Quan Gia

Chương 34: Về nhà!



Lưu Vĩ Hồng mang theo hành lý đơn giản, đi ra sân bay Bắc Kinh.

Ở cửa đón khách, Lưu Vĩ Hồng nhìn một cái là nhìn thấy mẹ Lâm Mỹ Như.

Lâm Mỹ Như mặc chiếc áo phông tay ngắn màu đen, một chiếc váy dài màu đen, mang giày xăng-đan màu vàng, tóc uốn xoăn lọn nhỏ, xem ra thì trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, đứng ở đó, khí chất đoan trang liền hiện ra.

Bên cạnh Lâm Mỹ Như là Tạ Quang Vinh đứng thẳng tắp như cây lao.

Lưu Vĩ Hồng cười tiến lên, rất có phong cách tây mà ôm mẹ một cái.

- Đứa con này, lớn thế này rồi, còn nghịch ngợm như thế!

Lâm Mỹ Như miệng trách cứ, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng đứa con, vẻ mặt tươi cười.

- Mẹ, mẹ thật đẹp, khí chất lại tốt, ba con năm đó thật tinh mắt, thật khéo chọn.

Lưu Vĩ Hồng ôm mẹ xong, lui ra sau một bước, quan sát Lâm Mỹ Như từ trên xuống dưới, chậc chậc tán thưởng không ngừng.

- Đứa con này, sao cái miệng trở nên ngọt thế? Sơn thủy của địa khu Thanh Phong đặc biệt như thế, không bình thường như thế sao, có thể làm cho một người thay đổi 180 độ?

Nghe con trai khen ngợi, Lâm Mỹ Như lại càng vui mừng, cười tủm tỉm, cũng không ngừng quan sát Lưu Vĩ Hồng, liên tục gật đầu nói:

- Ừ, khỏe mạnh hơn lần trước, điều này tốt, điều này tốt.

Tạ Quang Vinh tiến lên một bước, chủ động tiếp nhận túi du lịch của Lưu Vĩ Hồng.

Đây cũng là xưa nay chưa từng có, vệ sĩ của ông cụ, chưa từng có ai khách sáo như vậy với Lưu Vĩ Hồng.

Ra khỏi phòng chờ, Lưu Vĩ Hồng càng giật mình.

Ngoài cửa không ngờ đậu một chiếc xe đại hồng kỳ.

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là xe số 2 của ông cụ, cũng chính là xe dự phòng. Tuy rằng ông cụ thường ngồi xe số 1, nhưng phái xe số 2 ra đón hắn, quả thật không phải là chuyện nhỏ.

Bảng số xe này là lưu trữ trong phòng Cảnh vệ Trung ương.

- Mẹ, đây là…

Lưu Vĩ Hồng chỉ vào chiếc xe đại hồng kỳ, trưng cầu mà nhìn phía Lâm Mỹ Như.

- Ha ha, đây là do ông nội chỉ điểm. Ông chỉ rõ tiểu Tạ lái chiếc xe này tới đón con!

Lâm Mỹ Như mỉm cười nói, trên mặt sáng rọi, cho thấy ông nội cho đứa con nhà mình thể diện lớn như vậy, ngay cả bà cũng không ngờ. Cho dù là Lưu Thành Thắng, bình thường cũng không thể sử dụng xe số 2 của ông cụ.

Đối với những nhà quyền quý gia thế có quy củ không quá nghiêm mà nói, thế hệ con cháu ngẫu nhiên dùng một chút chiếc xe của ông cụ cũng không phải chuyện lớn. Nhưng quy củ của Lưu gia xưa nay đặc biệt nghiêm, dùng chiếc xe số 2 đi đón Lưu Vĩ Hồng, quả thật là lần đầu tiên phá lệ.

Tạ Quang Vinh đem túi du lịch của Lưu Vĩ Hồng bỏ vào cốp xe sau, mở cửa ra.

- Mẹ, mẹ lên trước đi!

Lưu Vĩ Hồng khoác tay mẹ, đưa mẹ lên xe, hắn ngồi bên cạnh mẹ.

Đối với Lưu Vĩ Hồng hiểu chuyện, Lâm Mỹ Như cảm thấy rất hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm.

Đại hồng kỳ một đường thông suốt, thậm chí khi tiến vào đại nội, vệ sĩ đều không có kiểm tra, liền trực tiếp cho đi. Đại hồng kỳ lập tức chạy đến "Thanh Tùng Viên", Lưu Vĩ Hồng còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy Lưu Vĩ Đông tự mình đứng ở cửa nghênh đón.

Đại hồng kỳ vừa dừng lại, Lưu Vĩ Đông lập tức tiến lên, mở cửa xe cho Lâm Mỹ Như, mỉm cười kêu một tiếng "Thím", làm ra bộ dáng dìu đỡ. Lâm Mỹ Như hơn 40 tuổi, tự nhiên không cần đỡ, Lưu Vĩ Đông chỉ là làm một tư thế.

Lâm Mỹ Như trên mặt lộ ra tươi cười rụt rè.

