Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 3: Quân nhân mặt than



Editor: Viên bánh trôi nhỏ (Tại dembuon.vn)

Tư Dao đứng ở đầu đường nhai kẹo, đôi mắt xanh thẳm mở to nhìn đường phố náo nhiệt, khuôn mặt vô biểu tình cùng ánh mắt ngây thơ, tựa như búp bê được trưng bày trong tủ kính, ngoài ý muốn có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Tinh cầu lạc hậu không có quang não cũng không có chiến hạm, điều duy nhất làm Tư Dao vừa lòng chính là đồ ăn ở nơi này. Đối mặt với mỹ thực nhưng trong túi lại không có tiền, Tư Dao cảm thấy mình thật khổ bức.

Đi ngang qua một cửa hàng mới vừa khai trương, người mặc trang phục nhân viên cửa hàng bưng kẹo miễn phí, Tư Dao làm lơ những ánh mắt quỷ dị xung quanh, đem tất cả keo miễn phí nhét vào trong túi rồi xoay người chạy đi, coi như không thấy biểu tình khủng bố của nhân viên cửa hàng.

Tư Dao ngồi xổm trước cửa hiệu, bẹp miệng nhìn đồ uống cách mình một tầng kính trong suốt. Cô cảm giác mình quá đói, muốn đem chúng khiêng đi làm sao bây giờ.

Trước mặt cô bỗng dưng xuất hiện một bình sữa bò, Tư Dao mau chóng cầm lấy xoay người, nhìn thấy một khuôn mặt âm trầm vô biểu tình: "Chào cô, tôi là Phong Thần của công ty giải trí Tinh Thế."

"Đứa trẻ con lai đáng yêu, muốn buộc cái nơ con bướm trói về nhà quá đi mất." Trộm đi theo Tư Dao qua ba con phố, Phong Thần biểu tình mặt than nhưng nội tâm lại tương phản, sự phán đoán trong thế giới của hắn đã bắt đầu hạnh phúc xoay vòng vòng.

Bề ngoài Phong Thần âm trầm khủng bố, giống con rắn độc âm ngoan giấu trong chỗ tối, kỳ thật bản tính hắn lại vô cùng xuẩn manh, yêu nhất đồ vật dễ thương và đồ ngọt, chỉ tiếc trời sinh hắn ra với khuôn mặt than không có cách nào biểu đạt ra ngoài.

Tư Dao cầm sữa bò nhìn Phong Thần, tức khắc cảm thấy Phong Thần vô cùng cao lớn, cả người đều bị thần thể kim quang bao phủ.

Hai cái mặt than nhìn nhau không nói gì. Phong Thần móc ra danh thiếp đưa cho Tư Dao: "Cô muốn làm minh tinh không?"

Tư Dao ôm sữa bò do dự muốn uống, Phong Thần lại cảm thấy Tư Dao đang hoài nghi hắn, tức khắc biểu tình có chút vặn vẹo: "Tôi là người tốt."

Phong Thần chỉ vào biển quảng cáo trên mái nhà, nghiêm túc nói: "Ảnh hậu Triệu Ngữ Dĩnh là do chính tay tôi nâng đỡ trở nên nổi tiếng."

Lặng lẽ vặn ra nắp bình vụng trộm uống một ngụm. Vị vừa ngọt lại rất thơm, ngon cực kì. Đôi mắt Tư Dao nhỏ đến khó phát hiện nheo lại.

Phong Thần cảm thấy vận thế chòm sao của hắn hôm nay nhất định rất tốt. Đi theo bạn bè đạo diễn tốt của mình đến nông thôn ngắm cảnh, đi ngang qua huyện thành xe lại bị hỏng, trong khi sửa xe muốn tìm tạm một cửa hàng ăn cơm, kết quả liền bắt được một vật nhỏ đáng yêu.

Phong Thần còn muốn tiếp tục lừa vật nhỏ con lai đáng yêu, điện thoại trong túi di động đột nhiên vang lên, Phong Thần móc di động ra nghe: "Phong Thần, xe sửa được rồi, cậu đến chỗ nào ăn cơm vậy, tôi đến tìm cậu."

Phong Thần xoay người nhìn con đường xung quanh, nói vị trí cho bạn bè tốt xong sau đó tắt điện thoại, đang chuẩn bị tiếp tục lôi kéo làm quen với vật nhỏ đáng yêu, xoay người lại thì không thấy ai cả.

Biểu tình Phong Thần trong nháy mắt đen lại, khí thế quanh thân mưa rền gió dữ sóng gió mãnh liệt, sợ tới mức người qua đường đông đúc cũng phải đi đường vòng, suy đoán Phong Thần chắc là làm mất đồ trên đường đi.

