Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1415: Thần thông tạo hóa!




- Hôm nay trẫm quân lâm hồng hoang!

Thanh âm hòa trộn trong thiên địa, rơi vào trong tay mọi người càng thêm mờ ảo cuồn cuộn, nhưng lại vô cùng quen thuộc, thiên địa bổn nguyên cũng theo sau dao động thành từng đợt linh lực ba triều.

Thiên địa linh lực vô cùng vô tận bên trong thế giới từ tận sâu trong bổn nguyên tuôn tràn ra, vô số đại đạo pháp tắc đang không ngừng mở rộng trọng tụ.

Nguyên Thủy cùng Thông Thiên đều mờ mịt, tiếp đó chợt tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Thanh âm này chính là Nhạc Vũ…

Cơ hồ cả hai không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn vào tận sâu trong hư không vô tận.

Chỉ thấy tận sâu trong Hỗn Độn Hải, hắc sắc khí đoàn lúc này đang không ngừng vặn vẹo sôi trào.

Phù văn phong ấn do Hồng Quân bố trí bên ngoài giờ phút này đang chấn động không ngớt, cũng có bộ phận đang vỡ vụn thành từng đoạn.

Ngay lập tức làm khí tức hai người đều như cứng ngắc lại, mà sắc mặt Thông Thiên lúc này càng phức tạp tới cực hạn.

- Giỏi cho một Nguyên Hoàng Thượng Đế, không ngờ có thể từ tuyệt địa kia phá phong mà ra, việc mà sư tôn không làm được hắn lại có thể, trước kia thật sự quá mức xem thường hắn…

Thanh âm than thở còn chưa dứt, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, bỏ mặc Chu Thiên Thần Sát đại trận sắp bị phá vỡ, gương mặt xanh mét hướng Hỗn Độn Hải nơi sâu trong hư không đi tới.

Nhưng một bước vừa bước ra, liền nhìn thấy bên trong hắc sắc khí đoàn lại có một thanh trường đao đâm ra, hóa thành trăm ngàn vạn trượng, hàn quang lạnh thấu xương đem phù trận phong ấn một đao chém vỡ.

Bên ngoài Hỗn Độn Hải bị đao mang nghiền áp nổ tung thành hàng ngàn tiểu thiên thế giới, liếc mắt nhìn lại tất cả đều là hỗn độn khí đoàn, thời không gió lốc.

Ngay sau đó liền nhìn thấy có một bóng người từ trong bước ra, trên thân mặc nhật nguyệt tinh tú tử kim bào, tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, ung dung bước tới, đi ra khỏi Hồng Mông Hải sâu không lường được.

Sau đó ánh mắt đầu tiên xuyên thấu qua vô số thời không hướng Diệu Pháp Đại La Thiên nhìn thẳng, trong con ngươi ẩn chứa toàn bộ thế giới, sáng chói rực rỡ thẳng bức lòng người.

Nguyên Thủy bỗng dưng dừng lại, sắc mặt vốn đã xanh mét hiện tại càng thêm khó xem. Thông Thiên lại khẽ cau mày, trong thoáng chốc ánh mắt giao phong, lại làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc hỗn loạn, có chút quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, vô cùng rung động.

Hồi tưởng thật lâu sau hắn chợt mơ hồ tỉnh ngộ, trên mặt hiển lộ vẻ áp lực, kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng đem Tru Tiên Tứ Kiếm chiêu về quanh người.

Cảm xúc như vậy đã có bao lâu hắn chưa từng lĩnh hội qua?

Chính hắn lại có thể có cảm giác như vậy với thiếu niên chỉ mới tu hành chưa đầy bảy trăm năm kia, làm sao có thể?

Thiếu niên ở bên trong Hồng Mông Hải sáu mươi năm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Vô số ý niệm lướt qua trong đầu, hai mắt Thông Thiên không khỏi híp lại.

Chỉ thấy thiếu niên trong Hỗn Độn Hải đang cười tươi sáng lạn, lại bắt đầu bước tới.

Vẫn giống như đang dạo bước, nhưng mỗi bước lại vượt qua vô số hư không, thời không liên tục bị gấp khúc dưới chân hắn.

Trước đó hắn còn đang ở Hồng Mông Hải, nhưng chỉ mấy bước sau đã tiếp cận Diệu Pháp Đại La Thiên.

Khí tức thâm trầm như biển lớn dần dần bàng bạc như sóng thần, lan tràn áp chế thẳng hư không.

Chẳng những mấy ức tiên tu bao vây bên ngoài Chu Thiên Thần Sát đại trận đều tuôn đầy mồ hôi lạnh, tận lực chống đỡ, cơ hồ mỗi thoáng chốc lại có ngàn vạn tiên tu thân hình bạo vỡ, tạc thành huyết vụn.

Ngay cả Thánh Nhân như Nguyên Thủy cùng Thông Thiên cũng cảm thấy pháp lực đình trệ dưới uy thế kia, kể cả việc khai thông liên tiếp cùng thiên địa bổn nguyên cũng giống như không thể tiếp tục duy trì củng cố.

