Quân Hôn Bí Mật

Chương 62



Người tới đúng là Cố lãogia Cố Trường Chí.

Cố lão gia thản nhiên ừ mộttiếng, giương mắt đánh giá hai người trong phòng, mới chậm rãi mở miệng, “HoàiViệt đâu rồi?”

Nghiêm Chân giật mình mộtcái, “Hoài Việt… Hoài Việt… anh ấy đi tìm bác sĩ nói chuyện phẫu thuật rồi. Anhấy vừa đi không bao lâu.”

“Uh.” Cố lão gia gật gậtđầu, “Vậy hai người cứ tán gẫu đi, ba đi xem một chút.”

Động tác vuốt tóc củaNghiêm Chân dừng lại một chút, cô có chút không rõ ý tứ hiện tại của Cố lão gialà gì. Cô liếc mắt nhìn Thẩm Mạnh Kiều một cái rồi nói, “Con cùng ba đi qua đó,chúng con… chúng con nói xong rồi.”

Thẩm Mạnh Kiều cũng phụchồi lại tinh thần, hướng Cố lão gia cúi mình chào hỏi, “Bác Cố, cháu cáo từ trước.”

Cố Trường Chí cũng lộ raý cười, “Cho bác gửi lời hỏi thăm ba cháu.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Mạnh Kiều gật gật đầu,khi đi qua Nghiem Chân còn ngừng lại một chút, sau đó mới bước nhanh ra ngoài.

Cố Trường Chí vẫn chắptay sau lưng đứng ở cửa nhìn chăm chú vào Thẩm Mạnh Kiều, thẳng đến khi bóngdáng của cô ta dần dần biến mất ở cuối hành lang thì ông mới chậm rãi quay đầulại, nhìn Nghiêm Chân rồi nói, “Đi thôi.”

Nghiêm Chân không xác địnhđược Cố lão gia đã nghe được cái gì, cũng không biết Cố lão gia nghe được thìtrong lòng sẽ có cảm nghĩ gì, nhưng trước mắt ông cũng không có nhắc tới, côcũng không trực tiếp hỏi, chỉ có thể gật đầu yên lặng đi theo sau ba chồng.

Lúc này đang là thời giantan tầm, trên hành làng lui tới không ít người, một mảnh ồn ào xen lẫn vàotrong lòng Nghiêm Chân.

Không phải chuyện của TưởngDi, cũng không phải vì Thẩm Mạnh Kiều tới đây kiếm chuyện. Làm cho cô cảm thấykhủng hoảng nhất là khi Thẩm Mạnh KIều nói xong bảy chữ kia thì cô bỗng nhiên cảmthấy đáy lòng trầm xuống.

Cô là… chột dạ sao?

Cố lão gia đang đi ở phíatrước bỗng nhiên dừng lại, mũi của Nghiêm Chân thiếu chút nữa đã đụng phải lưngông.

Cố lão gia quay đầu lạinhìn cô, thấy bộ dáng vẫn mơ hồ của cô mà không khỏi cười cười, “Con xem ba hồđồ rồi mà sao con so với ba con hồ đồ hơn thế. Ba nghe Đồ Hiểu nói bác sĩ chữatrị cho lão Nhị đã thay đổi, văn phòng của vị bác sĩ này ở đâu ba không biết,con đi lên trước dẫn đường đi.”

Nghiêm Chân xấu hổ cườicười, đi lên trước dẫn đường.

Đến nơi không đúng lúc,trong văn phòng lão quân y không thấy bóng dáng ông ấy cũng như của Cố Hoài Việtđâu, chỉ thấy có một bác sĩ thực tập trẻtuổi đang thay lão quân y sửa sang lại bàn.

Nghiêm Chân đi nhanh vàibước, tiến vào hỏi, bác sĩ trẻ tuổi mỉm cười nói với cô, “Họ vừa đi ra ngoài rồi,bởi vì tham mưu trưởng nói phản ứng mấy ngày nay của chân phải có chút kỳ quái,cho nên thầy nói nên đi kiểm tra lại một chút, nói rằng chỉ còn hai ngày nữa làphẫu thuật rồi cho nên không thể không để ý nếu không là khó làm. Hai người ởchỗ này đợi một chút, qua một lát nữa bọn họ sẽ trở lại thôi.”

Nghiêm Chân gật gật đầu,nhìn về phía Cố lão gia, “Ba, ba xem thế nào ạ?”