Cho dù bà là trưởng bối, Lưu Vĩ Đông còn chưa bao giờ ân cần như vậy.

Thể diện này, đều là do con trai giành được.

Lâm Mỹ Như đặc biệt vui vẻ.

Lưu Vĩ Đông lúc này mới quay đầu chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả:

- Vĩ Hồng, thúc giục em trở về như vậy, trên đường vất vả rồi!

- Cũng tốt, dù sao tuổi trẻ, vất vả một chút cũng không có gì.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp lễ, chủ động tiến lên cầm tay Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Đông nhìn như rất tùy ý đem tay kia đặt lên trên, Lưu Vĩ Hồng tự cũng làm theo, hai anh em bốn tay nắm lại với nhau, lay động vài giây.

- Đi thôi, ông nội, ba anh, còn có chú ba, cô út đều đang đợi em!

Lưu Vĩ Đông tươi cười.

Lưu Vĩ Hồng lại giật mình kinh hãi, trận này có vẻ hơi quá, trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng, dường như cho dù thủ trưởng tối cao tự mình đến nhà, ông cụ cũng không đem ra lễ tiết chỉnh tề như vậy.

Đương nhiên, cũng không phải nói Lưu Vĩ Hồng phân lượng vượt qua thủ trưởng tối cao. Mấu chốt còn vì hắn là người của Lưu gia, hôm nay, cũng coi như là một buổi hội tụ gia đình đi. Nhưng cô hai Lưu Thành Mỹ và dượng Hồ Phấn Cường không có đến, trong đó cũng khúc xạ ra một tín hiệu. Hôm nay hội tụ gia đình mang theo khuynh hướng chính trị vô cùng rõ ràng.

Lưu Thành Mỹ và Hồ Phấn Cường đều là cán bộ xí nghiệp, liền bị bài trừ bên ngoài.

Quy củ của Lưu gia, từ trước đến nay chính là nghiêm khắc như vậy. Nguồn tại http://Truyện FULL

Cứ việc ông cụ đã lấy hành động thực tế biểu đạt ý đồ "hoan nghênh về nhà" đối với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không dám lộ ra một chút vẻ mặt kiêu ngạo. Hôm nay đã khen ngợi, chưa hẳn không phải khảo nghiệm.

Nhìn xe nhị thiếu gia hào hứng bay nhảy, thật sự đã thay đổi!

Có lẽ chỉ là đúng dịp vì Lưu gia lập một công lao?

Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng, đến hiện tại, bề trên trong nhà đều không nhất định hoàn toàn tin tưởng bài văn kia là do hắn viết. Có lẽ chỉ là bị người nào đó lợi dụng, nhưng đúng lúc chạy theo kịp trận gió lốc chính trị cực lớn này, một nhân vật lớn nào đó bị loại, ngược lại làm cho Lưu gia có được một món hời có sẵn.

Phải nói Lưu Vĩ Hồng, một chàng thanh niên trẻ tuổi có thể nhìn xa về chính trị như thế cũng quả thật làm người ta khó mà tin được.

Tất cả mọi người tràn đầy khả nghi.

Lưu Vĩ Hồng theo lễ nhường mẹ Lâm Mỹ Như ở phía trước, cùng Lưu Vĩ Đông sóng vai mà đi, hơi đi sau một chút. Ở trong một đại gia tộc quy củ rất nghiêm, muốn có được đa số trưởng bối chấp nhận, vậy thì phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.

Trải qua giáo huấn thê thảm đời trước, Lưu Vĩ Hồng đã sớm ý thức được điểm này.

Bởi vì viết một bài văn "đúng dịp" thì muốn một bước lên trời, cùng sánh ngang với Lưu Vĩ Đông, không khỏi có hiềm nghi "Tiểu nhân đắc chí".

Quan trường tối kỵ!

Lưu gia, ai nói không phải một quan trường thu nhỏ?

Vừa đi đến phòng khách, ông cụ và bà cụ ngồi ngay ngắn ở giữa, Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia và Lưu Thành Ái ngồi cùng, thậm chí chồng của Lưu Thành Ái là Mã Quốc Bình cũng chưa từng ngồi.

Con trai và con rể, tự nhiên là có khác nhau.

Thấy Lưu Vĩ Hồng tiến vào, Lưu Thành Thắng đứng dậy, Lưu Thành Gia và Lưu Thành Ái cũng đứng dậy theo, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Vĩ Hồng đã trở về? Tốt, tốt…

Lưu Thành Thắng mỉm cười, liên tục gật đầu, hoàn toàn không phải thái độ cao cao tại thượng ngày xưa, tươi cười thân thiết vô cùng.

- Đúng vậy, bác hai, cháu đã trở về.

Lưu Vĩ Hồng kính cẩn mà đáp, rồi chào hỏi Lưu Thành Gia và Lưu Thành Ái. Lập tức đi nhanh tiến lên, cúi chào ông nội, bà nội, rất quy củ mà chào hỏi.

