Quân Hôn Độc Ái

Chương 37: Có chạy đằng trời



Cô bé này lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, má cười lúm đồng tiền như hoa, với mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp tuỳ ý xoã trên vai.

Cô mặc một cái quần jean bó sát người làm cho hai chân thon dài càng hiện rõ. Trên người mặc một bộ áo khoác dài màu trắng, bên trong lại mặc một cái áo len cao cổ màu đen, phía trên lại quấn thêm khăn choàng len thời thượng. Nhưng cô lại không có vẻ tiểu thư kênh kiệu của thế gia, ở giữa hơi thở yên tĩnh thanh cao lại làm cho người ta cảm giác như em gái nhỏ vui vẻ và ấm áp nhà bên, tính tình ôn nhu như ngọc.

Cô ưu nhã đưa tay về phía Tần Thiên Nham, khẻ mỉm cười, " Chào anh Thiên Nham! Em là Lý Băng! Đã sớm nghe qua đại danh của anh, hôm nay vừa thấy thì quả nhiên là danh bất hư truyền. Khí thế của anh rất cường đại, rất hân hạnh được biết anh."

Tính cách phụ nữ của người ta cũng đã tốt như vậy thì Tần Thiên Nham cũng không phải không biết tốt xấu, cũng phải phân rõ tình hình. Cho dù anh không yêu thích người ta, thì anh cũng không thể đắc tội cô vào lúc này. Huống chi, Thủ trưởng Nhất Hào cũng đã xuống xe ở bên cạnh, đang cùng trưởng bối nhà mình đứng chung một chỗ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào biểu hiện của anh.

Tần Thiên Nham khách khí đưa tay ra, ứng phó một câu, "Chào cô, Lý tiểu thư!"

Ông cụ Tần vừa thấy đều muốn tẻ nhạt, thì vội vàng cười nói, "Thủ trưởng Lý, Lý tiểu thư, bên ngoài trời rất lạnh, mau vào trong nhà ngồi đi!"

Lý Băng hờn dỗi liếc Tần Thiên Nham một cái, lại vẫn dịu dàng đi tới kéo cánh tay ông cụ Tần, thân thiết nói, "Ông nội Tần, ông cứ gọi con là Băng Băng đi, con và ông nội mạo muội tới quấy rầy, nên thật ngại quá! Cái này là chút lễ vật nhỏ con mua cho cả nhà, hi vọng ông nội Tần, chú Tần và các cô chú đều thích."

Ông cụ cười híp mắt, vỗ vào tay Lý Băng, "Con bé này, con thật quá khách sáo rồi! Con và ông nội con có thể tới thì đó chính là vinh dự của nhà họ Tần, đâu cần phải mua lễ vật, con thật quá khách sáo!"

"Ha ha, đây chỉ là chút tâm ý của con mà thôi. Nếu quả thật ông không nhận thì làm con quá đau lòng. Tiểu Quang, mau mang lễ vật tới đây." Câu này của Lý Băng là nói với nhân viên cảnh vệ của ông nội cô.

Tiểu Quang vội vàng mang một túi xách lễ vật vào trong phòng khách, Lý Băng lại lấy một hộp gấm màu đỏ đưa tới trước mặt ông cụ cười nói, "Ông nội Tần, đây là con tình cờ lấy được một bộ bàn cờ bằng ngọc đá ấm. Nghe nói ông rất thích đánh cờ, cho nên hôm nay con cả gan mang tới cho ông, hi vọng ông sẽ thích."

Cô vừa nói vừa mở hộp gấm ra, bên trong chia làm hai bên, một bên quân cờ đen còn một bên quân cờ trắng.

Con ngươi của ông cụ Tần thoáng qua một tia kinh ngạc, ông đưa tay nhặt lấy một quân cờ bạch ngọc ấm, cầm vào tay ấm áp và trơn bóng. Ông nhàn nhạt nhìn về phía Lý Băng, lại nhàn nhạt thở dài, "Con bé Băng Băng này, lễ vật này rất đáng quý nha! Con nói xem, ông già ta muốn nhận thì phải cho con lễ vật nào mới tốt đây! Nếu không có quà đáp lễ, người ta sẽ nói ta không biết đối nhân xử thế, con đây không phải là đang làm cho ông nội Tần khó xử sao?"

"Ông nội Tần, nếu ông mà nói như vậy, thì làm con ngại chết mất! Con thật sự không muốn cái gì hết, chỉ là muốn làm cho ông vui một chút mà thôi (Á bì: Ta không tin)." Lời nói của Lý Băng rất thản nhiên, rất thẳng thắn, tuyệt đối không làm bộ, ngược lại làm cho người nhà họ Tần rất có hảo cảm.

Lý Băng này quả thật không tệ!

Bộ dáng của cô rất tốt, gia thế tốt, cách cư xử rất khéo léo, tiến lên lùi xuống rất thỏa đáng, còn rất biết cách đối xử với người khác. Ông cụ Tần lại liếc qua khuôn mặt lãnh khốc của cháu trai nhà mình một lần nữa, trai tài gái sắc, trong lòng ông lại âm thầm hi vọng, hi vọng Thiên Nham đừng bỏ lỡ Lý Băng.

Thủ trưởng Nhất Hào thấy cháu gái nhà mình thắng được hảo cảm của của ông cụ Tần, lập tức cũng cười vui vẻ, "Lão Tần, con bé này nhà tôi là một sinh viên hướng ngoại. Nó đó hả, đối với ông nội này cũng chưa từng tốt như vậy đâu. Tôi nói với nó cho tôi đi, ông biết nó nói với tôi như thế nào không? Nó nói tôi đây là lão già không biết phân biệt tốt xấu, cho tôi bàn cờ này thì phí của trời. Ông thử nói xem, con bé này không phải là muốn chọc giận tôi sao, bây giờ nhìn lại xem, nó đưa cho ông rất thuận tay, ngay cả là ông nội ruột như tôi đây đều rất hâm mộ ông đó."

