Quân Hôn Bí Mật

Chương 47



Đầu xuân trời se lạnh.

Nghiêm Chân khoác chiếcáo khoác đi nhanh ra khỏi trường đại học C, di động trong túi xách không ngừngvang lên, cô lấy ra xem thì thấy giáo sư Lý gọi tới. Phỏng chừng là muốn hỏi côvề kết quả thi vòng hai rồi, Nghiêm Chân thở dài, ấn nút trò chuyện.

Quả nhiên, giáo sư Lý lậptức hỏi cô kết quả như thế nào. Khi cô nói mình ngay cả vòng sơ khảo cũng không qua, giáo sư Lý liền trầmmặc vài giây.

Sự yên tĩnh trong chốclát này làm cho Nghiêm Chân cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không đợi cô lêntiếng thì giáo sư Lý đã nở nụ cười, trấn an cô, “Không sao đâu, còn có cơ hộikhác.”

Cô Vâng dạ rồi ngắt điệnthoại.

Có cơ hội nữa hay khôngthì Nghiêm Chân không biết, nhưng cô biết là hiện tại cô đã làm cho Tống PhứcTrân tức giận. Bỏ lại cho bà ấy mấy câu nói đó rồi bỏ đi, trước khi đi nhìn thấysắc mặt của bà ấy, bà ấy đã bị làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. NhưngNghiêm Chân không có cảm giác thắng lợi, hơn nữa cô cảm thấy mâu thuẫn, ẩn chứamột sự bất an.

Cô dừng bước, quay ngườiđi trở lại trường.

Cô vừa đẩy cửa ra thì nghethấy tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Chân bước nhanh về phía trước rồi đi vàotrong phòng, cô nhìn thấy Tống Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏlên không bình thường.

Nghiêm Chân cuống quítbuông túi xách, “Thuốc ở đâu?”

Tống Phức Trân kinh ngạcmở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứtra, bà dùng chân thúc vào ngăn kéo thứ nhất trên bàn làm việc. Nghiêm Chân mởra liền thấy bên trong quả thực có một lọ thuốc cho người bị bệnh cao huyết áp.

Cô nhìn lướt qua, lấy chobà ấy vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, cho Tống Phức Trân uống thuốc rồi lạirút điện thoại ra gọi gấp cho bệnh viện.

“Cô đừng nhúc nhích, đợilát nữa em đưa cô đi bệnh viện.”

“Cô không đi…” Tống PhứcTrân đẩy tay cô ra, muốn đứng lên nhưng chân không đủ sức lại ngã xuống, cảmgiác một màu đen trong nháy mắt đánh úp lại.

Nghiêm Chân đỡ lấy bà ấy,trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cũng may xe cứu thương đến rất nhanh, khôngbao lâu đã đem Tống Phức Trân đưa vào bệnh viện.

Với thân phận của Lâm lãogia thì Tống Phức Trân trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu, trải qua một phenrối ren, huyết áp của bà cũng đã có dấu hiệu ổn định. Nghiêm Chân nhẹ nhàng thởra, ngồi xuống ở trước giường của bà ấy. Cô đem túi xách đặt trên đùi, đánh giáTống Phức Trân lúc này đang ngủ trên giường kia.

Chỉ có những lúc thế nàycô mới có thể đánh giá bà ấy một cách tỉ mỉ, khi bà ấy tỉnh thì khí thế lại rấtlớn.

Không bao lâu sau, tay củabà ấy giật giật, mí mắt buông lỏng, hình như sắp tỉnh lại. Nghiêm Chân nghiêngngười qua nhìn bà ấy một chút, chuẩn bị đi ra ngoài kêu bác sĩ.

“Không cần đi gọi.” Taybà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói tuy có chút khàn khàn nhưng vẫn uy nghiêm nhưtrước, “Cô nằm lát rồi lập tức về.”

Nghiêm Chân có chút lo lắngnhưng vẫn cố gắng ngồi xuống mà trả lời, “Vâng.”

Tống Phức Trân có sức mở mắt,nhìn về phía Nghiêm Chân đang ngồi ngay ngắn bên giường rồi thấp giọng hỏi, “Emcó vẻ như không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này.”

