Quân Có Bệnh Không

Chương 48



Năm Ung Hòa thứ chín, lập hạ, vạn vật sinh trưởng, rừng rậm nguyên sơ dày đặc.

Săn thú mùa xuân khí thế vội vàng kết thúc, đế vương đi một vòng trở về thành Trường An. Thời gian qua đi nhiều ngày, trên triều nhắc lại việc cắt đất minh ước cùng Hung Nô, thái độ chúng thần trong triều rõ ràng đã có chuyển biến.

Thần tử thuận theo đều nói không thể kết minh, cho dù lúc trước ủng hộ Ngụy Tùng là giả, cũng sợ hãi bị liên lụy chụp lên tội danh tư thông với địch phản quốc. Trên thềm ngọc trường săn bao hàm tinh lực vẫn chưa tan đi sạch sẽ, người người ngôn từ âm vang, thái độ kiên định. Thái độ thần tử trong triều trước đây cũng tận lực thay đổi, hoặc là nỗ lực khiển trách Hung Nô, hoặc là im lặng không nói.

Đưa mắt nhìn triều chính, lại không có người nào dám tán đồng minh ước.

Đế vương đem ánh mắt rơi vào bên phải, Ngự Sử đại phu trở về vị trí cũ ra khỏi hàng hành lễ, nói rằng Hung Nô tham vọng không biết đủ, nếu thuận theo sự tình kia, như mang củi cứu hỏa. Nhàn nhạt một câu, đại thế đã định.

Thái úy lĩnh mệnh, đi trước từ chối sứ đoàn Hung Nô, dâng lễ mọn an ủi hoàng tử đến đây một đường khổ cực, lập tức đưa người tiễn bọn họ đi.

Vũ Văn Chuẩn một mình ở phía sau trướng ngồi trên mặt đất, nhìn xa xa xuất thần.

Hơn hai mươi năm qua hắn lần đầu lấy hết dũng khí bước vào Vương trướng* tự tiến cử, vốn muốn nói giữa đám huynh đệ chỉ có tiếng Hán của hắn là tốt nhất, sau khi trở về từ Đại Hạ nhất định có thể làm cho người trong tộc nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng không ngờ sẽ là bộ dạng chật vật như vậy. Phản ứng của Phụ Hãn cũng không tính là kịch liệt, tay nắm tẩu thuốc phiện xanh biếc ngậm trong miệng, hít sâu một cái sau đó mệnh hắn lui ra, dường như nhìn nhiều thêm cũng ngại chán ghét.

*Người Hung Nô chuyên sống trong lều, bạt, Vương trướng ở đây giống như cung điện của nhà Vua, người đứng đầu một nước.

E rằng phụ Hãn nguyên bản đối với hắn cũng không ký thác hy vọng quá lớn, dù sao tên tướng quân người Hán kia nói rất đúng, hắn không được sủng ái, là hoàng tử không còn dùng được.

Vũ Văn Chuẩn đưa mắt nhìn về phía xa, thiên địa mênh mông, gió thổi cỏ lay dê bò hiện rõ, đây là cảnh tượng trên thảo nguyên trăm ngàn năm qua tuyên cổ bất biến (từ xưa đến nay).

Từ nhỏ thân hình của hắn so với người Hung Nô thuộc loại gầy yếu, không điều khiển được ngựa, bắn tên cũng là uổng phí, chịu ánh mắt ghẻ lạnh của huynh đệ, bị người ức hiếp không thể bình thường hơn được.

Khi đó hắn thường thường trốn phía sau trướng, một đứa nhóc nho nhỏ, không hề bắt mắt chút nào, có lẽ cũng chỉ có một người phát hiện hắn.

Hoàng huynh hắn Vũ Văn Kiêu thò người qua nói, “Ngươi là ai, tại sao lại một mình ở đây?”

“Vũ Văn Chuẩn, ” hắn hốt hoảng đứng dậy, nước mắt trên mặt chưa khô, “Ta là đệ đệ thứ chín của ngài, bất quá ta rất kém cỏi… Ngài chắc là đối với ta không có ấn tượng gì.”

