Quan Đức

Chương 13: Mở tiệc mời khách quý



Thuyết phục thế nào để Tập đoàn Đông Hưng đưa khoản đầu tư khu công nghiệp mới trị giá hai mươi tỷ vào thành phố Vân Phong, Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vân Phong đã coi dự án này là nhiệm vụ chiến lược giao cho Cục Xúc tiến thương mại làm rồi. Vì vậy Cục trưởng Hoàng và Cục phó Đới suy nghĩ đủ cách, phát động toàn thể nhân viên nghĩ biện pháp phải lên được tuyến của Đường Mân trong những ngày cô ta còn ở thành phố Vân Phong.

Trợ lý bên cạnh Đường Oánh, Giám đốc bộ phận PR của Tập đoàn Đông Hưng trước kia Lý Thiên Chân chắc chắn là một trong đột phá khẩu tốt nhất.

- Haha, đây là địa điểm văn phòng của tổ dự án ba chúng tôi. Bởi vì bình thường phải gặp khách hàng các địa phương, ở trong phòng làm việc thô sơ này thuận tiện hơn chút. Cục Xúc tiến đầu tư ở khu vực cũ là trụ sở làm việc do khu kí túc cải tạo, nhìn có vẻ cũ…Đúng rồi, tôi tên Tần Lượng, người phụ trách tổ dự án ba Cục Xúc tiến thương mại, hôm qua tôi và trợ lý A Kiệt của Oánh Oánh cùng đi ăn cơm. Đây là danh thiếp của tôi, sau này mong chị Lý quan tâm nhiều.

Tần Lượng vội giải thích với Lý Thiên Chân một chút, và thuận tay đưa danh thiếp của mình qua.

Lý Thiên Chân đối với Cục Xúc tiến thương mại mà nói là khách cực kỳ quý. Cô ta mặc dù không ở Đông Hưng, nhưng trước đó cô ta là người bên cạnh Đường Mạt Nhược, bây giờ là người mà Đường Mạt Nhược đặt bên cạnh Đường Oánh. Hơn nữa, chồng của cô ta vẫn là một nhân viên quản lý cấp cao có tiếng nói trong Tập đoàn Đông Hưng. Một khi có mối quan hệ với cô ta thì sẽ thu phục được Đường Oánh, thậm chí là Đường Mân.

Lý Thiên Chân nghe thấy Tần Lượng nói đến “A Kiệt trợ lý của Oánh Oánh” không khỏi nhíu mày, A Kiệt cái hạng lạm nhân đó cũng xứng đánh đồng với Lý Thiên Chân tôi sao? Trong lòng nhất thời đối với Tần Lượng có chút ác cảm nói không ra lời. Lại nhìn danh thiếp của Tần Lượng một cái, chủ quản cái cứt chó gì chứ? Chẳng qua là một khoa viên mà thôi, hơn nữa cũng không phải là người mà cô muốn tìm, do đó Lý Thiên Chân tiện tay vứt danh thiếp trước mặt, sau đó xem xét bốn xung quanh.

- Là A Kiệt nhắc đến tôi với chị sao? Tôi và A Kiệt là anh em rất tốt…

Tần Lượng thử hỏi Lý Thiên Chân một chút, tối qua hắn nhờ A Kiệt chuyện muốn gặp Đường Oánh, vì vậy đương nhiên sẽ cho là như vậy.

- Các anh ở đây có người tên Dương Bân chứ?

Lý Thiên Chân nghe thấy Tần Lượng một lần nữa nhắc đến A Kiệt, rất chán ghét nhìn hắn một cái, sau đó không hề nhìn hắn mà hỏi đám người trong phòng làm việc, ánh mắt cũng quét một vòng.

- Dương Bân? Cậu ta…cậu ta là nhân viên tạm thời của chúng tôi…Chị Lý tìm cậu ta làm gì vậy?

Tần Lượng có chút kỳ quái truy hỏi Lý Thiên Chân một câu. Hắn ta thế nào cũng không nghĩ tới, cô đến đây lại là vì tìm Dương Bân!

- Anh ta không ở đây sao?

Lý Thiên Chân nhíu mày đứng lên, nghĩ nghĩ vẫn là lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Di động của Dương Bân đang ở chỗ ngồi vang lên.

- Dương Bân! Có người tìm cậu!

Trịnh Dĩnh sau khi nghe thấy Lý Thiên Chân tìm Dương Bân không khỏi rất kinh ngạc, vội ngừng văn bản trong tay chạy vào nhà vệ sinh mở cửa gọi Dương Bân một tiếng.

- Chị Trịnh, ai tìm tôi?

