Quan Hệ Bất Chính

Chương 24



Khách quen của cửa hiệu cắt tóc mới tháng trước còn bảo với nhau rằng sao mùa đông này không lạnh như mấy mùa đông trước,

thế mà chỉ mới qua đông chí thôi họ đã phải dậm chận, xoa tay, xít xoa “Ai nha, sao lạnh quá, đầu ngón chân cũng sắp đông thành đá rồi.”

Nghiêm Nghiễm nho nhã lễ độ giúp khách cởi áo khoác rồi treo lên mắc áo trong cái tủ âm tường. Có người vô tình chạm vào tay của cậu liền giật bắn người lên “A, Nghiêm Nghiễm, sao tay cháu lạnh như thế, lạnh như băng vậy nha!”

Nghiêm Nghiễm đã quen nên cũng chẳng nói gì, mà khách khứa thường xuyên tới đây cũng biết cậu là người ít nói nên họ cũng không để bụng lâu.

Di động trong túi quần kêu “Tít…tít…” vì có tin nhắn của Ngụy Trì gửi tới. Trên cái màn ảnh trắng toát chỉ viết ngắn ngủn mấy chữ, không biết có được tính là một câu không “Ra cửa, gió lớn quá.”

Nghiêm Nghiễm liếc mắt rất nhanh rồi bỏ di động vào túi.

Quay đầu lại là ánh mắt tò mò của mọi người, chú Khoan, a Tam, A Tứ, Hoàng Mao, A Lục, mỗi người một vẻ vừa muốn hỏi nhưng lại không dám, cứ như là sợ Nghiêm Nghiễm “lỡ tay” phi cái kéo vào ngực mình.

Nghiêm Nghiễm mím môi, đứng thẳng người sau chiếc ghế cắt tóc “Dì Vương, dì thích màu nào đây? Hay là màu như lần trước nhé?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tiện thể mày cắt dùm dì luôn một đoạn cho đỡ rối. Dài quá, mỗi lần bối lên để kẹp rất khó. Ai, Nghiêm Nghiễm, dì nói nghe này…” Những người còn lại tiếp tục ồn ào buôn chuyện, một bà nhớ ra cái gì lại chạy tới bấu tay Nghiêm Nghiễm dặn dò khỏi sợ lát nữa quên mất.

Có người đứng dậy, có người ngồi xuống, khách tới rồi khách đi, chỉ có Nghiêm Nghiễm là vẫn đứng nguyên tại một chỗ đó, dáng vẻ tận tình, hai mắt rũ xuống, đi tới đi lui trong phạm vi chín ô vuông gạch dưới chân, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách cậu ra khỏi đấy.

Không ai dám trêu chọc Nghiêm Nghiễm, ngày cả người lém lỉnh nhất là A Tam cũng không, chỉ dám đứng sau cậu, Nghiêm Nghiễm bảo gội đầu cho ai thì hắn gội, bảo cắt cho ai thì hắn cười cười rồi chạy lại cắt ngay. Nghiêm Nghiễm nhớ từ lúc hai người cùng nhau học nghề tới nay, chưa bao giờ mình nói cái gì mà hắn chịu làm ngay ngoan ngoãn như hôm nay. Chú Khoan đang cầm bình trà đứng sau cái quầy tính tiền than thở, Nghiêm Nghiễm giương mắt lên “Cậu, có việc gì à?”

Chú Khoan bị sặc nước trà, ho khù khụ liên tục.

Từ cái hôm sáng sớm Ngụy Trì dạy hỏi mình câu đó thì Nghiêm Nghiễm chưa về nhà hắn. Mấy hôm nay cậu vẫn chui rúc trong căn phòng nhỏ của A Lục. Mà nó cũng thật tình, thấy Nghiêm Nghiễm đến thì rất vui vẻ, còn thực hiện đúng như lời đã nói, tự mình vác chăn nệm xuống đất nằm nhường cái giường con cho Nghiêm Nghiễm làm cho cậu vừa bực mình lại vừa buồn cười, hai người nằm hàn huyên tới hơn nửa đêm nhưng nó biết ý không hỏi chuyện của Nghiêm Nghiễm lần nào. Thế mà cứ bảo nó vô tâm, xem ra nó cũng là đứa biết nghĩ đấy chứ!

Dạo này, nhiệt độ về đêm thường ở mức âm, phòng của A Lục quay về hướng Bắc lại không có điều hòa, cuộn mình trong chăn mà ngủ vẫn có cảm giác như đang ở trong hầm băng. Nghiêm Nghiễm không ngủ đường, mở mắt chờ trời sáng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng A Lục lật mình dưới sàn.

“Anh Nghiễm…” Giọng của A Lục lí nhí.

Nghiêm Nghiễm vẫn từ tốn “Ừ?”