“Thật sự không có ấn tượng, ” Vũ Văn Kiêu nhìn hắn, “Không ngờ Hung Nô chúng ta cũng có thể sinh ra một người dáng dấp linh khí như thế.”

Vũ Văn Chuẩn ngốc lăng nhìn hắn, không hiểu ý gì. Vũ Văn Kiêu lôi hắn cùng ngồi xuống, “Ta mới vừa đánh thắng trận trở về, trong tộc đều vui mừng, ngươi khóc cái gì?”

Hắn một năm một mười nói, Vũ Văn Kiêu cười đến thoải mái, nửa ngày mới nói, “Vậy thì có cái gì, dáng dấp của ngươi người Hán bên kia cũng không phải dùng để đánh trận. Không bao lâu nữa, phía nam Hại Hạ tất cả đều là của chúng ta, ngươi nhìn qua rất lanh lợi, cưỡi ngựa không được thì dứt khoát đi học tiếng Hán, đến lúc đó giúp ta xử lý đám người Hán kia, thế nào?”

Đương nhiên được.

Khi đó Vũ Văn Kiêu đại thắng trở về, trong lều đều truyền khắp chiến tích hắn một lần hành động đã đánh bại tam châu mười hai quận Đại Hạ, tư thế oai hùng tài ba, là công thần thảo nguyên, là anh hùng trong lòng hắn.

Vũ Văn Kiêu mạnh mẽ xoa nhẹ trên đỉnh đầu hắn, “Vậy lau khô nước mắt đi, nam nhân Hung Nô chúng ta đều làm bằng sắt, khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì!”

Câu nói này khắc sâu vào trong tâm hắn, dù cho năm năm sau Vũ Văn Kiêu chết trận trên sa trường, da ngựa bọc thây, hắn cũng không rơi lệ, mà là cùng với máu nuốt vào bên trong.

Vũ Văn Chuẩn xen lẫn trong đám người bi ai khóc nhìn xung quanh, thi thể Vũ Văn Kiêu che phủ kín kẽ, nửa điểm vết tích cũng nhìn không được. Hắn muốn tiến lên, phụ Hãn nổi giận đuổi hắn ra, xoay người ném một cây đuốc, mặc cho tro tàn theo gió bay đầy trời.

Hắn đưa tay bắt lấy, hạt bụi xám trắng lướt qua kẽ hở ngón tay, không để lại thứ gì.

Tám năm sau, Vũ Văn Chuẩn cuối cùng từ trong miệng một tên hán nhân xa lạ biết được chân tướng.

Chẳng trách bộ thi thể tìm về kia dáng dấp như thế, nguyên lai anh hùng của hắn vết thương đầy người, nguyên lai anh hùng của hắn xương cốt đã đứt lìa, nguyên lai anh hùng của hắn hốc mắt trống rỗng, nguyên lai anh hùng của hắn đã không còn hình người.

Nguyên lai anh hùng của hắn trước khi chết không chịu được như thế, nguyên lai anh hùng của hắn đã từng phản bội, nguyên lai anh hùng của hắn… Chịu đủ mọi dằn vặt như vậy.

Anh hùng của hắn.

“Ngài tại sao một mình ở đây?”

Vũ Văn Chuẩn đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, “Hoàng trưởng…”

Nam nhân mang theo nụ cười đứng trước mặt hắn, khuôn mặt ôn hòa chỉ Hán nhân mới có, “Hoàng tử điện hạ làm sao vậy?”

“Không có gì.” Vũ Văn Chuẩn thu lại biểu tình, đứng dậy, “Ta nhận ra ngài, ngài là khách nhân tôn quý của phụ Hãn.”

Nam nhân cười cười, “Hoàng tử điện hạ là bởi vì đàm phán thất bại với Đại Hạ nên tâm tình mới không tốt?” Hắn không đợi Vũ Văn Chuẩn trả lời, tự mình nói tiếp: “Ta trước kia cùng Khả Hãn nói qua, có Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự hai người kia còn ở đó, đàm luận này nhất định là không thành. Đáng tiếc Khả Hãn không chịu nghe ta, càng muốn đi ôm cái đinh này, cũng không thể trách hoàng tử điện hạ ngài.”

“Ngài có ý gì?”

“Đương nhiên là lấy công mà thủ.”