“Bà nội của em cũng bịcao huyết áp.” Nghiêm Chân đáp nhanh.

Tống Phức Trân không thểgật gật đầu nên quay đầu đi, nhắm hai mắt lại. Một lát sau mới thấy bà ấy nói vớiNghiêm Chân, “Dùng di động của cô gọi điện thoại cho Lâm lão gia, gọi xong thìem có thể đi rồi.”

Nghiêm Chân sửng sốt mộtchút nhưng vẫn làm theo.

Cô ôm túi xách đứng ởhành lang bệnh viện, gọi điện thoại cho Lâm lão gia nhưng người nhận điện là bảovệ viên, Lâm lão gia đang họp, nói rằng họp xong sẽ đưa ông ấy đến bệnh việnnên Nghiêm Chân cũng an tâm.

Bệnh viện trong quân khukín người hết chỗ, xen lẫn những cảnh tượng vội vàng, Nghiêm Chân lại chậm rãiđi trên hành lang.

Có lẽ hôm nay cô đã quákích động , cũng có lẽ cô quá khẩn trương, khi bình tĩnh lại thì cảm giác đượccả người mệt mỏi, không còn một chút sực lực chống đỡ nào cả.

Cô không thể không ngồixuống ghế dài ở hành lang, nhìn những tầng ánh sáng bên ngoài lớp cửa sổ thậtdày kia, bao quanh thân mình cô là sự lãnh lẽo.

Bỗng nhiên di động trongtúi xách vang lên, cô nhìn cũng chưa nhìn mà ấn nút nhận cuộc gọi.

“Nghiêm Chân.” Đầu kiatruyền đến một giọng nam trầm, cô nghe xong có chút phản ứng không kịp, giậtmình sửng sốt rồi mới nhớ ra là anh.

“Vâng.” Cô cúi đầu lên tiếng,có chút hữu khí vô lực.

“Em đang ở đâu thế?” Chỗcủa anh bên kia có chút ồn ào, Nghiêm Chân cố gắng lắm mới có thể nghe rõ lờianh nói.

Nhìn quanh bốn phía mộtchút rồi cô mới nói, “Em ở trường học. Có chuyện gì vậy anh?” Theo bản năng, côkhông muốn cho anh biết là cô ở bệnh viện.

Cố Hoài Việt uh một tiếngrồi cười cười, “Vậy … không phải là em.”

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, anhhôm qua gọi điện thoại cho em định nói cho em biết là hôm nay anh sẽ trở vềthành phố C một chuyến nhưng Gia Minh nhận điện thoại, nói em ở bên ngoài. Xemra tiểu quỷ kia đã quên không nói cho em.”

Cố Hoài Việt nói xongnhưng Nghiêm Chân vẫn lẳng lặng nghe, tựa hồ là cô nghe không hiểu anh đang nóicái gì.

“Anh hiện tại đang ở bệnhviện làm một số việc, thấy một người có dáng người rất giống với em, hẳn là anhnhìn nhầm rồi…”

“Anh đang ở đâu?” Cô trựctiếp đánh gãy lời của anh.

“Anh đang ở tổng viện củaquân khu.” Cố Hoài Việt vừa nói vừa đi ra ngoài phòng bệnh, “Ba của Cao chính ủybị bệnh nặng, anh cùng Kiều phó sư trưởng đại diện đến thăm bệnh. Em mấy giờtan tầm, anh đến đón em…”

Nhận thấy đầu kia trầm mặckhông nói gì, anh không khỏi kêu tên cô, “Nghiêm Chân.”

“Anh ngẩng đầu đi.” Đầukia điện thoại truyền đến giọng nói có chút run run của cô, giọng nói này đượctruyền đến từ phía trước anh. Anh lập tức ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân cầm điệnthoại đứng cách đó không xa.

Cố Hoài Việt đầu tiên làsửng sốt một chút, mà cách đó không xa cô đang chạy tới, nhào vào vòng ôm ấm ápcủa anh.

