Quân Hôn Bí Mật

Chương 67: Phiên ngoại 2 : Không đề



Tháng 11 hàng năm, bộ đội xuất ngũ cũng bắt đầu rời khỏi doanh trại. Mà lúc này đây, công việc của Cố Hoài Việt lại nhiều lu bu lên một cách dị thường, nhất là thay đổi về các chiến sĩ trong sưđoàn, nhữngngười cóchút nhớnhung mà ởlại sưđoàn kếtục lýtưởng cólẽ cũngảnh hưởng đến việc mà anh đang làm hiện tại đây. Việc an bài những chiến sĩ xuất ngũ, phươngdiện nàycũng có mộtloạt cácvấn đề đang chờ bọn họ… những người lãnh đạo của sưđoàn giảiquyết.

Cố Hoài Việt dẫn đầu đội ngũ đi ra cửa, mệt mọi ứng phó với những… chuyện trên quan trường này, hơnnữa anhcó bảntính ngay thẳng,nhất định những người này còn muốn dựa vào quan hệ lại khiến anh càng thất vọng thêm. Mà những chiến sĩ xuất ngũ này cũng khiến cho anh không biết hiện tại mình đang có tưvị gì nữa.

Ngày đó một mình anh đón một đoàn xe tăng của đại đội, đứng lặng một mình ở cửa nhìn bọn họ ở đó cử hành nghi thức. Đội trưởng cầm tờ giấy trong tay hé ra, anh nhìnchằm chằm vào tờ giấy thật lâu, sau đó ngẩng đầu quay người đứng trước hàng loạt chiến sĩ hạ khẩu lệnh, “Nghỉ…. Nghiêm..” Anh nhìn bọn họ thẳng thắn lưuloát hoàn thành hai độngtác này, độitrưởng cầm tờ giấy trang nghiêm nói, “Đọc tên từng người ở dưới kia, các chiến sĩ nào nghe tên thì lùi về sau một bước.” Nói xong bắt đầu đọc tên, những chiến sĩ đã đọc tên yên lặng không một tiếng động mà lui ra phía sau một bước, mà những chiến sĩ vẫn còn đứng tại chỗ thì vẫn nhưcũ giữnguyên tư thếđứng bất động ở đó, dù cho không bị gọi tên cũng có nghĩa là phải cởi quân trang, ly khai những người chiến hữu nơiđây đã cùng mình bôn ba chiếnđấu babốn năm.

Cố Hoài Việt lẳng lặng đứng nhìn một hồi, chậm rãi xoay người ly khai. Kỳ thực ở trong bộ đội đợi lâu nhưvậy,các thói quen cũng sớmđã hình thành nên. Thờigian mớitham gia quân ngũ, tiểuđội trưởng cùng trung đội trưởng, liên trưởng rồi đội trưởng đều vui vẻ ăn cơmnói chuyệnrồi nóichuyện,nói vềcác tác phẩmvăn xuôi hay là vềgia đình củamỗi người, chiễn hữu hay anh em, có thể cùng nhau dấn thân cho dù là chảy máu, mất mạng đi chăng nữa. Bộ đội không cần thời gian của bất kỳ ai, câu nói đầu tiên có khả năng đem người ta cất bước đi. Doanh trại bộ đội với kỷ cươngsắtthép đã đào tạonên nhữngcon ngườinhư thế.

Có người hối hận sao? Hối hận trong nhân sinh tốt đẹp của con người chính là tìm được những người chiến hữu cùng chung hoàn nạn, duy trì mãi mối giao tình đó hay sao? Anhnghĩ rằngphàm là mộtngườiquân nhân chân chính đềusẽkhông hốihận.

Ngày đó là khi đám lão binh cuối cùng xuất ngũ, thủ trưởng sưđoàn cũng đi đưatiễn bọn họ. Những chiến sĩ xuất ngũ mang một ba lô trên lưngđứng thẳng ở trước cửa sưđoàn, bông hoa hồngghim ởtrước ngực đang nhẹ nhàng rung động trong gió.

