Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 33: Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên



“À? Không biết Tô công tử muốn nói gì với ta?” Lâm biết, có lẽ Tô Ngọc Li có đáp án hắn muốn, nhưng hắn lại không muốn từ trong miệng Tô Ngọc Li biết được chân tướng.

”Chuyện Lâm công tử muốn biết, ta đều có thể nói cho huynh biết.” Tô Ngọc Li hứng thú nhìn về phía Lâm, ngày trước hắn hoài nghi Lâm giả bộ mất trí nhớ, sau này thì mới biết thực ra việc Lâm bị mất trí nhớ sự thật, bây giờ xem ra hắn đã nhớ lại một số việc.

”Tô công tử thật sự là Thần Thông Quảng Đại.” Lâm cười nhạt, cảm thấy Tô Ngọc Li làm người quá mức tự đại.

”So với Lâm công tử bây giờ, Tô mỗ có thể xem là một người học sâu biết rộng, hiểu rõ chuyện khắp thiên hạ.” Tô Ngọc Li luôn có sở thích thăm dò lòng người, Lâm là người thứ hai hắn không nhìn thấu, rõ ràng Tô Ngọc Li cảm giác được Lâm đang nóng lòng muốn biết thân phận của mình, nhưng mà vừa rồi, thật giống như đột nhiên Lâm buông tha cái ý niệm này, điều này làm cho Tô Ngọc Li cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

”Tô công tử, trên đời này chuyện ngươi không biết còn có rất nhiều, đừng xem trọng chính mình quá, Sơn Ngoại Hữu Sơn, Thiên Ngoại Hữu Thiên.” Lâm đứng dậy, tựa hồ không có tính toán nán lại chỗ này cùng Tô Ngọc Li nhiều lời làm gì.

”Lâm công tử.” Tô Ngọc Li mở miệng gọi Lâm, “Chẳng lẽ huynh không muốn biết bản thân mình là ai sao?”

”Loại chuyện này không cần làm phiền Tô công tử quan tâm.” Lâm quay đầu lại, nhìn về phía Tô Ngọc Li, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét, hắn ta thật thích lo chuyện bao đồng.

Tô Ngọc Li bỗng nhiên cười hai tiếng: “Ha ha, Quân Lâm, huynh là người thứ hai Tô mỗ nhìn không thấu.”

Nghe được tên mình, Quân Lâm không có cảm thấy quá kinh ngạc, ngược lại cảm thấy đây mới là Tô Ngọc Li chân chính, Tô Ngọc Li người này che giấu tâm tư thật sâu. Lâm cũng thờ ơ hỏi lại: “Vị còn lại mà Tô công tử nhìn không thấu là ai? Chắc là một vị cao nhân nào đó đi.”

Nghĩ tới người này, mắt Tô Ngọc Li ngay lập tức trở nên nhu hòa, Quân Lâm ẩn ẩn đoán được thân phận người kia, quả nhiên, từ trong miệng Tô Ngọc Li, Lâm nghe được cái tên quen thuộc kia.

”Quả thật là một vị cao nhân, người kia huynh cũng quen, đó chính là Lâm Tử Lộc.”

Mặt Quân Lâm hơi biến sắc, cả người tản mát ra lãnh khí, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Ngọc Li nữa, xoay người rời đi, đi thẳng về phía phòng Lâm Tử Lộc.

Trong phòng, Lâm Tử Lộc còn đang ngủ say, chăn bị nàng rơi trên mặt đất, cả người co ro, cuộn tròn lại vì lạnh. Quân Lâm cúi người xuống, thay nàng nhặt lên chăn, nhẹ nhàng đắp lên trên người cho nàng, nhìn dung nhan ngủ say của Lâm Tử Lộc, đáy mắt cũng trở nên ôn nhu, khóe miệng không tự giác cong cong.

Kỳ thực Quân Lâm cũng cảm thấy cách làm người của Lâm Tử Lộc khiến người ta khó hiểu, trong đầu nàng tựa hồ có chứa rất suy nghĩ ly kỳ cổ quái, làm cho hắn tò mò muốn tìm hiểu nàng kỹ càng hơn.

Lời Tô Ngọc Li nói rất đúng, bản thân hắn rất muốn biết bản thân là ai, hiện tại, ngoài tên ra hắn căn bản không nhớ chút ký ức nào khác. Nhưngmà nơi đáy lòng luôn có một thanh âm nói với hắn, nếu hắn nhớ lại tất cả, hắn sẽ không thể giống tiếp tục sống cuộc sống vô lo vô ưu cùng Lâm Tử Lộc nữa, nói không chừng còn có thể cuốn nàng vào trong nguy hiểm.

Quân Lâm lấy ngọc bội trong ngực ra, ánh trăng từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên trên miếng Phỉ Thúy xanh biếc, hiện lên chữ “Lâm”, lạnh lẽo buồn tẻ.

Cảm giác đau đầu ngay lập tức kéo tới, hắn đưa tay che đầu, ngọc bội từ trong tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, một tiếng giòn vang vang lên, miếng ngọc bôi hoàn hảo không hề bể vỡ.

Lâm cố sức xoay người, muốn nhặt lên mảnh ngọc bội, nhưng mà trong đầu truyền đến từng đợt rồi lại từng đợt đau đớn làm cho hắn quỳ gục trên mặt đất, trước mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ, tay còn chưa đụng tới miếng ngọc bội, đã hôn mê ngã xuống đất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tử Lộc từ trong mộng tỉnh lại, nàng thích ý duỗi thắt lưng, tiếp theo xoay người muốn xuống giường. Nàng sững người một cái như thế nào chân nàng hình như giẫm lên một cái gì đó mềm mại, nàng đưa tay xoa xoa hai mắt buồn ngủ, ánh mắt mông lung, cúi đầu thì ngay lập tức nhìn thấy hóa ra là cái thứ mềm mềm đó là tiểu Lâm tử!

Nàng ngồi xổm bên người hắn, tay lay lay hắn, lại phát hiện thế nào cũng đều không thể lay tỉnh hắn làm cho nàng sợ tới mức chỉ kịp dùng một kiện áo choàng bao đắp lên người hắn, chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.

”Tô huynh! Tô huynh! Lưu Bảo Trai có đại phu không? Lâm bị té xỉu, các người mau chóng tới cứu hắn!” Nàng vội vội vàng vàng chạy như điên đến trước cửa phòng Tô Ngọc Li.