Anh theo bản năng ôm lấythân thể có chút run run của cô, thấp giọng hỏi, “Sao lại thế này?”

……….

……………………….

Ở bên ngoài phòng bệnh,Nghiêm Chân đứng lại.

Cô biết Tống Phức Trân hiệntại không muốn nhìn thấy cô cho nên cô không đi vào thì tốt hơn. Cố Hoài Việtcũng hiểu được, an ủi cô, “Vậy em ở chỗ này chờ anh, anh vào một lát rồi ra liền.”

“Vâng.”

Cho đến khi thân ảnh màuxanh kia biến mất ở trước mắt của cô, cô có chút phản ứng không kịp.

Người vừa rồi ôm cô làanh sao? Cô không nhìn lầm chứ?

Ngay khi cô lâm vào tìnhtrạng kiệt sức mệt mỏi thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, cảm giác giốngnhư là nằm mơ vậy, cho dù nhéo đùi có cảm giác đau nhưng cô vẫn không thể tinđược.

Nhưng thời điểm cô bị ômlấy thì cảm giác ấm áp cùng sức nặng trên người là chân thật, cho đến giờ vẫncòn lưu lại trên thân thể của cô, nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ.

Cô đợi khoảng 15 phút thìthấy Cố Hoài Việt từ trong phòng bệnh đi ra.

Nghiêm Chân ngẩng đầunhìn, dùng ánh mắt hỏi anh.

Anh cười cười rồi nói,“Không có việc gì.”

Mặc dù anh nói là khôngcó việc gì nhưng Nghiêm Chân hiểu được, cũng không hỏi lại anh mà nắm tay anh đứngdậy.

“Em đi không được sao? Vậyanh ôm em nhé.”

Anh hỏi nghiêm trang như vậy nhưng những cô ytá đi ngang qua nghe thấy thì lại nở nụ cười, không ngừng quay đầu nhìn bọn họ.Nghiêm Chân mặt đỏ lên, ngẩn người ở đó, “Không cần, anh sao lại trở lại đây thế?”Trong điện thoại hình như anh có nói qua, nhưng lúc đó tinh thần của cô đang hốthoảng, không nghe rõ ràng.

“Ba của Cao chính ủy bị bệnh nặng, thân thểlão Lưu cũng không tốt nên anh và Kiều phó sư trưởng cùng nhau đến đây thăm bệnh.Ông ấy cũng nằm ở tổng viện quân khu, em có muốn qua gặp chút không?”

“Không được.” Cô lắc đầu, “Hôm nay em rất chậtvật, ngày mai em sẽ vào thăm bác ấy sau.” Cô nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìnanh rồi hỏi, “Hôm nay không đi, ngày mai đi được không? Đêm nay anh có thể vềnhà được không?”

Cố Hoài Việt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, ủykhuất cùng sự bất an của cô anh đều nhìn ra được, trong lòng cảm thấy co rút vàđau lòng. Anh ôm lấy cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, “Anh nói với Kiều phósư trưởng một tiếng, đêm nay không đi nữa.”

Kiều phó sư trưởng là một người thông tình đạtlý, vừa nhìn thấy tình cảnh này thì biết rằng mình phản đối cũng không có hiệuquả. Anh cười cười, vỗ vỗ vai của Cố Hoài Việt mà nói, “Tôi biết rồi, xuân tiêumột khắc đáng giá ngàn vàng, đi đi.”

Cố Hoài Việt mỉm cười, lái xe đưa Nghiêm Chânvề nhà.

Đi cả một ngày, vừa mở cửa ra, Nghiêm Chân đãnghĩ tới một vấn đề, vỗ vỗ trán mình rồi nói, “Chúng ta còn chưa đón Gia Minh vềnhà.”

Cô sao lại quên mất tiểu gia hỏa này chứ, lầnnày thì xong thật rồi.

Nhưng Cố Hoài Việt lại nhẹ giọng nói với cô,“Đêm nay thằng bé không về nhà, anh để cho Phùng Trạm đưa thằng bé tới Lâm giarồi.”

