang nắm giữcông trình hoàng gia lớn nhất, hoặc là nói cả nước chỉ có một cái, trong kẽ tay hắn tùy tiện rơi rớt một chút, cũng có bao nhiêu lợi?

CốTích Ân nhíu nhíu mày, hỏi: "Là Tích Hiền và Tích Lương? Bọn họ bây giờcòn đi học chứ? Xây dựng kinh thành mới là sự tình trọng đại, không thểtùy tiện, bọn họ cũng không thể lười biếng chấm mút của riêng."

Cố Cảnh Hoành vội vàng nói: "Sẽ không! Sẽ không! Ta ở nhà đã liên tục giáo dục, đây không phải là chuyện quan trọng bình thường, một khi xảy rachuyện không may là rơi đầu , cũng không dám không lý tưởng. Tích Hiềnvà Tích Lương đọc sách không tốt, võ nghệ cũng bình thường, ta muốn bọnhọ sớm ra ngoài rèn luyện một chút, thừa dịp còn trẻ, có thể học thêmchút, bọn họ cũng muốn đi. . . . . ."

Cố Tích Hiền, Cố Tích Lương và Cố Tích Ân tuổi gần xấp xỉ, chỉ là không cùng tháng, năm đó đây cũng là nguyên nhân Đại công chúa rất tức giận .

Cố Tích Ân nhìn Nguyên Bình Chi một chút, thấy ông ấy lặng lẽ giơ lên một ngón tay, đáy lòng hơi thả.

Phu quân chịu dìu dắt là tốt rồi, cho dù chỉ là một.

Lại nói, xây dựng kinh thành mới thật sự là đại công trình, phải cần nhânviên nhiều vô cùng, muốn nằm vùng một chút con em công tử cũng khôngphải là việc khó, nhưng Nguyên Bình Chi không chịu dễ dàng mở miệng,chuyện này quá quan trọng, không thể khinh thường.

Cố Tích Ân vìvậy đối với phụ thân nói: "Phương bắc mới ổn nhất, không phải là an ổn,hai đệ đệ dù sao cũng phải có một người ở nhà hiếu kính trưởng bối. Tích Hiền và Tích Lương, con đã gặp qua vài lần, tính tình Tích Hiền tựa hồrất bướng bỉnh, Tích Lương bình thản hơn một chút. Con xem không bằng để Tích Hiền để ở nhà chống đỡ gia đình, cho Tích Lương xuất ngoại rènluyện?"

Cố Cảnh Hoành cũng biết con trưởng mình cá tính xungđộng, dễ dàng gây chuyện, hơn nữa hắn cũng không nguyện đem hai đứa contrai đưa ra ngoài, nếu như có cái vạn nhất làm sao?

Cho nên hắnlập tức đồng ý đề nghị nữ nhi, nói: "Được! Được! Để cho Tích Lương đitốt lắm, Tích Lương trưởng thành hơn có thể chịu khổ, để cho hắn đi."

Nói như vậy , Cố Cảnh Hoành lại đưa mắt thử dò xét nhìn Nguyên Bình Chi,không có Nguyên Bình Chi đồng ý, hắn vô luận thế nào cũng không thể thảtâm.

Nguyên Bình Chi cười nói: "Chiều nay để cho Tích Lương tớinhà một chuyến đi, con xem hắn am hiểu những thứ gì, hoặc là trước đitheo con, từ từ học ít thứ , làm việc độc lập cũng được."

"Được!Được! Ta sẽ về nhà, cho hắn chuẩn bị một chút!" Cố Cảnh Hoàng nhất thờivui mừng quá đỗi, lập tức đặt ly trà xuống đứng lên, không thể chờ đợitrở về nhà.

Nguyên Bình Chi và Cố Tích Ân tự mình tiễn Cố CảnhHoành đến cổng, thấy ông ấy lên xe ngựa, từ từ đi xa, vợ chồng mới quayvề Viện Tử Đằng.

Trên đường, Cố Tích Ân nhẹ nhàng khoác tayNguyên Bình Chi, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chúng ta nhất định ân ái tớigià , có đúng hay không?"

Tình cảm cha mẹ không thuận, mẫu thân mất sớm, phụ thân nghèo túng, nhìn kết cục như vậy, Cố Tích Ân thật khổ sở.

Nguyên Bình Chi không trả lời nàng, ngược lại cầm tay nàng, vỗ nhẹ nhẹ.

Cam kết cái gì, chỉ có trải qua thời gian nghiệm chứng, mới có thể chânchính trân quý, hắn hi vọng đến già, nàng không cần bất an như vậy hỏithăm hắn.

Thời gian sẽ làm nàng từ từ bình tĩnh, từ từ chắc chắn.

Cuối xuân, tháng tư, Nguyên Bình Chi suất lĩnh đại đội nhân mã hùng dũng lao tới U châu.

Đoạn đường từ Kim Lăng đến Kế Thành cũng không quá khó đi, nửa đoạn trướctheo đường thuỷ, thuyền lớn vô cùng vững vàng, mà nhiều người phương nam cũng biết bơi, sẽ không say tàu, cho nên bình an vô sự; ngược lại xuống thuyền đổi xe ngựa đường bộ, đường đất lắc lư khiến rất nhiều ngườiđược cưng chiều từ bé khó có thể thích ứng.