Tư Dao là ở trong lúc Phong Thần xoay người chuồn êm đi. Cô uống sữa bò của Phong Thần, nếu Phong Thần còn đòi tiền cô lại không có để trả.

Thời gian ra ngoài đi dạo có hơi dài, Tư Dao cảm thấy bây giờ có lẽ mình nên trở về, nếu không Lục Trạch Quang nhất định sẽ cắt xén đồ ăn vặt của cô.

Vứt bình sữa vào thùng rác, Tư Dao thỏa mãn lau miệng chuẩn bị trở về bệnh viện tâm thần. Đến lúc xoay người, tầm mắt Tư Dao tức khắc bị bóng dáng trong cửa kính trước mặt hấp dẫn dừng lại.

Tư Dao cảm thấy thị lực của cô rất tốt, hơn nữa ở với nhau mấy chục năm sớm chiều, khuôn mặt kia đen đến giống như chiếc chiến hạm bảo dưỡng màu đen của mình, cô tuyệt đối không thể nào quên.

"Lão Diêm." Tư Dao nhìn thân ảnh kia lẩm bẩm.

Người đàn ông mặt đen ngồi trong vị trí dựa vào cửa sổ của tiệm cơm Tây, biểu tình lãnh ngạnh nghiêm túc. Đối diện người đàn ông là một người phụ nữ váy đỏ, trên mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi đẹp tựa hồ muốn nói chút gì đó.

Người đàn ông mặt đen dáng người định bạt ngồi thẳng tắp, nhưng căn cứ vào hiểu biết của Tư Dao đối với anh, lão Diêm khẳng định đang tức giận.

Tư Dao nghiêng đầu xem xét số liệu trong cơ sở dữ liệu. Tuy rằng tuổi của lão Diêm hình như trẻ hơn rất nhiều, nhưng ở thế giới xa lạ gặp được người mình thích nhất, Tư Dao vẫn rất vui vẻ.

Khoé miệng trên khuôn mặt diện thân của Tư Dao hơi giương lên, xách theo chiếc váy hoa dâm bụt sung sướng nhảy nhót chạy về phía nhà ăn đồ Tây.

Tư Dao đẩy cửa chạy vào nhà ăn, còn chưa tới bên cạnh lão Diêm liền nghe thấy âm thanh cao ngạo của người phụ nữ kia: "Nếu anh xuất ngũ được, tôi sẽ kết hôn cùng với anh, trên bưu cục có bằng hữu của tôi, tôi có thể giúp anh.."

Tư Dao chạy đến trước mặt người đàn ông mặt than, cánh tay mềm mại thuần thục ôm lấy cổ người đàn ông, thân mật cọ tới cọ lui: "Anh ấy là của tôi!"

Tư Dao cao giọng chiếm hữu khiến cho vô số người trong nhà ăn ghé mắt nhìn lại. Người phụ nữ cao ngạo sửng sốt, người đàn ông mặt than bị Tư Dao đột nhiên tập kích ôm lấy cũng ngây người, không khí tựa hồ có chút vi diệu lên.

"Cô là ai?" Người phụ nữ cao ngạo lấy lại tinh thần, thanh âm bén đứng dậy chỉ vào Tư Dao nói.

"Của tôi." Tư Dao tùy hứng lặp lại, nhưng khuôn mặt diện than cộng thêm giọng điệu không chút phập phồng, thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

"Trường tiểu thư, mời cô rời đi." Người đàn ông mặt đen lạnh lùng nói.

"Anh!" Người phụ nữ sơn móng tay phẫn nộ chỉ vào người đàn ông mặt đen. Biểu tình người đàn ông lạnh nhạt làm như không thấy. Người phụ nữ oán hận đá vào chân bàn rồi xoay người bỏ đi.

Người phụ nữ ồn ào rời đi, người đàn ông mới đem tầm mắt rơi xuống trên người Tư Dao đang dính vào mình, khoé miệng cứng đờ xem nhẹ bộ ngực đang dán trên cánh tay mình: "Cô có thể buông tay tôi ra không?"

Diêm Tử Ký chưa từng cảm thấy bản thân lần nào xui xẻo như vậy, diễn tập kháng chiến tại bộ đội kết thúc, anh xin nghỉ phép tới nơi này thăm cha mẹ của chiến hữu quá cố, kết quả bị dì ấy túm anh lại giới thiệu vợ cho mình.

Diêm Tử Ký độc thân ba mươi năm, cũng coi như là một người độc thân tương đối lâu năm trong bộ đội, nghĩ nếu có thể tìm được vợ cũng khá tốt, thấy vậy liền thuận theo tới nơi này xem måt.