Nhạc Vũ chậm rãi đi tới, giờ khắc này phảng phất như hắn chính là thiên địa chí tôn chân chính trên thế gian.

Tâm thần Nguyên Thủy cũng chỉ hốt hoảng trong chốc lát, nháy mắt liền khôi phục thanh tỉnh, nhưng trong ánh mắt lại tăng thêm vài phần kiêng kỵ ngưng trọng…

Lông mày trắng cau lại, sau đó hắn chợt lắc đầu thản nhiên nói:

- Quân lâm hồng hoang? Chí hướng của Nguyên Hoàng quả nhiên cao không thể lường, mặc dù không biết trong sáu mươi năm qua bệ hạ đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể từ bên trong Hồng Mông Hải phá vây đi ra, cũng đủ thấy ngươi thật cao minh. Nhưng hiện tại ngươi còn chưa chứng được hồn ấn tầng thứ chín, làm sao dám nói quân lâm hồng hoang? Cần biết dùng khí vận chứng đạo không phải chính đồ…

Hắn vừa phẩy tay áo, Càn Khôn Đỉnh bắn lên bay ra ngoài hư không, giống như một ngọn núi lớn trầm hùng đột nhiên đè ép xuống Nhạc Vũ.

Thông Thiên cũng khôi phục lại tinh thần, cười nhạt thản nhiên nhìn tới.

Mà bên dưới Quan Tinh Thai, mọi người đều vô cùng vui sướng, tinh thần nhẹ nhõm, sau đó đề tụ lên pháp lực thần niệm nhìn lên trên.

Cho dù bọn họ đã tín nhiệm Nhạc Vũ tới mức mù quáng, nhưng không khỏi có chút lo lắng rốt cục hắn làm sao ứng phó với đệ nhất chí bảo Hồng Mông của thế gian.

Lại nhìn thấy Nhạc Vũ cũng không hề dừng bước, ánh mắt vẫn thản nhiên không nháy, đao kiếm trong tay buông xuôi hai bên, một tia bạch sắc khí vụ vô cùng huyền bí khiến người khó lường từ bên trong Hồng Mông Hải bị mạnh mẽ dẫn dắt truyền vào bên trong hai thanh đao kiếm.

Thẳng đến khi Càn Khôn Đỉnh áp tới gần bên khuôn mặt Nhạc Vũ mới có chút phản ứng, sau đó một đạo ngân sắc kiếm hoa như dải lụa nhấp nháy trong hư không.

- Thiên Mệnh Tinh Thủy!

Kiếm hoa cùng cự đỉnh giao kích vang lên một tiếng nổ chói tai.

Tiếp theo cũng không thấy được uy danh bàng bạc khi Thánh Nhân giao kích, cũng không tạo ra cuồng phong nổ bạo khi cự đỉnh giao phong cùng linh bảo khác, hình ảnh nhật nguyệt càn khôn từ trong Càn Khôn Đỉnh bộc phát đã hoàn toàn tan rã vô thanh vô tức, sau đó hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Thủy, hướng tận sâu trong hư không bay thoát đi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hoàn toàn ngơ ngẩn đứng ngây tại chỗ, giống như không thể tin được chuyện đã xảy ra trước mắt.

Mà ở bên dưới những Thái Thượng Kim Tiên nhìn thấy được cuộc chiến trên hư không, vốn nên vô cùng kinh thiên động địa giữa mấy vị Thánh Nhân đều biến thành ngưng bặt.

Thế gian đệ nhất chí bảo, ở trước mặt Nhạc Vũ chỉ bị một kiếm bại trận bỏ chạy, giờ này khắc này chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ sao?

Ngay cả Hậu Thổ cũng giật mình ngẩn người, từ trước đó khi phát giác được tìm được đường sống trong chỗ chết mà vui mừng, lại đến lúc tuyệt vọng khi bị Càn Khôn Đỉnh trấn áp, cảm xúc của nàng đã liên tục thay đổi không sao tự chủ.

Nhưng những tâm tình trước đó cũng không sánh kịp cảm xúc hiện tại trong lòng nàng.

Thiên Mệnh Tinh Thủy? Một kiếm kia chẳng lẽ lại là thần thông kiếm quyết mới sáng chế của Nhạc Vũ?

Thần thông kia đã đạt tới vô thượng hay khai thiên? Hoặc còn trên cả khai thiên, là tạo hóa chân pháp trong truyền thuyết?

Cơ hồ theo bản năng nàng lại nhớ tới câu ca quyết của Nhạc Vũ trước đó.

Một kiếm mở ra tạo hóa quyền!

Mơ hồ cảm thấy một kiếm kinh thế kia chắc chắn đã có khả năng nắm giữ tạo hóa.

Ngân sắc kiếm hoa hoa mỹ chỉ chợt lóe liền biến mất, bặt vô âm tín. Mà bước chân Nhạc Vũ cũng chưa từng dừng lại, vẫn đi về phía trước.

- Mặc dù ta chưa chứng chín tầng hồn ấn, nhưng đã thấy được cánh cửa đối diện. Nhưng Nguyên Thủy đạo huynh đã nhắm giữ "chân lý" chi đạo, lại không cách nào hiểu hết "xiển" bên trong nhật nguyệt càn khôn thế giới, chẳng phải thật đáng buồn sao?

