Quân Hôn Bí Mật

Chương 66: Phiên ngoại 1 : Ghen tị với em gái



Bánh bảo nhỏ - kết tinh tình yêu của Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt ra đời vào một ngày tuyết rơi nhiều.

Trải qua thiên tân vạn khổ, rút cuộc mẹ con cũng bình an, cả nhà họ Cố kích động khôngthôi.

Bánh bao nhỏ đem mẹ của mình lăn qua lăn lại quả thật rất lợi hại, khiến cho Nghiêm Chân ngủ thật lâu mới tỉnh lại, sau đó phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khôi phục lại như bình thường.

Mấy ngày nay Cố lão phu nhân rất vui vẻ, ôm lấy cháu gái bảo bối không buông tay, ngay cả ba của bánh bao nhỏ muốn ôm con cũng phải được sự đồng ý của mẹ mình.

Mẹ bánh bao vừa mới ôm tiểu bảo bảo của mình vào trong lòng, thời điểm bánh bao cảm nhận được tình mẹ thì lại không khóc nữa khiến cho Cố lão phu nhân đitheo vào cũng phải gạt nước mắt. Mà bánh bao có một đôi mắt đen nhuận sáng người, đôi mắt nhỏ nhìn lấy ba ở một bên đang ôm lấy mẹ mình, cái miệng nhỏ nhắn mở ra một chút… khóc.

Và ngay sau đó là một loạt cảnh luống cuống tay chân…

Ở trong bệnh viện hai tuần, Nghiêm Chân mới được trở về nhà.

Cố lão phu nhân cũng không vội vã trở về, ở lại giúp hai vợ chồng bế cháu rồi còn chiếu cố Nghiêm Chân trong thời gian cô ở cữ.

Bạn nhỏ Cố Gia Minh đối với em gái nhỏ mới sinh này cảm thấy rất mới mẻ, muốn sờ nhưng lại không dám sờ. Thật vất vả do dự vươn cánh tay ra thì lại bị bà nội quát cho, “Cháu phải đi rửa tay trước đi.”

Bạn nhỏ nào đó dẫu môi, chạy đến nhà vệ sinh giặt sạch khăn, rửa sạch tay lai chạy trở lại. Cậu bé muốn ôm bánh bao nhỏ, nhưng Cố lão phu nhân sợ cháutrai mình tay còn nhỏ mà ôm lấy em gái sẽ làm ngã nên không để cho cậu bé ôm.

Cái này làm cho bạn nhỏ Cố Gia Minh thương tâm, chạy trở về phòng của mình, vừa vặn gặp Nghiêm Chân mới lên sân thượng thu dọn tã đi xuống.

Bạn nhỏ mếu méo, hướng góc tường nhích lại dần, không nói chuyện.

Nghiêm Chân sờ đầu của cậu bé, “Gia Minh, Conthế nào mà lại không nhìn được vậy?”

Nếu như ở trong nhà lúc bình thường thì Nghiêm Chân hỏi như vậy tuyệt đối không thành vấn đề gì, tiểu gia hỏa này làm nũng rồi cứ thế qua đi. Nhưng hiện tại, đúng vào lúc bạn nhỏ Cố Gia Minh đang có cảm giác ủy khuất mà Nghiêm Chân lại hỏi như vậy, ủy khuất càng tăng lên. Tiểu tử này mếu miệng, bắt đầu xoắn ngón tay mà chỉ chỉ, oa oa khóc lên.

Một bên ôm Nghiêm Chân, một bên gạt nước mắt, “Huhu…huhu…”

Nghiêm Chân rút cuộc nhận thấy được có cáigì đó không thích hợp, đem mọi thứ để sáng một bên rồi ngồi xổm xuống hỏi, “Con làm sao vậy? Như thế nào lại khóc?”

Tiểu tử kia vừa gạt nước mắt vừa khóc, “Mọi người không thích con….huhu…”

“Ai nói?”

“Mọi người đều thích em gái. Huhu..huhu…”

Tiểu tử kia khóc thút thítđem chuyện vừa rồi nói ra, NghiêmChân nghe xong nhịn không được mà nở nụ cười.

Cô nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt của cậu bé rồi nói, “Đó là ManhManh còn nhỏ, cần có người chiếu cô. Lúc con còn nhỏ cũng như vậy, bà nội cũng che chở con như vậy mà.”

“Con sao lại không biết?” Tiểu tử kia hỏi.

“Con mà nhớ mới là kỳ quái đó.” Cô véo véocái mũi củacậu bé,“Gia Minh không thích em gái sao?”

Tiểu tử kia có chút rối rắm, “Con không biết.” Ngón tay lại xoắn lại, “Bà nội không cho con ôm.”

Nghiêm Chân cười cười, “Vậy tối hôm nay chờ bà nội ngủ rồi, con vụng trộm dậy ôm em gái được không?”

“Thật sao?” Tiểu tử kia nhất thời nóng lòng muốn thử.

“Đương nhiên.”

Đêm đó Cố Hoài Việt không có về nhà. Gia Minh cùng bà nội ngủ trong một phòng, rút cuộc phải đợi cho bà nội ngủ thì tiểu tử kia mới rón ra rón rén xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ của Nghiêm Chân ra, lén la lénlút đi vào.

Kỳ thật không cần nói cũng biết, Nghiêm Chân để lại cho cậu bé một chiếc đèn ngủ.

Ngọn đèn mở nhạt chiếu lên ánh mắt đang sáng lên của bạn nhỏ Cố Gia Minh. Cậu bé đến gần cái nôi của bánh bao nhỏ, nhìn bộ dạng ngủ say của em gái sau đó thật cẩn thận vươncánh tay chạmvào.

Cậu bé chạm vào khuôn mặt của em gái một chút, rồi lại một chút, rồi lại một chút nữa. Bánh bao nhỏ hình nhưlà không vui trởmình, thếlà bạnnhỏ Cố Gia Minh nhanh chóng thutay.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Chân xoa xoa đầu cậu bé, cười hỏi.

“Rất mềm mại.” Tiểu tử kia nuốt nước miếng rồi nói, “Con nghĩ muốn ăn thạch hoa quả.”

Nghiêm Chân đứng sững sờ ở đó, vẫn là bị tiểu tử này chọc cho cười.

Tiểu giahỏa này…thật là…