Sau khi thấy được đối tượng xem mắt, anh liền cảm thấy độc thân cũng vô cùng tốt. Người phụ nữ anh xem mắt tính tình chanh chua, sau khi hỏi xong tình huống công việc của anh, đối với thân phận quân nhân của anh khoa chân múa tay, nói năng lỗ mãng không lựa lời, Diêm Tử Ký cảm thấy có thể chịu đựng không động thủ thật sự là khó được.

Làm quân nhân, anh tận lực thân sĩ đối đãi với con gái, nhưng anh tuyệt đối không có cách nào chịu đựng được bộ đội cùng các anh em của anh bị vũ nhục như vậy. Ngay đến lúc Diễm Tử Ký tức giận muốn rời đi, Tư Dao xuất hiện làm hắn trở tay không kịp.

Nhìn phía Tư Dao ngồi phía đối diện đang ngoan ngoãn ăn mì, Diêm Tử Ký lâm vào trầm tư. Cô gái nhỏ đối diện thật xinh đẹp, giống như búp bê tinh xảo nhảy ra từ tủ kính, đôi mắt xanh thẳm kia đều đẹp hơn so với bất cứ loại đá quý nào mà Diêm Tử Ký đã từng xem qua.

Diêm Tử Ký tự hiểu rằng, Tư Dao nếu là lưu li trân quý dễ vỡ, vậy thì Diêm Tử Ký chính là viên đạn cứng rắn. Hai phong cách đối lập rõ ràng làm Diêm Tử Ký cũng không có chút ý tứ nào đối với Tư Dao.

"Tôi tên là Diêm Tử Ký, thân phận là quân nhân." Diêm Tử Ký chần chờ tự giới thiệu.

Tư Dao ngẩng mặt lên từ trong chén, khóe miệng dính sốt cà chua trang bị thêm biểu tình ngây thơ, khiến trái tim Diêm Tử Ký nháy mắt kịch liệt nhảy lên.

Ngăn chặn cảm xúc khác thường, Diêm Tử Ký móc ra tiền đặt lên trên bàn, đứng dậy muốn rời đi: "Cô cứ từ từ ăn, tôi đi trước."

Tư Dao nhanh chóng ăn nốt miếng cuối cùng, liếm sốt cà chua bên khoé miệng, đuổi theo Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký nhíu mày, trầm khuôn mặt nhìn Tư Dao: "Cô đi theo tôi làm cái gì."

"Về nhà a." Tư Dao đáp giống như đương nhiên. Là Diêm Tử Ký nuôi lớn cô, anh đương nhiên phải tiếp tục nuôi cô.

Diêm Tử Ký há mồm muốn nói lại thôi, Tư Dao trả lời quá đúng lý hợp tình làm Diễm Tử Ký cảm thấy mình không có cách nào phản bác lại.

Diêm Tử Kỷ nâng mi không nói lời nào, Tư Dao chờ mong nhìn Diêm Tử Ký: "Anh đồng ý nuôi em không?"

Tựa như giống như lúc xưa khi hai người từng gặp, phòng thí nghiệm nổ mạnh bị thiêu đốt, cô bị nhốt trong hộp kim loại bị đóng kín, Diễm Tử Ký xuất hiện trước mặt cô. Cô lúc ấy cũng là như thế này hỏi anh: "Anh nguyện ý dưỡng tôi không?"

Khuôn mặt đen của Diêm Tử Ký tức khắc cứng đờ, ngay cả việc bị Tư Dao cầm tay túm ra khỏi nhà ăn lúc nào cũng không hay biết. Lời nói của cô chính là ý tứ mà anh đang nghĩ hay sao?

Thời gian trôi qua đã đến chạng vạng, Diêm Tử Ký cùng Tư Dao ngồi trên ghế dài ở công viên. Tư Dao liếm que kem mà Diêm Tử Ký bỏ tiền mua, một lần nữa tìm thấy người thương lập tức hạnh phúc khiến cô vui đến mức đá hai chân, làn váy hoa dâm bụt phiếu động khiến Diêm Tử Ký có chút choáng váng.

Diêm Tử Ký nhắm mắt bình ổn cảm xúc, khuôn mặt đen nghiêm túc mang theo chút thử: "Em muốn đi theo anh?"

Tư Dao không chút do dự gật đầu, Diễm Tử Ký cảm thấy kích thích có chút lớn, làm một người độc thân lâu năm trong bộ đội, nghỉ phép thăm người thân đều có thể nhặt một cô vợ đáng yêu, thế giới thật quá kỳ diệu.

Diêm Tử Kỷ nắm chặt tay trên đùi, xụ mặt nghiêm túc nói: "Anh kêu Diêm Tử Ký, 29 tuổi, hiện là quân nhân phục dịch, quân hàm trung giáo."

