Quân Cưới

Chương 17: Thư Hồi Âm



Sáng sớm hôm nay, Thạch Đầu đi mua thực phẩm trở về tiệm, vội vã đi tìm Hàn Mai đưa cho cô một xấp thư nói, “Dạo này đều bận việc trong tiệm cũng quên đi lấy thư, chỗ này đều là chồng cô gửi về, cô đọc nhanh lên rồi hồi âm cho anh ấy, tôi đoán trên đầu chồng cô đã bắt đầu bốc lửa rồi, cô nhanh gửi thư đến hạ sốt cho người ta đi.” Sau khi nói xong cũng không để ý tới Hàn Mai, hừ một tiếng cười nhỏ, tâm tình rất tốt đi ra ngoài.

Tâm tình Thạch Đầu bây giờ thật sự rất tốt, chỉ cần nghĩ tới việc Triệu Kiến Quốc giận đến độ muốn ăn thịt người liền cảm thấy hả giận. Hắc hắc, cho ngươi cả ngày treo lên bộ mặt giả chết!

Hàn Mai nhìn xấp thư trong tay, tổng cộng là 5 lá, mở ra theo thứ tự thời gian ngày gửi.

“Vợ,

Sao không hồi âm lại cho anh? Đừng nói là em vẫn còn đau lòng đấy. Em biết là anh cũng không có biện pháp mà. Nếu có thể anh cũng không muốn tân hôn phải bỏ vợ xinh đẹp ở nhà đâu.

Chắc chắn em không biết, thật ra thì hai năm trước anh đã gặp em rồi, chính là lúc em theo mẹ đến Từ Đường trong thôn, có điều em lại không nhớ rõ anh. Lúc ấy anh đã nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, sau này ai có thể lấy về làm vợ sẽ vui mừng muốn chết đi. Không ngờ em lại trở thành vợ của anh!

Đúng rồi, Thạch Đầu đã mang chó con tới cho em chưa? Thích không? Anh nhìn qua nghĩ chắc chắn em sẽ thích, tương lai nó lớn hơn là có thể giữ nhà rồi. Ban đêm em ngủ mà có nghe tiếng chó sủa cũng đừng đi ra ngoài, ở bên trong khóa cửa thật kỹ lại, anh đã nhờ Thạch Đầu để ý rồi, em cũng đừng lo lắng quá.

Vợ, chớ giận anh. Anh đồng ý với em, được nghỉ sẽ lập tức về nhà với em.

Vợ, anh rất nhớ em! Em có nhớ anh không?

Nhớ mau chóng hồi âm cho anh!”

Hàn Mai bây giờ mới biết thì ra hai năm trước cô cùng Triệu Kiến Quốc đã gặp qua nhưng bản thân một chút ấn tượng cũng không có. Đem lá thư đầu tiên gấp lại, mở tiếp lá thư thứ hai.

“Vợ,

Thế nào còn chưa hồi âm lại cho anh? Anh gửi thư em không nhận được à? Anh đã bảo Thạch Đầu định kỳ đi lấy thư, không lẽ tên nhóc này quên không lấy? Đợi anh trở về sẽ thu thập hắn.

Vợ, mau hồi âm cho anh đi! Anh đi lính nhiều năm như vậy rồi còn chưa bao giờ nhận được thư nhà đâu!

Mỗi ngày anh đến phòng văn thư đều thấy mọi người có thư, còn có một binh sĩ được vợ viết thư tới nói nhớ hắn, còn hỏi hắn khi nào thì có thể về nhà.

Vợ, nhanh hồi âm cho anh đi!

……….”

Hàn Mai một hơi đọc hết cả năm lá thư, bắt đầu thấy hối hận. Người đàn ông này thật đúng là làm cho người khác đau lòng.

Tiệm ăn chỉ mở cửa vào buổi trưa nên tới một rưỡi chiều là có thể kết thúc công việc rồi.

Hôm nay Hàn Mai nấu ăn ở tiệm xong liền đi tới tiệm chụp hình duy nhất trên trấn.

Trước khi ra cửa còn cố ý đem đuôi sam đằng sau gỡ ra, tóc dài đen bóng lập tức phủ đầy vai, so với bình thường trông rất khác.