Vũ Văn Chuẩn quan sát hắn, “Ngài rõ ràng là người Hán.”

“Đúng, ta là người Hán.” Nam nhân cười nói, “Ta muốn tới cùng Khả Hãn đàm luận sinh ý, chỉ tiếc Khả Hãn kéo dài lâu như vậy, còn phái hoàng tử điện hạ ngài đi hoà đàm, cũng không giống như dự định đáp ứng ta.”

“Ngài như vậy… Có thể xem là phản quốc đi?” Vũ Văn Chuẩn hỏi.

“Không thể nói như vậy, ” nam nhân nở nụ cười, “Để đạt thành mục đích cần dùng một ít thủ đoạn, làm một chút trao đổi mà thôi, đôi bên đều có ích, cớ sao không làm?”

“Ngài cũng nói, phụ Hãn cũng không tính đáp ứng ngài, ” Vũ Văn Chuẩn đã vô ý bàn lại, “Chào ngài, ngài tự suy nghĩ đi.”

“Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, ” nam nhân bỗng nhiên nói, “Hoàng tử điện hạ gặp qua hai người này ở Đại hạ sao?”

Vũ Văn Chuẩn bước chân chợt ngưng, ngước mắt nhìn hắn.

“Xem ra ngài cũng không thích hai người kia cho lắm, ” nam nhân nở nụ cười, “Tương đối khó đối phó, có đúng không?”

“Ngự Sử đại phu kia ta không có cảm giác gì, ôn ôn nhu nhu nhìn qua không có bản lãnh gì thật sự, ” Vũ Văn Chuẩn nói, “Mà Sở Minh Duẫn…” Hắn hơi cắn răng, không tiếp tục nói.

Nam nhân nhỏ giọng, “Ngài không muốn giết hắn sao?”

Vũ Văn Chuẩn ngẩn ra, một luồng hỏa thiêu bốc cháy trong lồng ngực, không thể ức chế mà đau nhức, một chữ hận vô cùng, “Muốn.”

Muốn, muốn giết hắn.

Nam nhân kia sẽ phải trả giá thật lớn, vì mình đã bị sỉ nhục, vì anh hùng của hắn báo thù.

“Vậy thì đi giết hắn.”

Vũ Văn Chuẩn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh một chút, “Ngài thuyết phục ta không có tác dụng, phụ Hãn sẽ không để ý lời ta nói.”

Nam nhân trầm thấp mà nở nụ cười, “Khả Hãn lớn tuổi, không có hùng tâm tráng chí tự nhiên cũng không muốn đánh trận, ” hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Vũ Văn Chuẩn nói: “Nhưng ngài không giống, hoàng tử điện hạ, ngài còn trẻ.”

Trong phủ Thái úy.

Sở Minh Duẫn gác lại đũa, bưng một chén trà nâng trong tay, liếc nhìn người một bên đang cao hứng ăn.

“Đỗ Việt, ” Sở Minh Duẫn hiếm thấy kêu tên của y, “Ngươi cảm thấy Tô Thế Dự đối với ta như thế nào?”

“Biểu ca ta đối với người nào cũng đều rất tốt a.” Đỗ Việt hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng sườn xào chua ngọt, không chút nghĩ ngợi nói.

“Ta không hỏi người khác, ta hỏi chính là đối với ta.”

“Ngươi không thấy ngại còn hỏi?” Đỗ Việt vốn định hừ lạnh một tiếng, lại bắt gặp ánh mắt Sở Minh Duẫn liền gắng gượng cong môi cười, y xoa xoa mũi, âm thanh rầu rĩ nói: “Ta cũng đang buồn bực biểu ca ta tại sao không thừa dịp thời điểm ít người giết chết ngươi đi.”

“…”

Đây là lời một dược sư nên nói?

“Nói thế nào?” Sở Minh Duẫn hỏi.

“Ngươi tính cách quá kém, biểu ca ta cư nhiên lâu như vậy cũng chưa động thủ với ngươi một lần, xem ra tu dưỡng quả thật là cao.”

Sở Minh Duẫn hơi nhíu lông mày, cũng không đáp lời.

