Quan Hệ Nguy Hiểm

Chương 9: Khoảng cách 2



Quê Sơ Vũ ở thành phố Hàng Châu, vùng đất non xanh nước biếc.  Đặng gia là một gia tộc sống ở đây hơn 100 năm. Cả gia tộc mười mấy người cùng chung sống trong khu nhà do tổ tiên để lại, có sân lớn và tường đá màu xanh, ở nhà cả ngày xuất hiện tiếng nói cười ồn ã.

Việc Sơ Vũ đột ngột về nhà khiến mọi người đều bất ngờ. Tuy nhiên, những người thân của cô, đặc biệt là bố mẹ Sơ Vũ rất vui mừng. Hai ông bà đều là giảng viên đại học về hưu, họ chỉ có một cô con gái, con gái lại đi tận đất nước xa xôi học tập, sau lại định cư ở đó. Hai ông bà còn tưởng cả đời này gặp con gái là chuyện khó khăn, nào ngờ, con gái quyết định về quê cha đất tổ, coi như là "áo gấm về làng".

Sơ Vũ trở về gây náo động nho nhỏ ở địa phương. Nơi cô ở là phố cổ toàn người dân sống lâu đời, ra ngõ ngẩng mặt là gặp người quen. Sơ Vũ về nước là chuyện đại sự, Đặng gia tất nhiên phải mở tiệc chúc mừng. Người nhà làm theo lời dặn của ông bà, bày bàn tiệc đầy sân, mời khách ăn uống trong ba ngày, náo nhiệt hơn cả đám cưới. Ở hoàn cảnh như vậy, Sơ Vũ không thể thư giãn đầu óc. Thời gian còn ở Thái Lan, cô luôn sống một mình quen rồi. Về đến nhà, cả ngày đối mặt với một đám người, hơn nữa, phòng Sơ Vũ còn chưa dọn dẹp, cô đành phải ở cùng phòng với em gái họ.

Cô em họ rất tò mò về cuộc sống của Sơ Vũ ở Thái Lan, tối nào cũng bám lấy cô hỏi chuyện đến nửa đêm rồi lăn ra ngủ như chết, ngủ say còn nghiến răng, chảy nước dãi, đạp chân bừa bãi

Thế nhưng, Sơ Vũ lại cảm thấy rất an toàn.

Tuy nhiều lần nửa đêm mở mắt, Sơ Vũ tưởng mình còn đang ở Thái Lan, nhưng cô tỉnh lại rất nhanh. Sự náo nhiệt và đón tiếp nhiệt tình của mọi người ở nhà khiến Sơ Vũ về mặt tiềm thức từ chối nghĩ đến người đàn ông đó.

Sơ Vũ quyết tâm đem Lục Tử Mặc phong kín ở một nơi bí mật trong lòng mình. Nghe nói, tư duy của con người rất lạ. Nếu bạn cố tình quên một người nào đó, đến một lúc nào đó, bạn thật sự quên mất anh ta, dù có hồi tưởng, cũng không thể nhớ nổi. Về mặt y học, lý luận này gọi là tự thôi miên, chỉ xuất hiện ở những người nhân cách phân liệt.

Sơ Vũ lại là người có thần kinh bình thường, nên thật sự rất khó quên đi. Dù Sơ Vũ cố gắng khống chế, cũng không thể đảm bảo cô sẽ quên anh ta. Vì vậy, Sơ Vũ chỉ còn biết khích lệ bản thân mỗi ngày, nhất định cô phải kiên cường hơn.

Đây là nhà của cô, đây là nơi an toàn nhất.

Sự ồn ào rồi cũng qua đi, người nhà của Sơ Vũ bắt đầu chuyển sang hướng quan tâm khác. Với học lực và kinh nghiệm làm việc của Sơ Vũ, tìm việc làm tại một bệnh viện tốt nhất ở địa phương không phải quá khó khăn. Cô có thân hình mảnh mai, gương mặt tuy không xuất chúng nhưng cũng dễ nhìn và đầy vẻ nữ tính. Sơ Vũ sắp 30 tuổi mà vẫn còn độc thân. Vì vậy, chỉ vài ngày sau,  người nhà Sơ Vũ đã tìm ra đối tượng coi mắt cho cô.

Vì một nguyên nhân không rõ, Sơ Vũ ngầm từ chối, nhưng các bậc trưởng bối ở Đặng gia không đồng ý. Do đó, Sơ Vũ buộc phải miễn cưỡng nghe lời ông nội, lần đầu tiên trong đời đi coi mắt dưới sự hộ tống của cô em họ.

