Quân Có Bệnh Không

Chương 41



Cuối mùa xuân, hoa cỏ Trường An phần lớn đã sắp lụi tàn, mà ở trên núi Nam lại mấy phần xuân rực rỡ, một mảnh rừng đào rộng khắp, đỏ ửng một màu.

Trải qua một ngày mã xa mệt nhọc, thời điểm đến cung săn bắn tất cả mọi người đều uể oải không thôi, vừa xuống xe liền lẻ loi phân tán đi về nơi ở, cho cung nhân đốt lửa chờ đến tiệc rượu ngày mai lại đi tham quan.

Tô Thế Dự khách khí cảm tạ mấy vị đồng liêu quan tâm, sau đó cũng dự định rời đi, thời điểm cất bước không khỏi chếch con ngươi nhìn về bên cạnh, lại va vào ánh mắt Sở Minh Duẫn.

Hắn đứng một mình cách đó không xa, khoanh tay dựa lên một tán cây đào, diện vô biểu tình nhìn về bên này, dáng dấp suy tư.

Tô Thế Dự hơi chần chờ, vẫn là đi tới, cười nhạt một tiếng mới mở miệng nói: “Mệt nhọc suốt dọc đường, Sở đại nhân không đi nghỉ ngơi, lại ở đây nghĩ cái gì?”

Sở Minh Duẫn ánh mắt yên tĩnh, yên lặng nhìn y đi đến trước mặt, bỗng nhiên đối y loan mi nở nụ cười, “Đang nhớ ngươi a.”

Tô Thế Dự ngừng lại, ngược lại lơ đễnh cười cười, nói: “Có Hung Nô sứ thần ở đây, ngày mai tất nhiên phải làm phiền Sở đại nhân một chút, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm cho thỏa đáng.”

“Không có tâm trạng nghỉ ngơi, “Sở Minh Duẫn buông tay xuống, đứng thẳng người, “Có một chuyện ta vẫn chưa nghĩ rõ ràng, tâm tình không thể yên tĩnh được.”

“Chuyện gì trọng yếu như vậy?” Tô Thế Dự hỏi.

“Rất trọng yếu.” Sở Minh Duẫn nhìn y, chậm rãi nói, “Tô đại nhân có muốn biết hay không?”

“Nguyện nghe rõ ràng.”

“Vậy nếu ta không nói cho ngươi thì sao?” Sở Minh Duẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngắm nhìn thần sắc Tô Thế Dự, lại nói: “Không bằng Tô đại nhân theo ta đi, nói không chừng ta tâm tình tốt sẽ nói cho ngươi, cũng là nghỉ ngơi tâm sự.”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ khẽ mỉm cười, “Được.”

Lục Thanh Hòa xốc lên mành thêu, nhảy xuống mã xa, chân vừa chạm đất liền che ngực ai oán nói, “Đã sớm nói để ta cưỡi ngựa đi phía sau, đoạn đường này thật đúng là khiến ta khó chịu đến chết rồi!”

Thị nữ cười đến dìu nàng, “Ngồi trên xe so với cưỡi ngựa thanh nhàn hơn, tiểu thư tập làm quen thì tốt rồi.”

“Ta cũng không muốn tập làm quen.” Lục Thanh Hòa nói, “Cha ta đâu?”

“Lão gia ban nãy mới thấy bạn cũ, đã đi lên trước chào hỏi, lát nữa sẽ trở về. Ngài ấy cố ý căn dặn bọn nô tì chờ ở chỗ này, để thuận tiện cho tiểu thư ngài…” Thị nữ mím môi cười nói, “… Thuận tiện ngắm nghía cẩn thận.”

“… Ngắm nghía cẩn thận.” Lục Thanh Hòa khóe miệng giật một cái, đưa mắt nhìn bốn phía, “Nhìn cái gì, cả một đoạn đường này tuấn tú công tử gì đó đều bị xóc nảy đến ủ rũ, có cái gì tốt…”

Thanh âm đột nhiên dừng lại.

Xa xa dưới tàng cây đào có người thân thể như ngọc, khóe môi câu lên, không biết là đang cùng người nói cái gì, chỉ thấy được ánh mắt liễm diễm, xung quanh tất cả đều là ý cười sâu sắc.

Ống tay áo đỏ thẫm khẽ nhếch, là mười dặm gió xuân chợt nổi lên, phất qua đuôi lông mày của người kia, ham muốn mượn một phần tuyệt đại phong hoa chia cho những nhành hoa đào.

Lục Thanh Hòa một tay để lên vai thị nữ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi kia, nhịn không được lên tiếng cảm thán: “… Thật là đẹp mắt a.”

“Cái gì thật là đẹp mắt?” Lục Sĩ từ phía sau đi tới.