“Lâm gia?” Động tác đổi giày của cô dừng lại mộtchút, một lúc sau mới biết được là cậu bé được đưa đến nhà bà ngoại. Động tác cởigiày nhanh chóng trở thành mang giày, cô ngay cả túi xách cũng chưa cầm lên liềnđi ra ngoài.

“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt vội vàng kêu cô.

Nghiêm Chân cũng không quay đầu lại, “Em điđưa thằng bé về nhà, em phải đi đem thằng bé về nhà.”

“Nghiêm Chân, em hãy nghe anh nói.” Anh nắmhai cánh tay của cô, làm cô không thể giãy dụa. Cố Hoài Việt không thể khôngdùng sức chặn ngang, đem cô ôm trở về.

“Em không thể để cho bọn họ giận chó đánh mèolên thằng bé được.” Cô vội vàng nói.

“Anh biết.” Cố Hoài Việt đem cô ôm vào tronglòng, “Nhưng bọn họ là ông bà ngoại của thằng bé, thời gian dài như vậy bọn họcũng muốn gặp thằng bé.”

“Nhưng bọn họ không có thương thằng bé.”

“Sẽ không đâu.” Anh hôn lên trán cô, “Bà ngoạicủa Gia Minh nói bọn họ cần thời gian nói chuyện cùng Gia Minh, đem mọi hiểu lầmxóa bỏ đi. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai… ngày mai mình sẽ đến đón thằng bé vềnhà.”

Anh cam đoan, giống như dỗ một đứa trẻ.

Nghiêm Chân chậm rãi bình tĩnh lại, buông anhra, “Em đã biết, em đi tắm rửa trước đây.”

Cô nói xong đi vào phòng tắm, để một mình CốHoài Việt đứng tại chỗ, biểu tình có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.

Đây là cô đang tức giận sao?

Nghiêm Chân giam mình trong phòng tắm tới gầnhai tiếng đồng hồ, trong lúc người nào đó gõ cửa hai lần hỏi cô có sao khôngthì cô làm bộ như không có nghe thấy mà cũng không có mở cửa. Chờ đến khi cô mặcquần áo đi ra phòng khách thì anh đã thay bộ quần áo ở nhà, cũng đã làm xongcơm chiều.

“Em ăn một chút đi.” Cố Hoài Việt để cô ngồivào một chiếc ghế dựa.

Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi nói, “Em hơi mệt,em muốn đi ngủ.”

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Vậyem đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong đi vào phòng ngủ trước, còn thay côtrải ra giường.

Nghiêm Chân đưa tay cản anh lại, “Không cầnđâu, em tự làm được rồi. Anh đi ăn chút gì đi…”

Cố Hoài Việt bắt lấy đôi tay đang quơ loạn củacô, “Nghiêm Chân, ngày mai anh phải đi.”

Cô sửng sốt một chút, rút tay về rồi thấp giọngnói, “Em biết.” Không cần anh phải nhắc nhở cô cũng biết mà.

Cố Hoài Việt cười cười, đi về phía nhà ăn. Giảiquyết xong cơm chiều, còn phải soạn một chút thức ăn cho người nào đó, ai bảo anhlàm cho cô tức giận làm gì chứ.

Tắm rửa xong, Cố Hoài Việt trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ tối đen không có bật đèn, Cố Hoài Việtnhoài người nằm bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, mệt mỏi tích lũy cả một ngàycũng cứ thế mà được giải tỏa.

Ngày hôm qua sau khi Cao chính ủy gọi điện thoạicho lão Lưu xong thì liền quyết định để Kiều phó sư trưởng đại diện đến thànhphố C thăm bệnh một chút, người cuối được chọn chính là Cố Hoài Việt. Nếu làtrước kia thì Cố tham mưu trưởng dù là mệnh lệnh cũng sẽ cự tuyệt nhưng lúc nàykhông nói hai lời liền đồng ý. Ngay sáng sớm ngày hôm sau liền cùng Kiều phó sưtrưởng đi về thành phố C.

Chính anh cũng không biết nói như thế nào, anhchỉ là nhớ họ. Nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu quỷ kia, lại rất muốn gặpcô.

Cảm giác này thực kỳ diệu, cũng thực dụ hoặc.