Ông cụ Tần cười đáp, "Con bé Băng Băng này, quả thật là có tâm. Thôi được rồi lễ này tôi nhận, nhưng mà tôi có qua thì phải có lại. Mộc Lan, con lấy hộp gấm trên đầu giường của ba tới đây."

Lương Mộc Lan vội vàng đáp một tiếng, "Dạ"lấy hộp gấm đã chuẩn bị tốt từ trong phòng ông cụ ra, đưa cho ông cụ, rồi ông cụ lại đưa tới tay của Lý Băng.

"Băng Băng, đây là quà đáp lễ của lão già ta, con xem có thích hay không?"

Lý Băng mở ra, vừa nhìn thấy là một vòng tay xanh biếc trong suốt. Theo màu sắc và độ sáng thì cũng biết vòng tay này có giá trị không rẻ. Cô vội vàng đóng lại, đẩy hộp gấm trở về, vẻ mặt thành thật nói, "Ông nội Tần, vòng tay quá quý giá, con không thể nhận!"

"Con không nhận quà trả lễ của chúng ta sao? Nếu như con không nhận, thì ông nội cũng không thể nhận lễ vật của con!"

Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của ông cụ Tần, trong con ngươi còn mơ hồ có nếu như con không nhận, thì ông sẽ trả lại lễ vật của con. Ngay lập tức Lý Băng liền cười dịu dàng, "Vậy được rồi, không nghĩ tới, ngược lại hôm nay con lại chiến tiện nghi của ông nội Tần. Ông cũng không được ở phía sau tính nợ của con đó nha."

"Ông chú trọng chính là tâm ý, cũng không thể nói như vậy." Ông cụ Tần nói xong lại nhìn về phía vẻ mặt thẩn thờ của Tần Thiên Nham, nhẹ nhàng nhắc nhở, "Thiên Nham, còn không mau châm trà cho Thủ trưởng!"

Tần Thiên Nham lặng lẽ ngồi ở một bên làm sạch trà, châm trà, rồi cũng cung kính bưng tới trước mặt của Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng, mời dùng trà!"

Thủ trưởng Nhất Hào nhìn thấy Tần Thiên Nham anh tuấn tài giỏi như vậy, hài lòng gật đầu, nhận ly trà hớp một hơi, "Trà ngon! Trà ngon! Thiên Nham, "Long Uy" của con phát triển thật không tệ nha, đều có tên trên thị trường quốc tế, sau này sẽ có tiền đồ rất lớn!"

Tần Thiên Nham cười nhạt, "Thủ trưởng quá khen, "Long Uy" vừa mới bắt đầu, sau này có thể còn rất nhiều khó khăn và thử thách nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

Anh tao nhã vinh nhục đều không sợ hãi càng làm cho Thủ trưởng Nhất Hào và Lý Băng kính trọng vài phần.

Thủ trưởng Nhất Hào nhìn về phía ông cụ Tần, "Lão Tần, cháu trai này của nhà ông là đàn ông độc thân hoàn kim trong bốn mươi chín thành phố đó nha." Thủ trưởng Nhất Hào giơ ngón tay cái lên.

Ông cụ Tần cười đến mức vui vẻ, còn có gì có thể so sánh với lời khen ngợi của Thủ trưởng Nhất Hào làm cho ông càng thêm nghi ngờ, một câu nói này của Thủ trưởng chính là thánh chỉ nha.

Cháu trai tốt này, thật sự làm tăng thêm thể diện cho ông nha!

Bất quá có trưởng bối của hai nhà ủng hộ mạnh mẽ như vậy, lại cộng thêm điều kiện cực tốt của bản thân mình, cô có lòng tin cô nhất định có thể thắng được trái tim của anh!

Lúc ánh mắt của Lý Băng ở tình thế bắt buộc đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Tần Thiên Nham, nhìn thấy đáy mắt anh ẩn giấu sự coi thường và xem nhẹ. Trong nháy mắt Lý Băng cảm thấy lòng tràn đầy lửa nóng của cô như bị một chậu nước lạnh đổ vào tim, khắp người lạnh như băng.

Nhưng Tần Thiên Nham càng lạnh lùng, trong lòng Lý Băng lại càng không phục.

Lý Băng cô muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, cô chẳng có một điểm nào là không tốt cả. Ở trong bốn mươi chín thành phố, những người đàn ông muốn nịnh bợ cô đều có đầy, nhưng tại sao Tần Thiên Nham anh lại đối với cô lạnh lùng, keo kiệt đến mức ngay cả một nụ cười cũng không cho cô?

Trong lòng Lý Băng tức giận ngập trời, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn cô đã đi theo chơi với những người làm chính trị, đã sớm luyện được một bản lãnh vẻ mặt đóng băng không biến sắc. Cho dù trong lòng thẹn quá hoá giận như thế nào, Lý Băng cô hôm nay cũng phải nhịn.

Cô có thể khẳng định, nếu hôm nay cô nhẫn nhịn khẩu khí này, thì về sau cô hy vọng càng có cơ hội ở chung một chỗ với Tần Thiên Nham.

Nhưng chờ khi cô nhịn qua cửa ải này, Tần Thiên Nham anh chỉ có chạy đằng trời.