“Vậy ở đây đợi một látđi.” Cố lão gia nói xong, ngồi xuống ở ghế sofa ở trong phòng.

Mấy hôm trước nhận đượcđiện thoại của Đồ Hiểu, đáng tiếc công việc bận rộn quá nên không có thời giantới đây. Trùng hợp là hôm nay ở thành phố B có hoạt động của các cán bộ kỳ cựu,ông đáp ứng lời mời tham gia, sau khi chấm dứt thì quần áo còn chưa thay đã điđến đây luôn. Quân hàm một vạch ba saokia làm cho người quân y trẻ tuổi có chút khẩn trương, Cố lão gia nói với ngườiđó, “Cậu đi làm việc đi.”

Vị quân y trẻ tuổi gật gậtđầu, bước nhanh rời đi.

Nghiêm Chân đứng thẳng tạichỗ một lát, mới vừa ngồi xuống thì đã nghĩ tới việc còn chưa pha trà cho CốTrường Chí, cô vội đứng dậy đi ra ngoài, “Ba, con đi ra ngoài pha ấm trà. Ba đợimột lát.”

“Không cần đâu.” Cố lãogia khoát tay, “Vừa mới uống một bụng nước trà rồi ba mới đi tới đây mà, con ngồixuống đi.”

“Dạ? Vâng ạ.” Nghiêm Chânmột lần nữa ngồi đối diện với Cố lão gia.

Cố lão gia tháo mũ xuống,đem nó để trên đùi rồi yên lặng gảy sợi tơ màu vàng ở trên mũ. Nghiêm Chân bắtđầu giao các ngón tay với nhau, cảm thấy mình hẳn là nên nói cái gì đó.

Nhưng cô còn chưa mở miệng,Cố lão gia đã ngẩng đầu lên nhìn cô, “Ngày hôm qua mẹ con có gọi điện thoại tớiphòng bệnh của Hoài Việt và con, vừa vặn lúc đó nhận được điện thoại ở trường họccon gọi tới, nói rằng vẫn không thể gọi được vào điện thoại di động của con.”

Nghiêm Chân a một tiếng,đưa di động ra mới phát hiện thấy điện thoại hết pin, “Trường học có chuyện gìsao ạ? Con đến đây có chút vội, chỉ gọi điện xin phép Thường chủ nhiệm thôi.”

“Không có gì?” Cố lão giacười cười, “Đồng nghiệp ở trường của con nói là trường học sắp tới tổ chức chonhững thầy cô giáo trẻ đi viện trợ ở Tây Tạng. Nơi tới là Huyện Gia Lê nghèokhó của vùng Na Khúc. Hỏi con xem có muốn báo danh không?”

“Đi viện trợ ở Tây Tạng?” Nghiêm Chân nhất thời không phản ứng lại được.

“Uh.” Cố lão gia gật gậtđầu, “Mẹ con đã thay con từ chối rồi, nói là khu vực Tây Tạng đó quá xa lại vấtvả, con mấy ngày nay cũng đã đủ mệt rồi, không thể lại để cho con đi tới nơi đóchịu tội nữa.”

Nghiêm Chân mỉm cười,“Con không sao.”

“Phải không?” Cố lão gianói xong, làm như đang suy nghĩ, “Thật ra đồng nghiệp của con cũng rất tiếc nuối,bởi vì trường học đề xướng là giáo viên đang còn độc thân tham gia loại hoạt độngnày, nói là không phải lo lắng gì ở nhà cả.”

Nghiêm Chân nghe vậy, lậptức ngây ngẩn cả người.

“ba…”

Chiếu theo tình hình nàythì ba chồng cô nhất định là nghe được cái gì đó, Nghiêm Chân vội vàng đứnglên, muốn giải thích nhưng lại bị Cố lão gia đưa tay đè ngồi xuống.

“Đứa nhỏ này, mẹ con làngười có suy nghĩ đơn giản, cái gì cũng không nghĩ nhiều, thời điểm về nhà nóichuyện với ba cũng đáng chê cười. Đối với con là người nghe thì không có cái gìmà phải bị chê cười cả.” Cố lão gia nhìn cô nói, biểu tình nghiêm túc, “Chuyệncon cùng Hoài Việt kết hôn, đồng nghiệp trong trường học của con cũng không biết?”

Nghiêm Chân cúi đầu khôngnói, giống như cam chịu.