Anh nghĩ một lúc rồi giật giật, ôm lấy thắtlưng của Nghiêm Chân, đem cô kéo lại gần mình, thuận thế hôn lên hai má cùngđôi môi của cô.

Nghiêm Chân cứng đờ người, quay đầu lại, chốnglại đôi mắt sáng ngời của anh trong đêm tối.

“Em không tức giận sao?” Cố Hoài Việt hỏi cô.

Nghiêm Chân trầm mặc trong chốc lát, vùi đầuvào trong lòng anh, một lát sau mới rầu rĩ nói, “Em đang suy nghĩ, có lẽ em cũngcó cái sai. Em không nên nói với bà ấy như vậy.”

“Bà ấy sẽ không trách em đâu.” Cố Hoài Việt vừaôm cô vừa nói.

“Anh đều đã biết rồi sao?”

“Uh.” Cô thất bại ở vòng phỏng vấn sơ khảo,còn ở văn phòng giằng co một hồi, anh nói anh đều đã biết. Là từ Tống Phức Trânnói mà biết, chẳng qua bà ấy không phải cáo trạng mà là nói với anh, anh có mộtngười vợ luôn bao che khuyết điểm cho hai cha con anh. Anh nghe xong, tronglòng cảm thấy rất ấm áp.

“Nghiêm Chân, kỳ thật đây là cái sai của anh.Bà ấy cảm thấy anh hàng năm toàn ở bên ngoài, không thể nào quản giáo con cái tốtđược cho nên đối với Gia Minh yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Thời gian dài như vậysẽ không biết làm sao để nói lời yêu thương với thằng bé nữa. Anh nói rồi anh sẽkhông bắt buộc tiểu tử kia làm những chuyện thằng bé không thích, nhưng lúc nàychúng ta cũng nên để cho bà ấy có chút thời gian nói chuyện cùng với Gia Minh,có được không em?”

Cô im lặng chớp mắt rồi hỏi, “Ngày mai sẽ đưathằng bé trở về chứ?”

“Ngày mai.”

“Được.” Cô đáp ứng, lại lần nữa nằm trở vềtrong lòng của anh.

Sự gắn bó như vậy làm cho cô có cảm giác thựcthoải mái, cũng rất an tâm. Không bao lâu sao cô nghe thấy tiếng cười của CốHoài Việt, cô không khỏi quay đầu lại hỏi, “Anh cười cái gì?”

“Anh chỉ muốn làm theo một câu mà Kiều phó sưtrưởng đã nói.”

“Anh ấy nói gì?” Hỏi xong cô lại hối hận, cảmgiác câu nói kia khẳng định không hay ho gì rồi.

“Kiều Phó sư trưởng nói, xuân tiêu một khắcđáng giá ngàn vàng, mà chúng ta đang lãng phí ngàn vàng để thảo luận một vấn đềthế này.”

Nghiêm Chân càng không biết nói gì, muốn quayđầu đi chỗ khác lại bị anh nắm lấy thắt lưng, “Anh ngày mai phải đi rồi.”

“Em biết mà.” Nghiêm Chân buồn bực kêu lên.

Cố Hoài Việt không tức giận, đem cô ôm cànglúc càng gần hơn, cụng trán lên trán của Nghiêm Chân rồi nói, “Cho nên đêm nayphải khó quên một chút.”

Nói xong còn chưa đợi cô phản ứng lại thì môicủa anh đã đè ép tới. Đợi cho người nào đó phản ứng lại được thì cũng đã làxuân tiêu một khắc rồi.

Một đêm triền miên của hai người.

Buổi sáng ngày hôm khi tỉnh lại, Nghiêm Chânphát hiện Cố Hoài Việt quả nhiên không có lừa cô, anh mặc quần áo chuẩn bị đi tớiLâm gia đón tiểu gia hỏa kia về nhà.

Thấy cô tỉnh lại, Cố Hoài Việt nói với cô, “Thờigian còn sớm, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người anh, tungchăn ngồi dậy nói, “Em đi cùng với anh nhé?”