Dương Bân đang cọ rửa bồn cầu rầu rĩ quay đầu hỏi một câu, bây giờ hắn ta trên người vừa bẩn vừa thối…một người đầy mồ hôi.

- Mau đến đi.

Trịnh Dĩnh không phân bua gì kéo Dương Bân, kéo hắn lại phòng làm việc

- Anh chính là Dương Bân?

Lý Thiên Chân nhìn Dương Bân một người mồ hôi xắn tay áo, trên người bay ra các mùi hôi thối từ trong nhà vệ sinh đi ra, đến trước mặt cô, theo bản năng lấy tay bịt mũi lại.

- Cô…tìm tôi?

Dương Bân vẫn buồn bực ở trong nhà vệ sinh nghĩ chuyện trong lòng, không nghe được đối thoại bên ngoài, tạm thời còn chưa biết Lý Thiên Chân là ai, đành phải hỏi cô một câu.

- Không có gì, chỉ là qua xem xem, mọi người bận việc đi…

Lý Thiên Chân cái gì cũng không nói nhiều, quay người đi ra khỏi cửa lớn.

Dương Bân ngây ra tại chỗ…Đây là ai vậy? Làm gì vậy chứ?

- Chị Lý…chị Lý…

Tần Lượng vội đuổi theo.

Mãi đến khi Tần Lượng đuổi theo Lý Thiên Chân rời đi rồi, người trong phòng làm việc vẫn không hiểu ra sao…

Lý Thiên Chân này đến đây rốt cuộc là làm gì? Tìm Dương Bân? Vậy tại sao vừa nhìn thấy Dương Bân liền quay người đi ngay?

- Dương Bân, tại sao cô ấy tìm cậu?

- Đúng đó…

- Vị đó thật sự là trợ lý bên cạnh Đường Oánh, Lý Thiên Chân sao?

- Lý Thiên Chân? Mọi người nói cô ấy là Lý Thiên Chân?

Dương Bân như tỉnh mộng, có điều khi hắn đuổi theo thì Lý Thiên Chân đã mất tăm rồi.

Nhân mạch, nhân mạch…cứ thế chạy mất rồi…là vì mùi hôi thối trên người hắn mà chạy sao?

Lý Thiên Chân này là ý gì đây? Đến là để nhận người, một câu không nói liền quay người đi sao? Có kiểu cảm tạ ơn cứu mạng như vậy à?

Sau mấy phút, di động của Dương Bân lại vang lên lần nữa.

….

- Tần tổng, anh thật giỏi đó! Hẹn chị Lý ăn cơm rồi chứ? Anh đúng là thần tượng trong mắt tôi!

Triệu Lỗi thấy Tần Lượng trở lại phòng làm việc, cũng không nhìn rõ sắc mặt của Tần Lượng, vội lên trước nịnh hót vài câu.

Tần Lượng không lên tiếng, vẻ mặt tức giận, xông đến đưa tay cầm danh thiếp của Lý Thiên Chân xé nát:

- Lý Thiên Chân cái gì? Vừa rồi tôi gọi điện cho A Kiệt xác nhân, anh ta nói Lý Thiên Chân bây giờ đang ở chỗ anh ta, chuẩn bị chuyện buổi biểu diễn buổi tối đó! Cô gái này không biết là Dương Bân từ chỗ nào lôi ra lừa người!

Tần Lượng tức giận như vậy là vì vừa rồi hắn đuổi theo tiễn Lý Thiên Chân trong thang máy, bất luận nói gì Lý Thiên Chân cũng không thèm để ý đến hắn, sau khi ra khỏi thang máy hắn còn kiên trì muốn tiễn cô đến bãi đỗ xe lấy xe, hơn nữa lại còn nhắc đến A Kiệt. Kết quả, Lý Thiên Chân nhíu mày mắng mấy câu:

- Anh cái người này sao lại đáng ghét như vậy chứ? Giống như ruồi bọ vậy…đuổi cũng không chịu đi?

Lý Thiên Chân ghét A Kiệt giống như là ghét ruồi bọ vậy, Tần Lượng này lại cứ nhắc đến A Kiệt trước mặt cô, còn dính lấy không chịu rời đi, cuối cùng khiến cô không nhịn nổi.

Mặt nóng dán cái mông lạnh, còn bị mắng thành ruồi bọ, trên mặt Tần Lượng có chút không chịu được. Khi trở lại lầu lập tức gọi điện cho A Kiệt, kết quả A Kiệt tùy miệng nói với hắn mấy câu, nói Lý Thiên Chân và anh ta đang ở cùng nhau…Do đó, Tần Lượng cảm thấy bị lừa liền bộc phát vẻ tức giận.