“Vì sao không nói? Có phảicon cảm thấy đơn giản là lấy giấy chứng nhận kết hôn không có làm hôn lễ nênnói không nên lời sao?”

“Không phải.” Nghiêm Chânvội vàng ngẩng đầu, “Không phải vì vậy.”

“Vậy thì bởi vì cái gì?” Cốlão gia hỏi, “Chẳng lẽ… chân tướng giống như Mạnh Kiều nói?”

Nghiêm Chân cắn môi dưới,cúi đầu.

“Nha đầu, con đừng sợ. Bakhông phải bức con, ba chỉ muốn hiểu được đây là đang xảy ra chuyện gì mà thôi.Là chuyện gì mà làm cho người con dâu vĩ đại của ba cũng phải khó xử như vậy.”Nóixong Cố lão gia nhìn cô, ánh mắt ôn hòa kiên nhẫn. Đây là điều hiếm thấy ở mộtcon người luôn mạnh mẽ, vang danh cả đời này.

Hai tay của Nghiêm Chân nắmchặt lại buông ra, buông lỏng ra lại rất nhanh, rốt cuộc cô ngẩng đầu, nhìn vềphía ba chồng mình, “Ba, lúc trước khi con cùng Hoài Việt kết hôn quả thật cóchút vội vàng. Kỳ thật không riêng gì con, ngay cả Hoài Việt cũng giống vậy. Haiđứa con đều có điểm “không trâu bắt chó đi cày”, trong lòng đều không để tâmquá, đều không nghĩ tới việc sẽ làm cho đối phương đem mình đặt ở trong lòng.”

“Ba hiểu được.” Cố lãogia nói, “Việc này cũng có liên quan đến ba và mẹ con, là chúng ta thúc giục HoàiViệt quá đáng.”

Nghiêm Chân lắc đầu, “Conkhông có trách mọi người.”

Cô tận lực dùng giọng nóibình tĩnh đem tình hình lúc đó nói ra. Cố lão gia nghe rất chăm chú, biểu tìnhcũng càng ngày càng ngưng trọng thâm thúy. Nghiêm Chân nói xong cũng không dámngẩng lên nhìn ba chồng, yên lặng cúi đầu.

Cố lão gia trầm mặc mộtlát, giống như tiêu hóa hết lời cô vừa nói. Sau một lúc lâu, mới từ từ mở miệng,“Vậy mẹ đẻ của con là Tưởng Di sao?”

“Con không có chứng thựctừ bà ấy, bởi vì đáp án đối với con mà nói cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.”

“Nhưng dù sao con vẫn đểý.” Cố lão gia nói thẳng, “Cho nên, Mạnh Kiều ít nhất nói đúng phân nửa chứ.”

Chuyện mà hai người nói,Cố lão gia đúng là vẫn nghe được.

Nghiêm Chân giật giậtmôi, không có phản bác.

Trầm mặc sau một lúc lâu,Cố lão gia thở dài một tiếng, "Tuy rằng lúc trước khi con cùng Hoài Việtmuốn kết hôn thì ba không có phản đối, nhưng ba vẫn đã nói trước đó. Lời nóinày không phải nói với con, mà nói với Hoài Việt, bởi vì ba biết tâm tư của nó.Ba sợ bức nó quá, nó sẽ tùy tiện tìm một đối tượng để kết hôn cho có lệ ở trongnhà, ba sợ nó còn giống như lúc trước, không thành thục và trầm ổn lên được. Basợ nó sau khi kết hôn không sống tốt được, ba sợ nó cuối cùng lại phải xin lỗicon."

"Ba" NghiêmChân ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Tuy rằng nhà con cógia thế bình thường, đối với con ba tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình. Conlà cô gái tốt, nếu Hoài Việt vì chính mình mà phải xin lỗi con, như vậy làkhông nên, đây không phải là một việc mà một người quân nhân nên làm. Nhưng concó biết ba vì sao không phản đối không? Ba băn khoăn nhiều như vậy, ba có lý dođể tin rằng các con không đi đến nước như vậy. Đối với con cuối cùng vẫn là đápứng rồi. Nha đầu, con có biết vì sao không?"

Cố lão gia nhìn cô, ánh mắtnhư trước, vẫn ôn hòa bình tĩnh không mất đi sự lợi hại, "Bởi vì con làmcho ta có lòng tin đó. Con nói các con là thích hợp nhất, ba đây liền nói vớichính mình cứ để cho hai con thử xem đi. Thằng con của ba có cái ý này với mộtcô nương quá rõ ràng, thì hãy cứ để cho hai đứa con thử xem thế nào. Nha đầu,Hoài Việt nếu có chút gì đó gạt con thì ba cũng không có biện pháp giải quyết,con có biết không?"