“Hôm nay chú Khoan gọi em tới hỏi.”

“Chú ấy hỏi gì?”

“Chú hỏi em sao dạo này anh không về… chỗ anh Ngụy.”

Nghiêm Nghiễm nghiêng mắt, nhìn vào chân giường bên cạnh “Thế em nói thế nào?”

Giọng nói trước sau của nó như một đứa trẻ “Em nói em không biết.”

Nói xong, A Lục cười khẽ, Nghiêm Nghiễm cũng thoải mái hơn “Cậu anh hỏi lúc nào?”

“Hai ngày trước, lúc buổi trưa anh nói chuyện với anh Ngụy.”

Điều duy nhất mà căn phòng của A Lục hơn nhà của Ngụy Trì chính là mấy tấm rèm cửa vừa dầy vừa nặng này, nó che kín hết cả cửa sổ, không có lấy một tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào được. Nghiêm Nghiễm ngửa mặt nằm, đuôi đèn treo tạo nên một cái bóng của chính nó trên trần nhà, cậu cảm thấy như ngực mình bị đè lại, rất khó thở “Chú Khoan có la mắng gì em không?”

Chú Khoan vốn hay là mắng vì muốn mấy đứa học việc nó thông minh hơn, không thể hỏi gì cũng lắc đầu nói không biết là xong. Không biết thì còn cho học làm gì? Lãng phí thời gian, tiền của, cơm gạo.

A Lục lại tiếp tục cúi đầu cười khúc khích “Không có, không có, chú ấy không nói gì cả. Chỉ gõ mấy cái vào đầu em thôi.”

Nghiêm Nghiễm khẽ lắc đầu. Thằng nhóc này, thật thà quá, có lẽ bị lừa mà vẫn cúi đầu xuống nói cám ơn người ta mới chết.

Một lát sau, A Lục lại lắp bắp “Anh Nghiễm…”

“Ừ?”

“Anh… Có phải anh cãi nhau với anh Ngụy không?”

Mọi tiếng động đều ngưng lại, chỉ còn tiếng ho khan của một người đi ngang qua khu nhà. Người cùng trọ với A Lục đứng dậy đi vệ sinh, tiếp dép kêu “Lẹp xẹp lẹp xẹp”, tiếng bước chân “Cộc cộc” trên sàn gỗ. Cửa nhà tắm được mở “Két…”, tiếng bơm nước ào ào, nước chảy tí tách trong đường ống. Rồi “Phanh” một tiếng đóng cửa, tất cả lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.

A Lục chờ tới nỗi sắp buồn ngủ rồi thì mới nghe thấy Nghiêm Nghiễm trả lời “Ừ.”

…………………

Sau ba ngày Nghiêm Nghiễm không về Ngụy Trì tới tìm cậu. Đã nhiều ngày rồi Nghiêm Nghiễm mới nhìn thấy hắn vào buổi ngày. Cũng may là bây giờ được nhìn thấy cái bóng của hắn in trên mặt đấy, nếu không Nghiêm Nghiễm sẽ nghĩ rằng cái “người” mà sống với mình hơn chục ngày qua là một cô hồn, ma quái nào đó. Nghiêm Nghiễm tự giễu mình.

Giành trước một bước đi ra mở cửa, Nghiêm Nghiễm cúi đầu, khom lưng, đưa tay chào đón “Chào mừng quý khách, quý khách tới gội đầu hay cắt tóc?”

Trong ngành dịch vụ, thứ được coi trọng nhất là nụ cười, thứ nhì giọng nói, thứ ba là thái độ thăm hỏi.

Ngụy Trì đứng ở ngoài cửa, mệt mỏi trên mặt không tăng thêm cũng không giảm bớt “Sao em không về nhà?”

Nghiêm Nghiễm nhìn mũi chân của mình, lại cười thêm lần nữa “Quý khách, bây giờ trong tiệm hơi đông, anh có muốn lát nữa quay lại không?”

“Ba ngày rồi em không về nhà.” Sắc mặt Ngụy Trì không tốt cho lắm, đầu tóc rối bời, hốc mắt đỏ lên như máu tươi sắp trào ra từ đấy.

Nghiêm Nghiễm lại thấy buồn cười.

Ngụy Trì cúi đầu, gọi “Nghiêm Nghiễm !”

Nếu như lúc này có một cái gương treo ngay trước mặt thì Nghiêm Nghiễm cũng sẽ nhận ra ngay mình chẳng khá hơn Ngụy Trì là mấy.

“Em đi đâu vậy?”

Nghiêm Nghiễm nhìn cái cằm phủ đầy râu của hắn “Còn anh? Anh đi đâu vậy?”

“Anh…” Ngụy Trì cứng họng.

“Anh không nói cho tôi thì sao tôi phải nói cho anh?”