Ông nội và bà nội trên mặt đều lộ ra nét tươi cười hiền lành hiếm có.

- Ừ, tốt! Ngồi, đều ngồi đi, nhà mình, không cần câu nệ.

Ông cụ cười chỉ bảo nói.

Những lời này, không chỉ là nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe, cho dù là đám người Lưu Thành Gia, Lưu Thành Ái, ở trước mặt ông cụ, ngày thường cũng không thể hoàn toàn dễ dãi như vậy.

Mọi người theo lời mà ngồi xuống, Lưu Vĩ Hồng ngồi sau Lâm Mỹ Như. Đây cũng là sau khi Lưu Vĩ Hồng trưởng thành, lần đầu tiên có chỗ ngồi trong phòng khách của Thanh Tùng Viên, trước kia đều là đứng.

- Vĩ Hồng, trong khoảng thời gian này, ở trường Trung cấp Nông nghiệp làm những công tác gì?

Ông cụ chậm rãi hỏi.

- Ông nội, mấy tháng này, cháu đều đang dạy học, thỉnh thoảng tham gia cuộc thi bóng rổ, do hệ thống văn hoá giáo dục địa khu tổ chức, đội của trường nông nghiệp chúng cháu được giải nhất. Tháng 6 được nghỉ hè sớm, cháu thì ở trong ký túc xá xem sách, tuần tra trường.

Lưu Vĩ Hồng quy củ mà đáp, lời ít mà ý nhiều, không có chút bịa đặt.

Bất luận trò gì, ở trước mặt ông cụ đều không thể bày ra.

- Ừ, tốt, có thể tĩnh tâm, kìm nén tính tình, không tệ, có tiến bộ!

Ông cụ hơi hơi vuốt cằm.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng giật mình. Xem ra ông cụ thật sự xem trọng vẫn là những phẩm chất này. Tuy rằng hắn là cháu ruột của ông cụ, đời trước quả thật cũng không rõ lắm, ông cụ rốt cuộc thích tính cách thế nào.

Tiếp theo, ông cụ lại hỏi một vài chuyện trong công tác thường ngày, hỏi rất tỉ mỉ, không hề có chút đề cập tới "chuyện lớn" gì, giống như hai ông cháu của gia đình bình thường đang trò chuyện thường ngày. Nhưng Lưu Vĩ Hồng thì không dám chậm trễ, mỗi câu trước khi nói ra đều suy nghĩ trước, xác định không có gì mới nói ra ngoài.

Cuộc sống gia đình chính trị, vốn không phải người bình thường có thể hiểu được.

Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, đây vẫn là sự thử nghiệm của ông nội đối với hắn.

Khi hai ông cháu đối đáp, đám người Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia đều là mặt mỉm cười, tuyệt không mở miệng nói nửa chữ, thậm chí bà cụ cũng không xen vào, chỉ là lắng nghe, ngẫu nhiên nâng ly trà lên uống nước.

Lưu Vĩ Hồng chú ý tới, bác gái Đỗ Vu Hinh cũng không ở đây.

Khoảng mười mấy phút sau, Đỗ Vu Hinh xuất hiện, ông cụ liền ngừng hỏi, quay sang Đỗ Vu Hinh. Đỗ Vu Hinh vội vàng nói:

- Ba, mẹ, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, có phải ăn cơm trước rồi nói chuyện tiếp hay không? Vĩ Hồng từ xa xôi trở về, chắc chắn cũng đói rồi.

Nói xong, Đỗ Vu Hinh liền gật đầu với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng hạ thấp người, thể hiện cảm tạ đối với sự quan tâm của bác.

Nếu là trước kia, Đỗ Vu Hinh ít khi có động tác như vậy, càng không cần nói tỏ vẻ quan tâm ở trước mặt ông cụ. Trước kia Lưu Vĩ Hồng ở trong phòng khách này chẳng khác gì không khí.

- Được, vậy ăn cơm trước, ăn xong nói tiếp.

Ông cụ khoát tay quyết định.

Lưu Thành Thắng và Đỗ Vu Hinh lần lượt lên trước, đỡ ông cụ, bà cụ đứng lên.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, không ngờ hôm nay ông nội không cần đỡ nhiều, có thể tự đứng lên. Cũng không biết có phải người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái hay không. Hay có lẽ tình trạng sức khỏe của ông nội chuyển biến tốt.

Ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, bây giờ đã tiến vào những năm cuối cùng trong sinh mạng của ông nội, tình trạng sức khỏe hơi tệ. Hơn hai năm sau, lúc thủ trưởng tối cao chính thức xác định người nối nghiệp, trên thực tế ông nội đã không thể nào xuống giường hoạt động, không lâu thì qua đời. Mà lần đó, Lưu Thành Thắng lại "đứng sai đội"!

Liên tiếp hai lần "đứng sai đội", cộng thêm ông cụ qua đời, liền tạo thành "Vạn kiếp bất phục" của Lưu gia.

Cũng may, Lưu Vĩ Hồng đã trở lại!

Mọi thứ có lẽ còn kịp chăng.