"Con biết."Nghiêm Chân cắn môi, cố gắng hết sức ngăn sự chua xót nơi chóp mũi, "Ba đừngnói nữa, con biết."

"Để cho ba nói hếtđã." Cố lão gia cười cười, "Bởi vì ba nói ra những lời này mà chỉ cómột nửa thì dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là ba đang ở đây mà ra vẻ cao thượng.Ba cũng không gạt con, ba băn khoăn nhiều như vậy, nói đến điều quan trọng nhấtcòn là lão Nhị năm nay đã 35 tuổi rồi,. hôn nhân đại sự không thể nào làm đượcnếu chỉ mấy câu ép buộc đơn giản. Mấy năm trước khi kết hôn với con nó là ngườinhư thế nào thì mọi người trong nhà đều rõ ràng, mọi người không muốn nhìn nó lạinhư vậy một lần nữa, con có hiểukhông?"

Cố lão gia nói rất khẩnthiết, Nghiêm Chân gật đầu đồng thời nước mắt cũng rơi như mưa trên mu bàn tay.

Cố lão gia lại thở dài mộttiếng, đưa cho cô tấm khăn giấy, để cho cô lau nước mắt, "Nha đầu, khôngquan tâm lão Nhị có nói qua chưa nhưng ba có thể nhìn ra được nó đã đem con đặtở trong lòng. Hiện tại trạng thái của nó so với trước kia tốt hơn rất nhiều, mẹcon cùng ba đều nhìn thấy được và cũng rất vui mừng. Nhưng hiện tại ba muốn hỏimột chút cảm giác của con, con có giống như nó hay không?"

Cô so với anh không giốngnhau, cô còn dấu diếm nhiều tâm sự.

Như là sóng chôn vùi dướiđáy biển sâu chờ sức phát động, một khi thoát ra thì đó sẽ là sóng to gió lớn. Bởivì biết như vậy, cho nên Nghiêm Chân tình nguyện giữ nó vĩnh viễn ở dưới tậnđáy lòng, không cần để nó trào ra.

Thẩm Mạnh Kiều nói rấtđúng, cô chính là chột dạ. Chột dạ đến mức ngay cả khi cảm nhận được hạnh phúccũng chỉ có thể yên lặng mừng thầm. Cô thậm chí có chút hối hận, nếu ngay từ đầunói cho anh biết tất cả thì tốt rồi.

Sự trầm mặc ngắn ngủi nàycũng cho Cố Trường Chí một đáp án. Ông một lần nữa đội mũ lên, đứng dậy vỗ vỗ bảvai Nghiêm Chân, "Được rồi, chuyện này chúng ta nên tạm dừng ở đây trướcđi, không cần đề cập tới nữa. Trước tiên đi xem Hoài Việt, hai ngày nữa nó sẽlàm phẫu thuật, không có vấn đề gì quan trọng hơn chuyện đó trong lúcnày..."

Cố Trường Chí nói xong,liền nhìn thầy thân ảnh của Cố Hoài Việt cùng lão quân y đang đi song song tớiđây ở cách đó không xa, câu chuyện cũng dừng lại.

Cố Hoài Việt thấy Cố lãogia thì mày nhíu lại, sau đó bước nhanh tới chỗ họ.

"Ba đã tới rồi."

"Uh." Cố lãogia gật gật đàu, lập tức nghiêng qua người anh mà chào hỏi lão quân y ở phíasau. Khiến cho ông có chút ngoài ý muốnlà người làm phẫu thuật cho con trai mình lại là lão chiến hữu cùng chiến tuyếnngày xưa, ông không khỏi vừa mừng vựa sợ.

Cố Hoài Việt nhân cơ hộilướt qua hai người già đang đứng nói chuyện mà đi về phía Nghiêm Chân, anh cúiđầu hỏi cô, "Thẩm Mạnh Kiều đi rồi?"

"Vâng,"

Nghiêm Chân có chút buồnbuồn mà gật gật đầu, Cố Hoài Việt nghiêng đầu nhìn kỹ cô, thấy hai mắt của côcó chút đỏ, "Tại sao lại khóc?"