Cố Hoài Việt đứng ở sau cùng nhìn LưuHướngĐông cùng Cao Tườngở phíatrưởngcùng nhóm lão binh này bắttay lấytừng người một, hết sức nghiêm trang nhưngbỗngnhiên có mộtngười chiến sĩ chạy về phía anh.

Người chiến sĩ kia đoan chính làm một cái quân lễ, “Tham mưutrưởng.”

Cố Hoài Việt nhìn bông hoa hồng trước ngực hắn rồi nói, “Phải về nhà rồi sao?”

“Vâng.” Người chiến sĩ kia gật đầu, che giấu phiếm hồng nơihốc mắt, cầm trong tay một thứ giống nhưquyểnsách đưa qua cho anh, “Đây là quà tặng của em tặng cho anh cùng chị dâu.”

Quà tặng? Cố Hoài Việt nhận lấy, mở ra nhìn trong chốc lát, thản nhiên nở nụ cười, “Đây là cậu chụp sao?”

“Vâng.” Người chiến sĩ kia gật gật đầu. Cuốn album này ghi lại hình ảnh hôn lễ của Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân được cử hành trong sưđoàn, trướcngày cửhành hôn lễthì Cao chính ủycó tìm tớihắn,nói muốnđể chohắn phụ trách chụp ảnh. Trước khi hắn nhập ngũ là người thích chụp ảnh, rất thích cái ngành này. Sửa sang lại một số thứ tính chờ Nghiêm Chân sinh đứa nhỏ thì đưaqua như quà tặng nhưng lại không nghĩ rằng đứa nhỏ còn chưacó sinh ra thì hắnđã phụcviên rồi.

Cố Hoài Việt khép cuốn album lại, nhìn người chiến sĩ trước mặt. Anh vốn định thay hắn sửa lại quân hàm, nhưngkhi nhìn lạiquân hàm trung tá thì khoảngtrốngkia làm cho anh phụchồi lại tinh thần. Anh dừng một chút rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hãy nhớ kỹ, cậu từng là một người quân nhân.”

“Vâng.”

Người chiến sĩ kia làm một cái quân lễ, xoay người chạy bộ trở lại đội ngũ, đứng trước cửa sưđoàn.

Lão binh xuất ngũ là chuyện cuối cùng cần phải làm hôm nay, trong khoảng thời gian này bởi vì công việc nên Cố Hoài Việt vẫn rất ít khi về nhà. Mà nay khi mở ra album kia, nhìn đến người vợ xinh đẹp điềm tĩnh khoác áo cưới cười đến rạng ngời cùng đứa con đang hân hoan kia làmcho anh cảmthấymình thậtmay mắn.May mắnchính mình còn có mộtmái nhà đểtrở về.

Trong nhà cửa đang mở lớn, bạn nhỏ Cố Gia Minh đang ngồi giữa nhà cùng Tiểu Đồng nhà hàng xóm chơicờ, haiđứa trẻ đều mang bộ dạng thâm trầm. Cố Hoài Việt nhìn vào cũng không quấy rầy hai bé, trực tiếp lướt qua mà đi vào phòng bếp. Tại phòng bếp tràn ngập mùi đồ ăn, nhưngchủ nhânlàm nên nhữngmón ăn này không phảiNghiêm Chân mà là Thím Trương cố ý từ thành phố C tới đây chiếu cố Nghiêm Chân. Nghiêm Chân đãmang thai được8 tháng, Cốlão phu nhân lo lắngmộtmình cô vấtvả khivừa chiếu cố Gia Minh vừa đi dạy học nên để cho Thím Trươngtới đâyhỗ trợ.

Cố Hoài Việt cởi áo khoác ra, đi vào phòng bếp, “Thím Trương,để cháulàm cho.”

“Không cần.” Thím Trươngkhông cho anh nhúng tay vào, chính mình lưuloát làm mấymón ăn đượcrồi.

Cố Hoài Việt cũng biết tính tình thím Trương,cười cười rồi đi vào phòng ngủ. Động tác đẩy cửa phòng ngủ ra của anh rất nhẹ, bởi vì trong khoảng thời gian này vào buổi tối cô ngủ không được tốt. Ban đêm ngủ không tốt nên ban ngày rất dễ dàng mệt mỏi rã rời, bình thường có khi ngồi cũng có thể ngủ được.