- Dương Bân này cũng thật quá đáng đi? Chơi trò gì với chúng ta chứ? Tưởng đưa Lý Thiên Chân giả đến thì có thể từ Cục lừa ra thành tích sao?

Chu Tiểu Nghệ sau khi nghe được lời của Tần Lượng, cũng không khỏi trở nên tức giận, trong lòng càng thêm chán ghét Dương Bân.

- Dương Bân đâu? Dương Bân đâu?

Tần Lượng gào lên trong phòng làm việc.

- Cậu ta nhận điện thoại liền ra ngoài rồi.

Thẩm Quốc Cường vội báo cáo với Tần Lượng.

- Gọi điện kêu hắn về! Tôi lại muốn xem xem hắn muốn làm cái trò gì! Đúng rồi, nhà vệ sinh hắn vẫn chưa dọn dẹp xong đúng không? Nói cho hắn biết, vệ sinh hôm nay làm không xong thì không cho phép hắn rời khỏi phòng làm việc!

Tần Lượng không còn mặt mũi lớn tiếng gầm lên mấy câu với Thẩm Quốc Cường.

Thẩm Quốc Cường gọi mấy lần đến di động của Dương Bân nhưng đều không thể gọi được, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Tần Lượng:

- Cậu ấy không nhận…

- Làm phản rồi! Không muốn làm nữa hả?

Tần Lượng lần nữa gào lên, lúc đang muốn mắng gì đó thì di động của hắn đột nhiên vang lên, vừa nhìn số là A Kiệt gọi đến.

Tần Lượng vội ngừng tức giận lại, làm bộ mặt cười đi đến một bên nhận điện của A Kiệt.

A Kiệt nói cho hắn biết tối nay Đường Oánh mở tiệc ở khách sạn Lưu Vân để mời một người bạn rất quan trọng, tổng cộng chỉ có ba người, ngoài Đường Oánh và khách quý ra thì chỉ có Lý Thiên Chân đi cùng. Vừa rồi Đường Oánh bảo hắn giúp đặt phòng ở khách sạn Lưu Vân. Nếu Tần Lượng muốn đưa lãnh đạo Cục Xúc tiến thương mại đi gặp Đường Oánh, đây có thể là cơ hội tốt nhất. Sau buổi biểu diễn tối nay của Đường Oánh, sáng sớm ngày mai sẽ phải bay đi rồi.

A Kiệt nói đi nói lại không thể đem chuyện này nói cho bất kỳ ai biết là anh ta nói, bảo Tần Lượng sau khi đến nơi thì đem chuyện này đẩy lên nhân viên khách sạn, nếu không sau này sẽ không cung cấp bất kỳ thông tin gì cho hắn nữa. Ngoài ra, A Kiệt còn nói cho Tần Lượng cô gái mà tối nay Tần Lượng tìm cho hắn rất tốt, kiến hắn làm rất có cảm giác.

Tần Lượng đối với A Kiệt là thiên ân vạn tạ, đương nhiên lại hẹn A Kiệt tối nay sau buổi biểu diễn đến nơi cũ của đêm hôm qua- khách sạn Kiền Long để nghỉ ngơi. Ừm, phong bì to to chút thì chuyện tốt cũng nhiều.

Sau khi cúp điện thoại của A Kiệt, Tần Lượng lập tức gọi đến di động của Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân, báo cáo cho Tôn Phiêu Vân các tin tức quan trọng như đêm nay Đường Oánh mời khách ở khách sạn Lưu Vân, bao gồm cả số phòng…

Vốn dĩ Tần Lượng còn đưa ra một phương án dự bị cho Cục phó Đới và Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân, đó là lúc buổi biểu diễn đêm nay nghĩ biện pháp ở sau khán đài gặp được Đường Oánh. Tuy nhiên là kế hoạch không xác định, không nhất định có thể gặp được Đường Oánh, hơn nữa cho dù gặp được cũng không thể nói chuyện được.

Tuy nhiên tối nay khi cô mở tiệc mời khách thì lại không giống, hơn nữa phòng bao chỉ có ba người, đến lúc đó mượn lý do gặp trùng hợp và danh nghĩa đến mời rượu để vào phòng, chuyện sau đó xem công lực của Cục phó Đới rồi. Nghe nói Cục phó Đới chuẩn bị cho Đường Oánh một món quà rất đặc biệt, nếu có thể có hiệu quả thì tình báo trước và công tác chuẩn bị của Tần Lượng hắn đương nhiên là công không thể thiếu rồi.