"Em khôngkhóc." Nghiêm Chân than thở một tiếng, thuận tiện đuổi đi ý nghĩ tiêu cựcquấy phá ở trong đầu, "Có chút cảm khái không được sao?"

Cô cố ý nói một cách mãnhliệt, khiến anh cúi đầu nở nụ cười, "Đi. Cùng lắm thì để em nằm trên ngườianh chiếm chút tiện nghi trước khi trở về là được rồi chứ?"

Nếu ở lúc bình thường thìcô có lẽ sẽ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhưng hiện tại khi nghe anh nói nhưvậy thì Nghiêm Chân lại cảm thấy có chút nhịn không được, cô hít một hơi thậtsâu mới đem loại cảm giác này áp chế xuống.

"Em vừa mới nghe vịbác sĩ thực tập kia nói anh lại đi kiểm tra, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gìlớn đâu." Ánh mắt anh nhu hòa nhìn cô, "Lão bác sĩ nói sợ nứt ra rồilại có vị trí di chuyển, nói là sợ ảnh hưởng tới kế hoạch phẫu thuật. Kiểm trarồi, không có việc gì."

"vậy là tốt rồi."Nghiêm Chân yên lòng, cầm chặt tay anh.

Chờ Cố lão gia tạm biệt bạncũ, ba người đi về phía phòng bệnh. Ăn chút cơm chiều đơn giản xong, Cố lão giaphải về trước, buổi tối còn có hoạt động.

Nghiêm Chân đang thu dọnnày nọ thì nghe thấy được việc ba chồng phải về nên vội đi ra, Cố lão gia lấytay ngăn cô lại, "Đừng tiễn ba nữa, ở chỗ này cùng Hoài Việt đi. Ba ngàymai lại đến gặp hai đứa."

Nghiêm Chân đành phải dừngbước, Cố Hoài Việt đem mũ đưa cho Cố lão gia, thuận tiện dặn dò, "Ba chú ýthân thể, đừng làm việc quá nhiều."

"Được rồi, tiểu tửcon còn lải nhải với ta nữa sao?" Cố lão gia nói, trước khi đi còn nhìn lạiNghiêm Chân lần nữa.

Nghiêm Chân hiểu được ý tứcủa Cố lão gia, muốn nói cô không cần phải nghĩ nhiều. Tâm tư của cô Cố Lão giađều hiểu được, nhưng ông ấy vẫn như trướcquan tâm cảm xúc của cô, Nghiêm Chânvì thế mà vô cùng cảm kích.

"Em đứng phát ngốccái gì thế? Muốn đi cùng ba sao?" Trên vai phủ thêm mộtchiếc áo khoác dài tay, Nghiêm Chân xoay người lại, chống lại anh mắt chứa ý cườicủa Cố Hoài Việt. Cô cũng không phản bác lời nói của anh, chỉ là cầm chặt áokhoác, chui vào trong lòng anh.

"Anh ôm em một cái được không?" Côbuồn buồn mà hỏi.

Cố Hoài Việt rũ mắt nhìn người nào đó tự độngyêu thương nhung nhớ như thế này, "Tối hôm nay sao lại chủ động như vậy?"

"Anh ôm hay là không ôm đây?" Cô cốý làm ra một biểu tình hung ác.

Cố Hoài Việt nở nụ cười, cúi người xuống, đưacánh tay ôm lấy cô, "Đương nhiên là ôm rồi" Không phải chỉ ôm thôiđâu, còn phải là ôm kiểu công chúa nữa.

Mà Nghiêm Chân nhìn động tác lưu loát của anhthì nghĩ anh lại nổi lên thú tính của sói như đêm hôm qua, sợ tới mức nhanhchóng bảo vệ lấy mình, ai ngờ anh để cô nằm trên giường sau dó lại không có độngtác tiếp theo.

Cố Hoài Việt đưa một tay chống lấy đầu, vừanhìn cô vừa bật cười , "Anh tốt xấu gì cũng là một người lính giải phóngquân, lại có điểm giống thổ phỉ như vậy sao?

"Người lính giải phóng quân mới yêu mà muốnđánh bất ngờ như thế sao?" Nghiêm Chân lẩm bẩm một câu, dùng chăn đắp chohai người.

Đừng nói thế chứ, anh đúng là lại muốn đánh bấtngờ với cô một hồi như vậy. Đáng tiếc ngày kia làm phẫu thuật rồi, hai ngày nàyphải "tiết chế".