Mà Cố Tích Ân rấtkhông thích ứng, nhiều năm chinh chiến khiến Phương bắc trở nên hoangvu, ngay cả đường đi cũng bởi vì thiếu tu sửa mà gập ghềnh, hơn nữa khítrời nóng ran , Phương bắc lại khô ráo, đến Kế Thành thì Cố Tích Ân bắtđầu không thoải mái. Nàng đầu tiên là cả người suy yếu, sau lại đaubụng, nàng cho là kinh nguyệt tới, hơn nữa cũng thấy đỏ, nhưng tính toán ngày căn bản không đúng!

Bởi vì Nguyên Bình Chi trở về Kim Lăng, vui mừng hỗn loạn lại lập tức chuẩn bị đi xa, bân rộn bên trong, CốTích Ân quên kinh nguyệt của mình không đúng ngày, khi đó đã kéo dài hơn nửa tháng.

Khi bụng nàng đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng,không cách nào nhẫn nại thì nàng mới len lén nói cho vú nuôi. Vú nuôilập tức kinh hãi, hỏi tình huống Cố Tích Ân, càng thêm lo lắng —— tiểuthư nhà nàng có thể sảy thai.

Chẳng ai nghĩ tới Cố Tích Ân nhanh như vậy mang thai, nàng tuổi còn quá nhỏ.

Nguyên Bình Chi cũng đặc biệt vú nuôi và Đại nha hoàn, khi Cố Tích Ân tắm rửangâm thuốc tránh thai vào nước, hắn lo lắng thê tử tuổi quá nhỏ đã mangthai, có hại cho thân thể.

Nhưng ngàn phòng vạn phòng vẫn không lường được, Cố Tích Ân thật mang thai, hơn nữa bởi vì đường xá lắc lư mệt nhọc mà sảy thai.

Đội ngũ thái y đi theo cũng không thể cứu Cố Tích Ân và đứa con đầu tiên của Nguyên Bình Chi.

Cố Tích Ân cả người cũng thẫn thờ, thậm chí ngay cả thân thể đau đớn cũng không cảm thấy.

Con của nàng không còn? !

Nàng sao lại không chú ý tới kinh nguyệt dị thường? Nàng sao lại không cânnhắc sau khi vợ chồng viên phòng thì có thể mang thai?

Nàng luôn miệng nói vì phu quân sinh con, nhưng nàng sao lại không sợ hãi?

Đều là lỗi của nàng!

Thân là mẫu thân, nàng lại không biết Bảo Bảo đã ở trong bụng, nàng sao có thể sơ ý lơ là như thế?

Cố Tích Ân khó chịu gần như không cách nào chịu đựng, ở lồng ngực Nguyên Bình Chi lệ rơi không ngừng.

"Đừng khóc, thái y nói, lúc này phải cẩn thận thân thể của mình, vừa mới sẩythai, lúc này khóc thút thít không tốt cho mắt." Nguyên Bình Chi cũngkhó chịu, hắn tính Cố Tích Ân còn quá nhỏ, tuổi này vô luận mang thaihay sanh non đều là hành hạ lớn.

Vẫn là lỗi của hắn, nếu như hắnkhông nóng lòng cùng nàng viên phòng, nếu như hắn có thể kiên nhẫn chờđợi hai năm, chờ nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi, sẽ không tạothành thương tổn nàng.

Cố Tích Ân khóc sụt sùi, chui trong ngựcNguyên Bình Chi, khóc ròng nói: "Đều là lỗi của thiếp, đều là thiếp,thiếp không phải mẫu thân tốt, ô. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Nàngđã khóc thút thít thật lâu, Nguyên Bình Chi sợ nàng khóc hư mắt, hắn thở dài, nói khẽ với nàng nói: "Đã qua rồi, nếu như không phải đường lắc lư sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa Bảo Bảo cũng tuyệt đối không nguyện ýkhiến mẫu thân thương tâm, nếu không hắn không an tâm, biết không?"

Cố Tích Ân đang khóc thút thít quả nhiên đè nén một chút.

Nguyên Bình Chi tiếp tục an ủi nàng: "Ta nghe người ta nói, Bảo Bảo chưa thành hình mà ra đi, cha mẹ nếu thật ý cầu nguyện, Bảo Bảo còn có thể trở vềnữa ."

"Thật?" Cố Tích Ân nâng lên hai mắt hồng hồng hỏi.

Nguyên Bình Chi gật đầu, nói: "Nàng phải điều dưỡng thân thể thật tốt, sau đóchúng ta lại muốn hài tử, đến lúc đó Bảo Bảo nhất định sẽ trở về."

Cố Tích Ân gật đầu một cái, nắm chặt tay Nguyên Bình Chi, nàng cố gắngmuốn mình bình tỉnh lại, nhưng lệ nóng vẫn không nhịn được rơi trên nắmtay hai người.