Khuôn mặt Tư Dao phình phình ngậm cây kem, đôi mắt quay tròn nhìn Diêm Tử Ký. Tư Dao có ngốc cũng nhìn ra Diêm Tử Ký căn bản không nhớ cô, Tư Dao âm thầm nghiến răng cảm thấy có chút ủy khuất: "Tư Dao."

"Tư Dao." Diêm Tử Ký lặp lại tên Tư Dao trong lòng.

"Em muốn xác nhận quan hệ yêu đương của chúng ta sao?" Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Diêm Tử Ký liền đến bộ đội nhậm chức, thói quen trực tiếp dứt khoát.

Đối với việc tình cảm, Diêm Tử Ký cảm thấy có thể là được, không được liền chia tay, đàn bà chít chít dây dưa Diêm Tử Ký căn bản khinh thường.

Tư Dao cắn cắn kem que kem đã không còn kem, biểu tình ngây thơ. Thấy đôi mắt sắc bén của Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm mình, Tư Dao theo thói quen nắm lấy tay anh: "Anh đi đâu em theo đó."

Bàn tay mềm mại của Tư Dao khiến Diêm Tử Ký hơi cứng đờ, cái tai đỏ rực trên khuôn mặt đen của Diêm Tử Ký cũng không rõ ràng. Diêm Tử Ký biểu tình nghiêm túc đứng dậy: "Nếu em không cự tuyệt, chờ anh trở về liền đến bộ đội đưa báo cáo kết hôn."

Báo cáo kết hôn là thứ gì? Tư Dao có chút nghi hoặc. Nhưng là thấy biểu tình Diêm Tử Ký trịnh trọng, Tư Dao cảm thấy khẳng định cái đó nhất định rất quan trọng, nói không chừng là cơ mật quốc gia.

Tư Dao thần kinh căng thẳng thận trọng gật đầu: "Đi thôi, cho dù anh làm cái gì em đều ủng hộ anh."

Lại bị lời âu yếm của Tư Dao làm cho mặt đỏ lên. Nhìn Tư Dao xinh đẹp ngoan ngoãn trước mặt, Diêm Tử Ký cảm thấy anh đời trước khẳng định cứu vớt hệ Ngân Hà.

"Anh về nhà cùng với em đến giải thích với bác trai bác gái." Diêm Tử Ký mạc danh có chút khẩn trương. Phiên bản hiện thực mỹ nữ cùng dã thú, Diêm Tử Ký cảm thấy con đường tương lai của chính mình tương lai có chút nhấp nhô.

Tư Dao không rõ vì sao đột nhiên Diêm Tử Ký lại có khí thể như chuẩn bị đi đánh quân địch lô cốt, nhưng Diêm Tử Ký muốn về nhà cùng cô, Tư Dao ngẫm lại nơi hiện tại mình đang ở, cảm thấy có lẽ miễn cưỡng xem như là 'nhà' ở tạm đi.

Tư Dao vứt que kem đi, đứng dậy dắt tay Diêm Tử Ký. Da mặt Diêm Tử Ký run run, cũng không bỏ tay Tư Dao ra.

Nhìn sườn mặt Tư Dao an tĩnh, Diễm Tử Ký đột nhiên cảm giác hai người có chút giống cha con. Diêm Tử Ký run run, dùng sức lắc đầu ném suy nghĩ khủng bố này đi.

Trên đường Diêm Tử Ký đi theo Tư Dao về nhà, trong lòng yên lặng viết mấy bản nháp, chuẩn bị lý do đáp lời khi thấy cha mẹ Tư Dao.

Tư Dao mang Diêm Tử Ký quẹo vài lần, đi đến nơi càng thêm hẻo lánh. Mỗi ngày Diêm Tử Ký đều chạy việt dã, đó là việc huấn luyện thường ngày trong bộ đội, nhưng Tư Dao nhìn lại giống đứa trẻ được nuông chiều từ bé. Ngay khi Diêm Tử Ký do dự hỏi cô muốn tìm xe để đi không cho tiện, Tư Dao đã dừng lại bước chân chỉ vào phía trước, nói: "Về đến nhà."

Diêm Tử Ký ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ ' Bệnh viện tâm thần Hoa Đồng ' ngay tức khắc hóa đá.

"Em là.. bác sĩ của bệnh viện tâm thần này à?" Diêm Tử Ký dự cảm có điềm xấu.

Tư Dao gãi gãi chóp mũi, ngốc ngốc nhìn lại Diêm Tử Ký: " Em là bệnh nhân a."

"..."

Diêm Tử Ký