Kỳ thật sau khi ở trong văn phòng lão quân ybiết được cô khóc thì anh đã muốn ôm cô, anh đại khái có thể lý giải được tâmtình của cô sau khi gặp Thẩm Mạnh Kiều, cũng hiểu được cô giờ phút này sẽ cóchút yếu ớt, nhưng có trưởng bối ở đó, bọn họ chỉ là hai tiểu bối không thể quámức thân mật. Cho nên anh chỉ đưa tay ôm lấy bả vai cô, hiện tại cô nằm ở tronglòng anh, anh có thể cảm nhận được một phần nào làm cho tâm tình của anh kiên địnhhơn.

Cứ như vậy hai người ôm nhau ngủ một đêm, sángsớm ngày hôm sau lão quân y liền kêu Cố Hoài Việt đi, nói là ngày hôm qua kiểmtra còn chưa có kết quả.

Nghiêm Chân muốn đi theo nhưng bị Cố Hoài Việtcản lại, anh chỉ vào hộp giữ ấm được Cố lão gia gọi người đưa tới, "Em ăncháo trước đi, anh đi lát rồi về." Tư thế này, giống như đang ở nhà củamình vậy, một chút cũng không giống là một bệnh nhân đang nằm viện.

Nghiêm Chân dẫu môi, ngồi ở đầu giường bắt đầuăn cháo, chợt nghe tiếng chuông điện thoại từ dưới gối truyền đến, cô cầm rathì vừa vặn thấy là điện thoại di động của Cố Hoài Việt. Trầm ngâm một lát, cô ấnnút nghe điện thoai, đầu kia truyền đến một giọng nói dồn dập, "Alo, HoàiViệt hả? Nghiêm Chân có đó hay không, nói con bé nghe điện thoại của dì mộtchút."

Giọng nói này là của Tưởng Di.

Nghiêm Chân dùng sức nắm lấy di động rồi nói,"Là cháu."

Đầu bên kia lập tức im lặng, qua hồi lâu mớichậm chạm mở miệng, "Dì gọi điện thoại cho cháu nhưng không gọi được, chonên gọi cho Hoài Việt. Dì quấy rầy đến nó sao?"

"Không có việc gì."

Tưởng Di lúc này mới yên lòng, "Vậy là tốtrồi, cũng không chuyện gì lớn. Dì nghe nói Kiều Kiều hôm nay đi tìm cháu. Cháukhông cần để ở trong lòng, vấn đề của Kiều Kiều là do dì không giải quyết tốt,dì sẽ nói rõ cho nó biết...."

"Cháu biết." Cô đánh gãy lời nói củabà ta, Nghiêm Chân thản nhiên nói, "Cháu sẽ không để ý, dì cũng có thể yêntâm được rồi."

"À... được." Tưởng Di cũng lên tiếngđáp ứng, "vậy không quấy rầy cháu nữa."

"Hãy chờ cho một chút." Nghiêm Chânlên tiếng gọi Tưởng Di lại, im lặng rồi chớp mắt một cái mới nói, "Dì gầnđây có thời gian không, nếu có chúng ta gặp mặt một lần đi. Cháu có chút vấn đềcũng muốn hỏi dì."

Tưởng Di nhất thời có chút kinh ngạc, bà khôngnghĩ tới Nghiêm Chân sẽ chủ động hẹn gặp mặt, "Được."

Tắt điện thoại, nghĩ chắc Cố Hoài Việt còn phảiđợi một lát nữa mới trở về, Nghiêm Chân mặc áo khoác vào, nói với Đồ Hiểu mộttiếng rồi đi ra ngoài bệnh viện, khi ra đến cửa bệnh viện thì vừa vặn nhìn thấyTưởng Di từ trên xe bước xuống. Khi bốn mắt nhìn nhau thì Tưởng Di ngẩn ngườira, mà Nghiêm Chân từ trong ánh mắt của bà ấy có thể nhìn ra được sự mệt mỏi cũngnhư tình trạng bệnh của bà ấy, xem ra Thẩm Mạnh Kiều cũng không có lừa cô, nhiềungày nay Tưởng Di quả thực là không được tốt.