Quả nhiên, thời điểm anh đi vào Nghiêm Chân đangtựa vàođầu giường, nhắm mắt lại nhưđang ngủsay. Tóc dài cũng đã cắtđi không ít, mái tóc mềmmại vâyquanh cổcô, làm nềncho khuôn mặtkhéo léo cùng dịudàng kia củacô. Bỗngnhiên cô giậtmình, tấmchăn mỏngđắptrên đùi cũng theo độngtác củacô mà trượtxuống dưới. Cố Hoài Việt bước nhanh đi qua, đem tấm chăn nhặt lên, một lần nữa đắp lên cho cô.

Có lẽ động tác của anh có chút mạnh, mà cũng có lẽ là do hươngvị của anh đã rất quen thuộc với cô nên khiến cô hoảng hốt mà mở mắt ngay. Nhìn người kia gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời có chút thần thần.

Khoảng cách thân mật quá gần, ngay cả hô hấp đều cảm giác được.

Đối diện với cô một lát, thấy cô còn không có tỉnh lại, Cố Hoài Việt cười nhẹ, đơngiản trực tiếp hôn cô một chút, “Choáng váng sao?”

Khuôn mặt của Nghiêm Chân lập tức đỏ lên, cô đẩy anh ra lại bị tay anh ôm lấy, kéo vào trong lòng. NghiêmChân không thểgiãy dụa,chỉ cóthể bật cười, “Không chê em mập sao?”

Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cô, “Em cho rằng hiện tại em rất nặng sao?”

Nghiêm Chân không nói gì. Cô có chút buồn bực, rất nhiều người phụ nữ trong khi mang thai đều béo lên không ít, việc khôi phục sau hậu sản cũng thực khó khăn. Mà trước mắt Nghiêm Chân còn không cóphiền nãonày, bởivì cô trừbỏ cái bụngđang lớnlên quá cỡnày thì nhữngnơi khác trên người cô cũng không tăng lên được ký thịt nào.

“Đây là cái gì?” Cô lấy cuốn album, mở ra, liếc mắt nhìn, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Cố Hoài Việt nhìn cô. Bởi vì cô mang thai nên trêncái mũi củacô nổilên hai ba chấmli ti, mỗikhi cô chau mày thì anh lạimuốn hôncô. Hôn… hôn… thậtdễdàng… KhụKhụ… chonên Cốtham mưu trưởng thật cố gắng khắc chế loại ý nghĩ này, anh cầm lấy cuốn album đưamột tấm rồi lại một tấm qua cho cô xem.

Lật qua lật lại, Nghiêm Chân không khỏi thở dài.

“Làm sao vậy?”

“Em hiện tại có phải là không đẹp bằng khi đó không?” Thích chưngdiện làthiên tính củaphụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng khôngngoại lệ.

Mà Cố tham mưutrưởng chẳng sợ EQ lại thấp, cũng biết đáp án của loại vấn đề này là gì, “Làm sao có thể,” Anh cười.

“Nhưng lúc đó em cũnggần bamười tuổi rồi.” Tuy rằng đáp án của thủ trưởng đã trấn an cô nhưngNghiêm Chân nghĩ đếnsố tuổi của mình mà cũng có chút phiền muộn.

“Chẳng lẽ anh trẻ tuổi hơnso vớiem sao?” CốHoài Việtbật cười, “Đừng quên, qua ba năm nữa thì ông xã của em cũng đến cái tuổi 40 rồi đấy.”

Nghiêm Chân nghe vậy cũng thản nhiên nở nụ cười.

Xem ra thời gian sẽ không rộng lượng đối với bất kỳ ai.

Ba mươi gây dựng, bốn mươichững chạc, năm mươithuận buồm xuôi gió, sáu mươibiết số mệnh, nào có mấy người thọ trên bảy mươituổi màcòn có thểcó mộtngười nhưvậy làmbạn.Đây coi như là phúc khí của cô.