Quân Cưng Sủng Nhàn Thê

Chương 21



"Tiểu Ngưng, đừng để những lời nói vô nghĩa của bọn họ ở trong lòng, mẹ không đồng ý gả con cho kẻ ngốc kia." Trưởng Tôn Thục Nhã vừa hoàn hồn từ trong màn phản bác lại kịch liệt đặc sắc kia của Trưởng Tôn Ngưng, vội vàng an ủi.

"Phải đó, chị, một nhóm người bọn họ toàn nói láo, miệng chó không phun được ngà voi." Trưởng Tôn Mặc cũng vội vàng nói, cậu không chỉ biết ơn Trưởng Tôn Ngưng đã bảo vệ mình ngày hôm nay, lại càng biết ơn sự trợ giúp, bảo vệ cậu suốt bao nhiêu năm nay của chị ấy, nếu không có người chị gái này thì cũng sẽ không có cậu của ngày hôm nay, cậu vẫn sẽ chỉ là một người vô dụng, đồ bỏ đi bị người ta khinh bỉ, cho nên cậu luôn cảm kích không thôi đối với chị gái của mình, càng biết ơn thì đời này cậu lại càng phải cố gắng hết sức mình để có khả năng bảo vệ hạnh phúc của chị ấy. Kẻ ngốc Lưu Mãnh kia hơn ba mươi tuổi mà ngay cả quần áo cũng đều không biết mặc, còn ăn cơm thì ăn đến nỗi dính đầy mặt, cho dù cậu phải liều mạng cũng sẽ không để cho đám người bỉ ổi đó được như ý, ức hiếp đến trên đầu chị mình.

"Yên tâm, các bà ấy đối với con mà nói chẳng qua chỉ là người xa lại gặp trên đường xoay người xong sẽ quên ngay lập tức mà thôi." Trưởng Tôn Ngưng tự nhiên sẽ không để tâm tới mấy người đó, dựa vào bản lĩnh của bọn còn chưa đủ để ức hiếp đến trên đầu của cô đâu, nhưng cô vẫn cảm động vì sự quan tâm của hai người."Không nói tới bọn họ nữa, cho mọi người xem báu vật con tìm được nhé, chờ con một lát!"

Lúc cô trở về, nghe được có người xa lạ nói chuyện, liền tiện tay để túi lớn vào trong xe, không có lấy vào. Nói xong cô chạy đi, chỉ chốc lát sau đã khiêng 'Túi đựng tất cả báu vật ' tiến vào, may mà khi cô vào núi đã lấy một cái túi lớn, bằng không thì thực sự sẽ không chứa nổi đống báu vật này của cô.

Nhìn cái túi lớn phình to thả tới trước mặt mình, Trưởng Tôn Mặc tò mò, gấp gáp hỏi: "Đó là cái gì vậy chị?"

"Tự mình nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao."

Trưởng Tôn Mặc mở túi ra, đưa đầu dò xét nhìn vào trong, không khỏi kinh ngạc hô lên: "Mẹ mẹ mau nhìn xem, nhiều cá lớn như vậy, nhìn thấy thật là tươi ngon đó!"

Cá Trưởng Tôn Ngưng mò nhỏ nhất cũng phải năm cân(một cân bằng 0.5kg), trong đó có một con cá Tầm lớn nhất, dài chừng một mét, to chừng hai cánh tay người lớn khép lại, ít nói cũng phải 90 cân.

Đây cũng là lần đầu tiên Trưởng Tôn Thục Nhã thấy cá lớn như vậy, giật mình không thôi, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại: "Tiểu Ngưng, con tìm ra mấy thứ này từ chỗ nào?"