Vẫn là quán trà lần trước, vẫn là trà ướp hoa nhưlần trước, Nghiêm Chân yên lặng nhấm nháp ly trà sau đó mới mở miệng hỏi,"Cháu trước kia đã từng nói sẽ không cần để ý đến thân phận của dì, nhưngngày hôm qua Thẩm Mạnh Kiều đã tìm đến chất vấn cháu thì cháu bỗng nhiên pháthiện ra vấn đề này nên làm rõ ràng thì có lẽ sẽ tốt hơn." Cô nắm chặt chéntrà, Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn Tưởng Di, "Hỏi như thế này có lẽ có chút mạomuội nhưng cháu muốn biết... dì... rút cuộc có phải là mẹ ruột của cháu haykhông?"

Tưởng Di nghe xong nửa câu đầu liền hiểu được vấnđề cô muốn hỏi là gì, hiện tại cô đang im lặng, bàn tay đặt ở trên bàn cũngkhông tự chủ được mà nắm chặt.

"Nghiêm Chân, dì đã đồng ý với bà nộicháu sẽ không nhắc tới chuyện này vớicháu."

Nghiêm Chân ngẩn ra, "Nhưng vấn đề nàykhông nói rõ ràng thì khúc mắc giữa cháu và gia đình của dì sẽ mãi không tiêutan."

"Nghiêm Chân, dì..."

"Cháu hiểu ý tứ của bà nội," NghiêmChân nói, "Nhưng đây là vấn đề của cháu, không thể để cho bà nội thay cháugánh vác được."

Tưởng Di nhìn thẳng Nghiêm Chân, bà chưa bao giờgặp qua bộ dạng kiên trì lẫn cố chấp như thế của cô, tính tình này rất giốnglão Nghiêm. bà giật giật môi, rồi mới chậm chạp nói ra ba chữ, "Dì khôngphải."

Khi nghe được đáp án thì trong nháy mắt ánh mắtcủa Nghiêm Chân trống rỗng, cô đứng bật dậy, dùng giọng khàn khàn hỏi, "Vậyba cháu vì sao lưu lại ảnh chụp của dì? Mẹ ruột của cháu là ai? Bà ấy hiện tạiđang ở nơi nào?"

"Nghiêm Chân..." Tưởng Di kinh hoảngnhìn cô đang không thể khống chế được cảm xúc.

"Xin dì hãy nói cho cháu biết."

Bị liên tiếp những vấn đề của cô làm cho bàkhông có đường lui, ánh mắt của Tưởng Di gắt gao nhíu lại, giọng nói có chútkhàn đi, "Cô ấy qua đời rồi."

Chỉ mấy chữ nhưng làm cho Nghiêm Chân như ngườiở trong mộng vậy. Đáp án này đối với cô mà nói quả thật là đáp án dễ dàng nghĩđến nhất, nhưng Nghiêm Chân vẫn như ở trong mộng, ngồi ở chỗ kia bất động thậtlâu.

Tưởng Di có chút bối rối uống một ngụm trà,"Kỳ thật dì chưa bao giờ muốn nhớ lại thời gian đó nữa, cho dù bà nộikhông đề cập tới thì dì cũng sẽ không tùy ý ở trước mặt cháu mà nhắc tới chuyệnnày. Dì đã từng nghĩ đến nói cho cháu biết nhưng sau lại nghĩ đến ba của cháuvì sao không muốn nói cho cháu. Ông ấy là muốn cho cháu vô ưu vô lo mà lớn lên,rồi lại chờ cháu trưởng thành, đến khi có thể gách vác được chân tướng sự việcthì mới nói cho cháu biết."

Ánh mắt của Nghiêm Chân vẫn chớp, như là đangnghe.

"Nghiêm Chân, bà nội sỡ dĩ không muốn đểcho dì nói cho cháu là vì lo lắng cho cháu." Tưởng Di nhìn cô một lát, nhưđang suy nghĩ làm thế nào để nói cho cô biết, ngữ khí cũng cực kỳ thong thả,"Bởi vì, Lão Nghiêm... ông ấy cũng không phải là ba ruột của cháu."

Nghiêm Chân ngẩn ra, giống như là không nghethấy, "Dì nói cái gì?"

"Dì nói lão Nghiêm... ông ấy cũng khôngphải là ba ruột của cháu." Tưởng Di nặng nề lặp lại một lần nữa.

Trong nhất thời, từ tận đáy lòng Nghiêm Chân cảmthấy mình như hít phải một hơi khí lạnh, chống cạnh bàn mà đứng lên, ánh mắt gắtgao nhìn chằm chằm Tưởng Di, cơ hồ là từ kẽ răng mà nói ra được mấy từ,"Làm sao có thể."