Đỗ Việt cho là hắn không tin, nghiêm túc cường điệu cho hắn nghe, “Ngươi thật không cảm thấy chính mình đặc biệt thích ăn đòn sao, ta đã nói với ngươi nếu không phải ta đánh không lại ngươi, ta thật nhiều lần đều muốn…”

Sở Minh Duẫn liếc nhìn y một cái, “Muốn làm sao?”

Lời nói Đỗ Việt nhất thời toàn bộ kẹt ở trong cổ họng, hắn liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Tần Chiêu bên cạnh, lúc này mới ho khan nói sang chuyện khác, “Không có gì không có gì. Ừm… Cái kia… A đúng rồi, ngươi làm sao lại nổi hứng hỏi mấy chuyện này?”

Sở Minh Duẫn cong ngón tay để dưới cằm, nghe vậy từ từ câu lên một nụ cười, “Bởi vì y là người trong lòng ta nha.”

Đỗ Việt vừa sẩy tay làm rơi chén trà xuống đất.

Thanh y tỳ nữ vội vàng tiến lên quét dọn sạch sẽ, uyển chuyển lui ra ngoài.

Đỗ Việt gãi đầu một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉa thẳng vào hắn, “Con bà nó! Họ Sở ngươi có phải là muốn ta gọi ngươi là biểu tẩu! Vì muốn chiếm tiện nghi của ta ngươi cư nhiên có thể phát điên như thế! Ngươi đừng có hy vọng, ta chỉ có…”

Sở Minh Duẫn nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh.

Đỗ Việt từ từ để tay xuống, “Ngươi… Ngươi không phải chứ…”

Sở Minh Duẫn nhẹ vô cùng mà nở nụ cười, “Vì sao lại không thể?”

Đỗ Việt hoảng hốt nửa ngày, cuối cùng bình tĩnh lại, mấy phần do dự nói: “Ta nói thật, ta cảm thấy… Ngươi… Vẫn là đừng yêu thích biểu ca ta thì tốt hơn…”

Sở Minh Duẫn chậm rãi nở nụ cười, “Làm sao, sợ ta đoạt y đi sẽ không quản ngươi?”

“Không phải.” Đỗ Việt nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi thích y cũng vô dụng.”

Đỗ Việt tốn sức tìm từ ngữ, “Không phải nói ngươi thế nào, mà là biểu ca ta. Biểu ca y không giống như loại người sẽ yêu thích cái gì, ta từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua y sẽ biểu hiện thích một thứ gì đó, ngay cả chơi đùa cũng không, lại giống như việc y tinh thông âm luật, cũng bởi vì cữu mẫu ta rất thích đàn, mà không phải biểu ca y thật sự thích.” Y trầm mặc một chút, nhíu mày bất đắc dĩ nói: “Lại như hắn tựa hồ rất thích bộ dáng của ta, mà cũng chỉ bởi vì ta và y là quan hệ huyết thống, nếu như không phải, y hơn phân nửa cũng sẽ không đối đãi với ta có bao nhiêu đặc biệt…”

Cái gọi là vô tâm vô cầu.

“Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời y.

“… Y không thể nào biết thích ngươi.” Đỗ Việt nói, “Chỉ riêng việc ngươi ném ngọc bội, theo lý thuyết hẳn là ngay cả cánh cửa Tô gia cũng đừng nghĩ lại bước vào một bước, thế nhưng biểu ca ta dường như vẫn xem ngươi là bằng hữu, cái này đã rất khá. Thật, như vậy cũng đã rất đủ rồi, ngươi vẫn nên sớm dập tắt hy vọng đi mới tốt, bằng không nhất định sẽ thương tâm.”

“Nói xong rồi?” Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm nói.

“Ừm.” Đỗ Việt gật gật đầu.

“Nói xong thì cứ tiếp tục ăn cơm.”

“Này ——?!” Đỗ Việt ngẩn người, “Ngươi đây là cái phản ứng gì? Ngươi đến cùng nghĩ như thế nào a?”

“Nghĩ như thế nào?” Sở Minh Duẫn hơi nghiêng đầu, nhìn nước trà xanh biếc trong chén ánh ra con ngươi của mình, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, “Trong lòng y có ta hay không và trong lòng ta có y hay không, vốn là hai chuyện khác nhau.”