Cả người Nguyên Thủy lập tức chấn động, toàn thân đều cứng ngắc, trong nháy mắt gương mặt trắng nhợt, giống như già nua hơn vô số lần.

Khí tức Thông Thiên chợt ngưng tụ, tay phải tụ ra kiếm quyết, Tru Tiên Tứ Kiếm lập tức khép lại hợp thành một kiếm, chém thẳng vào trong hư không, ập xuống chỗ Nhạc Vũ chỉ còn cách Diệu Pháp Đại La Thiên trong gang tấc.

Nhạc Vũ không chút lưu ý tới, ngay khi kiếm quang sắp chém tới gần người, một đạo ánh đao giống như hắc động phảng phất như muốn cắn nuốt tiêu diệt thế giới xé toang trời cao. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Bàn Cổ Thiên Nghịch!

Đao kiếm chấn vang, lại một tiếng va chạm thê lương vang rền, thanh thế cuồn cuộn khiến linh lực nổ tung.

Linh lực loạn lưu cùng cương kình nứt vỡ lập tức bị ánh đao như hắc động hoàn toàn cắn nuốt hủy diệt.

Tru Tiên Tứ Kiếm lập tức phân tách, một lần nữa hóa thành bốn thanh kiếm bị đánh bay tứ tán.

Mà cả thế gian lập tức liền yên tĩnh trở lại.

Toàn bộ sinh linh đều phủ phục run rẩy. Toàn bộ tiên tu yêu loại thậm chí thiên ma đều rùng mình không biết nên làm sao.

Trên Thái Sơ Kim Tiên đều im lìm không nói lên lời.

Nếu nói Càn Khôn Đỉnh là đệ nhất Hồng Mông chí bảo từ khi khai thiên tới nay, như vậy Tru Tiên kiếm chính là binh khí sát phạt đầu tiên trên thế gian.

Không ngờ chỉ một chiêu đao liền bị đánh bay, phảng phất như chỉ tiện tay mà làm, không hề tốn chút công sức.

Tựa như vươn tay chụp chết một đầu ruồi bọ mà thôi, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Tình hình này thật sự đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của mọi người.

Giờ khắc này bên trên Đông Nhạc Thái Sơn, Mạnh Chương thần quân bỗng dưng hóa thành một đầu cự long dài ngàn vạn trượng, ngửa đầu lên trời gầm thét, thanh âm chấn động cửu tiêu.

Toàn thân trên dưới đầy vết thương, nhưng hết thảy đau xót, hết thảy tuyệt vọng, hết thảy hối hận đều đã được phát tiết trong giờ phút này, đã bị hưng phấn vô tận cùng vui sướng vô tận hoàn toàn xóa đi sạch sẽ.

Theo sát phía sau, trăm vạn đầu Long tộc liền bay thẳng lên không, xoay quanh không trung, từng tiếng long ngâm chấn động thiên không bao la.

Long tộc đế vương, Thánh Nhân vị, thiên địa chí tôn long thân chân chính, từ nay về sau Long tộc nhờ vậy đã không còn gặp phải nguy cơ bị diệt vong.

Trên đỉnh Bắc Nhạc Hằng Sơn cũng vang lên một thanh âm cười to vang vọng cả bầu trời.

- Thiên Mệnh Tinh Thủy, Bàn Cổ Thiên Nghịch! Quả nhiên một đao phá vỡ hư không giới, một kiếm khai mở tạo hóa quyền! Nhạc Vũ, lợi hại! Nguyên Hoàng Thượng Đế, cực giỏi! Lục Áp này quả nhiên chưa từng đánh cuộc sai lầm!

Tiếng cười của Lục Áp dần dần chuyển sang thương cảm, nhìn qua hai cỗ hóa thân bên cạnh mình, dần dần cũng chuyển sang vẻ khổ sáp.

Sớm biết như thế mình cần gì dùng phương pháp trảm tam thi chứng đạo? Muốn khôi phục đạo cơ, ngày sau thật không biết cần bao nhiêu thời gian. Cho dù có vị kia tương trợ chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng ngây người nhìn lên vân không.

Giờ khắc này mùi vị trong lòng nàng đã biến thành cực kỳ phức tạp.

Có hối hận, có may mắn, có nghĩ lại mà kinh!

Một khắc vừa rồi vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu nàng, nhưng bởi vì có mặt Hậu Thổ nên nàng chưa dám chân chính bội phản.

Nếu chậm trễ thêm một tích tắc, thật không biết hiện tại sẽ là tình hình ra sao?

Lấy lòng dạ độc ác tàn bạo của vị Thiên Đế kia, chỉ sợ nàng phải lập tức biến thành tro bụi!

Nàng lại có chút không dám tin tưởng những chuyện trước mắt chính là sự thực.

Hai vị Thánh Nhân xưng hùng thế gian hơn mười vạn năm, được xưng do thần niệm Bàn Cổ biến thành, cứ dễ dàng như vậy đã bại trong tay một đao một kiếm của vị Nguyên Hoàng Thượng Đế kia sao?