Cô nghĩ như vậy có thể dọa lui được bà ta,nhưng Tưởng Di lại không phản bác, vẫn như trước nhìn vào cô, giống như là trầnthuật lại một chuyện bình thường mà thôi. Ngược lại người bị dọa cho đầu ócchoáng váng là cô, tay chống lên bàn hơi có chút run run.

"Nhưng theo cháu nhớ thì ông ấy luôn ởbên cạnh cháu, đối đãi với cháu như người thân vậy, làm sao có thể không phảilà ba ruột của cháu?"

"Là thật" Ánh mắt Tưởng Di giờ phútnày nhìn cô giống như đang nhìn một đứa nhỏ vậy, "Ba ruột của cháu cũng làquân nhân, ông ấy cùng lão Nghiêm cùng nhau lớn lên, cùng nhau tham gia nhậpngũ làm binh, thẳng đến khi ông ấy bị điều đến một trạm gác biên phòng ở Tây Tạng.Ba của cháu là một người quân nhân khiến người khác phải khâm phục, bởi vì ông ấycùng mẹ cháu cùng nhau ở tại trạm gác biên phòng này, trông coi nguồn nước gầnmười năm. Cuộc sống vất vả cùng điều kiện công tác khó khăn nhưng hai người vẫngắn bó với nhau, cùng hạnh phúc, cùng chịu gian khổ."

"Sau này khi còn hai năm nữa thì ba cháuhết thời hạn làm lính rồi chuyển nghề khác thì mẹ cháu mang thai cháu, khi mẹcháu sắp sinh thì ba cháu đem mẹ cháu đưa đến bệnh viện thị trấn dưỡng thai, bởivì người ở trạm gác không thể rời đi được một ngày, nhờ các đồng hương cùng vớimẹ cháu ở lại bệnh viện. Có thể nói tất cả đều chuẩn bị tốt, chờ ôm đứa nhỏ,nhưng tới thời điểm sinh nở thì mẹ cháu cơ hồ là mất nửa cái mạng mới sinh đượccháu. Còn chưa kịp liếc mắt nhìn cháu thì đã ngất đi, khi đó điều kiện y tế cònkém, xuất huyết căn bản là không có thể cầm được..." Nói xong lời cuốicùng, giọng nói của Tưởng Di như bị nghẹn ở cổ họng.

Cứ như vậy mà qua đời sao?

Nghiêm Chân nghe như vậy thì hoảng hốt,"Vậy ba cháu thì sao?"

Tưởng Di bình phục cảm xúc, "Ông ấy đem mẹcháu an táng ở Tây Tạng, sau đó lại xin phép trở về nhà, đem cháu giao cho LãoNghiêm cùng bà nội, để cho bà nội giúp nuôi cháu. Ông ấy nói mình không còn ngườithân nào nữa, bên kia điều kiện sống kham khổ, không thể để cháu một đứa trẻ mớisinh đi theo chịu tội. Hơn nữa cấp trên cũng đề nghị điều ông ấy trở về, nhưngba cháu không chịu, ông ấy muốn ở lại nơi đó cùng mẹ cháu cho tới khi chuyểnnghề, về sau nếu chết cũng muốn được an táng cùng một nơi. Nhưng ai biết được sựđời, cứ nghĩ thế nói thế là được, trên đường trở về trạm gác gặp trận lở tuyết,chiếc xe của bọn họ đều bị vùi trong tuyết, đến khi đội cứu viện tới nơi đem bọnhọ ra từ trong đống tuyết đó thì toàn bộ không còn thở nữa."

"Sau đó, lão Nghiêm đem cháu lưu lại nhà.Lúc ấy chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, vì thế lại ầm ỹ một trận lớn, sau đó dìra đi." Tưởng Di nói xong, có chút hổ thẹn, "Hiện tại nghĩ lại chuyệnđó, dì thấy lúc ấy mình thật ích kỷ mà cảm thấy xẩu hổ."

Dứt lời là một sự im lặng khiến người ta hítthở không thông, Nghiêm Chân lẳng lặng đứng, thẳng đến khi tay chân hoàn toàn lạnhnhư băng thì cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần. Cô chống tay trên ghế màchậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tưởng Di, trong lúc nhất thời nỗi lòng đảoloạn, như là có rất nhiều điều muốn nói.

TưởngDi yên lặng chờ đợi, nhưng cuối cùng nghe thế cũng chỉ nói một câu như vậy,"Cảm ơn dì đã nói cho cháu biết những điều đó."