Có lúc, Sơ Vũ cảm thấy, tiết tấu cuộc sống ở trong nước nhanh hơn ở nước ngoài nhiều. Mặc dù hồi còn làm ở phòng cấp cứu bên Thái Lan, cô bận tối mắt tối mũi, nhưng ít nhất, thời gian còn lại đều thuộc về bản thân. Ở quê nhà, tất cả thời gian hầu như chia sẻ cùng người khác, nào là người thân, bạn bè, thậm chí cả hàng xóm láng giềng.

Nghe nói đối phương là một nhân viên công vụ (người nhà nước). Trên đường đi, cô em họ cứ bám lấy hỏi chuyện về Grateai (người chuyển đổi giới tính ở Thái). Con bé chưa đến hai mươi tuổi, nhưng đặc biệt có hứng thú những chuyện như thế này. Sơ Vũ đành phải ậm ừ cho qua, nói cô không rõ lắm. Cô chuyển đề tài sang nam diễn viên nổi tiếng người Thái Tik Jadsadaporn. Khó khăn lắm mới đến điểm hẹn, cô em họ cuối cùng cũng ngậm miệng.

Buổi coi mắt hẹn ở quán trà bên cạnh cầu Gongchen.  Được biết, báo chí hơn 100 năm trước ghi chép có ngôi trà lầu mở bên cầu Gongchen. Vài năm nay, Hàng Châu phát triển với tốc độ nhanh, nhiều nhà cao tầng mọc lên, nên quán trà cổ tạo thành phong cảnh đặc biệt trong thành phố.

Hai người bước lên tầng hai theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Quán trà này có ba tầng, được xây theo phong cách cổ xưa. Bên ngoài ban công hết sức náo nhiệt, nhiều người dân nhàn rỗi tụ tập vừa ngồi uống trà, vừa bàn chuyện trời chuyện đất. Bên trong càng náo nhiệt hơn, có thể thấy mức độ nổi tiếng của quán trà này, đâu đâu cũng xuất hiện tiếng cười sảng khoái của khách hàng.

Cầu thang không rộng lắm, nhân viên phục vụ lễ phép nghiêng người dẫn đường. Khi một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trên lối xuống cầu thang, Sơ Vũ không để ý lắm. Người đàn ông bước xuống vài bước, lúc hai bên gần chạm mặt, đối phương giơ tay kéo cổ áo rộng rồi đột nhiên sờ ra đằng sau lưng. Động tác này quen thuộc đến nỗi Sơ Vũ vô ý thức dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Gần như cùng lúc với việc anh ta giơ tay,  một người đàn ông theo sát đằng sau Sơ Vũ cùng lên lầu đột nhiên chồm tới. Người đàn ông bên trên lập tức che chắn Sơ Vũ, giơ tay vặn chặt cổ tay của người đàn ông phía sau và đẩy mạnh. Sơ Vũ chỉ nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Người đàn ông bên trên nhanh chóng lao xuống, đỡ lấy khẩu súng trong tay đối phương bị rơi ra rồi đút ngay vào bụng, nhân tiện đẩy mạnh vai đối phương xuống bên dưới. Người đàn ông quay lại nắm tay Sơ Vũ và nói một câu tiếng Thái "Đi thôi!".

Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây, nhanh đến mức người khác không nhìn rõ. Tên bị đẩy mạnh ngã xuống tầng một, làm vỡ một cái bàn gỗ, khiến quán trà trở nên hỗn loạn. Sơ Vũ bị người đàn ông lạ mặt lập tức kéo ra khỏi quán trà, ấn người cô vào một chiếc xe ô tô con đỗ bên lề đường, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Anh là ai? Muốn làm gì hả?"

Sơ Vũ hoảng hốt, qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy em gái họ chạy ra khỏi quán trà, nhớn nhác tìm cô. Người đàn ông lạ mặt không trả lời, chỉ tập xung lái xe với tốc độ cao. Qua vài ngã rẽ, người đàn ông đột ngột dừng xe, xuống xe kéo Sơ Vũ ra ngoài rồi lại lên xe phóng đi mất.

Sơ Vũ đứng ngẩn người ở đó, cô bị bỏ lại ở một khu thương mại đông đúc. Người đàn ông thần bí vừa nãy và chiếc xe của anh ta đã mất dạng từ lâu. Sơ Vũ vẫn đứng yên một chỗ, một bóng đen chưa biến mất hoàn toàn xuất hiện trở lại đè nặng lên tâm trí Sơ Vũ.

Có lẽ, cô chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông tên Lục Tử Mặc.