Quân Hôn Bí Mật

Chương 23



Trở lại thành phố C không tới vài ngày thì thờitiết lại bắt đầu lạnh thêm.

Bởi vì ở Phương Bắc nên thành phố C cũng bắt đầudùng các dụng cụ sưởi ấm, nhưng vừa ra khỏi cửa thì vẫn là rất lạnh. Đừng nhìnthấy rằng Nghiêm Chân thay đổi quần áo chuẩn bị đi làm là thế nhưng chạy xe bằngđiện mà gió lạnh vẫn cứ thổi như vậy, đúng thật là quá mức đông lạnh đi rồi.

Cố lão gia cùng vợ ở Cố Viên vẫn là từng ngàytính xem còn bao lâu nữa thì con út của mình sẽ về, con dâu cũng đã về rồi, cònhai bảo bối của Cố gia nữa. Mỗi khi Nghiêm Chân trở về đều nghe mẹ chồng mìnhnhắc tới, đến nỗi lỗ tai cũng đã nhanh dài ra rồi.

Cố lão gia trong khoảng thời gian này so vớithời gian trước đây lại càng thanh nhàn hơn, Nghiêm Chân có thể thường xuyên thấyông ở nhà luyện chữ bằng bút lông.

Nghiêm Chân một bên thay ông mài mực một bênnhìn ông lắc đầu cười.

Viết được vài chữ thì ông lại hạ bút xuốngkhông viết nữa.

“Ba, ba làm sao vậy?” Nghiêm Chân hỏi, thuậntiện bưng đến một ly trà.

“Hối hận?” Lý Uyển cũng theo phía sau cô màvào, nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, “Đứa lớn nhất thì ở bên ngoài lo chuyệncông vụ, còn lại hai đứa con trai đều để cho đi làm lính rồi.”

Cố Trường Chí liếc mắt nhìn vợ rồi trầm giọngnói, “Tham gia quân ngũ thì có làm sao?”

“Quanh năm suốt tháng không thấy được người,ông nói thế là làm sao?” Lý Uyển cũng không ngại, liếc mắt nhìn ông một cái,“Tôi đời này cũng ăn đủ khổ rồi, chờ ai ai cũng không gặp được cho dù là cáibóng đi nữa.”

Trong lời nói có ý tứ thầm oán rất rõ ràng.

Nghiêm Chân thật cẩn thận liếc nhìn Cố TrườngChí, Cố lão gia thế nhưng không có tức giận mà chỉ nhíu mày vài cái rồi nói,“Được rồi, qua hai năm nữa tôi cũng lui về nghỉ ngơi rồi, đến lúc đó thì ở nhàcùng với bà, hi vọng bà đừng nói tôi làm phiền tới bà.”

“Có mới lạ.” Nói một câu lỗ mãng như vậy, LýUyển đi thẳng vào phòng bếp.

Cố lão gia nhìn Nghiêm Chân rồi lắc đầu cười,nhắc cây bút lại bắt đầu viết, miệng không nhanh không chậm nói, “Đều đã già đirồi, khi còn trẻ nhìn con cái tự ép buộc chính bản thân, nghĩ rằng già đi thì sẽđược hưởng hạnh phúc của con cháu nhưng lại tìm không ra người.”

Nghiêm Chân cười cười, đem mấy chữ ba chồngmình vừa viết để sang một bên.

“Vậy… ba hối hận sao?”

Cố Trường Chí lắc lắc đầu, tặng cô bốn chữ,“Nhân các hữu mệnh.”

(nhâncác hữu mệnh: mỗi người đều có số mệnh đã định của chính bản thân họ.)

Có người vừa mới sinh ra thì trong người đãmang sẵn theo một sự nhiệt thiết, tâm hôn quân nhân ẩn trong thân thể họ, khôngphải nghĩ muốn ngăn cản thì có thể ngăn cản được.

Giống như là hai anh em của Cố gia vậy.

Giống như ba của cô.

Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, đi giúp thímTrương bố trí bàn ăn.

Từ sau khi từ thành phố W trở về, mỗi tuầnNghiêm Chân đều cố định một ngày sẽ đến Cố viên bồi nhị lão của Cố gia, ở lạiăn cơm cũng là chuyện bình thường. Bà nội cũng không để ý, ngược lại còn dặn côlàm con dâu người ta thì phải làm tròn đạo hiếu mới đúng, huống chi Tiểu Cốkhông có ở nhà, trách nhiệm trên vai cô càng nặng.

Trên bàn cơm, Lý Uyển bỗng nhiên nhớ tới mộtviệc, bà gắp một đũa thức ăn cho Cố Gia Minh đang cắm đầu ăn thì nhìn về phíaNghiêm Chân, “Tiểu Chân, Hoài Việt trước khi đi có đưa cho con cái chìa khóa cóphải không?”

Nghiêm Chân sửng sốt một chút, cũng rất nhanhphản ứng lại, “Anh ấy có đưa cho con.” Là chìa khóa của căn nhà kia.

“Đưa là tốt rồi.” Lý Uyển nói, “Con đã chuẩn bịgì cho thời gian sắp tới chuyển qua đó ở chưa?”

Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Gia Minh, ánh mắt củatiểu tử kia lung linh như sao đêm cười cười với cô.

Cô cũng mỉm cười, “Con cảm thấy tạm thời vẫnkhông nên chuyển qua.”

Lý Uyển vội hỏi lại, “Vì sao? Là cảm thấy ởbên đó cách nơi làm việc của con vẫn còn xa sao?”

Nghiêm Chân lắc đầu, “Cũng không xa lắm nhưngcon sợ Gia Minh đã ở với ba mẹ lâu rồi, sợ qua đó ở cùng với con thì khôngquen.”

Kỳ thật, người không quen chính là cô. Cô chưatừng có thói quen có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào lại không may làm bất hòamối quan hệ mình đang có thì một chút cũng không phải là điều mà bản thân cô muốn.Nhưng lời nói này nói cho ba mẹ chồng cô nghe, chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nghĩnhiều nữa mà thôi.

Đành phải lấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ra làm cáicơ, Nghiêm Chân hướng cậu bé nháy mắt mấy cái, ý bảo cậu bé không cần lắm miệng.

Tiểu tử kia tuy không cam tâm tình nguyệnnhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.

Cố lão gia buông đũa xuống, Nghiêm Chan nhanhtay lẹ mắt nhận lấy cái bát từ tay ba chồng.

“Ba không ăn nữa.” Cố Trường Chí nở nụ cười,“Lớn tuổi rồi, khẩu vị cũng không còn như trước kia nữa.”

Cố lão gia chậm rãi đi lên lầu,chỉ sau chốclát liền quay người xuống, nhìn Nghiêm Chân mà nói, “Con vẫn nên chuyển qua đó ởđi.”

Nghiêm Chân ngẩng đầu.

“Cho dù là người lớn hay trẻ con đều cần chậmrãi thích ứng, về sau cũng là người trong một nhà, không nên còn tồn tại việckhông hiểu biết lẫn nhau nữa.”

Cố lão gia tự thân xuất mã, Lý Uyển tự nhiênlà rất vui mừng, vội vàng an bài ngày chuyển nhà. Nghiêm Chân ngồi ở trên ghế,có chút dở khóc dở cười.

Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại rất mừng rỡ, một bênbóc tôm một bên vừa nói với Nghiêm Chân, “Cô giáo à, hôm qua ông nội cũng đã hỏiqua em rồi.”

“Hỏi em cái gì?” Nghiêm Chân đề phòng nhìn tiểuquỷ này.

Cậu bạn nhỏ hừ hừ hai tiếng, “Ông nội hỏi emcó đồng ý đến ở cùng với cô hay không?”

“Em nói như thế nào?”

Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhanh nhảu đáp, “Đươngnhiên em nói đồng ý rồi.”

Không ngờ lại là như thế, người một nhà này đềuđã thăm dò một cách rõ ràng trước, cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể làđối thủ của bọn họ chứ.

………………

Qua hai ngày nữa chính là lễ Noel.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã nhuốm không khí củangày hội này rất đậm rồi, đi ngang qua đường dành riêng cho người đi bộ lại gặpmột đôi tình nhân làm cho Nghiêm Chân nhịn không được mà thổn thức không thôi.

Không bởi vì cái gì khác mà bởi vì hai đứa trẻđang đi song song ở phía trước kia.

Cô chẳng lẽ là suy nghĩ không đúng sao? Tạisao được một ngày nghỉ tốt đẹp như thế này lại đồng ý cùng hai đứa trẻ kia đimua quà Noel chứ. Nên để cho cậu Phùng Trạm kia đến ép buộc hai đứa trẻ này vềnhà thì hơn.

Cố Gia Minh, Lâm Tiểu Tiểu. Hai đứa trẻ nàytay trong tay đi ở phía trước.

Nghiêm Chân dừng lại, gọi hai đứa một tiếng,“Hai em đi chậm một chút đi, rất nhiều người nên đừng đi tách ra. Nhanh đi theocô đi.”

Dứt lời, bạn nhỏ Cố Gia Minh liền đặc biệtkhinh bỉ mà liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô giáo, ngay cả lính mới cũng đều biếthai người xếp thành hàng ngang, ba người thì sẽ thành nhóm, cô sao lại không biếtthế?”

Nghiêm Chân sửng sốt, cái này có quan hệ gì chứ?

Lớp phó Lâm Tiểu Tiểu đỏ mặt lên, bóp tay CốGia Minh một chút, “Cậu nếu còn nói như vậy thì tớ sẽ không đi chơi cùng cậu nữa.”

Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại dẫu môi im lặng.

Nghiêm Chân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tiểuquỷ này ngại cô làm người thứ ba vướng chân bọn họ nha, hai người vừa vặn đisong song nếu thêm cô nữa lại thành một nhóm người rồi sao? Hai người này đã tớimối quan hệ nắm tay rồi mà.

Nghiêm Chân bật cười, hai đứa nhỏ này quảnhiên là “tình đậu sơ khai.”