“Cha!” Lục Thanh Hòa quay người, “Ta tìm được người xem trọng rồi!”

“Nhanh như vậy?” Lục Sĩ hỏi, “Là ai?”

“Bên kia!” Lục Thanh Hòa nâng ngón tay chỉ qua, “Ta muốn hắn!”

Lục Sĩ thuận mắt nhìn sang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Thế Dự xoay người lại, ngữ khí bất giác vui mừng mấy phần, “Có phải là vị bạch y kia? Không hổ là nữ nhi ta, ánh mắt quả nhiên không…”

“Không phải!” Lục Thanh Hòa gấp gáp vội vàng cắt đứt nói, “Là cái người bên cạnh mặc xiêm y màu lam!”

Lục Sĩ nhất thời đen mặt.

“Không được!”

“Cha –” Lục Thanh Hòa chạy theo phía sau Lục Sĩ, ở trong sảnh quanh co đi lại.

“Đã nói không được là không được, ngươi nói cái gì cũng vô dụng!” Lục Sĩ thái độ kiên quyết.

“Tại sao không được?” Lục Thanh Hòa bất mãn nói, “Ngài nói để ta tự mình tuyển!”

“Ngươi…” Lục Sĩ tức khí, đột nhiên dừng bước, quay người nhìn nàng, “Ngươi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt không chọn, cố tình lại đi vừa ý cái tên Sở thái úy kia!” Lục Sĩ vô cùng đau đớn nói, “Ngươi coi trọng hắn chỗ nào?”

Lục Thanh Hòa không khỏi rụt cổ một cái, thẳng thắn nói: “… Hắn đẹp.”

“Bề ngoài đẹp đẽ liền mê hoặc ngươi?” Lục Sĩ cả giận, “Vậy Tô đại nhân kia lẽ nào không đẹp?”

“… Cha.” Lục Thanh Hòa khiếp sợ nhìn hắn.

Lục Sĩ sững sờ, cũng cảm thấy mình lỡ lời, nhìn chung quanh bốn phía không thấy người khác, đơn giản tiếp tục nói, “Thanh Hòa, ngươi ngược lại nói một chút xem, ngươi nghĩ như thế nào?”

Lục Thanh Hòa quan sát thần sắc Lục Sĩ, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tô đại nhân tuy cũng như vậy… Nhưng hai người bọn họ bất đồng. Tô đại nhân mỹ là mỹ, nhưng y cũng chỉ là có thể nhìn không thể sờ…”

“Ngươi lại còn muốn sờ Sở thái úy kia?” Lục Sĩ không thể đè xuống hỏa khí lại bay lên đầu, “Ta tuy rằng từ nhỏ dung túng ngươi tùy hứng làm bậy, nhưng tại sao ngươi bây giờ lại không biết thận trọng như vậy?!”

… Ta không có nói như vậy. Lục Thanh Hòa khóc không ra nước mắt ngậm miệng lại, cúi đầu nhận mệnh mà nghe hắn phát hỏa.

Lục Sĩ giận một trận, hỏa khí tốt xấu gì cũng tiêu mất hơn nửa, lại nhìn dáng dấp Lục Thanh Hòa biết vâng lời, không khỏi ngữ khí dịu lại, để lại câu nói sau cùng: “Ngươi đối Tô đại nhân vô ý cũng liền thôi, vi phụ sẽ giúp ngươi xem xét, ngươi chậm rãi tuyển đi.” Hắn dừng một chút, “Bất quá Sở thái úy ngươi không cần lại nghĩ tới, không nói tới hắn làm người như thế nào, bây giờ ở trong triều ai chẳng biết hắn vô liêm sỉ mà theo đuổi Tô đại nhân, không cho phép ngươi lại hồ đồ dính líu đến hắn!”

Lục Thanh Hòa cúi đầu bĩu môi, âm thầm cảm thán cha nàng thậm chí ngay cả loại nói dối kia cũng có thể biên soạn ra được.

Chỉ có điều Lục Thanh Hòa dù sao cũng là người giang hồ từng đi du ngoạn vào nam ra bắc, đến cùng cũng không thể giống như tiểu thư khuê các bình thường. Nếu Lục Sĩ không chịu đáp ứng, mai mối này không thể có hi vọng, nàng cảm thấy vẫn có thể thử một chút tự xác định chung thân.

Bóng đêm đen như mực, phát ra muôn tiếng động.

Lục Thanh Hòa ngồi bên cạnh bàn, thấy thị nữ đốt đèn trở về, vội hỏi: “Thế nào?”

“Chuyện này…” Thị nữ đi lên phía trước, nhìn nàng một cái, lại do dự nói: “Tiểu thư, ngài quả thực vừa ý vị kia…”

“Đương nhiên đương nhiên, nếu không ta phái ngươi đi truyền lời làm gì?” Lục Thanh Hòa đánh gãy nàng, “Thế nào?”