Khuya về nhà, Hàn Mai đã viết xong thư hồi âm, hôm sau cô đến tiệm chụp hình lấy hình bỏ vào thư đem đi gửi.

Bên này Triệu Kiến Quốc đợi thư hồi âm của vợ đến mức ngoài miệng cũng xuất hiện một vòng đỏ, Phạm Bằng nhìn thấy vội vàng giao phó cho phòng ăn mang trà lạnh lên cho Triệu Kiến Quốc giảm nhiệt.

Lúc binh sĩ truyền tin Tiểu Lý đang soạn thư liền nhìn thấy một lá thư gửi cho Liên trưởng đại nhân, trong lòng buồn bực, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Liên trưởng có thư a! Xem thêm một chút liền thấy người gửi là một phụ nữ tên Hàn Mai, địa chỉ lại chính là nhà Liên trưởng. Chẳng lẽ là đối tượng của Liên trưởng? Mặc kệ có phải hay không, bây giờ Tiểu Lý hoàn toàn có thể khẳng định nguyên nhân phải chịu khổ trong thời gian qua chính là lá thư này, giao nó cho Liên trưởng rồi thì vạn sự đại cát a!

Triệu Kiến Quốc đang thảo luận chi tiết diễn tập lần này với Phạm Bằng liền thấy Tiểu Lý cầm một lá thư chạy tới. Không cần suy nghĩ liền nhất định là thư của nhà Phạm Bằng gửi tới. Mỗi lần nhìn thấy tên này đọc thư xong đều cười đến không khép được miệng, anh đều cảm thấy tức.

Phạm Bằng trong lòng kỳ quái, không phải hôm qua vừa nhận được thư của vợ sao? Sao hôm nay lại gửi tới nữa? Vội hỏi, “Chuyện gì? Lại có thư của tôi hả?”

“Không…. Không phải, thư…… là gửi cho Liên trưởng.” Tiểu Lý vừa nói vừa thở hổn hển.

Triệu Kiến Quốc vừa nghe lập tức đoạt lấy thư, vừa thấy là vợ gửi, đi nhanh qua một bên đọc.

Phạm Bằng nhạy cảm phát hiện tình huống không đúng, rất không đúng, cũng vội vàng đi theo.

Triệu Kiến Quốc vội vã muốn đọc thư của vợ, đâu còn chú ý có người đang đến gần. Anh rút thư ra thì một tấm hình rớt ra ngoài. Phạm Bằng nhanh tay nhặt lên nhìn, hưng phấn như vừa phát hiện ra vùng đất mới.

“Nha! Đây là con gái nhà ai a? Khuôn mặt nhỏ bé, mắt to thật là xinh đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn.”

Triệu Kiến Quốc không biết trong thư sẽ có hình, tên kia lại dám nhìn trước, liền tức giận. Đưa tay đoạt lại hình liền giả bộ cất vào trong túi, trợn mắt nhìn Phạm Bằng một cái, chạy về ký túc xá.

Phạm Bằng nghĩ thầm, xem ra khoảng thời gian này Liên trưởng trở nên khác thường đều bởi vì cô gái kia. Cũng không nghe nói Liên trưởng có đối tượng? Chẳng lẽ lần trước xin nghỉ về nhà tìm được? Đúng, rất có thể là như vậy, trong lòng Phạm Bằng thầm chắc chắn.

Thời gian trước xin nghỉ kết hôn, Triệu Kiến Quốc chưa nói cho ai biết, cũng không phải là anh cố ý giấu diếm, chỉ là không có ai hỏi, anh cũng không tiện đi nói khắp nơi cho nên tất cả mọi người đều chưa biết chuyện Triệu Kiến Quốc đã kết hôn. Bọn họ làm sao nghĩ đến Liên trưởng chẳng những làm lính có hiệu suất tác chiến cao, ngay cả tốc độ tìm vợ cũng nhanh hơn người khác. Liên trưởng về nhà hai lần, cộng lại cũng không tới hai mươi ngày mà có thể giải quyết xong chuyện lấy vợ.

Buổi tối Triệu Kiến Quốc nằm ở trên giường đọc thư của vợ.

“Kiến Quốc,

Thư của anh em đã nhận được. Em cũng rất nhớ anh! Rất nhớ rất nhớ!