Trưởng Tôn Ngưng không có giấu diếm, một năm một mười nói hết với hai người, vừa nói xong đã nghe được tiếng Trưởng Tôn Mặc không ngừng hâm mộ, chỗ thần kỳ như thế cậu cũng muốn tới xem thử để mở mang kiến thức."Không cần hâm mộ, chờ có cơ hội chị sẽ đưa em đi. Nhưng mà, mọi người cũng đừng nói với người khác, bằng không nơi bí mật mà bị tiết lộ ra thì sẽ chẳng còn gì nữa." Trưởng Tôn Ngưng nhắc nhở bọn họ, chủ yếu là cô có ý tưởng của mình, không nên lộ ra.

"Yên tâm đi, cho dù có người lôi roi da dính nước tiêu nóng ra em cũng sẽ không nói." Trưởng Tôn Mặc đảm bảo miệng mình rất kín, tuyệt đối đáng tin.

"Mẹ cũng sẽ không nói." Trưởng Tôn Thục Nhã cũng đảm bảo.

Trưởng Tôn Ngưng không nói gì, cô tin tưởng hai người bọn họ đều biết nặng nhẹ, sẽ không nói lung tung: "Hai người nhìn xem đây là cái gì?"

"Mã não?"

"Nhân sâm?"

Hai người cũng không dám chắc nhìn về phía Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, đôi mắt trong suốt, bình tĩnh nói cho bọn họ biết mình đoán không sai. Chẳng qua, Trưởng Tôn Ngưng đã cất giữ nhân sâm ngàn năm riêng chỗ khác. Không phải cô giấu riêng, diễn đàn lê quý đôn, mà là sợ nhiều báu vật cùng xuất hiện sẽ dọa đến bọn họ, cũng sợ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.

"Mã não lớn như vậy, còn là mã não thủy đảm, thật sự là xa hoa, quá đẹp." Trưởng Tôn Mặc thật cẩn thận sờ mã não thủy đảm lớn hình cầu, giống như sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ rơi xuống bể vỡ. Bởi vì huyện lân cận là nơi khai thác mã não nổi tiếng cả nước, cho nên mấy người Trưởng Tôn Mặc ít nhiều đều có hiểu biết một chút, có thể phân biệt được chất lượng tốt xấu.

Trưởng Tôn Thục Nhã có chút không tiêu hóa được, nhìn mã não thủy đảm, lại nhìn mấy cây nhân sâm hoang dã không ít tuổi."Này ... Này ... , Tiểu Ngưng! Làm sao con tìm được những thứ này vậy?" Từ lúc Trưởng Tôn Ngưng trở về lần này, đã thay đổi một trời một vực, từng món, từng món báu vật không ngừng xuất hiện, giống như cô biết ảo thuật vậy, ngay cả bà cũng hoài nghi, có phải con gái của mình đã bị đánh tráo rồi hay không?

"Mã não này là vô tình nhặt được ở bên hồ, có thể trong lòng đất còn có khoáng thạch mã não chưa bị phát hiện cũng không chừng, con quả thật rất may mắn. Những cây nhân sâm này con phát hiện lúc đi dạo ở trên ngọn núi, mọi người cũng biết, bình thường có rất ít người đi núi Ô Lan, đây lại là núi rừng nguyên sinh, ít bị tổn hại, có sâm núi cũng chẳng có gì lạ."

"Chị, chị định bán mấy thứ này lấy tiền sao?" Trưởng Tôn Mặc hỏi.

"Người hiểu chị, chỉ có mình em trai thôi! Mang mấy thứ này bán, chúng ta sẽ không cần lo lắng chuyện không có tiền không có đất nữa rồi." Ngược lại, Trưởng Tôn Ngưng lại nói với Trưởng Tôn Thục Nhã: "Mẹ, con dự định chờ bán mấy thứ này lấy tiền, sẽ ký hợp đồng thuê hết mấy ngọn núi hoang sau nhà, như vậy về sau chúng ta sẽ lập tức có nguồn thu nhập cố định, mẹ cảm thấy được không?"

"Được cũng được, nhưng con muốn thuê hết toàn bộ không phải sẽ mất rất nhiều tiền bạc sao?"