Cố Hoài Việt dừng động tác trên tay lại, thuậntiện vuốt mái tóc dài của cô, “Em làm sao vậy?”

Nghiêm Chân cúi đầu, “Em nghĩ là em ngày hômqua nói chuyện có chút xúc động, bà ấy là bị em chọc tức mới phải vào viện,nghĩ đi nghĩ lại vẫn là em không tốt cho nên vẫn nên đến thỉnh tội thì hơn.”

Nghe vậy Cố Hoài Việt cười cười, “Được.”

Kỳ thật Nghiêm Chân còn có một tâm tư khác, dùsao có Cố Hoài Việt ở đó, trường hợp nào cũng sẽ không ồn ào hay bế tắc gì cả,cô quả thật là không có chút sợ hãi nào cả.

Xe nhanh chóng chạy đến phía ngoài sân viện củaLâm gia, Nghiêm Chân vừa cởi dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cậubé dựa vào cửa nhà Lâm gia. Cô sửng sốt một chút rồi vội vàng xuống xe.

Bạn nhỏ Cố Gia Minh hé ra khuôn mặt bánh baonhìn cô giáo Nghiêm đang đi về phía mình, vốn định bảo trì nghiêm túc phê bìnhcô vài câu nhưng còn chưa kịp than thở thì đã bị Nghiêm Chân ôm lấy cổ, một cáiôm ấm áp làm cho tiểu tư lệnh ngây ngẩn cả, cũng quên “phản công”.

“Em không lạnh sao, sao lại ra đứng chờ ở chỗnày?” Nghiêm Chân đưa tay chỉnh lại cái mũ cho tiểu quỷ kia.

Tiểu tư lệnh nhìn thủ trưởng chậm rãi đi vềphía mình, vội than thở, “Cô giáo, cô rất không có suy nghĩ nha. Em căn bản cònmuốn cho cô một sự kinh ngạc mà.”

Đêm đó khi cô giáo Nghiêm Chân đến Lâm giagiao bản kế hoạch thì tiểu gia hỏa này ở nhà một mình chơi trò chơi, kết quả thủtrưởng gọi điện về nói rằng ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến. Tiểu gia hỏa nàytự nhiên vui mừng không thôi, chờ cô giáo Nghiêm trở về thì nói cho cô biết tintức tốt này, kết quả đợi đến khi cậu bé buồn ngủ mà cô giáo Nghiêm còn chưa về.Tiểu gia hỏa suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói cho cô giáo Nghiêm biếtnữa, cho cô ấy một sự ngạc nhiên vậy.

Kết quả là…

Nghiêm Chân nghe xong cảm thấy xấu hổ khôngthôi.

Kết quả không nghĩ tới, là hai người lớn bọn họkết hợp cho tiểu tử này một sự ngạc nhiên lớn, đưa thằng bé đến nhà bà ngoại.

Cố Hoài Việt đến gần, lấy tay nâng mũ của cậubé lên, tiểu gia hỏa kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn theo đôi tay của thủtrưởng.

Chưa tới một tháng mà khuôn mặt của tiểu gia hỏanày đã mập lên như vậy, nhịn không được anh đưa tay nhéo nhéo hai má của GiaMinh, rước lấy cái nhìn căm tức của con trai.

Nghiêm Chân đem tiểu gia hỏa có khuôn mặt bánhbao thoát khỏi bàn tay của Cố Hoài Việt, rồi hỏi cậu bé, “Gia Minh, tối hôm quacó ai mắng em không?”

Tiểu gia hỏa kia chuyển ánh mắt sang nhìn cô,còn chưa kịp nói gì thì phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp khànkhàn, “Hừ, bướng bỉnh giống nhau, ai có thể mắng tiểu tử nhà mấy người chứ?”

Cố Hoài Việt là người phản ứng đầu tiên, đứngthẳng người, hướng người vừa xuất hiện ở cửa làm quân lễ. Người đến là Lâm lãogia Lâm Trọng Bác.

Nghiêm Chân cũng có chút xấu hổ đứng dậy, nhìnvề phía Lâm Trọng Bác đang mặc chiếc áo khoác quân trang, từ trong tay của ông ấynhận lấy túi xách của tiểu quỷ kia.