Không cho người khác chọn quà, nhưng bạn nhỏ CốGia Minh vẫn dựa theo sở thích của chính mình chọn món đồ chơi là súng. Chỉ thấycậu bạn nhỏ này chọn một cái lại buông, lại chọn một cái rồi lại buông.

Nghiêm Chân nghi hoặc hỏi, “Cái đó em đềukhông thích sao?”

Bạn nhỏ Cố Gia Minh trịnh trọng lắc đầu, “Em làđang suy nghĩ xem làm sao giúp cho những đám binh lính nhút nhát kia không cònbất động nữa… phải là trang bị có mực độ yêu cầu về độ nhọn và tinh chế cao mớiđược.”

Nghiêm Chân, “…”

Lâm Tiểu Tiểu túm lấy tay Nghiêm Chân, che miệngcười, “Cô giáo Nghiêm, cô không biết đâu. Lớp chúng ta có hai đội quân, Cố GiaMinh chính là hồng quân tư lệnh.”

“Vậy lam quân tư lệnh là…?”Nghiêm Chân có loạidự cảm xấu.

“Là Lâm Tử, anh trai của em.”

Nghiêm Chân chợt có chút choáng váng, cô cảmgiác được mình cùng những đứa trẻ này có sự khác nhau thật lớn.

Trên đường trở về nhà, hai bạn nhỏ đều là thắnglợi trở về. Nghiêm Chân nhìn bọn nhỏ ôm mấy món quà cảm thấy vất vả nên chủ độngthay hai đứa trẻ kia cầm một ít quà.

Cố Gia Minh lại cự tuyệt, “Em hiện tại là cótrọng trách đi trước, không cần bất luận ai giúp.”

Nói xong sải bước đi nhanh về phía trước.

Nghiêm Chân bật cười, ôm vài thứ đi song songcùng Lâm Tiểu Tiểu ở phía sau.

“Cô giáo Nghiêm?”

“Uh, em.”

“Cô có phải là mẹ mới của Cố Gia Minh không?”

Mẹ..mới? Nghiêm Chân dừng một chút, “Là GiaMinh nói như vậy sao?”

Lâm Tiểu Tiểu lắc đầu, “Ngày hôm qua Cố GiaMinh lại cùng anh trai em cãi nhau.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh trai của em viết phần đầu của bàivăn mà lại được cô giáo bầu thành bài văn mẫu trước mặt mọi người.”

“Hả?”

“Đề bài văn viết là .”

Khó trách…

Nghiêm Chân cười cười, “Cứ như vậy mà ầm ĩ lênsao?”

“Ai bảo anh trai của em da mặt dày, nhịn khôngđược còn đi khoe khoang ra khiến cho Hồng quân tư lệnh nóng lên.”

Uh, Lâm Tiểu Tiểu lại đứng về phía đội quân củaCố Gia Minh.

“Vậy sau này chiến sự làm sao mà bình ổn?”

“Tư lệnh của chúng em nói rằng: tớ không có mẹnhưng tớ có cô giáo Nghiêm cho nên các cậu là những binh lính nhút nhát khôngcho phép cười nhạo tớ.” Lâm Tiểu Tiểu nghiêm trang diễn tả đúng ngữ khí của hồngquân tư lệnh Cố Gia Minh.

Nghiêm Chân sửng sốt, thật lâu sau chỉ biết cườikhẽ một tiếng, “Tiểu gia hỏa này chỉ biết dỗi.”

Lâm Tiểu Tiểu cúi đầu, “Cũng không phải, nóixong câu đó thì tư lệnh liền khóc.”

Khóc rất thảm nữa, điều này làm cho người luônăn mềm không ăn cứng như Lâm Tử cũng không biết làm thế nào. Cho nên sự tìnhphát triển đến cuối cùng là hai tiểu tư lệnh bắt tay giảng hòa khiến cho mọingười đều kinh ngạc.

“Cô giáo Nghiêm, em quen tư lệnh đã một thờigian dài, chưa từng thấy cậu ấy khóc thương tâm như vậy bao giờ. Điều cậu ấynói rõ ràng là chuyện tốt mà.”

Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy khó chịu mànghẹn ngào một chút.

Bởi vì cô không lên tiếng nên Lâm Tiểu Tiểu ngẩngđầu tò mò nhìn cô, “Cô giáo Nghiêm, hốc mắt của cô sao lại đỏ thế?”

Nghiêm Chân cười cười lau khóe mắt, “Không cóviệc gì đâu, gió quá lớn nên có hạt cát bay vào mắt cô ấy mà.”

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe,Nghiêm chân ôm hai món đồ chơi gian nan xoay người lại, chỉ thấy một chiếc xeJeep màu xanh của quân đội chậm rãi dừng lại ở phía sau Nghiêm Chân. Quả thậtlà gió quá lớn hơn nữa bởi vì nước mắt ở trong hốc mắt nên có chút đau, NghiêmChân mị con mắt lại thẳng đến khi người nọ ở trên xe bước xuống đứng trước mặtmình thì cô mới nhìn rõ là ai.

Thẩm MạnhXuyên, sao lại ở chỗ này lại gặp phải anh ta?