"Chỉ cần mang những thứ này bán đi, thì sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa mẹ cũng không cần lo lắng nhiều đất như vậy lại không ai chăm sóc, con đều đã có sắp xếp."

"Con đều đã có kế hoạch, vậy thì cứ ấn theo kế hoạch đó của con mà làm đi, mẹ già rồi, không có quyết đoán như người trẻ tuổi các con." Trưởng Tôn Thục Nhã biết con gái mình hiện tại là người có chủ kiến đứng đắn, con bé muốn làm cái gì bà muốn ngăn cũng không ngăn được, đành thuận theo ý của con gái vậy.

Trưởng Tôn Thục Nhã đồng ý, Trưởng Tôn Mặc tự nhiên là không cần suy xét, toàn bộ đều nghe theo cô, lại nói thêm: "Vậy ngày mai con sẽ trở về thành phố X một chuyến, sớm mang đồ này bán đi, cũng có thể sớm xử lí chuyện đất đai hơn một chút, nhoáng lên một cái mùa xuân sẽ đến, nên làm ruộng rồi. Hai cây nhân sâm nhỏ hơn một chút này thì giữ lại để bồi bổ thân thể cho Tiểu Mặc đi, những cái còn lại mang đi bán là đủ rồi."

"Chị, em không cần, chị để lại bán hết đi." Trưởng Tôn Mặc từ chối.

"Mấy cây này ít tuổi, đi bán cũng không được bao nhiêu tiền, không bằng giữ lại tự mình dùng."

"Vậy chị cầm cây 200 năm này đi, cây nhỏ hơn này em sẽ lấy ngâm rượu thuốc." Trưởng Tôn Mặc biết rõ tính tình bướng bỉnh của chị mình, nếu cậu không để lại một cây, cô nhất định sẽ không bỏ qua, lập tức chọn cây nhỏ nhất để lại.

"Được rồi. Đúng rồi, mẹ, con muốn mang con cá tầm lớn nhất kia đến cho bạn con, mẹ không để ý chứ?" Lúc mò cá tầm này cô đã hao phí không ít công sức, chính là cố ý mò cho người 'bạn bè' trong miệng cô kia.

"Đây là chuyện nên làm, người ta giúp con nhiều như vậy, nên cám ơn người ta cho tốt mới phải, cứ việc mang đi, nếu không đủ thì mang theo những thứ khác nữa." Trưởng Tôn Thục Nhã tự nhiên cho là bạn bè cô nói là Liễu Diệp, tích cực đề nghị nói.

"Con biết rồi."

"Chị, Liễu Diệp có dạ dày lớn như vậy sao, con cá này ít nhất cũng phải 90 cân đó!"

"Nhiều chuyện, nhà cô ấy cũng không phải chỉ có một người."

"Phải đó, Tiểu Mặc, vẫn còn nhiều như vậy, đủ cho con ăn mà." Trưởng Tôn Thục Nhã cho rằng Trưởng Tôn Mặc tiếc của, cho nên khuyên.

"Đúng đó." Trưởng Tôn Ngưng vội vàng nói tiếp, ngoảnh mặt về phía Trưởng Tôn Mặc le lưỡi, muốn thăm dò cô, không có cửa đâu. Chẳng qua nên nói một chút, không phải tên nhóc này quá mẫn cảm chứ. Giống như cậu đã biết cái gì vậy."Mẹ, con đi thu dọn đồ đạc ngày mai muốn đem theo."

"Đi đi, mẹ cũng phải đi làm cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lái xe. Thật là, mới tháng giêng, vừa trở về lại lập tức muốn đi ...."

Trưởng Tôn Thục Nhã lầm bầm một mình đi làm cơm, nếu bà biết đượcTrưởng nguyên nhân chủ yếu khiến Trưởng Tôn Ngưng muốn nhanh chóng trở về, chắc chắn sẽ nói: Ài, con gái lớn rồi thì không giữ được trong nhà nữa.