Lâm Trọng Bạc nâng tay ý bảo hai người bọn họthả lỏng người xuống, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt của tiểu gia hỏa kia.

Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thông minh lại rấtđáng yêu, chớp chớp mắt một cái rồi cười lên, khiến cho khuôn mặt luôn luônnghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười đầy nhu hòa. Ông ấy hôn lên trán rồi xoa xoa đầucủa cậu bé, sau đó mới nhìn đến Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vừa mới tới.

“Dẫn thằng bé đi đi, miễn cho tiểu tử kia cảngày nhắc tới món trứng gà của nó.”

Cố Hoài Việt vừa gật gật đầu. Tiểu quỷ kia liềnchạy tới bên chân của Nghiêm Chân, nắm chặt lấy vạt áo của cô. Nghiêm Chân cóchút ngượng ngùng, nắm lấy vai của tiểu tử kia.

Một màn này đã chọc cười Lâm Trọng Bác, ôngnhìn Cố Hoài Việt, “Đi nhanh đi, nghe nói thời gian của con cũng rất gấp gáp,có thể về nhà nhiều một chút thì nên về.”

Nghiêm Chân trấn an tiểu gia hỏa kia, cắn cắnmôi nói, “Lâm lão, sao không thấy giáo sư Tống.” Thấy Lâm Trọng Bác nhìn vềphía mình, Nghiêm Chân cố gắng làm cho tinh thần của mình hăng hái thêm mà nói,“Ngày hôm qua, cháu cũng không đúng, cháu muốn gặp bà ấy nói lời xin lỗi.”

Cô nói thành khẩn như vậy, không nghĩ tới LâmTrọng Bác hừ một tiếng, bất mãn nói, “Cháu thật ra là đang nhắc nhở bác, bà giànhà chúng ta ngày hôm qua bị cháu chọc giận quá mức rồi.”

Nghiêm Chân bị ông ấy nói như vậy thì nhanhchóng biến sắc, mặt cả kinh, ngây ngẩn cả người, phản ứng lại là nhìn về phía CốHoài Việt. Cố Hoài Việt cũng có chút không hiểu, hơi hơi nhíu mày.

Mắt thấy ba người trước mặt bị mình hù khôngít, Lâm Trọng Bác thoải mái cười, “Được rồi, cũng không dọa mấy đứa nữa, bà ấyđang ngủ ở trên lầu. Tối hôm qua về thì sắc mặt của bà ấy không tốt, một mình vàophòng của Lâm Kha, chờ Gia Minh tới thì ôm tiểu tử kia khóc lớn, khiến chochúng ta bị dọa. Hơn ba giờ sáng mới an ổn mà ngủ…”

Nghiêm Chân vừa nghe mà cảm thấy áy náy khôngthôi. Cố Hoài Việt cũng phát hiện ra, liền ôm lấy bả vai cô, an ủi cô.

Không e dè mà thân mật như vậy, Lâm Trọng Báccũng đã nhìn thấy, trong lòng than thở một tiếng. Kha Kha cũng từng có một cơ hộihạnh phúc như vậy, đáng tiếc thật là đáng tiếc, nhớ tới đứa con gái đã mất sớmcủa mình, trong lòng Lâm lão cũng cảm thấy rất buồn.

Ông phất phất tay, chậm rãi đi thong thả từngbước trở vào bên trong, giọng nói khàn khàn truyền đến, “Người một nhà a, ngườimột nhà.”

Nhìn cánh cửa khép dần trước mắt, Cố Hoài Việtquay đầu nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh.

Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh bị thủ trưởng nhìn chằmchằm như vậy thì không được tự nhiên mà cọ cọ bên người Nghiêm Chân, không cólàm chuyện gì xấu nhưng tâm cũng không vững rồi nha.

Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, cườicười.

Anh cúi người xuống, ôm lấy tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ kia nhéo nhéo vai của thủ trưởng, “Thủtrưởng làm gì thế?”

CốHoài Việt hôn lên hai má của con trai rồi nói, “Về nhà.”