Sau khi anh đi em về nhà mẹ ở mấy ngày, nhận được thư của anh em rất vui. Còn có Cầu Cầu, chính là con chó con anh bảo Thạch Đầu ôm về, em rất thích nên đã đặt tên cho nó là Cầu Cầu. Nó ăn cái gì cũng đều bẹp miệng ra liếm, nhìn nó ăn, em liền rất nhớ anh. Khi nào anh về nhà, em sẽ làm món ăn ngon cho anh.

Mấy ngày đầu ngủ một mình, em rất sợ, sau lại chuyển ổ của Cầu Cầu vào trong nhà, buổi tối có nó cũng đỡ hơn.

Đúng rồi, em cùng Thạch Đầu hợp tác mở tiệm ăn tên là Tiểu Tinh ở trên trấn, làm ăn cũng không tệ lắm. Vốn định đem chuyện này nói cho anh biết vào đêm hôm đó nhưng em lại quên mất. Anh sẽ không vì thế mà trách em chứ?

Còn một chuyện nữa muốn nói cho anh biết… chính là lần này em không có mang thai. Nhìn Thạch Đầu cẩn thận chăm sóc Tiểu Thúy thật hạnh phúc, em cũng muốn làm mẹ. Về sau em mang thai anh phải đối xử thật tốt với em, không được đến lúc em sinh xong đứa bé liền không cần vợ nữa! Anh khẩn trương muốn có đứa bé như vậy, em liền hoài nghi anh lấy em chỉ vì sinh con đấy.

Em nghe người ta nói chuyện có con không thể gấp, càng gấp càng khó mang thai, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi anh.

Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Anh ở trong doanh trại cũng phải như thế, em hiểu trên người anh có trách nhiệm, em chỉ hi vọng trong lúc đối mặt với nguy hiểm anh sẽ nghĩ tới em đầu tiên. Em không cầu chồng em có sự nghiệp to lớn, chỉ mong anh có thể bình an về nhà ăn đồ ăn do chính tay em nấu.

Em chờ anh đón em. Nhớ anh!”

Sau khi đọc xong thư, Triệu Kiến Quốc cầm hình vợ nhìn không biết bao nhiêu lần. Trong hình, Hàn Mai đứng bên cạnh một gốc cây, một tay cô đặt trên thân cây, một tay nắm lấy cái mũ để trước ngực, tóc thật dài lặng lẽ phủ xuống vai. Anh nhớ bình thường vợ anh đều tết tóc thành 2 đuôi sam nhỏ, chỉ có lúc ở trên giường cô mới đem đuôi sam gỡ ra. Sợi tóc của cô vừa nhỏ vừa đen, anh thích nhất là luồn tay vào giữa mái tóc cô. Có lúc buổi sáng anh tỉnh dậy thấy vợ còn đang ngủ liền kẹp tóc cô vào giữa hai ngón trỏ khẽ vuốt. Buổi tối đi ngủ vợ anh sẽ xõa tóc lên gối đầu, anh liền gối lên tóc của cô, nghe mùi hương nhàn nhạt mà ngủ. Còn có mỗi lần lúc hai người động tình nhất, tóc đen của vợ bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm dính vào trên mặt, anh cực kì yêu cái vẻ mặt mê mang lại kiên định đó của cô.

Triệu Kiến Quốc nhớ lại từng thời điểm chung sống với vợ, trong lòng đã sớm hết giận, cũng không so đo tại sao lâu như thế cô mới gửi thư hồi âm. Vợ anh nói muốn mở tiệm thì liền mở đi, chỉ cần cô vui mừng là được. Hiện tại anh chỉ mong nhanh chóng để cô theo quân.

Hôm sau, các binh sĩ toàn liên đội đều cảm thấy muốn nổi nóng, Liên trưởng rốt cuộc là đang hát tuồng nào a? Chính sách cứng rắn xong rồi lại đổi sang dùng dụ dỗ rồi sao?

Chỉ có chỉ đạo viên và Phạm Bằng là biết rõ nguyên nhân. Liên trưởng cũng sắp ba mươi tuổi rồi còn có thể “đáng yêu” như vậy, xem ra sau này có cơ hội gặp chị dâu, hai người nhất định phải biểu hiện thật tốt. Một lá thư của chị dâu còn có tác dụng gấp bao nhiêu cốc trà lạnh a ~