“Nô tỳ không nhìn thấy Sở đại nhân, hắn không ở trong phủ.” Thị nữ nói.

Lục Thanh Hòa kỳ quái: “Hơn nửa đêm hắn không ở phủ còn có thể đi nơi nào?”

Thị nữ dừng một chút, vẫn là giữ khuôn phép mà đáp: “Thủ vệ nói thấy Sở đại nhân ôm bầu rượu, một mình đi lên sơn đình (chỗ nghỉ chân trên núi).”

“Đêm khuya tự ẩm rượu, quả nhiên phong lưu.” Lục Thanh Hòa thưởng thức gật gật đầu, lại chợt tỉnh ngộ, “Tối nay tất cả mọi người đều mệt nhọc chỉ lo nghỉ ngơi, sơn đình bên kia khẳng định sẽ không ai đi qua,” nàng vỗ vỗ lưng thị nữ, khó đè nén mừng rỡ, “Cơ hội trời cho a!”

Thị nữ nghe vậy, không để ý tới đau đớn trên lưng, hoảng hốt vội nói: “Tiểu thư, ngài sẽ không phải là cũng muốn đi qua đi?”

“Đương nhiên!” Lục Thanh Hòa đứng lên, sửa sang lại xiêm y một chút, “Ngày tốt mỹ cảnh, thích hợp biểu lộ hẹn hò.”

Thị nữ phản ứng không nổi, ngây ngốc nói: “Kia… Kia ban đêm trên sơn đình gió lạnh, nô tỳ đi tìm cho người một kiện áo choàng.”

“Không cần.” Lục Thanh Hòa giơ tay ngăn cản nàng, dũng cảm nói: “Nữ tử yếu đuối càng có thể làm cho người ta yêu thương, trên sơn đình lạnh một chút lại vừa vặn.”

“Tiểu thư…”

“Ngươi đến sơn đình làm cái gì?” Âm thanh Lục Sĩ đột nhiên vang lên.

Lục Thanh Hòa thân ảnh đại nghĩa lẫm nhiên nghe tiếng run lên, cứng đờ quay đầu đi, cười nói: “Cha…”

Lục Sĩ cau mày, đối thị nữ hỏi tới: “Nàng muốn đi gặp ai?”

Thị nữ đang muốn đáp lời, Lục Thanh Hòa mở miệng cướp lời: “Đi gặp Tô đại nhân a!”

“Tô đại nhân?”

Lục Thanh Hòa ‘vâng’ một tiếng, tựa như e lệ quay mặt qua chỗ khác, bất động thanh sắc nhìn thị nữ liếc mắt ra hiệu, nói: “Chính là Tô đại nhân.”

“Ngươi làm sao lại nghĩ đi gặp hắn?” Lục Sĩ nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

Lục Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, nói: “Cha, ngài không phải luôn vừa ý Tô đại nhân sao? Ngài đi rồi, nữ nhi vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, đối với y ngược cũng không phải là không có cảm giác gì… Liền phái người truyền lời muốn ước hẹn gặp mặt một lần, xem y có đúng như lời ngài nói tốt như vậy hay không.”

“Tô đại nhân làm người đương nhiên là không thể hoài nghi.” Lục Sĩ nói.

Lục Thanh Hòa vội vã phụ họa, nhìn lén xem thần sắc Lục Sĩ, “Bởi vậy nữ nhi mới muốn đi gặp một lần a.”

Lục Sĩ gật gật đầu, “Tiếp xúc một chút cũng tốt.”

Lục Thanh Hòa cười đến ngoan ngoãn, hỏi: “Vậy ngài lại đây có chuyện gì không?”

“Không có gì, ” Lục Sĩ nói, “Ta chính là dự định muốn trở lại thương lượng với ngươi chuyện này, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta cũng yên lòng.”

“Vậy ngươi đi đi, ta đi tìm mấy người bạn cũ tâm sự.” Lục Sĩ nói xong liền rời đi, Lục Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn bỗng nhiên xoay đầu lại, “Bất quá…”

Lục Thanh Hòa sốt sắng mà nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

“Ngươi vẫn là nên mặc thêm kiện áo choàng rồi đi.”

Lục Thanh Hòa trong lòng hơi động, cúi đầu đáp một tiếng.

Mắt thấy Lục Sĩ đã rời đi, thị nữ bên cạnh cũng không dám thở mạnh mới rốt cục cẩn thận mở miệng hỏi: “Tiểu thư, kia… Ngài còn muốn đến sơn đình sao?”