“Có, anh có một số chuyện cần phải giải quyết, hai ngày nữa là xong rồi.”

Mỗi lúc Ngụy Trì rối loạn đều vuốt cằm nhìn xung quanh tìm thuốc lá. Nghiêm Nghiễm nhìn cái bật lửa hắn nắm chặt trong tay, có bật lên mấy lần nhưng vẫn chưa hút điếu nào.

Vẻ mặt Ngụy Trì nôn nóng hơn “Đây là chuyện làm ăn bình thường em biết không? Buổi tối có đi uống với người ta vài chai rồi đi karaoke cũng là chuyện bình thường, đâu phải anh đi rồi không về nữa đâu?”

Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, nhìn cái đầu rối lên như cỏ dại của Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm cảm thấy rất khó chịu “Bình thường, anh có đi xem mặt thì cũng bình thường thôi!”

Khuôn mặt Ngụy Trì nóng tới đỏ bừng.

Mấy người khách trong tiệm kêu lạnh không chịu được, hối thúc Nghiêm Nghiễm đóng cửa lại. Nghiêm Nghiễm đóng cửa lại, hai người đứng đối diện với nhau giữa giá rét ngày đông, trên bậc thang lấm tấm những bông tuyết. Bộ đồng phục trong tiệm vào những ngày này bị che lấp bởi áo đơn áo kép khoác ngoài nên có mặc cũng như không. Không bao lâu sau Nghiêm Nghiễm bắt đầu run lên cầm cập, thân hình thon gầy mỏng mảnh khẽ lắc lư trong gió.

Nhìn cậu gắng gượng đứng đó không lên tiếng, Ngụy Trì mềm lòng, cởi áo khoác đưa cho cậu “Trời lạnh rồi, em phải chú ý mặc ấm một chút.”

Nghiêm Nghiễm cầm cái áo, môi cắn lại cho đỡ lạnh.

“Thật sự chỉ là chuyện làm ăn, ban đầu anh cho là không có gì, không ngờ lại có rắc rối xảy ra…Nhưng không sao cả, mấy ngày nữa là ổn rồi…” Ngụy Trì cố gắng sắp xếp lời nói giải thích sao cho Nghiêm Nghiễm không hiểu lầm nữa.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nghiêm Nghiễm hỏi thẳng.

“Ờ, thì…”

Tiếng chuông điện thoại náo nhiệt vang lên, Ngụy Trì nhìn thoáng qua màn hình xem số gọi đến, hắn bước lùi mấy bước rồi mới mở ra nghe.

Lúc trò chuyện, thỉnh thoảng Ngụy Trì lại nhìn Nghiêm Nghiễm một chút. Nghiêm Nghiễm cầm chiếc áo khoác đứng bên này nhìn qua, chỉ thấy sự lảng tránh trong ánh mắt của hắn.

“Có việc gấp, là chuyện làm ăn, anh phải đi ngay bây giờ.” Ngụy Trì vội vàng chạy tới, ánh mắt dao động, hành động khẩn trương “Thật đấy, Nghiêm Nghiễm.”

“Ừ.” Nghiêm Nghiễm gật đầu, lấy áo khoác trong tay trả lại cho hắn “Vậy anh đi đi, giải quyết tất cả mọi chuyện cần thiết đi rồi hãy tới tìm tôi. Bao gồm, cả chuyện…xem mặt của anh nữa.”

Ngụy Trì hé miệng muốn giải thích thêm nhưng Nghiêm Nghiễm đẩy cửa, bước nhanh vào bên trong.

Khi Nghiêm Nghiễm ra cửa lần sau thì đã không thấy bóng dáng Ngụy Trì đâu.

Dạo này khách hàng trong tiệm đều khen thái độ phục vụ của Nghiêm Nghiễm có sự cải thiện rõ rệt, hay cười hơn trước, tác phong nhanh nhẹn, khuôn mặt tuy vẫn nghiêm túc nhưng như vậy trông lại có vẻ kính trọng khách hàng. Không như mấy đứa mới lớn, cứ cợt nhã quá đâm ra lại thành cá mè một lứa với nhau.

Nhưng mà đồng thời với đó, mọi người đều cảm nhận được Nghiêm Nghiễm đang rất tức giận theo kiểu giận cá chém thớt, thậm chí là Jerry chuột, bạn của A Lục tới đây cũng bị vạ lây. Hắn bị Nghiêm Nghiễm nói móc nói xỉa vài câu chê đôi giày đánh bóng không kỹ, rồi chê luôn mái tóc xịt quá nhiều keo đến phát ngạt vì mùi thuốc khai rình nhức mũi. Ngay cả chú Khoan cũng thế, mọi người đều có cảm giác ánh mắt của Nghiêm

Nghiễm như một con dao găm, có thể làm cho bản thân mình thương tích đầy người.