“Đương nhiên, ” Lục Thanh Hòa ngẩng đầu lên, đem mái tóc rối bời phất ra sau tai, “Cũng đã đến mức này, làm sao có thể không đi?” Nàng ngừng nói, chột dạ không ít, “Bất quá phải đợi thời gian muộn một chút lại đi… Miễn cho bị cha ta nhìn thấy.”

Bên kia tảng đá đè nặng trong lòng Lục Sĩ hạ xuống, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt, một bên sải bước đi vào sân Hộ bộ Thượng thư Ngụy Tùng, một bên cất cao giọng nói: “Ngụy đại nhân, tối nay phải làm phiền ngươi ngủ muộn một chút, hảo hảo theo ta đánh vài ván cờ rồi!”

Ngụy Tùng ở trong phòng lớn cười đứng dậy tới đón, phía sau hắn dưới ánh đèn sáng rực có một người đi theo, cười nhạt nói: “Lục đại nhân hứng thú tốt như vậy, là có chuyện gì vui sao?”

Lục Sĩ lúc này sửng sốt, “… Tô đại nhân ”

Tô Thế Dự gật đầu, “Vào nói chuyện đi.”

Lục Sĩ lại không động, “Ngài tại sao lại ở chỗ này?”

Ngụy Tùng kéo Lục Sĩ đi vào trong sảnh ngồi xuống, “Đại nhân tới dò hỏi chuyện sứ thần Hung Nô, nhân tiện cùng ta hàn huyên một hồi, ngươi tới thật đúng lúc, nếu là muốn chơi cờ, không bằng cùng Tô đại nhân cũng luận bàn một phen?”

Lục Sĩ đáp một tiếng, thấy Ngụy Tùng quả thực đi vào nhà lấy bộ cờ, không nhịn được nhìn Tô Thế Dự nói: “Đại nhân đêm nay không phải có ước hẹn sao?”

Tô Thế Dự lắc lắc đầu, cười nói: “Cũng không cùng ai ước hẹn.”

Lục Sĩ liền trầm mặc im lặng, sắc mặt biến đổi vài lần, biểu lộ khá là phức tạp, Tô Thế Dự không nhịn được hỏi: “Lục đại nhân làm sao vậy?”

“… Cũng không có gì.” Lục Sĩ phục hồi lại tinh thần, cười cười, tiếp đó lại thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Nói ra thật xấu hổ, tiểu nữ ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, lúc này đi theo đến trường săn, lại một mình sai thị nữ mời ngài đến sơn đình, vừa rồi còn bận trang điểm chuẩn bị, bị ta bắt gặp mới bằng lòng mở miệng thẳng thắn.”

Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, “Nhưng ta vẫn chưa thu được lời mời nào…”

“Ta cũng chính là kỳ quái điểm này, ” Lục Sĩ vội nói, “Bất quá tỉ mỉ nghĩ đến, nếu đại nhân ngài luôn ở chỗ của Ngụy đại nhân, chỉ sợ là thị nữ truyền lời không thỏa đáng rồi.”

Lời nói đã đến nước này, ý tứ của Lục Sĩ dĩ nhiên đã rõ ràng. Tô Thế Dự khẽ thở dài, “Nhận được ưu ái của Lục đại nhân, chỉ là ta không có ý thành gia, không dám trì hoãn lệnh muội.”

“Là tiểu nữ một lòng say mê, lão phu cũng không thể làm gì a.” Lục Sĩ nói, “Bây giờ tiểu nữ chỉ sợ là đã đi đến nơi hẹn trên sơn đình, có lẽ không chờ được đại nhân nàng sẽ không dễ dàng trở về, ban đêm trên núi chung quy có chút lạnh lẽo, dù cho đại nhân ngài vô ý, đi gặp mặt một lần cũng xem như là giải quyết xong khúc mắc.”

Tô Thế Dự chỉ hơi trầm ngâm, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lục đại nhân nóng lòng ái nữ, ta tất nhiên lý giải được. Đã như vậy, ta trước hết xin lỗi không tiếp được.”

“Được, được.” Lục Sĩ cùng Tô Thế Dự đứng dậy, “Thỉnh Tô đại nhân mau mau đi qua.”

Hắn đứng ở ngưỡng cửa nhìn theo bóng lưng Tô Thế Dự đi xa, phía sau Ngụy Tùng nâng bộ cờ từ trong nhà đi ra, ngạc nhiên nói: “Tô đại nhân sao lại đi rồi?”

Lục Sĩ quay người trở lại trong sảnh, vỗ vỗ vai hắn, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Hoàn hảo dưới gối Ngụy đại nhân ngài là nhi tử, lại sớm thành gia.”

Ngụy Tùng nghi hoặc nhìn hắn, “Lục đại nhân sao lại nói lời này?”

“Ai, ” Lục Sĩ thật sâu mà thở dài, “Tâm của ta thật đúng là sắp bị làm nát a.”